TÔI MỘNG GIỮA BAN NGÀY

Lâm Ngữ Kinh nói với Thẩm Quyện chuyện nhà mình một lần.

Nói rất đơn giản, sau khi giải thích đại khái hai ba câu, Lâm Ngữ Kinh chợt phát hiện tình huống gia đình cô thật ra vẫn rất đại chúng.

Tình cảm ba mẹ không hòa thuận, ly hôn làm lại từ đầu, đứa con có phần thiếu tình thương.

Kịch bản bình thường lại phổ thông biết bao.

Cô cũng không nói quá nhiều, những chuyện về ba cô ở rể gì đó cũng lược qua không đề cập đến. Thẩm Quyện là một người vô cùng thông minh, từ lúc cậu mới bắt đầu quen biết cô, thời điểm giúp cô kí xuống mấy chữ "Phụ huynh Mạnh Vĩ Quốc" trong lòng cũng đã có rất nhiều loại suy đoán. Trước giờ cậu chưa từng hỏi, trước giờ đều không nhắc đến là bởi vì giáo dưỡng và EQ của cậu.

Hiện tại, Lâm Ngữ Kinh đã nói đến mức như thế, những việc kia phỏng chừng cậu cũng đã đoán được bảy tám phần.

Thời điểm cô nói những điều này vẫn là giờ tự học buổi chiều, Vương khủng long vào được nửa tiết, nửa tiết còn lại Lưu Phúc Giang thả cho bọn họ tự học.

Tiết đầu tiên của buổi chiều, khoảng thời gian đã ăn uống no đủ này, vốn là lúc dễ buồn ngủ nhất. Toàn bộ học sinh trong lớp hầu như đều đang ngủ, Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện liền nằm nhoài lên bàn lặng lẽ nói chuyện.

Lúc nói đến chuyện Lâm Chỉ hôm nay, Thẩm Quyện thốt ra câu nói đầu tiên từ khi bắt đầu nghe chuyện xưa đến giờ: "Sao cậu lại cảm thấy mình đã làm một chuyện không tốt lắm."

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, dường như chưa hề nghĩ tới cậu sẽ hỏi vấn đề này, hoặc là chưa hề nghĩ tới đáp án của vấn đề này là gì.

Cô nằm nhoài trên bàn, im lặng trong chốc lát, cau mày, có chút khó nói khỏi miệng, "Tớ không biết nên nói thế nào, tớ lúc đó chính là, vì thực sự quá buồn bực, cho nên khi nghe nói bà ấy sinh bệnh thì thứ đầu tiên nghĩ đến cũng vẫn là chính mình. Tớ không hề nghĩ đến chuyện bà ấy sinh bệnh, chuyện phải làm phẫu thuật, tớ cảm thấy mình có phần ích kỷ."

Cô thở dài, "Tuy rằng không sống cùng nhau, có lẽ cũng chẳng có quá nhiều tình cảm gì đó, nhưng tớ cũng không muốn nhìn thấy bà ấy sinh bệnh, hi vọng bà ấy có thể yên ổn vượt qua, dù sao cũng là... mẹ của tớ."

Thẩm Quyện nghiêng đầu nhìn cô, không lên tiếng.

Suy nghĩ duy nhất chính là, quá dịu dàng.

Lâm Ngữ Kinh này, bên ngoài cô che phủ bằng một lớp, trong tim lại ẩn giấu một lớp khác.

Cô dùng vẻ mềm mại giả tạo để giấu đi những góc cạnh sắc bén trên khắp người mình; xây tường thành, dựng súng pháo, thời khắc gặp phải nguy hiểm hay kẻ địch sẽ không chút do dự mà xuất trận, cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tới gần.

Kết quả khi bạn đục mở pháo đài tường đồng vách sắt của cô ra, vén lớp gai nhọn của cô lên, sẽ phát hiện, bên trong này vẫn là mềm mại.

Thế giới đối xử với cô chưa đủ tốt, cho nên cô đem sự dịu dàng của mình giấu đi, không cho thế giới nhìn thấy.

Cô tốt đến mức phải đáng giá tất cả.

Thẩm Quyện lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, không lên tiếng, Lâm Ngữ Kinh mím mím môi: "Sao cậu không nói chuyện."

"Không muốn nói." Thẩm Quyện bình tĩnh nói, "Nói chuyện sẽ làm phân tán lực chú ý của tớ, thế nhưng hiện tại tớ phải hết sức tập trung kiềm chế ham muốn ôm cậu một cái của tớ."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

Lâm Ngữ Kinh thình lình không kịp chuẩn bị lại bị trêu chọc một phát, ngơ ngác một lát cũng nhếch khóe môi lên, nhỏ giọng nói: "Tớ thật sự không nhìn ra cậu còn có loại giác ngộ này đấy, bạn trai."

"Tớ đương nhiên có." Ngón tay Thẩm Quyện dưới bàn lén lút mò tới, len ngón tay vào kẽ hở bàn tay cô, chưa đến vài giây đã buông ra, thu lại, bình thản nói, "Bạn cùng bàn với nhau, cả ngày cứ ôm ôm ấp ấp như vậy sao được."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

*

Tuần này cuộc thi bóng rổ diễn ra vòng bán kết. Trước đó lớp 10 trở thành hắc mã thắng hiểm lớp 7 mà tiến vào bán kết, tình thế mãnh liệt kia khiến người ta mở rộng tầm mắt. Tất cả mọi người đều tỏ ra tràn ngập kỳ vọng vào lớp 10 năm nay.

Đặc biệt là người dự bị lớp họ còn là một cô gái nhỏ.

Có người tò mò đi thăm hỏi một chút, thế là mọi người lại biết thêm một tin tức. Cô gái nhỏ dự bị đánh tiền phong hết sức mạnh mẽ kia, chính là cái người hai lần thi đều đứng thứ hai – Lâm Ngữ Kinh vạn năm đệ nhị.

Lâm Ngữ Kinh ngồi cùng bàn với lão đạo.

Tiện thể lan truyền luôn cái scandal của Lâm Ngữ Kinh.

Một cô gái có vận mệnh buộc chặt với lão đại Thẩm Quyện.

Kết quả vào ngày lớp 10 đấu bán kết, lúc mọi người chen chúc ở sân bóng rổ này muốn chứng kiến phong thái của hắc mã, thì lại phát hiện không chỉ có Lâm Ngữ Kinh không ở đây, mà ngay cả Thẩm Quyện cũng không đến.

Trước đó lớp 10 đã mang đến hai người dự bị. Tuy rằng kỹ thuật đánh bóng của đám Tống Chí Minh Vu Bằng Phi đều nằm trên top, nhưng cũng không đỡ nỗi Lý Lâm quá gà.

Đồng chí Lý Lâm nhận nhiệm vụ lúc cấp bách, không phụ sự phó thác của tổ chức, đã thể hiện trọn vẹn kỹ xảo bóng rổ "cái chân thụt" gà què của mình, trở thành nơi dễ dàng nhất của lớp 10, là chỗ thủng mà ai cũng có thể luồn qua, trở thành đồng đội thứ sáu của đội địch.

Cậu ta vậy mà còn càng đánh càng nóng tay, càng gà càng thuận tay. Bạn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu nổi vì cái quái gì mà cậu ta có thể càng chơi càng dở như vậy.

Đến cuối cùng, lớp 10 lấy bốn mươi hai điểm nhỏ bé đáng thương, thành công bại trận, thua trong tay lớp 3.

Cũng may người lớp 10 thật ra cũng không có khát khao chiến thắng với cuộc thi bóng rổ này cho lắm. Toàn bộ ham muốn thắng thua của bọn họ đã tiêu hao gần hết trong trận quyết chiến sinh tử với lớp 7 rồi.

Cuộc thi bóng rổ có thể thua, nhưng lớp 7 nhất định phải chết.

Trận bán kết thua cực thảm này, khó vượt qua nhất hẳn vẫn là Lưu Phúc Giang.

Mà Lý Lâm đem cái sự gà của cậu ta đổ cho —— bây giờ cậu cũng là một Lý Lâm có chuyện xưa.

Cậu có một bí mật nhỏ không thể cho ai biết, tâm trạng uất ức không có nơi giải tỏa, tự nhiên cũng ảnh hưởng đến khả năng phát huy lúc thi đấu.

Thậm chí còn ảnh hưởng đến thành tích học tập của cậu!!

Bài kiểm tra nhỏ trong tiết toán cậu vốn nên làm được sáu mươi điểm*! Đều do Thẩm Quyện! Cậu làm còn có năm mươi lăm!

(*) Thang điểm tối đa ở Trung Quốc thường là 150. Bạn nhỏ Lý Lâm...ừm 55/150

Lý Lâm cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không phải là cách, cậu phải tìm một người để chia sẻ một chút về nỗi thống khổ của mình.

Cậu đã nói với Tống Chí Minh chuyện này. Sau khi trận bóng rổ kết thúc, hai người ngồi xổm trong sân bóng rổ lặng lẽ nói chuyện.

Tống Chí Minh nói: "Đậu xanh, Lý Lâm, tao phát hiện mày có dũng khí lắm nha. Tại sao ý nghĩ táo bạo như vậy mà mày cũng dám có hả."

Lý Lâm trợn to mắt: "Ông đây chính miệng nghe được, tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa hôm đó lúc trở về vào ban trưa, em gái Lâm khóc, khóc đấy, mày có biết là khái niệm gì không?" Lý Lâm chọc hai ngón trỏ lên khóe mắt mình, kéo kéo xuống dưới, khoa tay vẽ cho mình hai hàng lệ nóng, "Hai mắt đỏ hoe."

Cậu nói những câu tình thâm ý thiết, nghe đến chân thực vô cùng, Tống Chí Minh cũng có chút dao động.

Hai người ngồi chồm hổm trong góc than ngắn thở dài cả nửa ngày, cuối cùng Tống Chí Minh nói: "Chuyện này không liên quan tới chúng ta, trước tiên không nói có phải hiểu lầm không, tính cách của em gái Lâm cũng không phải dễ bắt nạt."

Lý Lâm gật gù: "Tao chỉ nói cho mày, mày đừng có nói cho ai biết đấy."

Tống Chí Minh cũng gật gù: "Mày yên tâm, tao chính là chết rồi. Cho dù bị đóng trong quan tài, tao cũng phải khàn giọng lớn tiếng hét —— Tôi không biết cái gì cả."

Lý Lâm: "..."

*

Về bệnh của Lâm Chỉ, buổi tối sau khi tan học, lúc về phòng ngủ Lâm Ngữ Kinh đã tìm kiếm rất nhiều tư liệu.

Thuộc một trong các loại khối u lành tính thông thường trong cơ thể, nếu như không phải nghi đoán trở nên ác tính hoặc triệu chứng bệnh phát triển khá nghiêm trọng, thì bình thường chưa đến mức cần phải cắt bỏ toàn bộ tử cung.

Vậy mà hôm nay nghe ý tứ của Lâm Chỉ, rõ ràng là bà đã chuẩn bị ổn thỏa, nhất định phải làm cuộc phẫu thuật này.

Tình huống của bà đã nghiêm trọng đến mức độ này.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, trong lúc nhất thời cảm thấy tâm trạng thật phức tạp.

Từ khi cô bắt đầu có ký ức, công việc của Lâm Chỉ vẫn luôn bận rộn, bà hệt như một người máy không cần nghỉ ngơi.

Nếu như căn bệnh này của bà đã thật sự nghiêm trọng đến mức phải làm loại phẫu thuật này, thì tám phần cũng là vì bản thân bà căn bản không chú ý tới, hoặc là căn bản không buồn để ý, kéo dài đến tận bây giờ.

Cô do dự rất lâu, cân nhắc xem có nên gọi điện thoại cho Lâm Chỉ hay không.

Vào lần hai người gặp gỡ rồi tan rã không mấy vui vẻ, cuối cùng vẫn là Lâm Chỉ lui một bước. Lâm Ngữ Kinh là lần đầu tiên, biểu hiện ra tâm tình chống đối với bà.

Liên tiếp mấy ngày, Lâm Ngữ Kinh đều có chút mất tập trung.

Tiết cuối cùng của thứ sáu được Lưu Phúc Giang đổi thành tự học, cô nhoài người lên bàn làm bài tập vật lý, Thẩm Quyện bỗng nhiên thở dài.

Lâm Ngữ Kinh không phản ứng.

Thẩm Quyện đưa tay đến, khẽ gõ gõ lên mặt giấy của cô.

Cô phục hồi tinh thần, ngẩng đầu lên.

Đầu ngón tay Thẩm Quyện chỉ lên mặt giấy: "Câu này, cậu đã nhìn năm phút rồi, đừng nhìn nữa, chọn C."

Thẩm Quyện bình tĩnh nói: "Dạng đề điện học cơ bản của học sinh trung học."

Lâm Ngữ Kinh "À" một tiếng, khoanh vào C, cũng thở dài theo.

Thẩm Quyện nhìn cô một cái: "Hôm nay về nhà?"

Lâm Ngữ Kinh "À" một tiếng.

"Cùng nhau?" Thẩm Quyện nói.

Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được, cô với cậu còn chưa từng cùng nhau về nhà.

"À." Cô gật gù, do dự một chút, lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi cho bác Lý cái tin nhắn, lại liếc nhìn thời gian, hẳn là ông ấy đã đi tới nơi rồi. Lâm Ngữ Kinh suy tư không biết nên nói thế nào, "Nhà tớ ấy à..."

Thẩm Quyện không lên tiếng, vẻ mặt như cười như không nhìn cô.

Cô chớp chớp mắt: "Làm sao?"

"Ý của tớ là," Thẩm Quyện nói, "Cùng nhau về nhà."

Lâm Ngữ Kinh ngờ nghệch vài giây, mới phản ứng lại ý của cậu, mặt không cảm xúc nhìn cậu: "Bạn học Thẩm, mời ngài tự trọng một chút, tớ chưa hề nghĩ đến sẽ cùng cậu về nhà."

Thẩm Quyện lười nhác ngả ra sau, cúi đầu nở nụ cười: "Vậy cùng đi đến cổng trường đi, chúng ta đi đằng sau, không để cho người khác phát hiện."

Lâm Ngữ Kinh đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Có thể."

Không biết hình dung như thế nào, trái lại chính là một luồng đáng yêu không tên hiện ra.

Thẩm Quyện không nhịn được muốn vò vò đầu cô một cái, lại nghĩ tới quan hệ bạn cùng bàn phổ thông mỏng manh lại rẻ mạt của mình với bạn gái, ngón trỏ khum lại, chuyển thành gõ nhẹ xuống trán: "Lúc làm bài tập chú tâm một chút, đừng mải tán gẫu với bạn cùng bàn."

Bị cậu không biết là vô tình hay cố ý mà chen ngang vào như thế, tâm trạng của Lâm Ngữ Kinh đã khá hơn nhiều, một lần nữa tập trung lực chú ý, làm xong một đề thi vừa khéo là lúc tan học.

Thẩm Quyện không có đồ gì cần thu dọn, tiện tay cầm mấy xấp bài thi trên bàn nhét vào balo, sau đó đứng bên cạnh chờ cô.

Thời điểm tan học, trong trường hết sức náo nhiệt. Trong hành lang rộn rộn ràng ràng đâu đâu cũng là người, hai người bọn họ không nhanh không chậm đi phía sau. Ra khỏi lớp học, Thẩm Quyện chờ cô về phòng ngủ lấy hành lý, sau đó dọc theo ven đường mà đi về hướng cổng trường.

Hai người đều không lên tiếng, cũng không cảm thấy lúng túng.

Bát Trung có rất nhiều người có tiền, ở cổng trường học đỗ một hàng xe riêng, trước lối đi bộ xe cộ cũng tấp nập không ngớt, đèn đường đồng loạt sáng trưng.

Bọn họ đi tới cổng trường học, dừng lại.

Thẩm Quyện quay lưng với ánh sáng ngoài cổng, cụp mắt nhìn cô. Lúc này cổng trường đang ồn ào, người nào cũng đang cười nói đi ra, không ai chú ý tới người ở cổng đang làm gì.

Thẩm Quyện rốt cuộc cũng không nhịn được, giơ tay xoa xoa đầu cô. Đầu ngón tay hơi mát lạnh lần tìm xuống dưới, nhẹ nhàng vân vê vành tai mềm mại.

Có chút nhột, Lâm Ngữ Kinh rụt cổ một cái, ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua phía sau cậu.

Thẩm Quyện cảm giác được người trước mặt ngây ra một giây, sau đó cứng đờ lại.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngữ Kinh lại bất chợt hệt như đã hồi thần, bỗng nhiên giơ tay đẩy cậu ra, lùi người về sau vài bước.

Thẩm Quyện kinh ngạc hai giây, sau đó mím mím môi, không lên tiếng, nhấc chân đi vào trường học.

Lâm Ngữ Kinh đứng tại chỗ liếm môi dưới, như không có chuyện gì xảy ra mà đi lướt qua cậu, ra khỏi trường.

Thẩm Quyện đi vào trong trường một đoạn, mãi đến vị trí không nhìn thấy cổng trường, mới dừng bước lại, rút điện thoại di động ra.

Gần như trong tích tắc lúc cậu bị đẩy ra, đã ý thức ngay rằng có chỗ không đúng, cấp tốc phản ứng lại.

Điện thoại di động trong tay rung rung, màn hình sáng lên một cái, Thẩm Quyện tưởng là tin nhắn của Lâm Ngữ Kinh, cúi đầu ấn xem.

Tin nhắn tình thâm ý thiết của Hà Tùng Nam, khiến người ta thay đổi sắc mặt: [ Quyện gia, cậu yên tâm, bất kể người khác nói thế nào, tôi đều vĩnh viễn tin tưởng cậu. ]

Thẩm Quyện có phần mờ mịt trong nháy mắt, không hiểu tại sao cái tên đần này lại bắt đầu hai ngày ba bữa giở trò tình tứ rồi.

Cậu hơi để tâm đến phía Lâm Ngữ Kinh, không có tâm trạng nói nhảm với cậu ta, nhíu nhíu mày, định xem tin nhắn của cậu ta như tin nhắn rác mà bỏ đi, vừa định thoát ra.

Hà Tùng Nam lại nói tiếp: [ Tôi biết, cậu không phải là loại người vứt bỏ vợ như cám bã. ]

Thẩm Quyện:...?

Hết chương 58.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi