TÔI MUỐN GÃ TRAI GIÀ GIA THẾ KHỦNG NÀY LÀM GÌ


Tiêu Ca đứng trước quầy lễ tân không nói nổi lời nào.
Phó Tùy Vân đứng trước mặt Tiêu Ca, trông thì lạnh lùng nhưng ánh mắt lại trìu mến.
Thư ký đứng trên lầu phía xa xa, nhân viên nữ quầy tiếp tân che miệng lại cảm thán: “A! Chẳng lẽ đây là người tình bí ẩn của tổng tài sao!”
Ánh mắt từ bốn phía lập tức ập đến vây Tiêu Ca ở chính giữa.
Với tư cách là người thừa kế của tập đoàn họ Phó danh giá, lần kết hôn lúc trước và việc bị cướp hôn cũng đã xuất hiện khắp các mặt báo.

Không có phóng viên chụp được mặt Tiêu Ca nên cậu liền thành người tình bí ẩn trong miệng truyền thông.

Cùng ngày đó không khách khứa nào đuổi theo đến nhìn Tiêu Ca và hiện trường Phó Tùy Vân với Quý Châu Ngọc giằng co nhau, nên mọi người chỉ biết từ dạo đó Phó Tùy Vân coi như đã chặt đứt quan hệ với Quý Châu Ngọc.
Tất nhiên mọi người đều cho rằng Phó Tùy Vân đã ở bên người tình kia rồi.

Tiêu Ca đúng là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội, cậu muốn mau chóng rời đi, dù giờ mà đi thì có vẻ giống không đánh đã khai.
Không ngờ rằng lúc vừa quay đầu lại Tiêu Ca vừa hay thấy một khuôn mặt làm cậu đặc biệt quen thuộc mấy ngày nay cũng xuất hiện ở cửa công ty.

Vậy mà Quý Châu Ngọc lại tới.
Trong nháy mắt, Tiêu Ca đã nghĩ ra một ý rất hay ho cho bản thân.

Cậu còn nhớ mình và Phó Tùy Vân đang cầm kịch bản tình yêu trước mặt Quý Châu Ngọc, cậu hoàn toàn có thể tiếp tục diễn kịch cùng Phó Tùy Vân, tương lai thì nói Phó Tùy Vân làm sáng tỏ chuyện bọn họ chỉ đang diễn với mọi người.

Nghĩ thế Tiêu Ca dừng bước, đưa mắt ra hiệu với Phó Tùy Vân.

Ưu tiên đối ngoại trước.
Phó Tùy Vân vào thời khắc mấu chốt thì hiểu ý cậu rất nhanh, sải bước đến gần nói nhỏ vào tai Tiêu Ca, “Tiêu Tiêu, tôi không sắp xếp lễ tân nói vậy, tôi cũng không nghĩ đến, em đừng giận.”
Bây giờ không phải lúc nói chuyện này, Tiêu Ca đương nhiên biết Phó Tùy Vân không sắp xếp, đây là sức mạnh của kịch bản.
Tiêu Ca chỉ lo nhìn người đứng cạnh Quý Châu Ngọc, hỏi: “Phó tổng, đó là ai?”
“Nhậm Phi Dương.” Phó Tùy Vân lập tức nói.
Tiêu Ca bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là cậu ấm ăn chơi trác táng, công 4 Nhậm Phi Dương.
Thấy người tới có vẻ khinh thường người khác, ánh mắt kiêu căng, tay đút trong túi quần tây, cằm giương lên, vừa thấy là biết đến tìm ngược.
Tiêu Ca khẽ nhíu mày.
Nhưng Phó Tùy Vân thì lại chẳng để ý chút nào, tuy thân thế Nhậm Phi Dương đặc biệt nhưng con người thì thẳng thắn, rất thiếu tâm nhãn, đây không phải đối thủ khó đối phó.

Nhưng thấy Tiêu Ca không vui anh bèn nhanh chóng làm theo giáo trình, nắm lấy cơ hội ỷ lại rồi dựa vào người Tiêu Ca.
Quý Châu Ngọc đứng ở cổng còn cố ý hướng hai người Tiêu Phó nở nụ cười hung hăng, sau đó nghiêng đầu liếc Nhậm Phi Dương một cái.
Sau đó mặc cho Phi Dương mở miệng khiêu khích: “Phó tổng, anh đang bận? Nghe nói anh với bạn trai anh khó dễ tình nhân sen trắng bé nhỏ của tôi hả?”
Lời vừa nói ra Tiêu Ca nháy mắt sợ ngây người?
Công 4 sao vậy, bắn một ngàn hỏa lực cho quân địch rồi còn phải bắn cho quân mình một vạn cái luôn à?
Trách không được thân thế lỗi lạc, tướng mạo anh tuấn mà đường tình duyên thì lận đận.
Quả nhiên khuôn mặt nhỏ bé bằng bàn tay của Quý Châu Ngọc lập tức tái lại.
Còn chưa đợi Tiêu Ca nhân cơ hội chua ngoa thì bỗng Nhậm Phi Dương quay đầu nhìn Quý Châu Ngọc, rồi tự nhiên phụt cười.
Nhậm Phi Dương với vẻ cà lơ phất phơ hỏi Quý Châu Ngọc một câu tràn ngập nghi hoặc: “Cục cưng, sao sắc mặt em lại thế? Trai già Phó Tùy Vân này tổn thương em sâu lắm hả?”
Quý Châu Ngọc: “…”
Tiêu Ca: …?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi