TỘI NÀY, TÔI KHÔNG NHẬN

Sân thượng của khách sạn Trân Châu bậc nhất nổ tung. Mặt đất đột nhiên chấn động, tay cầm dao cao râu điện của Lý Phỉ trượt ra ngoài, lưng đập mạnh vào tường. Biên tập: Di

Khi chấn động dừng lại, cửa phòng tắm mở ra, vệ sĩ Cảnh Điền căng thẳng nói: “Có tiếng thuốc nổ. Nơi này không an toàn, chúng ta mau rời đi.”

Phòng khách của căn hộ xa hoa có một cửa sổ sát mặt đất, giờ cửa sổ vỡ tung, gió lạnh thổi vào mang theo mùi thuốc súng tràn ngập không gian. Bên trong gian phòng đã hoàn toàn thay đổi, mảnh vỡ của đèn treo rơi khắp nơi.   Biên tập: Di

“Anh không sao chứ?” Lý Phỉ ho khan hai tiếng, nhanh chóng lấy khăn mặt thấm nước bịt mũi miệng. Biên tập: Di

“Không bị thương. May mà tôi ngồi trên ghế sô pha, thấy rung chấn thì vội ngồi xổm xuống.” Tâm trạng của vệ sĩ còn tệ hơn Lý Phỉ. Giữa trưa ở Hải thành suýt thì gặp tai nạn xe cộ, giờ dựa theo hành trình đến Hoài thành tham gia buổi đấu giá từ thiện tổ chức tại khách sạn Trân Châu, tám giờ bắt đầu. Ai ngờ lại bị khủng bố tập kích.

Quy mô của buổi đấu giá từ thiện này không nhỏ. Có người nổi tiếng trong giới giải trí, có chủ tịch của công ty đã niêm yết, ngay cả thị trưởng của Hoài thành cũng tham dự. Lá gan của tên tội phạm này phải to bằng trời! Biên tập: Di

Trong đầu Lý Phỉ cũng đang suy nghĩ: Vụ nổ này là nhằm vào ai? Biên tập: Di

Nếu là phần tử khủng bố thì đợi đến khi tối từ thiện bắt đầu, khách mời đến đủ, bắt đầu tiến hành đấu giá mới ra tay chẳng phải tốt hơn sao? Biên tập: Di

Cảnh Điền bảo vệ Lý Phỉ ra khỏi phòng, nhanh chóng chạy về phía cửa.

Trên đường đều là khói đặc, không biết là cháy chỗ nào, mà hệ thống báo cháy trong khách sạn không bật lên.Biên tập: Di

“Chờ đã.” Lý Phỉ phát hiện từ hành lang đến cầu thang đều không một bóng người. Không nói đến các vị khách, ngay cả người phục vụ cũng không thấy, việc này không bình thường!

Vệ sĩ do dự, nhỏ giọng nói: “Dean, thật ra gần đâu chúng tôi phát hiện có người lén điều tra hành tung của cậu thông qua các thám tử tư. Vì kẻ kia chưa có hành vi nào quá đáng nên người đại diện không cho tôi nói với cậu. Nhưng để đề phòng, lịch trình của cậu lưu trữ trong máy tính công ty sau khi “Con quạ” công chiếu đều là giả. Theo lý, đối phương sẽ không biết cậu muốn đến Hoài thành.” Biên tập: Di

Dean là tên tiếng Anh của Lý Phỉ. Đầu năm nay ngôi sao nào cũng đều có tên tiếng Anh nhưng Lý Phỉ không hề thích cái tên này. Biên tập: Di

Nghe lời Cảnh Điền nói, anh khẽ cau mày nhưng vẫn chưa nói gì.

Rất nhiều người có ân oán với Lý Phỉ, nhưng trong số đó sẽ không có ai ném thuốc nổ lên tầng thượng, hay nói cách khác là làm chuyện điên khùng tương tự vậy. Lý Phỉ tự hỏi cũng thấy không có fan nào điên thế. Biê n tập: Di

“Di động mất tín hiệu!” Cảnh Điền càng căng thẳng. Ngăn được cả tín hiệu, thằng này đúng là định chơi một vố lớn! Biên tập: Di

Chuyện càng ngày càng lớn, khả năng hướng tới Lý Phỉ ngày càng nhỏ, nhưng đó cũng không phải điều đáng mừng. Biên tập: Di

Cảnh Điền là lính xuất ngũ, là người giải trí truyền thông Tinh Thiên mời từ công ty vệ sĩ chuyên nghiệp đến. Người đại diện của Lý Phỉ không dám tiết kiệm tiền ở khoản này. Trong lòng Cảnh Điền thấy may mắn. Lần này đến buổi đấu giá từ thiện, người đại diện và trợ lý Lâm không đi cùng, nếu không bảo hắn chăm sóc tốt cả ba là rất khó. Biên tập: Di

Dùng tay ra dấu nguy hiểm cho Lý Phỉ, hai người chậm rãi lui về sau hành lang.

Trên tầng có tiếng bước chân và tiếng người nói chuyện.

“Phòng ở từng tầng đều đã dùng chìa khóa vạn năng mở rồi? Kiểm tra trên dưới khách sạn thêm lần nữa! Không được sợ phiền phức. Hôm nay là ngày bùng nổ chính xác được ghi lại, có khi trong phòng còn có kẻ thức tỉnh khác.” Biên tập: Di

Vì góc độ nên không nghe rõ riếng người trả lời. Biên tập: Di

Nhanh chóng có người xuất hiện trên tầng này, nhờ khói dày đặc, Lý Phỉ và Cảnh Điền nép sát tường, trốn sau bình hoa. Thấy mấy tên tội phạm còn chưa nhìn về phía này, Cảm Điền thầm thả lỏng, không phải là phần tử khủng bố được huấn luyện chuyên nghiệp.

Dãy phòng sang trọng, một tầng cũng chỉ có vài gian phòng, bọn tội phạm kiểm tra xong rất nhanh. Tiếng bước chân xa dần, hàng lang lại trở về yên tĩnh. Biên tập: Di

Cảnh Điền không khỏi suy nghĩ, mọi người đi đâu cả rồi? Biên tập: Di

Lý Phỉ nhìn căn phòng bên cạnh. Bảng điện tử trên cửa hiển thị xin chớ làm phiền, chuông điện trong phòng khách cũng bị nhấn xuống, điều này cho thấy trong phòng có người. Nhưng khách sạn xảy ra chuyện lớn như thế, vừa rồi lại có người vào kiểm tra, vậy mà sao toàn bộ quá trình đều im ắng không tiếng động? Biên tập: Di

Cửa cầu thang bị khóa trái. Đây là cầu thang thoát hiểm, khi bị khóa lại thì từ hành lang bên này rất khó mở ra. May mà không cháy ở tầng này nên khói đã dần tản đi.

Sợ rằng bọn tội phạm đã chiếm phòng điều khiển, tầng này lại không có WC đơn, phòng chăm sóc khách hàng thì bị khóa. Muốn phá cửa lại sợ phát ra tiếng động quá to, Cảnh Điền đành cùng Lý Phỉ trở lại phòng. Biên tập: Di

Đạp lên mảnh vỡ của bóng đèn, gió lạnh thổi vào phòng làm lòng hai người phát lạnh.

Vì bên ngoài khách sạn cũng không có tiếng động nào. Biên tập: Di

Thời gian cao điểm buổi đêm, tại khách sạn Trân Châu xảy ra vụ nổ lớn như thế, bên ngoài lại không có âm thanh ồn ào. Không có còi xe cứu thương cũng không có còi xe cảnh sát vang lên, chỉ có tấm rèm cửa rách treo trong góc bay phập phồng như hồn ma.

Ánh đèn thành phố yên lặng chiếu sáng. Biên tập: Di

“Chíu.” Trên cầu Lâm Giang ở phía xa phóng pháo hoa, pháo hoa nở rộ trên bầu trời thành phố tĩnh lặng. Biên tập: Di

Cảnh Điền kinh ngạc, hắn nhấc điện thoại trong phòng lên, từ ống nghe truyền đến âm báo bận. Biên tập: Di

“Chỗ kia nguy hiểm, đừng bước qua!” Cảnh Điền ngẩn đầu, thấy Lý Phỉ sắp đi tới chỗ cửa sổ sát đất đã vỡ tung, nhanh chóng ngăn lại. Biên tập: Di

Lý Phỉ tất nhiên không định mạng mình ra đùa giỡn. Anh dừng bên sô pha đã lật ngược, đứng trong gió lạnh thổi làm mái tóc anh hỗn loạn dán trên trán. Khác với sự kinh nghi của Cảnh Điền, anh cảm thấy thành phố tĩnh lặng này có một mị lực không nói nên lời.

“Chuyện xảy ra cực kỳ bất thường.” Lý Phỉ thản nhiên nói. Biên tập: Di

“…” Biên tập: Di

Lý Phỉ xoay người rời khỏi phòng: “Muốn biết sự thật, chỉ có cách trà trộn vào đám người kia.” Biên tập: Di

“Sẽ rất nguy hiểm.” Cảnh Điền không đồng ý.

“Hệ thống báo cháy không kêu, di động không có tín hiệu, mấy cái camera trong hành lang chưa chắc đã dùng được.” Lý Phỉ vừa trầm tư, vừa nhìm chằm chằm vào hai căn phòng bên hành lang, “Dù thế nào, chúng ta cũng phải rời khỏi nơi này trước.”

Sử dụng thang máy quá mạo hiểm, cầu thang lại bị khóa, khi Lý Phỉ đang nghĩ cách, anh nghe được Cảnh Điền phát ra tiếng kêu. Ngạc nhiên quay lại, chỉ thấy người đàn ông Đông Bắc này đang co giật toàn thân. Biên tập: Di

“Cảnh Điền?” Lý Phỉ phát hiện tay phải của Cảnh Điền nắm chặt cửa cầu thang khép kín.

Người đàn ông cao một mét tám tư nhanh chóng cuộn người lại, đau đớn ôm đầu rên rỉ, như phát một loại bệnh nào đó. Cùng lúc đó, cánh cửa khép kín phát ra tiếng rắc nhỏ, từ từ mở ra.

Khói trong cầu thang vẫn còn dày đặc, Lý Phỉ đưa tay sờ soạng, nhận ra cánh cửa không có bất kỳ dấu vết bị phá hỏng nào. Biên tập: Di

Những từ ngữ kỳ lạ mới nghe được xuất hiện trong đầu Lý Phỉ: Kẻ thức tỉnh, ngày bùng nổ chính xác được ghi lại…Biên tập: Di

***

Đại sảnh tầng một của khách sạn Trân Châu. Biên tập: Di

Khách sạn năm sao là cột mốc của Hoài thành, bên trong nguy nga tráng lệ, lúc này lại giống như gặp thảm họa. Ngăn kéo phía trước bị bạo lực mở ra, tiền mặt đều bị cướp sạch, chỉ có mấy đồng tiền xu rơi rớt trên sàn. Biên tập: Di

Bảy tám nam nữ mang bao tay và mũ, trên mặt đeo mặt nạ, đứng phân tán trong đại sảnh. Mỗi người họ trên lưng đeo một cái túi, mang theo các loại vũ khí, dùng ánh mắt mang theo cảnh giác đánh giá lẫn nhau. Biên tập: Di

“Đinh.” Cửa thang máy mở ra, hơn mười người mặc đồ đen từ bên trong đi ra, cũng đeo mặt nạ. Trong tay một tên đàn ông cao lớn còn kéo theo người phục vụ (nhà hàng) đang sợ hãi, không ngừng xin tha.Biên tập: Di

“Tôi biết phòng tài vụ của khách sạn ở đâu, tôi biết…” Biên tập: Di

Người phục vụ này còn chưa nói xong, đã bị kéo đến sô pha trước đại sảnh.

Được vây xung quanh trong thang máy, gã đàn ông mặc áo khoác đen chậm rãi ngồi lên sô pha. Gã cầm một cái máy thô ráp rõ ràng là thiết bị biến đổi giọng nói tự chế, đôi mắt sau mặt nạ nhìn quanh một vòng, vừa lòng gật đầu.

“Đây là lần đầu tiên tôi trước tiếp gặp các vị, trước đây chỉ liên hệ qua Internet. Tôi rất vui khi thấy đa số các vị đều ở trong này, điều này cho thấy chúng ta đều có tố chất của kẻ thức tỉnh, mỗi người đều là…” Biên tập: Di

Nếu Lý Phỉ nghe được tiếng phát ra từ thiết bị biến đổi giọng nói này, anh sẽ nhận ra kẻ này vừa ra lệnh trên cầu thang. Xem ra đây chính là kẻ chủ mưu của vụ nổ, cũng là kẻ đứng đầu đám tội phạm này. Biên tập: Di

“Cậu tên gì?” Gã đàn ông mặc áo khoác đen cúi đều hỏi người phục vụ.

Người phục vụ sợ đến mức run lên, lắp bắp nói. Ai cũng nhìn ra y đang nói bừa.

Gã đàn ông mặc áo khoác đen lắc đầu, dùng giọng điệu kì quái nói: “Cậu biết không, nói dối chỉ có chết!” Rồi gã lớn tiếng hơn, “Mọi người có ai nghe qua cái tên này chưa?”

Toàn bộ người trong đại sảnh khách sạn lạnh lùng lắc đầu.

“Chưa từng nghe đến, giết đi.” Biên tập: Di

Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ làm người phục vụ sợ đến mức cuống quít gào lên: “Tôi tên là Quang Thịnh! Quang Thịnh!” Biên tập: Di

“À?” Gã đàn ông áo đen thay đổi tư thế ngồi, như đang nhớ đến cái gì đó.

Một người phụ nữ đứng bên suối phun nước giơ tay lên: “Tôi có ấn tượng!”

“Giam lại đã!” Biên tập: Di

Người phục vụ vẻ mặt mờ mịt, hẳn là không hiểu sao có người lại thực sự biết y. Chẳng lẽ trong đám cướp này có đồng nghiệp của y? Hỏi tên để biết y có phải là nhân viên công tác tại khách sạn không? Biên tập: Di

Sự thật, y có nghĩ nát óc cũng không ra. Biên tập: Di

Gã đàn ông mặc áo khoác đen chờ khi nhân viên phục vụ kia bị tha đi, mới hỏi: “Là nhân vật tình tiết?” Biên tập: Di

“Đúng, Quan Thịnh là người dị năng cấp D. Cậu ta là thành viên bên ngoài của “Hắc Uyên”, chưa từng trực tiếp lộ mặt, nghe nói cậu ta chết do ngoài ý muốn. Khi em gái Quan Thịnh mở nhật ký của cậu ta, lúc này mới là giai đoạn mở ra tình tiết “Trung Quốc có một tổ chức người dị năng cực kì lớn”.

“Cấp D… cứ giữ lại trước.” Biên tập: Di

Gã đàn ông mặc áo khoác đen nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Dù rằng khi tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, người thành công sống sót đều sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng tiềm lực dị năng của mọi người lại khác nhau. Tôi hi vọng các bạn tại Thế giới Bị Từ Bỏ cảm nhận được lực ý nghĩ, kiểm soát được nó. Mọi người đã xem qua sách đều biết, lần đầu bước vào Thế giới Bị Từ Bỏ mà còn chưa thoát ra đã thành công sử dụng lực ý nghĩ, nghĩa là tương lai có khả năng sẽ trở thành người dị năng cấp A.”

Trong đám người phát ra một vài tiếng nghị luận. Biên tập: Di

“Một người dị năng, dù có mạnh cỡ nào cũng không đi được bao xa. Mọi người hãy thử tin tưởng đồng đội, tin tưởng sức mạnh tập thể. Giữa chúng ta xuất hiện dạng người dị năng như thế nào, nghĩa là chúng ta sống sốt trên thế giới này như thế ấy, trở thành người như thế ấy! Là đóng góp cho Hắc Uyển, cũng là thay thế Hắc Uyển!” Gã đàn ông mặc áo khoác đen kích động đề cao tiếng nói, “Đối với những người có năng lực phi thường, tôi chỉ là người phối hợp, người lập mưu. Tôi mong giữa các vị sẽ xuất hiện thủ lĩnh chân chính, có năng lực cấp A, thậm chí cấp S!” Biên tập: Di

Trong đại sảnh khách sạn, ban đầu còn người có chút đề phòng nhưng theo lời nói của người áo đen, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng. Biên tập: Di

“Tốt, giờ là lúc đi giải quyết đám người ngây thơ kia. Xem hướng pháo hoa thì chúng đang tập hợp tại cầu Lâm Giang?” Gã đàn ông áo đen đứng lên, cười lạnh nói: “Nhân lúc tình tiết còn chưa bắt đầu, nhân vật tình tiết còn chưa có năng lực, tại Thế giới Bị Từ Bỏ này, chúng ta không sợ gì hết!”
Kẻ xuyên sách đông thế không biết. Xem ra là ở Trung Quốc có 2 bọn. Một bọn khủng bố tâm thần thích giết người, bọn còn lại không biết có về phe hai Boss không. Mà còn ông  Lục Triệu không biết là dạng nào nữa. Không hiểu sao từ đầu đã ghét ổng rồi, chắc tại ổng cứ đu bám ôm đùi Hoa Hoa nhà Boss Phỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi