TÔI MUỐN GÃ TRAI GIÀ GIA THẾ KHỦNG NÀY LÀM GÌ


Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt Tiêu Ca chợt nheo lại, vỗ thật mạnh lên bả vai Phó tổng: “Chờ đi người anh em, anh đây sẽ cho ——”
Nói tới đây Tiêu Ca bỗng cảm thấy là lạ.
Anh dừng lại rồi cẩn thận lia mắt nhìn từ trên xuống dưới Phó tổng này, trông có vẻ xấp xỉ tuổi mình, sau đó mặt không đổi sắc mà sửa miệng: “Tôi giúp anh chỉnh thằng đó.”
Nghe câu này, Phó Tùy Vân không khỏi choáng váng.

Sau đó anh trơ mắt nhìn Tiêu Ca vung tay lên, dũng cảm cởi áo khoác, nắm tay lại rồi thả ra sau đó vọt lên.

Không thể tin được.
Thứ yêu tinh như Tiêu Ca vậy mà lại đánh nhau với người khác vì anh!
Phó Tùy Vân sống suốt ba mươi năm cuộc đời, chưa có người nào có thể khiến anh lau mắt mà nhìn như thế này.

Trong trí nhớ của anh, Tiêu Ca ẻo lả yếu ớt như một cô vợ nhỏ, hằng ngày chỉ có ôm tim ngồi như Tây Thi.

Câu đầu tiên của Tiêu Ca khi lần đầu hai người gặp nhau là: “Oa, anh xịt nước hoa gì vậy, man quá à ~!”

Phó Tùy Vân che lại miệng vết thương gần như nứt toạc của mình, anh mở to hai mắt nhìn ra xa, khuôn mặt nhỏ đẹp tuyệt của Quý Châu Ngọc trở nên trắng bệch trong chốc lát và trông cũng rất xấu xa.
“Cậu muốn làm gì?” Quý Châu Ngọc lạnh lùng chất vấn Tiêu Ca.
Phía cuối con đường này là biển rộng, cơn gió lạnh mang vị mặn nhẹ nhàng xốc mái tóc của cậu lên, cậu mặc một bộ vest trắng đứng ở đó, đẹp nhưng cũng thật lạnh lùng.
Cậu trai ấy đã từng là hình dáng dấu yêu trong lòng Phó Tùy Vân, vì cậu mà Phó Tùy Vân vung tiền như rác, vào sinh ra tử, không gì không thể.
Nhưng.
Phó Tùy Vân chuyển mắt, nhìn thoáng qua Tiêu Ca đang xắn tay áo lên.
Tiêu Ca đã thay đổi.
Phó Tùy Vân vẫn luôn biết Tiêu Ca thích mình, cũng nhiều lần từ chối rõ ràng mà không mất phong độ.

Hôm nay khi Tiêu Ca đột nhiên chạy ra phá hỏng hôn lễ của anh, lòng snh tức muốn chết, sợ cơ hội có được Quý Châu Ngọc khó khăn lắm này bị Tiêu Ca làm hỏng.
Nhưng giờ đây.
Nhìn gương mặt trầm tĩnh của Tiêu Ca, sắc mặt khinh thường lửa giận tràn đáy mắt, lòng anh bỗng hơi hụt hẫng.
Anh thậm chí còn muốn nắm bả vai Tiêu Ca hỏi một câu kinh điển: “Tại sao! Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy!”
Hơn nữa Tiêu Ca còn có thể dùng phương thức đậm tính đàn ông này giải quyết vấn đề ư?
Tiêu Ca cũng không biết Phó tổng kia đang nghĩ gì trong đầu.

Cậu chỉ xông lên nắm lấy cổ áo Quý Châu Ngọc.
Đến lúc này Quý Châu Ngọc mới hoảng sợ, mạnh mẽ tự trấn an mình sau đó cười lạnh: “Tiêu Ca, cậu dám đánh tôi? Thôi bỏ đi, cậu không phải loại người như vậy, đừng có ra vẻ làm gì.”
Tiêu Ca nghi hoặc, Quý Châu Ngọc này còn chưa nhìn ra cậu không phải nguyên chủ sao, không cảm thấy có khác lạ xíu nào sao?
Vì thế Tiêu Ca không ra vẻ mà đánh cậu ta một trận, đánh đến khi cậu ta nằm ra đất trợn trắng mắt mới thôi.
Nhưng chuyện này cũng chỉ vỏn vẹn trong vòng một phút.
Tiêu Ca hơi ngạc nhiên, Quý Châu Ngọc nhìn trâu bò thế kia vậy mà lại thế này à?
Đương nhiên không phải cậu không bị thương tích gì, cậu bị móng tay của Quý Châu Ngọc cào lên mặt bị trầy da tứa máu.
Khói tản bụi tan.
Tiêu Ca ném Quý Châu Ngọc xuống rồi xoay người bước đến trước mặt Phó Tùy Vân, khom lưng nhặt áo mình lên, đối diện cậu là biển rộng còn lưng là hoàng hôn, lời khuyên bảo mang sự đồng cảm từ cậu được thốt ra với Phó Tùy Vân: “Ly hôn với cậu ta đi, đừng mê muội nữa, còn tôi thì anh không cần để ý, ở bên người phù hợp với mình hơn là tốt rồi.”
Cậu tự giơ ngón tay tán thưởng bản thân trong lòng, cảm thấy bản thân chỉ dùng một câu nói đã nói giải quyết được vấn đề cướp hôn, còn làm tốt tình hình nữa chứ.

Nhưng trong mắt Phó Tùy Vân thì không như vậy.
Cái gì?!
Lòng Phó Tùy Vân chua xót.
Anh vốn tưởng rằng Tiêu Ca chết sống không chịu từ bỏ một hai phải quấy rầy hạnh phúc của anh, kết quả thì ra Tiêu Ca đã nhìn thấu được tâm tư đen tối của Quý Châu Ngọc từ sớm, hôm nay còn đến để bảo vệ anh, thậm chí nội tâm cũng không còn trông đợi vào anh nữa ư!
Giờ phút này bóng dáng Tiêu Ca trong mắt anh đã mờ dần, nụ cười sảng khoái thanh tân, từ ngọn tóc đến đầu ngón tay đều lộ ra vẻ đắc ý nhìn như một thiên thần vậy, vết thương nhỏ tới mức gần như khó thấy bằng mắt thường giờ đây căn bản là một vết thương bự khủng phá tướng máu chảy đầm đìa!
Phó Tùy Vân hắng giọng vốn đang khàn khàn, nhẹ hỏi cậu: “Tiêu Ca, tôi sẽ trả ơn cậu, tôi sẽ cho cậu thứ cậu vẫn luôn mong muốn, đó là mèo Armstrong Lily Love Scottish Sesame Sweet Cat 99.999 đô la, cậu thích màu gì?”
Tiêu Ca:? Đấy là mèo phải không?
Nhưng không sao, Tiêu Ca cũng rất thích mèo.
“Trắng đi.” Tiêu Ca chọn một màu không cũ không mới.
“Không có trắng.” Phó Tùy Vân sửa đúng.
Tiêu Ca không biết nhiều về loại mèo này vì ở thế giới cũ chưa từng nghe qua, mà giờ cậu cũng hơi mệt do cái cơ thể không chịu tập tành này rồi, dứt khoát phất tay nói: “Vậy Phó tổng chọn giúp tôi đi, dễ thương là được.”
Phó Tùy Vân không lên tiếng.
Sau đó Tiêu Ca nhìn Phó Tùy Vân, tuy rằng người này mặc bộ vest đen, chẳng biết có máu thấm vào không, nhưng nhìn tay đang che thì có thể nhìn ra đang có thương tích trên người.
Vừa nãy Quý Châu Ngọc nói anh chắn súng.
Làm một anh thanh niên tốt có trách nhiệm của thế kỷ 21, Tiêu Ca trầm ngâm một lúc, rồi hít sâu một hơi khiêng Phó Tùy Vân lên.
“Đừng nhúc nhích,” Cậu nói với Phó Tùy Vân, “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Phó Tùy Vân im lặng hai giây, nhịn không được thử thăm dò: “Cậu … đã thay đổi?”
Vấn đề này Tiêu Ca không trả lời anh, chỉ khởi động lực đi nhanh về phía trước.


Ra khỏi đoạn này là có taxi.
Nhưng còn chưa đi vài bước, mấy tin tức bị chậm trễ hồi nãy lại “vèo” một phát xuất hiện hết trong đầu cậu.
Trong một giây, Tiêu Ca đã biết nguyên chủ của cơ thể này cùng tên cùng tuổi với cậu, cũng tên Tiêu Ca, 24 tuổi, là một Beauty Blogger theo đuổi Phó Tùy Vân lâu lắm mà chẳng được.
Và …
Dù sao đây cũng chỉ là một quyển tiểu thuyết, trong cuốn tiểu thuyết này, địa vị của nguyên chủ là pháo hôi thụ thứ N, sau khi phát điên cướp hôn khiến pháo hôi công số 2 - tên nhà giàu nắm trùm thương nghiệp bị mất người yêu, cậu ta bị người trả thù táng gia bại sản mãi đến khi bệnh chết, hưởng thọ 25 tuổi.

Tay Tiêu Ca run lên, thiếu chút nữa ném Phó Tùy Vân từ trên vai xuống.
Bước chân cậu cứng lại, trong lòng cậu nổi lên cuộc giao tranh giữa trời và người.

Cuối cùng cậu vẫn chọn để người xuống bởi mạng chó quan trọng hơn, giúp Phó Tùy Vân gọi 120 là được rồi.
Vì thế Phó Tùy Vân trong cơn hôn mê đột nhiên bị nhấc bổng lên, và bay cái bẹp xuống đất.

Phó Tùy Vân:??.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi