TÔI MUỐN LÀM TRÁI ĐẤT VẺ VANG


Tần Mạc bị hôn mê được trợ lý và Liễu Ngọc Hàm đỡ dậy, vết thương sau lưng lộ ra trước mặt hai người.
Thì ra lúc nãy anh ôm Liễu Ngọc Hàm rời khỏi phạm vị xe nổ, không chỉ mỗi góc áo bị dính lửa, mà sau lưng anh còn bị một mảnh kim loại nổ rạch ngang một vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra.
Liễu NGọc Hàm vừa nhìn thấy vết thương đó, liền hoảng hốt.

Nhưng trợ lý của Tần Mạc hiểu được tính toán của Tần Mạch, biết Tần Mạc không có ý định toàn thân thaots ra, nhìn thấy vết thương này không tính là gì, mới thở phào nhẹ nhóm.

Hắn vừa bình tĩnh kiểm tra tình trạng của Tần Mạc, vừa phải trấn an Liễu Ngọc Hàm.
Mặc dù không phải là bác sĩ, những hắn cũng thường xuyên tiếp xúc với vết thương, thậm chí còn bị thương, có khả năng đoán qua về chấn thương, nếu chỉ đơn giản là kiểm tra, hắn vẫn có thể làm được, vì thế nhanh chóng đưa ra kết luận.
"Không sao, chỉ là vết thương phần thịt mềm thôi." Trợ lý của Tần Mạc thấy mọi thứ vẫn nằm trong tính toán, liền nói chuyện này với đặc công đến hỗ trợ, "Làm phiền mấy anh phong tỏa hiện trường lại, chỉ sợ chuyện này còn rất phiền."
Đặc công không kịp phản ứng khi nãy, nhưng tố chất của họ vẫn còn ở đó, sau khi Liễu Ngọc Hàm đẩy Tần Mạc nằm xuống, cũng đã nhận ra có người đang bắn súng.

Thấy tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều có thể là nghi phạm, họ đã nhanh chóng khống chế người có mặt ở đây, chỉ là chưa kịp phong tỏa.
"Vâng! Có nên đưa thiếu tướng đến bệnh viện ngay bây giờ không?"

"Mặc dù vết thương này trong mắt đặc công cũng chỉ là vết thương nhỏ, nhưng cấp bậc người bị thương không gióng nhau, bọn họ cũng không dám dựa vào tình huống của mình để đoán bừa, chỉ có thể hỏi trợ lý người hiểu rõ Tần Mạc hơn.
TRợ lý của Tần Mạc vừa cầm máu cho anh, vừa có ý từ chối ý tốt của đặc công: "Không cần, người của chúng tôi đến ngay bây giờ rồi."
Lời này cho nhiều tin tức, đặc công hiểu rõ rồi gật đầu, lại làm động tác kính trọng, nhanh chóng quay lại công việc của mình, người chỉ huy hiện trường cẩn thận bảo trì nguyên trạng, chờ cấp dưới của Tần Mạc đên tiếp nhận công việc, sau đó lại phái vài người đáng tin cậy đến bảo vệ sự an toàn của Tần Mạc và trợ lý cũng như Liễu nGọc Hàm.
Những đặc công phụ trách bảo vệ cũng vừa mới biết gặp phải ám sát, trợ lý của Tần Mạc và Liễu Ngọc Hàm chưa chắc đã tin tưởng bọn họ, họ đứng quá gần không phải chuyện tốt, cho nên duy trì một khoảng cách không xa không gần, cẩn thận cảnh giác nguy hiểm có thể xảy ra ở xung quanh.
Từ đầu đến cuối Liễu Ngọc hàm không đưa ra một câu phàn nàn với quyết định của trợ lý Tần Mạc, sau khi họ nói xong lại lo lắng hỏi trợ lý: "Vết thương của thiếu tương sâu quá, nếu cứ như này, lỡ như mất máu quá nhiều...Tôi phải làm gì đây?"
TRợ lý của Tần mạc đã sử dụng biện pháp cấp cứu, nhưng kết quả chỉ có thể xem là cầm máu bình thường, vết thương trên lưng Tần Mạc rỉ ra ít máu nhưng vẫn không ngừng chảy, Liễu Ngọc Hàm chưa từng trải qua chuyện này nên không biết phải làm sao.
Trợ lý của Tần Mạc nhìn Liễu NGọc Hàm lo lắng cho Tần Mạc, nở nụ cười thật lòng: "Không cần lo lắng, vết thương như này với chúng tôi chỉ là chuyện cỏn con.

Hơn nữa người của chúng ta sắp đến rồi, thiếu tướng sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Liễu Ngọc Hàm chần chờ gật đầu, không đợi cậu nói gì nữa, trợ lý của Tần Mạc đã không còn nói chuyện với cậu nữa, xoay người tìm kiếm manh mối ở xung qunah.
Ví dụ như thứ vừa lướt qua đầu Liễu Ngọc Hàm và Tần Mạc.
Trong thoáng chốc Liễu Ngọc Hàm ấn người Tần Mạc xuống, tốc độ và sức lực bộc phát vượt xa phản xạ của quân nhân bình thường, có thể nói đây là lần đầu tiềm lực của cậu bộc phát mạnh nhất.
Trợ lý của Tần Mạc vẫn chưa cảm giác được hành động lúc nãy của cậu đã đột phá cực hạn, khi hắn tìm gần đó thấy thứ kim loại bên ngoài giống đầu đạn nhưng lại rất kỳ lạ, mới bừng tỉnh nhận ra hành động khi nãy của Liễu NGọc Hàm so với tưởng tượng của hắn còn quan trọng hơn nhiều.
Cậu lại giúp Tần Mạc lần nữa.

Trợ lý của Tần Mạc đã thấy qua loại đạn kỳ lạ này, rất rõ ràng hiệu quả của nó, sau khi áp dụng biện pháp phòng hộ đặc biệt mới nhặt viên đạn này lên, đưa cho Liễu Ngọc Hàm xem: "Lúc nãy cám ơn cậu.

Nếu không có cậu phản ứng nhanh như vậy, khả năng thiếu tướng hy sinh là rất lớn."
Liễu Ngọc Hàm nhìn viên đạn trên tay trọ lý của Tần Mạc, thứ này cho cậu cảm giác rất tệ, cậu không nhịn được nhíu mày: "Đây là cái gì thế?"
Trợ lý của Tần Mạc nhìn đồ trên tay, vẻ mặt cũng chán ghét: "Có thể coi là một loại đạn, nhưng bây giờ xem như là vũ khí nóng."
Thay vì nói thứ này là viện đạn, chi bằng nói là một loại ám khí, chẳng qua là dùng súng bắn mà thôi.
Sức mạnh của nó rất lớn, nhưng cũng không thuộc về loại vũ khí nhiệt truyền thống, sát thương không phải từ nguyên liệu thuốc nổ, mà dựa vào sự ô nhiêm đặc biệt trên đầu đạn gây hại cho cơ thể con người.
Trước đây Tần Mạc từng bị thương trên chiến trường Đài An, mặc dù bọn họ tích cực cấp cứu, nhặt được mạng về nhưng Tần mạc bị thương năng ảnh hưởng đến cơ thể, trong vòng mấy chục năm không có khả năng bước lại lên chiến trường.

Mà lúc ấy thứ làm Tần Mạc bị thương chính là loại đạn dùng vật liệu đặc biệt giống hệt thứ trợ lý đang cầm trên tay.
Bởi vì loại kim loại này sản xuất rất ít, công nghệ tinh luyện cũng rất phức tạp, thế nên tỷ lệ thất bại rất cao, số lượng loại đạn này rất ít, bình thường chỉ có khi ám sát ai nhân vật quan trọng mới có thể sử dụng.
"Nguôn gốc của loại đạn này là ở Đế Quốc." Ánh mắt trợ lý của Tần Mạc lạnh xuống.
Liễu Ngọc Hàm cũng cắn chặt răng hàm: "Bọn họ..."

Năm giác quan của người tinh tế rất vượt trồi, cho dù đứng cách một khoảng các rất xa, đặc công phụ trách bảo vệ bọn họ cũng tháy rõ ràng thứ trên tay trợ lý Tần Mạc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Bản thân là đặc công, số lượng nhiệm vụ đặc biệt của bọn họ rất lớn, trong đó không thiếu công việc bảo vệ chính trị, tất nhiên cũng biết loại đạn này, lập tức ở trong lòng nhận ra chuyện ám sát thiếu tướng Liên Bang do gián điệp Đế QUốc làm.

Nhưng mà nếu là sự thật như vậy, người bắn súng khi nãy...
Các đặc công trao đổi ánh mắt với nhau, có thể đoán đội ngũ của bọn họ sẽ thay máu lớn.
Quân đội Liên Bang ám sát thiếu tướng của đất nước mình?
Loại người này cho dù chết một vạn lần cũng không đủ đền tội!
Viên đạn này có thể nói là chứng cứ mạnh nhất, nhưng đặc công Liên Bang không lên tiếng hỏi, trợ lý của Tần Mạc cũng không có ý định đưa cho bọn họ, đợi đến khi nhưng cấp dưới của Tần Mạc đến hiện trượng, hắn mới giao thứ này cho họ, cụng tạm thời giao chuyện này cho họ xử lý.
"Nhất định không được để kẻ địch đi!"
Trợ lý của Tần mạc cũng chỉ dặn dò đơn giản một câu, mấy người đàn ông cao to đã lộ ra sự hung ác, từng gương mặt vặn vẹo nhin rất hung hãn: "Yên tâm, ông đây sẽ không để bọn nó trốn đi dưới mắt mình!"
Trợ lý của Tần Mạc gật đầu, sau đó cùng với vài chiến hữu cũ khác đỡ Tần Mạc lên xe.
Đương nhiên hắn cũng không quên giúp Liễu Ngọc Hàm, mà đến lúc này cậu mới thả lỏng tinh thần, phát hiện mình đã hết sức lực, thậm chỉ cả động tác đơn giản tự đứng dậy cũng không được, phải nhờ cấp dưới của Tần Mạc đỡ đi theo trợ lý Tần Mạc lên xe.
Lúc này trợ lý của Tần Mạc mới trao đổi chuyễn xảy ra với người kacs, thấy Liễu Ngọc Hàm được đỡ lên xe, lập tức nở nụ cười ôn hòa, thái độ thân thiện khó mà chịu nổi.
Phản ứng của mọi người ở đây cũng thế, cho dù bề ngoài hung ác vẫn hòa nhã với cậu.
Đáng tiếc ngoại hình của họ quá hạn chế, cho dù cố gắng như nào, cuối cùng chỉ thể hơi động gương mặt.
Càng trông đáng sợ hơn.

Nhưng Liễu Ngọc Hàm có thể cảm nhận được ý tốt của họ, cũng không cảm thấy sợ, thấy ai cũng hòa ái như vậy, không nhịn được nở nụ cười với họ.
"Xin chào." Đối phương thấy lá gan Liễu NGọc Hàm vẫn rất lớn, nghĩ thầm chẳng trách dưới tình huống như vậy vẫn có thể cứu thiếu tướng lần nữa, thái độ với cậu lại càng thận thiện hơn, còn chủ động chào hỏi cậu.
Liễu Ngọc Hàm cũng chào hỏi lại họ: "Xin chào mọi người."
Đại khái là do ấn tượng hai bên với nhau khá tốt, không khí trên xe rất hài hòa, cũng có thể nói nhau vài ba câu.
Nhưng mà Liễu Ngọc Hàm vẫn không quên Tần Mạc, nhìn anh cau mày khó chịu, nhịn một lúc lâu, vẫn phải hỏi trợ lý của Tần mạc: "Thiếu tướng có bị nặng không? Sao mãi không thấy tỉnh?"
Trợ lý của Tần Mạc không tiện nói với Liễu Ngọc Hàm, là lúc này cậu ấn quá mạnh, làm cho thiếu tướng đập đầu, muốn tỉnh lại phải đợi một lúc nữa, chỉ đành im lặng, để nghĩ xem nên nói cho cậu câu trả lời nghe có vẻ hợp lý.
"Thiếu tướng có vết thương cũ."
Đúng thế, vết thương cũ, đội cái nồi lên vết thương cũ!
Liễu Ngọc Hạm hiểu ra: "Là do vết thương cũ do ám khi gây ra sao? Thứ này quá là...khủng khiếp."
Trợ lý của Tần mạc nhìn không chớp mắt, tiếp tục đẩy cái nồi lên vết thương cũ, hơn nữa còn mạnh mẽ lên án sự hèn hạ của Đế Quốc, những người khác biết sự thật đều giật giật khóe miệng, nhưng không ai nói gì cả.
Vẫn duy trì bầu không khí kỳ lạ, tốc độ xe nhanh nhất có thể quay về tòa nhà Nguyên Khang, Tần mạc được đưa đến phòng làm việc của bác sĩ, nhanh chóng đọc bác sĩ hỗ trợ.
Liễu Ngọc Hàm nhìn bóng dáng bận rộn của bác sĩ, cảm thấy khó hiểu với cảm xúc hồi hộp của mình.
Rõ ràng những người khác chỉ nói đó là vết thương không quá nghiêm trọng, bản thân bác sĩ cũng nói thế, nhưng cảm giác của cậu nói cho cậu biết không phải như vậy.
Liễu Ngọc Hàm không phân biệt được chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ, không dám nhắc đến bệnh viện khác trước mặt bác sĩ, chỉ có thể mang theo sự khó hiểu đứng bên cạnh xem.
Trợ lý của Tần Mạc nhìn thấy sự ngột ngạt của cậu, nhẹ nhàng vỗ lên vai cậu, ra ám hiệu: "Đi ra ngoài nói chuyện.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi