TÔI MỚI LÀ ÂN NHÂN CỨU NAM CHÍNH

Sau khi ngả lưng xuống giường ngủ bù vài tiếng, tới buổi chiều Bạc Nguyên Triệt mang bài hát mới viết vào phòng thu để hát thử.

“Một nụ cười bình dị của em cũng làm trời mưa hoá trong xanh”

“Bất giác, anh không thể rời xa em”

“Hãy cứ như vậy, tận hưởng khoảng thời gian chậm rãi bên anh”

“Ngày đó anh gặp em là ngày tuyệt vời nhất”

Anh ta đắm chìm vào ca khúc đến nỗi không mảy may chú ý bên ngoài phòng thu âm đã sớm chen lấn đầy người đứng nghe trộm.

Quý Ninh đóng sầm cửa lại, nói nhỏ với đồng nghiệp: “Anh Nguyên Triệt đổi tính rồi hả? Bài hát lần này quá ngọt ngào rồi?”

Cô bạn đồng nghiệp che miệng cười và nói rằng: “Cái tên này hoàn toàn rơi vào bể tình rồi sao?”

Quý Ninh cũng cười theo: “Đúng rồi đó, bài hát lần này chắc là viết cho chị Duy đây mà!”

Trợ lý tỏ vẻ lo lắng: “Vậy không được rồi! A Triệt đang trong thời điểm lập nghiệp, hiện tại không thể dính tới chuyện yêu đương được.”

Tô Ngạn xuỵt âm thanh giễu cợt, thấy cô ấy nghĩ quá nhiều rồi: “Cậu ta mới là người nóng tính! Cô xem thử chị Duy có nhìn trúng cậu ta không? Hoàn toàn xem hắn chỉ là em trai thôi!”

Trợ lý: “Ơ … hình như anh ấy lớn tuổi hơn chị Duy mà …”

“Như vậy là như thế nào?” Tô Ngạn hoàn toàn trở mặt, không giữ lại chút thể diện nào cho đồng đội: “Không phải là em trai hả?!”

Nếu anh có thể theo đuổi được chị Duy, vậy mới thật sự là có bản lĩnh chứ.

***

Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã đến đêm trước buổi biểu diễn.

Vào ngày này, Thu Thanh Duy vừa mới từ chân núi bay hoả tốc lêи đỉиɦ núi, liền nhận được điện thoại từ thành phố Phái.

Cuộc gọi hiển thị là thư ký Chu, vị này chính là người tâm phúc của người lãnh đạo tiền nhiệm Thu thị, toàn tâm toàn ý làm việc cho gia đình nhà họ Thu và đáng tin cậy, cho nên cô đã tin tưởng giao cho ông ấy làm nhiều việc quan trọng kể từ khi cuốn sách được viết.

“Thu tiểu thư, phòng khách sạn suối nước nóng đã được sắp xếp cho cô, cô có thể nhận phòng bất cứ lúc nào.” Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh cung kính: “Bản di chúc cũng dựa theo phân phó của cô làm xong mọi việc rồi.”

Nghe những lời này, Thu Thanh Duy nhận ra rằng cuộc vui chơi kéo dài ba tháng sắp kết thúc.

Mặt trời lặn ở phía xa đỏ rực như lửa, từng chút từng chút lặn dần trước mắt cô, giống như sinh mệnh mà cô vô tình nhặt được, chỉ thoáng qua trong nháy mắt.

“Thu tiểu thư?” Một hồi lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời của cô, đầu dây điện thoại bên kia phát ra tiếng để thăm dò.

Thu Thanh Duy đột ngột kìm nén cảm xúc suy sụp lại, vững tinh thần trả lời lại nói: “Tôi biết rồi, vất vả cho ông rồi, thư ký Chu.”

Đầu dây bên kia tỏ vẻ hoảng hốt: “Không vất vả đâu ạ? Làm việc vì tiểu thư là điều nên làm mà.”.

Chợt nghĩ đến chuyện khác thư ký Chu liền hỏi “Nhân tiện, vì thiếu gia Cố Trì đã lập bia mộ cho tiểu thư từ trước. Nên hiện tại nhiều người ở thành phố Phái đều cho rằng tiểu thư đã qua đời, có cần giúp tiểu thư bác bỏ tin đồn không? Điều này dù sao cũng không được may mắn.”

Ai rồi cũng đều phải chết thôi, vì vậy không quan trọng tin đồn có bị bác bỏ hay không?

Thu Thanh Duy: “Không cần đâu, cứ để bọn họ nghĩ rằng tôi đã chết rồi đi.”

Để không bị Lục Cảnh Thâm cặn bã đó lôi kéo trong vài ngày tới, quấy rầy sự yên tĩnh của cô.

Chu thư ký xác nhận với cô về bản di chúc một lần nữa, ông ấy nghe nói tấm séc đưa cho Bạc Nguyên Triệt một xu anh ta cũng không động tới, giờ nó đã hết hạn rồi, Thu Thanh Duy suy nghĩ và đưa ra quyết định như này: “Tấm séc anh ấy không chịu dùng, vậy đợi sau khi tôi rời khỏi thành phố Lạc thì đem tiền đó chuyển thẳng vào tài khoản của hắn. Tài sản còn lại làm như chúng ta đã thoả thuận. Sau khi tôi qua đời toàn bộ tài sản sẽ được quyên góp vào quỹ từ thiện, Lục Cảnh Thâm một xu cũng đừng mơ mà đυ.ng tới.”

Chu Thư ký hiểu ý, chăm chú ghi lại, cuối cùng không kìm nén được, kìm chế nỗi buồn nói lời từ biệt với cô: “Tiểu thư phải chú ý sức khoẻ.”

“Được rồi.” Thu Thanh Duy đáp lại, “Cảm ơn thư ký Chu đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này.”

Cúp điện thoại, cô nhắm mắt lại nhiều cảm xúc lẫn lộn trong người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi