TÔI MUỐN LÀM TRÁI ĐẤT VẺ VANG


Liễu Ngọc Hàm giống như một con meo cảnh giác nguy hiểm, lông dựng đứng lên, dáng vẻ đó làm cô bé cảm thấy rất là mới lạ.
"Em gái, có chuyện gì thì nói đi, em thả anh ra có được không?" Thấy mọi người xung quanh đang quay sang nhìn, Liễu Ngọc Hàm không thể làm gì khác đành phải nhẹ nhàng nói chuyện với cô bé.
Giọng nói của Liễu Ngọc Hàm rất dễ nghe, giọng điệu ôn hòa, nếu là một bé trai có thể đã nghe lời cậu, nhưng cô bé chỉ đảo nhẹ mắt, vùi đầu vào bên hông Liễu Ngọc Hàm, bắt đầu làm nũng, không chịu thả tay ra.
Liễu Ngọc Hàm nhìn dáng vẻ của cô bé, cảm thấy nặng nề trong lòng, nhưng cậu chưa kịp dỗ dành cô bé vài câu, đột nhiên cô bé khóc to: "Không thấy chú đâu, chú cá mặn cũng không cần Mộng Mộng sao."
Ánh mắt trách móc của mọi người dồn về phía cậu.
Trong thời đại tinh tế, trẻ em rất đáng quý.
Liễu Ngọc Hàm luống cuống, hai tay che mắt, không biết phải làm như nào.
Người đổ đầy mồ hôi, Liễu Ngọc Hàm đang tính toán là dỗ dành hay đe dọa cô bé, thì chú của cô bé chạy từ trên tầng xuống đón cô bé đi.
Liễu Ngọc Hàm ngạc nhiên: "Thiếu tướng?"
Mặc dù chưa đến giờ tan làm, thiếu tướng Tần có về sớm thì tư thái vẫn rất bình thường, việc xuất hiện trong bệnh viện là chuyện rất bình thường, ngay cả giọng điệu cũng bình tĩnh: "Liễu Ngọc Hàm? Kiểm tra sức khỏe xong chưa?"
Liễu Ngọc Hàm biết tình huống của mình có chút đặc biệt, lúc trước tạo nên ồn ào không đáng có, cũng không cảm thấy lạ khi Tần Mạc biết mình đi kiểm tra sức khỏe, gật đầu trả lời: "Đã kiểm tra xong rồi ạ.


Thiếu tướng đưa cháu đi khám bệnh sao?"
Tần Mạc: "Ừm.

Đây là cháu gái tôi tên là Tần Mộng Mộng, lúc nãy làm phiền cậu rồi.

Mộng Mộng, gọi chú Liễu đi."
Tần Mộng Mộng được Tần Mạc bế trên tay, đôi mắt to tròn nhìn Liễu Ngọc Hàm, giọng nói ngọt ngào như viên kèo nhọ: "Chú Liễu!"
Chú Liễu Ngọc Hàm năm nay mới hai lăm tuổi, không nói thành lời: "...Chào cô bé."
Với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, tuổi thọ của tinh tế kéo dài hơn rất nhiều, dựa theo tiêu chuẩn của hiện tại, hai mươi lắm mới xem là trưởng thành, đa số nhân tài vừa mới tốt nghiệp đại học.

Vốn dĩ là một anh trai mới lớn, Liễu Ngọc Hàm lại được một cô bé gọi một tiếng chú ngọt ngào, tâm trạng rất phức tạp.
Dưới ánh mắt của của cấp trên, Liễu Ngọc Hàm không thể không trả lời, vì thế giọng điệu của cậu hơi ngập ngừng.
Thật ra Tần Mạc cảm thấy Liễu Ngọc Hàm như viên kẹo nhỏ, vỏ bên ngoài in "Hàng chất lượng cao, không ngọt không lấy tiền".

mỗi lần gặp nhau đều làm anh cảm thấy vui vẻ.
Trong ánh mắt đầy ý cười, Tần Mạc nhìn dáng vẻ Liễu Ngọc Hàm đang muốn hét lên "Tôi không phải là chú".

Làm bộ không thấy, còn ra vẻ thưởng thức xoa đầu cháu gái.
"Kết quả kiểm tra như thế nào?" Tần Mạc chuyển chủ đề.
Liễu Ngọc Hàm cố gắng ổn định lại tâm trạng, lặp lại lời nói của bác sĩ, Tần Mạc nghe xong bắt đầu suy nghĩ.
"Tốt hơn so với tưởng tượng," Tần Mạc nhìn xương quai xanh của Liễu Ngọc Hàm lộ hẳn ra bên ngoài, giọng điệu nghiêm túc, "Cậu có phiền nếu công khai kết quả khám sức khỏe không?"
Liễu Ngọc Hàm sửng sốt, đột nhiên nhơ fans và anti đã yêu cầu Nguyên Khang, liền biết Tần Mạc đã chuẩn bị trước chuyện này, lập tức gật đầu đồng ý.
Tần Mạc làm dáng vẻ không dùng lợi ích chung cho việc riêng: "Nếu cậu đã đồng ý, hôm khác công ty sẽ lấy một bản báo cáo sức khỏe chi tiết, không công bố số liệu ra bên ngoài, công ty tuyệt đối bào mật."

Đây xem như một lời hứa, Liễu Ngọc Hàm rất tin tưởng gật đầu, giao toàn bộ quyền xử lý cho Tần Mạc.
Tần Mạc cười nhẹ: "Tôi nhớ cậu không có xe đưa đón đúng không? Không còn sớm nữa, tôi đưa cậu về."
Liễu Ngọc Hàm hoảng sợ, lập tức từ chối: "Không không không, tôi tự gọi..."
"Có phóng viên ở bên ngoài." Tần Mạc nói một câu chọc đúng chỗ đau của Liễu Ngọc Hàm, giọng nói từ chối bỗng im bặt.
Không biết trong khoảng thời gian này có chuyện gì lớn hay không, nhưng bị một đám phóng viên nhìn chằm chằm, làm cậu cậu thấy sự đáng sợ khi trở thành nhân vật của công chúng.
Cũng may đám paparazzi và phóng viên vẫn còn chút đạo đức, không canh ở trước cửa nhà cậu, Liễu Ngọc Hàm thở ra nhẹ nhõm, mấy ngày hôm nay quá đáng sợ, làm cho cậu cảm thấy buốt răng khi nhìn thấy phóng viên.
Nhìn Liễu Ngọc Hàm im lặng không nói, Tần Mạc biết cậu đã đồng ý, dẫn cậu xuống tầng, lái xe đưa cậu về nhà.
Nhìn Tần Mộng Mộng bị trợ lý Tần Mạc dẫn đi, Liễu Ngọc Hàm vội vàng leo lên xe Tần Mạc, trong lòng vẫn cảm thấy khó tin.
Để trợ lý đưa cháu gái về nhà, bản thân lại đưa cậu về nhà á?
Thứ tự có bị đảo ngược không nhỉ?
Liễu Ngọc Hàm cảm thấy khó hiểu, bắt đầu suy nghĩ xem có phải Tần Mạc đang ám chỉ cậu gì đó hay không, lại không biết người luôn cẩn thận nhu Tân Mạc lại lộ ra sơ hở vì trong lòng anh đang loạn.
Nếu Liễu Ngọc Hàm không đồng ý, Tần Mạc cũng sẽ hỏi kết quả kiểm tra từ bác sĩ, cho nên có một số việc, anh hiểu rõ hơn so với Liễu Ngọc Hàm.
Bác sĩ sẽ không bao giờ giấu anh.
"Theo tính hình trước mắt, ba lần tiếp xúc với từ trường biến đổi khiến não bộ của cậu ấy bị kích thích kéo dài.

Nhưng thần kinh não của cậu ấy đã hình thành hệ thống mạng lưới, đủ để làm suy yếu tác động tiêu cực của loại kích thích đó."

Bác sĩ đã tiếp xúc với Liễu Ngọc Hàm từ lâu, hiểu rất rõ tình hình của cậu hơn người khác, cho nên lời nói của ông rất đáng tin.
"Hoạt động não của anh ấy có khả năng tiếp tục tăng lên, sự nhạy cảm của giác quan thứ sáu cũng tăng lên rất nhiều, nếu không thể kiểm soát, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của cậu ấy."
"Chỉ cầm đứng gần người khác, cậu ấy sẽ cảm nhận được đối phương có ác ý với mình hay không.

Ngoại trừ con người, các sự vật xung quanh cũng có thể làm cậu ấy xuất hiện ảo giác, nếu không thể khống chế, tinh thần của cậu ấy sẽ luôn ở trạng thái căng thặng, giống như sợi dây cao su không ngừng bị kéo dài."
"Đến cuối cùng, chỉ có kết qur duy nhất chính là đứt mạch máu não, cũng chính là dẫn đến chết não."
Vẻ mặt Tần Mạc hiện lên sự lo lắng, nhưng anh biết không thể trị liệu kịp thời cho Liễu Ngọc Hàm.
Giác quan thứ sau và năm giác quan bình thường rất khác nhau, chỉ có thể rèn luyện mới thể tăng sự nhạy cảm, nhưng muốn khống chế, nhất định phải có thiên phí, hơn nữa phương pháp của mỗi người sẽ khác nhau.
Biện pháp duy nhất để giải quyết tai họa ngầm này, chính là phải giải mã để GEN đạt cấp B, tăng khả năng khống chế của bản thân, cũng sẽ khiến bản thân tìm ra phương pháp không chế giác quan thứ sáu.
Nhưng tình trạng của Liễu Ngọc Hàm không thể để cậu giải mã GEN được, cần phải tiến hành nâng cấp hệ thống giải mã GEN mới được.
Tần Mạc nhắm mắt, gương mặt bắt đầu thả lỏng.
Phúc lợi của nhân viên Nguyên Khang rất tốt, không phải sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi