TÔI MỘNG GIỮA BAN NGÀY

Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng rửa mặt, dùng tốc độ nhanh nhất đời này của cô đi ra ngoài. Sợ cậu chờ đến sốt ruột, cả quãng đường đều chạy, đến chỗ đó cũng đã là nửa giờ sau.

Thẩm Quyện ngồi trong một quán cháo bên cạnh quầy cơm nếp cuộn. Sáng sớm thứ bảy, lượng người vốn cũng ít hơn ngày làm việc bình thường, ăn sáng vào thời điểm này cũng đã tương đối trễ, trong quán cháo không có người khách nào. Thẩm Quyện một mình ngồi tựa vào tường bên cạnh bàn ăn, cúi đầu bấm điện thoại.

Ánh mặt trời vào lúc gần chín giờ đã không còn giống với lúc sớm mai nữa, lặng lẽ lại mãnh liệt. Cậu một nửa ẩn trong bóng tối, một nửa dưới ánh mặt trời, đuôi tóc ở khóe mắt được phủ một lớp lông tơ màu nâu, môi khẽ mím lại, biểu hiện uể oải, đợi nửa giờ rồi, hơi có phần không kiên nhẫn.

Dường như cảm giác được có người nhìn mình, Thẩm Quyện ngẩng đầu lên, đối diện với ánh sáng ngoài cửa, nheo mắt lại.

Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng hoảng hốt.

Không biết nên hình dung như thế nào.

Chính là, không có cảm giác chân thực gì đó.

Cô đi tới, từ trên cao nhìn xuống.

Thẩm Quyện ngồi trước bàn, vai dựa vào tường, lười biếng nhìn cô: "Cậu lại đổi mới một lần đầu tiên của tớ trên đời đấy —— lần đầu tiên chờ người khác nửa giờ."

Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên chống hai tay lên mặt bàn, khom người xuống, rút ngắn khoảng cách nhìn cậu.

Thẩm Quyện thẳng người lên: "Sao thế."

"Không có gì, nhìn cậu thôi." Đôi mắt cô cong cong, "Nhìn bạn trai của tớ."

Thẩm Quyện ngẩn người, chút không kiên nhẫn vừa nãy biến mất sạch sẽ, giơ tay véo nhẹ mặt cô một cái: "Làm gì, nhìn tớ?"

"Không thể nhìn sao?"

"Có thể, nhìn đi." Cậu khẽ cười, "Thế nào, có phải rất đẹp trai không?"

Lâm Ngữ Kinh ngồi xuống đối diện cậu, hai tay nâng mặt nhìn cậu: "Vốn dĩ tớ muốn đến ngồi bên cạnh cậu."

Thẩm Quyện lập tức kéo một cái ghế đến ghép đôi, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: "Lại đây."

Lâm Ngữ Kinh lắc lắc đầu, không nhúc nhích: "Như vậy tớ sẽ không nhìn cậu được nữa."

Thẩm Quyện nhìn cô.

Hẳn là cô đã chạy tới, thời điểm mới đến đứng đây hô hấp còn hơi dồn dập. Tóc tùy ý buộc lỏng sau gáy, có một vài sợi rơi rớt ra, uốn lượn dán vào cần cổ tinh tế bên trong cổ áo.

Bạn gái nhỏ mềm mại, đáng yêu.

Trong lòng bỗng cảm thấy hơi ngứa ngáy.

Thẩm Quyện không thể nhẫn nhịn, cô gái nhỏ chẳng làm gì cả, chỉ ngồi đối diện nhìn cậu như thế, vậy mà đối với cậu lúc này là một loại trêu chọc trực tiếp mà hữu hiệu.

Cậu nghiêng người đến, lúc đưa tay lên định làm chút gì đó, bà chủ đã bưng hai bát cháo đi tới, nói một đoạn tiếng địa phương rất dài, sau đó cười híp mắt nhìn Lâm Ngữ Kinh.

Thẩm Quyện từ nhỏ đã lớn lên ở đây, bà chủ quán cháo này cũng quen với cậu. Cậu nở nụ cười, cũng trả lời một câu.

Cả quá trình Lâm Ngữ Kinh đều mang vẻ mặt mờ mịt.

Thẩm Quyện nhìn biểu cảm có chút ngốc của cô, cong môi: "Thế hệ trước ở đây đều không giỏi nói tiếng phổ thông."

Lâm Ngữ Kinh gật gật: "Vừa nãy cậu nói cảm ơn sao?"

"Cảm ơn, là bạn gái của cháu." Thẩm Quyện không ngẩng đầu phiên dịch cho cô.

"Ây." Lâm Ngữ Kinh có hơi xấu hổ, nhỏ giọng, "Cái tên này sao lại thế chứ, không thể kín đáo một chút sao?"

"Kín đáo viết thế nào." Thẩm Quyện đẩy bánh bao nhân gạch cua tới trước một cái, "Ăn đi, bạn gái."

Hai bát cháo, mấy đĩa dưa cải, với một lồng bánh bao canh gạch cua.

Nước canh bánh bao nóng hôi hổi, lớp vỏ mềm mềm trắng như tuyết. Cắn một cái, nước canh bên trong tràn ra bốn phía, làm bỏng đầu lưỡi và nụ vị giác của người ta.

Tối hôm qua Lâm Ngữ Kinh hơi đói bụng, túi sandwich cắn hai miếng để quên ở chỗ Thẩm Quyện, liên tục ăn hết mấy cái bánh bao mới nhớ là còn có chuyện cơm nếp cuộn.

Cô cắn cái bánh bao trong miệng, chỉ cắn chút vỏ ngoài, thổi thổi khí vào trong, bắt đầu trêu chọc cậu: "Cơm nếp cuộn gia truyền của cậu đâu?"

"Không mua." Thẩm Quyện lại gắp cái bánh bao canh đặt vào bát sứ nhỏ của cô, "Không phải cậu không muốn ăn sao."

"Ồ." Lâm Ngữ Kinh nói, "Cậu nghe ra sao."

Thẩm Quyện giương mắt: "Tớ nghiên cứu rất lâu."

"Nghiên cứu cái gì?"

"Nghiên cứu xem cậu là không muốn ăn sáng với tớ, hay là không muốn ăn cơm nếp cuộn."

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người: "Tại sao lại cảm thấy tớ không muốn ăn sáng với cậu?"

Bởi vì không biết có phải cậu nghe xong chuyện về Lạc Thanh Hà nên nảy sinh lòng cảm thông mà ở bên tớ hay không, bởi vì không xác định được cậu thích tớ đến mức độ nào.

Thẩm Quyện không ngờ rằng bản thân cũng sẽ có ngày như thế, có ngày lo nghĩ không yên...

Cậu thở dài: "Nghe cậu trong điện thoại chưa tỉnh ngủ cho lắm."

Lâm Ngữ Kinh gật gù: "Vậy cuối cùng sao cậu lại cho ra kết luận là tớ không muốn ăn cơm nếp cuộn?"

Thẩm Quyện vén mí mắt: "Bởi vì dù cậu có không muốn ăn sáng với tớ cũng vô dụng, nhất định phải ăn."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Đây là kịch bản tổng giám đốc bá đạo yêu tôi gì đó sao?

Lâm Ngữ Kinh để đũa xuống, không nhịn được hỏi: "Không đúng, bạn trai à, vậy sáng sớm hôm nay cậu cợt nhả một trận trong điện thoại như thế là vì cái gì hả?"

"Lừa cậu ra ngoài trước đã." Thẩm Quyện lại nói.

Lâm Ngữ Kinh rốt cuộc cũng mỉm cười: "Tại sao cậu cho rằng tớ sẽ tin vào cái cơm nếp cuộn gia truyền gì đó?"

Thẩm Quyện cũng mỉm cười: "Có tin hay không cậu cũng sẽ tới."

*

Hai người ăn một bữa sáng no nê. Trong quá trình này, Lâm Ngữ Kinh từ từ tiêu hóa thân phận mới của mình, theo Thẩm Quyện ra khỏi quán ăn sáng.

Mấy quầy bán sáng bên cạnh hẻm nhỏ này cũng đã không còn người. Lâm Ngữ Kinh xoa xoa cái bụng, không chịu được mà thoải mái ngáp một cái.

Vẻ mặt của cô buông lơi mà khoan khoái, Thẩm Quyện nhịn không được nhìn chằm chằm nhìn một lúc.

Lâm Ngữ Kinh cảm nhận được ánh mắt của cậu, ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

Tối hôm qua thật ra Thẩm Quyện đã nghĩ đến rất nhiều vấn đề mà trước giờ không để ý đến, ngồi trên ghế sô pha đến khoảng hai ba giờ sáng.

Kỳ thật cậu không phải là người thích cân nhắc tỉ mỉ những chuyện mình gặp phải, chủ yếu là vì, cậu rất ít khi gặp phải loại chuyện khiến cậu cảm thấy đáng giá để lãng phí chút tế bào não.

Lâm Ngữ Kinh hẳn là một ngoại lệ.

Rốt cuộc cô có phải là vì đồng cảm với chuyện này nhưng trước tiên đặt sang một bên không nhắc tới không. Cô nhóc đúng là còn nhỏ tuổi, chính là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời, không thể chịu được bất kỳ lầm lỡ hay sai lầm nào.

Thẩm Quyện suy xét một lúc, mình trong khoảng thời gian này, có phải đã hơi quá kích động và hấp tấp với cô rồi không.

Nghĩ tới nghĩ lui không có kết quả gì, ham muốn và lý trí bên nào cũng cho mình là đúng mà đấu tranh đến độ không phân cao thấp, Thẩm Quyện từ bỏ việc suy nghĩ vấn đề này.

Mãi đến lúc này, khi thật sự nhìn thấy cô.

Cô gái nhỏ chạy cả quãng đường đến bên cạnh cậu, mắt ngọc mày ngài, một đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa ý cười nhìn cậu, nói "Như vậy tớ sẽ không nhìn cậu được nữa".

Ngồi đối diện cậu, rũ đôi mi cực dài, hết sức nghiêm túc mà chuyên tâm thổi khí vào bên trong bánh bao nóng.

Dáng vẻ thỏa mãn sau khi ăn no, như một chú mèo duỗi mình dưới ánh dương.

Thẩm Quyện cảm thấy mình toi mọe nó rồi.

Mặc kệ đi.

Mọe nó đáng yêu quá thế này, ai mà nhịn được chứ.

Bất kể Lâm Ngữ Kinh là vì nguyên nhân gì, là cảm thông hay thế nào đó, cậu đều không để ý.

Thời khắc này, trong hẻm cũ không một bóng người, Thẩm Quyện bỗng nhiên nói: "Lâm Ngữ Kinh."

Lâm Ngữ Kinh giương mắt: "Ừm?"

Thẩm Quyện bước đến gần một bước, cụp mắt: "Tớ nói hôm qua không thể ngủ được là sự thật, tớ đã nghĩ rất nhiều." Thẩm Quyện nói, "Tớ mặc kệ cậu là vì nguyên nhân gì, dù sao cậu cũng là của tớ rồi, đồ của tớ, người của tớ thì mãi mãi cũng phải là của tớ."

Đôi mắt cậu đen kịt, ngược hướng sáng, không nhìn ra tâm trạng.

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, há miệng, không lên tiếng.

"Bây giờ tớ sẽ trả lời câu hỏi tối qua của cậu." Thẩm Quyện khom người tiến đến gần, cúi thấp đầu: "Tớ rất thích cậu, không biết phải làm sao thì mới khiến cậu có cảm giác an toàn hơn một chút."

Tốc độ nói của cậu rất chậm, tựa như sợ cô không hiểu được, rõ từng câu từng chữ: "Không nghĩ tới sẽ thích cậu bao lâu, không nghĩ tới sẽ bắt đầu lúc nào, kết thúc lúc nào, chỉ muốn có tương lai của cậu."

"Nếu như lúc này cậu còn chưa thích tớ như vậy, thế thì cậu phải nỗ lực, vì cậu không còn cơ hội hối hận nữa rồi, cũng không còn cơ hội trốn, là chính cậu tự va vào."

"Nếu như ngày nào đó cậu nhận ra mình không thích tớ nữa, tớ có thể cho phép cậu bỏ đi một lúc, sau đó tớ lại kéo cậu về, cột chặt lại, trói cậu vào với tớ."

Thẩm Quyện tựa đến đây, trán khẽ khàng sượt qua trán cô, hơi thở quanh quẩn khắp nơi đây, thấp giọng thì thầm, "Lâm Ngữ Kinh, tớ sẽ không buông tay."

*

Vào hai ngày nghỉ, Thẩm Quyện vẫn rất bận bịu. Trước đây cô không biết điều này, nhưng bây giờ đã có thể đoán được bảy tám phần.

Lâm Ngữ Kinh nhớ lại thời điểm gặp phải cậu ở trước cửa hàng tiện lợi 7-11, trên người cậu khi đó có một ít mùi nước khử trùng như có như không.

Lần đầu tiên yêu đương, cô không biết ngày thứ hai sau khi xác định quan hệ thì nên hẹn nhau đi đâu. Tuy nhiên cô cảm thấy Thẩm Quyện hẳn sẽ không có thời gian, xế chiều hôm nay cô cũng được Văn Tử Tuệ hẹn đi xem phim rồi.

Ở nơi này cô không có người quen nào, hoạt động giải trí ít đến thảm thương, nhưng có điều cô vốn cũng không phải người thích xã giao, không có ảnh hưởng gì. Trái lại là vì một trận bóng rổ mà mới chính thức có thêm mấy người bạn.

Quan hệ tốt của bọn con gái thể hiện trong các việc sau, thứ nhất, tìm bạn đi vệ sinh lúc ở trường, thứ hai, cùng nhau ra ngoài chơi vào cuối tuần.

Văn Tử Tuệ đưa Lâm Ngữ Kinh vào vòng bạn bè của mình. Hai người cũng coi như không đánh thì không quen. Lâm Ngữ Kinh phát hiện ra cô nhóc này thật ra rất thẳng thắn dứt khoát, yêu ghét gì cũng đều rõ ràng mà đơn giản. Trải qua sự kiện đấu bóng rổ lần đó, cô ấy đã xem Lâm Ngữ Kinh là chí cốt rồi.

Văn Tử Tuệ đã trực tiếp nhắn hỏi trong nhóm nhỏ Đội toàn bộ của lớp 10 kia. Từ khi đến thành phố A Lâm Ngữ Kinh vẫn chưa có dịp đi xem phim, bèn dứt khoát đồng ý. Giữa chừng còn bị bọn Tống Chí Minh xen vô quấy rối, bị từ chối bằng lý do "Buổi tụ tập của chị em thân thiết".

Phim bắt đầu lúc một giờ rưỡi, là bộ phim mới chiếu gần nhất, series Marvel. Lâm Ngữ Kinh đến lúc một giờ chiều. Khi cô đi thang cuốn lên rạp chiếu phim ở tầng cao nhất, Văn Tử Tuệ đã đến rồi, đứng ở cửa vẫy vẫy tay với cô.

Sau đó, cô liền trơ mắt mà nhìn Tống Chí Minh và Lý Lâm xông tới từ phía sau cô ấy: "Tới rồi hả tới rồi hả? Để tớ xem xem quần áo bình thường của em gái Lâm chúng ta thế nào nào!"

Tống Chí Minh đập một cái vào đầu Lý Lâm: "Ai cũng có thể tùy tiện nhìn được hả người anh em, không muốn sống nữa hả?"

Lâm Ngữ Kinh: "Không phải buổi tụ tập của chị em thân thiết sao?"

Lý Lâm cảm thấy không có gì khác thường: "Chẳng lẽ tớ không phải là anh em bàn sau chân thành nhất của cậu sao?"

Cậu ấy vừa nói như thế, Lâm Ngữ Kinh nhất thời cũng cảm thấy không có gì khác thường.

Đám người xếp hàng mua đồ uống và bỏng ngô, thời gian vừa khéo. Chỗ ngồi Lâm Ngữ Kinh chọn ở hàng cuối cùng cách bên phải một vị trí, đây là thói quen khi xem phim của cô, cơ thể cũng dựa qua bên phải, ngồi đến khá thoải mái.

Lâm Ngữ Kinh ngồi ở mé ngoài, chỗ của Văn Tử Tuệ ở bên trái cô, bên phải không có ai. Phim vẫn chưa bắt đầu, bọn họ ngồi hàng cuối nhìn người phía trước lục tục đi vào. Khoảng năm, sáu phút sau, bộ phim mới bắt đầu.

Lâm Ngữ Kinh đeo kính 3D được phát lên, người ở hai bên bỗng chốc đã bị chắn khuất hơn nửa, chỉ còn mỗi màn ảnh trước mắt.

Lúc nhìn thấy Tiểu Robert Donny* đi ra, trong rạp chiếu phim có mấy cô gái nhỏ giọng nói chuyện: "Người sắt đẹp trai quá!"

(*) Robert Donny là một diễn viên người Mỹ, nổi tiếng với vai người sắt trong loạt phim Iron Man.

Cô nhìn khuôn mặt được đặc tả của người đàn ông bên trong màn hình, nghĩ thầm, là cực kỳ đẹp trai.

Một đôi mi đẹp.

Lông mi của Thẩm Quyện thật ra không phải là rất dài, nhưng mà cũng là như vậy, dày rậm, đuôi mi hơi dài hơn phía trước một chút.

Lâm Ngữ Kinh chống đầu nghiêng người ngồi tại chỗ, vừa thờ ơ nghĩ ngợi.

Cô loáng thoáng nghe thấy vị trí bên phải truyền đến tiếng va chạm sột soạt, có lẽ người ngồi bên cạnh đã đến rồi. Cô ngồi thẳng người dậy, thu lại khuỷu tay đặt trên tay vịn bên cạnh.

Cô cũng không nhìn qua bên kia, cảm giác được người bên cạnh ngồi xuống, yên tĩnh lại.

Khoảng tầm hai ba phút sau.

Người kia bỗng nhiên di chuyển, tay mò tới cầm lấy tay vịn giữa hai người, chậm rãi đẩy lên trên, cài lại.

Vật ngăn cách duy nhất giữa hai vị trí trong nháy mắt đã không còn nữa.

Làm gì vậy?

Có bệnh sao?

Quấy rối trong rạp chiếu phim à?

Hay là nhận lầm người?

Lâm Ngữ Kinh cau mày quay đầu qua, nhìn về phía người kia.

Thẩm Quyện cũng đang nhìn cô.

Một khoảng tối om, màn hình chiếu bóng phía trước là nguồn sáng duy nhất. Hình ảnh xoay chuyển, ánh sáng rơi trên mặt cậu không ngừng xoay nhanh, thoáng sáng thoáng tối.

Lâm Ngữ Kinh sửng sốt hai giây, cũng kịp phản ứng lại.

Ngay cả Tống Chí Minh và Lý Lâm cũng đã tới, Thẩm Quyện đến cũng không kỳ lạ.

Cô còn đang thắc mắc, tại sao vào thứ bảy tốt như vậy, mà hàng cuối trong rạp chiếu phim có thể còn chỗ trống.

Kính 3D quá lớn, không giữ vững nổi, ngồi bất động một chỗ thì còn đỡ, động đậy một cái là rớt xuống ngay. Lâm Ngữ Kinh buộc lòng phải ngẩng đầu lên, nỗ lực ngăn cho vật này không rơi xuống.

Thẩm Quyện nhờ vào ánh sáng sáng tối đan xen, nhìn thấy cô ngẩng đầu lên nhìn sang phía cậu, khẽ nghiêng qua đây một chút.

Vai dán lên, xúc cảm mềm mại.

Thẩm Quyện có phần không chịu nổi.

Tay vịn giữa hai người bị cậu đẩy lên trên, ở giữa không có vật ngăn trở. Thẩm Quyện nghiêng người, cánh tay chống lên mép lưng ghế của cô áp người đến gần, một cái tay khác giơ ngón trỏ lên, móc lấy kính 3D trên mặt cô kéo xuống.

Một đôi mắt thiếu nữ xinh đẹp lộ ra từ phía trên.

Dường như không ngờ cậu sẽ trực tiếp móc lấy kính của cô đi, cô có hơi bất ngờ nhìn cậu, cằm nhỏ trắng trắng nhọn nhọn ngẩng lên, khẽ bĩu môi, chớp chớp mắt nhìn cậu.

Thẩm Quyện nheo mắt lại: "Có ý gì?"

Cậu chăm chú nhìn thẳng vào cô, đè thấp giọng, có hơi khàn khàn, "Muốn hôn? Hửm?"

Hết chương 55.

Chị Tê:

Thẩm Quyện: Tôi không chịu được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi