TÔI MUỐN LÀM TRÁI ĐẤT VẺ VANG


Liễu Ngọc Hàm hừa nhận mình là tên nhát gan, bởi vậy nên hay làm người dân Trái Đất mất mặt, nhưng cậu đâu có cách nào khác.
Ai bảo cậu xuyên tới đây làm gì, ai bào cậu là người Trái Đất chư!
Liễu Ngọc Hàm nói với những người xem hình ảnh tưởng tượng của cậu, đó là những gì cậu đã từng trải qua, người đến xem chỉ quan tâm đến sự mới lạ, cậu lại quay về quá khứ.

Nhớ về những thứ thân quen, sao cậu lại không có cảm xúc được?
Cậu cảm nhận mọi thứ rân quen thuộc, khi tập trung, những thứ kinh dị đó càng thật hơn, tự dọa chính mình là điều dễ hiểu.
Vậy bây giờ thầy Hàm phải làm sao? Thầy Hàm cũng không biết nữa!
Liễu Ngọc Hàm chỉ cần tưởng tướng đến tình huống ở tòa nhà bỏ hoang đã bắt đầu run, hối hận vì đã để mọi người chọn địa điểm livestream.
Nhưng lời đã nói như bát nước đổ đi, Liễu Ngọc Hàm yên lặng nhớ lại tiền lương của Nguyên Khang, cuối cùng ra vẻ tôi đây không sợ chuẩn bị đên chỗ đa chọn.
Hoàn cảnh gia đình Liễu Ngọc Hàm bình thường, từ lúc cậu mua bộ chuyển đổi sóng não về livestream thì nghèo không thể nghèo hơn.


Để tiết kiệm, mỗi lần ra ngoài cậu đều chọn xe bay công cộng của thành phố, mặc dù tốc độ sẽ hơi chậm.
Nhưng với Liễu Ngọc Hàm thì khá ổn, bởi vì cậu cần thời gian để chuẩn bị tinh thần.
Cho dù không ngừng cổ vũ bản thân, đến khi đối mặt với hiện thực, dáng vẻ bình tĩnh của cậu hoàn toàn tan vỡ.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, rõ ràng bây giờ là mùa hè, từ khi cậu từ trên xe xuống đoạn gần tòa nhà xây dở bị bỏ hoang lại cảm thấy mảnh đất thuộc Tưu Khuê đang ở giữa mùa thu ẩm ướt, cho dù ánh mắt trời cũng không có tác dụng, không còn cảm nhận được cái nóng gay gắt nữa.
Tòa nhà bỏ hoang dường như không bị ánh mắt trời chạm đến, Liễu Ngọc Hàm nhìn nó, trái tim cậu như ngàn kim băng vây quang vào góc tối ẩm ướt, đen tối đầy rêu và mùi hôi thối.
Cảm giác sợ hãi suýt nữa làm cho Liễu Ngọc Hàm ngất xỉu, không thể không cứu cầu người xem.
"Hey, xin chào các bạn, tôi là một con cá mặn kêu 666 đây." Bàn tay run rẩy bấm mấy quay mini đang lơ lửng trên không trung, Liễu Ngọc Hàm cười gượng, "Chúng ta cùng nhau hô vang 666 nào, để cho streamer biết không chỉ có mình tôi là con cá mặn!"
Liễu Ngọc Hàm làm vẻ mặt trìu mến, người xem thưởng thức nhan sắc của cậu, sau đó lạnh lùng từ chối cậu, đồng thời vui vẻ bình luận.
"Sao mọi người vô tình vậy, cá mặn rất tổn thương!" Liễu Ngọc Hàm đau khổ che ngực, đôi mắt trong trẻo, "Chỉ từng nghe người xưa vô tình, chỉ nghe nghe mới cười, không nghe người cũ khóc."
Giọng nói của Liễu Ngọc Hàm rất hay, bình thường đọc thơ khiến lòng người dao động, nhưng bây giờ ý chí của người xem rất kiên định.
"Chúng ta đừng nói đến chuyện phỏng vấn nữa được không? Không nói đến nữa thù chúng ta vui vẻ làm bàn bè tiếp!"
Đau lòng! Mọi người đứng độc ác như vậy mà!
Liễu Ngọc Hàm thở dài: "Thật sự không có biện pháp với đám yêu tinh mấy người, mấy người vui vẻ bình luận, còn không phải ỷ vào việc tôi chiều mấy người à?"
Người dân Liên Bang không tin vào ma quỷ, vì thế không lo lắng trong tòa nhà bỏ hoang có gì nguy hiểm cả, để cổ vũ Liễu Ngọc Hàm livestream, không tiếc lời khen không thì tặng quà, dáng vẻ rất dịu dàng.
"Đừng an ủi tôi, mọi người nghĩ tôi không đoán được trong đây đã chết nhiều người rồi à?" Liễu Ngọc Hàm cảm thấy mình rất có lỗi với người dân Trái Đất, "Mọi người đang xem thường chỉ số thông minh của tôi đấy à?"
Huhu, Trái Đất ơi, thật sự xin lỗi, tôi đã không xây dựng được hình tượng đẹp cho người dân Trái Đất rồi!
Tự nhủ với bản thân xong, Liễu Ngọc Hàm xoay người, để lại bóng dáng tiêu điều cho người xem.
Cậu quay người lại, vừa lúc đối diện với tòa nhà bỏ hoang kia.
Ánh mắt lướt qua kiến trúc sắc nhọn như lưỡi dao, Liễu Ngọc Hàm đột nhiên phát hiện, mặt kim loại sắc lạnh có những vết rạn nứt, trên bề mặt có dây leo bò, những vết rạn nứt có màu đỏ máu.


Gió thổi qua khe cửa sổ làm cho Liễu Ngọc Hàm nổi da gà.
"Có vẻ hơi lạnh." Liễu Ngọc Hàm xoa xoa cánh tay, cố gắng di chuyển tầm mắt, tìm kiếm thứ gì đó làm bớt sợ.
Sau đó, cậu thấy ở chỗ xa xa có một người đàn ông sắc bén như dao.
Nhìn cẩn thận vài lần, Liễu Ngọc Hàm phát hiện dáng người đối phương rất cao, gương mặt đẹp nhưng không làm mất nét cương nghị, cộng thêm khí chất khiến ngoại hình tăng lên vài bậc.
Tư thế đứng thẳng tắp, vẻ mặt trầm tư, mỗi sợi tóc của người đàn ông giống như nhuộm từ máu và sắt thép, mặc bộ quần áo được thiết kế tinh tế làm cho khí thế của đối phương càng thêm nghiêm nghị, làm cho người ta cảm thấy không thế xem thường.
Sự xuất hiện của đối phương làm cho người xem sôi trào, chỉ có mỗi Liễu Ngọc Hàm ngơ ngác không hiểu gì.
Đối phương luôn nhìn về phía tòa nhà bỏ hoang.
Bóng dáng người đàn ông như bóng ma bị bảo phủ bởi màn sương mà ảo.

Liễu Ngọc Hàm lạnh cứng người, run rẩy không dám nhìn nữa, cúi đầu nhìn mặt đất, làm ra vẻ không sợ chết nói.
"Mọi người biết không? Mấy anh trai đẹp xuất hiện như này, chắc chắn có liên quan đến lệ quỷ."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, toàn bộ kênh chat đột nhiên dừng lại, sau đó một loạt bình luận mới nổi lên..
Liễu Ngọc Hàm không nhìn mấy bình luận này, cho nên tiếp tục run rẩy nói.

"Mọi người biết phản bổn quy chân không? Ý chỉ hoàn thiện chính mịnh, dưa trên nguồn gốc của con người là lòng tốt.

Trong Đạo giáo, Tu đạo là đưa bản thân trở về trạng thái sơ khai, đạt được một tráng thái tuyệt đối.

Mà mọi người nhìn ngoại hình người ta đi, có phải rất đẹp trai không, có giống lệ quỷ không?"
"Nếu đối phương là lệ quỷ, chắc chắn đã đạt cảnh giới cao nhất của tu đạo, đẹp không giống người bình thường, nguy hiểm vượt quá bình thường."
Liễu Ngọc Hàm nói nhẹ âm cuối, kênh livestream lại bắt đầu im lặng, có vẻ bị lời giải thích của cậu dọa.
Người đàn ông đứng ở xa bị Liễu Ngọc Hàm cho là lệ quỷ, đứng trong gió, nhẹ nhàng quay đầu lại, ánh mắt chăm chú nhìn Liễu Ngọc Hàm, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, trên gương mặt lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Nếu Liễu Ngọc Hàm nhạy cảm ơn, hay đứng gần người đàn ông hơn một chút, có lẽ đã nghe được lời nói của đối phương.
"Cậu vẫn thích lệ quỷ như xưa sao.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi