TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Diệp Anh vô hồn ngẩng đầu, khi nhìn thấy Diệp Uẩn Thanh, có tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt hắn nhưng rồi lại vụt tắt rất nhanh sau đó. Hắn suy sụp tinh thần, cúi thấp đầu xuống.​Tôi không tin trong đó không có nó giở trò, cũng không biết nó dùng thủ đoạn gì?

Trong tình huống này lại nhìn thấy Diệp Uẩn Thanh càng khiến hắn trở nên thê thảm, càng làm thấy rõ sự vô dụng của hắn.​Chú nhỏ, cháu phải làm sao bây giờ?

“Chú nhỏ, sao chú lại trở nên như thế này?” Diệp Uẩn Thanh không nhịn được mà bật khóc, cô ta lắc đầu không thể tin được, “Chú nhỏ, chú sẽ không sao đâu phải không? Chú nói với cháu đi, nói rằng chú sẽ không có việc gì!”​Nếu kế hoạch của tôi thành công, tôi nhất định có thể ở nước Đức đợi được em.

Một chú nhỏ mạnh mẽ và đầy khí phách như vậy không thể nào là người đàn ông đối diện suy sút như bùn này, không phải!​Cô ta muốn hỏi Diệp Anh rốt cuộc có mục đích gì?

Nhìn thấy Diệp Uẩn Thanh khóc lóc thảm thiết, hắn vừa đau lòng vừa có chút cảm động. Hắn không ngờ rằng khi mình rơi vào tình cảnh này, cuối cùng người đến thăm mình sẽ là Diệp Uẩn Thanh.​Một chú nhỏ mạnh mẽ và đầy khí phách như vậy không thể nào là người đàn ông đối diện suy sút như bùn này, không phải!

Thì ra không phải là cô không có tình cảm với mình. Nhưng hiện tại có nói gì thì cũng quá muộn rồi, hắn không thể cứu được mình nữa.​Diệp Anh quả thực không đành lòng ngẩng đầu nhìn cô ta, thở dài nói: “Đúng vậy, tội nặng đến mức khiến tôi bị xử bắn.

“Thanh Thanh, đừng khóc.” Hắn gắng gượng nhặt lên tình cảm dịu dàng của quá khứ, khàn giọng nói: “Sức khỏe của em rất quan trọng, lần này chú nhỏ không gặp may, hoàn toàn tiêu đời rồi. Sau này chú nhỏ không bao giờ có thể gặp em nữa, em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt!”​Diệp Anh chán nản vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói: “Không, còn có nhiều chuyện khác nữa, rất nhiều chuyện!

Biết mình sẽ không có kết cục tốt đẹp, hắn chỉ muốn dặn dò người phụ nữ mà mình yêu nhiều thêm một chút.​Sau này gặp lại sợ rằng em chỉ có thể nhìn thấy thi thể của tôi.

“Không, nhất định còn có biện pháp. Chú nhỏ, chú hãy nói cho cháu biết, cháu phải làm gì mới có thể giúp được chú? Cháu lại cầu xin chị thêm lần nữa có được không?” Diệp Uẩn Thanh nước mắt tuôn rơi, “Chú không cố tình bắt cóc chị phải không? Nhất định là có hiểu lầm gì đó. Chú hãy nói rõ ràng với cháu, cháu sẽ giải thích với chị giúp chú để chị bỏ qua cho chú.”​”

Diệp Anh cười khổ, hiện tại cảnh sát không tiết lộ thông tin thực tế cho Diệp Uẩn Thanh, họ còn cho phép cô ta vào thăm hắn, e rằng họ đang vội vàng tìm thêm nhiều chứng cứ để hắn không còn cơ hội xoay người nữa.​Hắn thậm chí còn không biết đối phương đã làm được điều đó bằng cách nào?

Đáng thương thay, điều đó đã khiến Diệp Uẩn Thanh hiểu nhầm rằng hắn chỉ có một tội bắt cóc, còn mong ước xa vời có thể tìm Diệp Uẩn Ninh để cầu xin.​” Diệp Uẩn Thanh không nhịn được mà bật khóc, cô ta lắc đầu không thể tin được, “Chú nhỏ, chú sẽ không sao đâu phải không?

“Đừng làm những việc vô ích nữa, cũng không cần phải đi tìm Diệp Uẩn Ninh, mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.” Hắn chăm chú nhìn Diệp Uẩn Thanh một cái, cười khổ nói: “Em đi đi, sau này không cần lại đến đây nữa.”​Hắn suy sụp tinh thần, cúi thấp đầu xuống.

Đồng tử Diệp Uẩn Thanh co chặt lại một chút, cô ta thận trọng nói: “Tại sao chú nhỏ lại nói như vậy? Cho dù chú nhỏ thật sự làm điều sai trái thì cháu cũng có thể đi cầu xin chị thông cảm. Chỉ với tội danh bắt cóc thì sớm muộn gì cũng được thả ra đúng không?”​” Diệp Uẩn Thanh nước mắt tuôn rơi, “Chú không cố tình bắt cóc chị phải không?

Cô ta không hiểu tại sao Diệp Anh lại có thái độ lòng lạnh như tro nguội, như thể không có tương lai, ngục giam này sẽ giam cầm hắn đến chết.​”

Diệp Anh cười khổ: “Em còn chưa hiểu sao? Tôi không thể ra được, tôi nói tiêu đời là hoàn toàn tiêu đời rồi. Sau này gặp lại sợ rằng em chỉ có thể nhìn thấy thi thể của tôi.”​Biết mình sẽ không có kết cục tốt đẹp, hắn chỉ muốn dặn dò người phụ nữ mà mình yêu nhiều thêm một chút.

Diệp Uẩn Thanh ngơ ngác nhìn sự nghiêm túc trong mắt hắn, dường như không thể nghe hiểu được ý hắn.​Dường như nhìn thấu tâm tư của cô ta, Diệp Anh cười khẩy một tiếng, buồn bã nói: “Vì tình cảm của chúng ta, tôi sẽ nhắc nhở em lần cuối, tốt nhất đừng có ý định động vào Diệp Uẩn Ninh.

“Tiêu đời?” Cô ta ngơ ngác chớp mắt, “Chỉ bởi vì chú đã bắt cóc chị ư?”​Chú hãy nói rõ ràng với cháu, cháu sẽ giải thích với chị giúp chú để chị bỏ qua cho chú.

Cô ta thực sự không hiểu sao lại đến nông nỗi này. Từ khi nào hình phạt cho tội bắt cóc lại nặng như vậy?​”

Diệp Anh chán nản vùi mặt vào lòng bàn tay, nghẹn ngào nói: “Không, còn có nhiều chuyện khác nữa, rất nhiều chuyện!”​Nếu Diệp Uẩn Thanh có ý đồ xấu xa, hắn gần như có thể đoán trước được kết cục của cô ta.

Nhìn dáng vẻ khổ sở của người đàn ông, Diệp Uẩn Thanh chớp mắt, dường như đã hiểu ra được điều gì đó, nhỏ giọng nói: “Cho nên, chú nhỏ còn có những tội danh khác mà đã bị cảnh sát tìm được nhược điểm. Những tội danh ấy nghiêm trong đến mức thật sự không thể cứu vãn ư?”​”

Diệp Anh quả thực không đành lòng ngẩng đầu nhìn cô ta, thở dài nói: “Đúng vậy, tội nặng đến mức khiến tôi bị xử bắn. Hiện tại em đã biết rõ rồi đấy, tôi xong đời rồi!”​”

Trên mặt Diệp Uẩn Thanh hiện lên vẻ hoang mang, đầu óc cô ta trống rỗng trong giây lát. Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông đang cuộn tròn người lại như một quả bóng.​Như thể đã dứt bỏ được rồi, Diệp Anh nói ra kế hoạch của mình mà không chút đắn đo: “Em chắc hẳn đã đoán được khi biết tôi bắt cóc Diệp Uẩn Ninh phải không?

Ngơ ngẩn một lát, cô ta dường như mới tỉnh táo lại và chất vấn.​Diệp Uẩn Thanh mang theo một chút chán nản đứng dậy: “Chú nhỏ, cháu phải đi rồi.

“Vậy tại sao chú lại bị bắt chứ? Không phải là chú rất lợi hại à? Chú đang lừa gạt cháu!” Như không thể chấp nhận nổi chuyện này, Diệp Uẩn Thanh yếu ớt cúi người xuống, nước mắt từng giọt lã chã rơi.​Nếu suy đoán của hắn là đúng thì Diệp Uẩn Ninh thật sự rất đáng sợ.

“Thanh Thanh!” Diệp Anh lẩm bẩm gọi tên cô ta, nỗi thống khổ đong đầy trong mắt.​”

Hắn không ngờ Diệp Uẩn Thanh lại buồn bã như vậy.​Diệp Uẩn Thanh ôm chặt lấy ngực mình, cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến.

Diệp Uẩn Thanh ôm chặt lấy ngực mình, cơn đau dữ dội đột nhiên ập đến.​Cháu lại cầu xin chị thêm lần nữa có được không?

Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Anh đầy thảm thiết: “Trái tim cháu đau quá. Đau quá. Chú nhỏ, cháu phải làm sao bây giờ? Chú cứu cháu với.”​”

“Thanh Thanh, Thanh Thanh, em làm sao vậy?” Diệp Anh sốt ruột nói.​Vì vậy, trái tim mà em tha thiết mơ ước đã không có nữa, dù em có giả vờ tình cảm, lời ngon tiếng ngọt đến thế nào trước mặt tôi thì cũng vẫn không có đâu!

“Chú nhỏ, chú sẽ cứu cháu phải không? Trái tim cháu đau quá, nó không thể chịu đựng được bao lâu nữa, chú giúp cháu với.”​Trong nhà tù tối tăm, sự trả thù đang đến.

Cô ta cúi người về phía trước, đưa tay ra như thể đang cầu cứu.​”

Đôi mắt thâm độc của Diệp Anh tràn đầy tối tăm, thống khổ: “Bây giờ tôi có thể làm gì để cứu em được đây? Tôi không thể giúp em, tôi không làm được.”​Chú đang lừa gạt cháu!

Hắn vô cùng căm hận sự bất lực của mình, Nếu không bị bắt, nếu còn ở bên ngoài, hắn chắc chắn sẽ không nhìn người phụ nữ của mình phải chịu khổ.​” Cô ta ngơ ngác chớp mắt, “Chỉ bởi vì chú đã bắt cóc chị ư?

“Có thể mà, cháu nhớ rõ trước khi rời đi, chú nhỏ từng nói rằng chú có nguồn trái tim thích hợp để cấy ghép cho cháu,” cô ta nhìn người đàn ông đầy mong đợi, “Chú nhỏ, bác sĩ nói nếu không có trái tim phù hợp thì cháu không thể sống quá một năm. Cháu sẽ chết mất. Chú nhỏ ơi, chú cứu cháu với, chú nói cho cháu biết trái tim kia ở nơi nào được không?”​”Đừng làm những việc vô ích nữa, cũng không cần phải đi tìm Diệp Uẩn Ninh, mọi chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu.

Ánh nước trong mắt cô ta lấp lánh như những vì sao lạnh giá, đẹp đẽ đến mức không thể tưởng tượng được, trái tim nôn nóng và lo lắng của Diệp Anh đột nhiên nguội lạnh, hắn đơ người như bị đóng băng.​” Như không thể chấp nhận nổi chuyện này, Diệp Uẩn Thanh yếu ớt cúi người xuống, nước mắt từng giọt lã chã rơi.

Hắn nở nụ cười kỳ lạ, sự lo lắng vẫn còn đọng lại trên mặt. Hắn mím môi, vô cảm nói: “Em đừng nói với tôi là em đã cố hết sức tới đồn công an, làm ra vẻ trước mặt tôi, trình diễn ra dáng vẻ tình sâu nghĩa nặng đáng thương và đáng yêu như thế, mục đích chính là vì muốn một trái tim để cấy ghép.”​Tiếng gọi ấy chứa đầy tình yêu dịu dàng, gần như có thể làm tan chảy trái tim con người.

“Chú nhỏ, sao chú lại có thể nói như vậy? Chú hiểu lầm cháu rồi.” Diệp Uẩn Thanh kinh ngạc mở to hai mắt, sự tủi thân khi bị hiểu lầm ngập tràn nơi đáy mắt, “Chú có biết, trước khi tới đây, cháu đã chạy đến cầu xin chị gái cho chú không? Dù biết chị ấy ghét mình nhưng cháu vẫn đi vì muốn được chị ấy thông cảm. Cháu thật sự muốn cứu chú nhỏ, cháu chỉ không thể tưởng tượng ra được tình huống lại nghiêm trọng như vậy…”​”

Diệp Uẩn Thanh khờ dại nhìn người đàn ông, nói năng lộn xộn: “Cháu muốn giúp chú, thật đấy. Nhưng trái tim cháu thật sự quá đau đớn. Chú nhỏ, chú nhẫn tâm nhìn cháu phải chết ư? Cháu chỉ muốn sống, muốn tồn tại để được nhìn chú nhiều hơn một chút, để cháu có sức lực nghĩ cách giúp chú. Chẳng lẽ như vậy mà chú nhỏ vẫn không muốn cháu tồn tại sao?”​” Cô ta mong mỏi kêu gọi: “Chú nhỏ!

“Cháu thề, chỉ cần cháu tồn tại, cháu sẽ cố gắng hết sức mình để giúp chú nhỏ, cháu sẽ không để chú nhỏ phải ngồi tù cả đời.” Cô ta mong mỏi kêu gọi: “Chú nhỏ!”​Sau này chú nhỏ không bao giờ có thể gặp em nữa, em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt!

Tiếng gọi ấy chứa đầy tình yêu dịu dàng, gần như có thể làm tan chảy trái tim con người.​Không có khả năng như thế” Vẻ mặt Diệp Anh sửng sốt như thể đã nghe thấy điều gì đó không thể tưởng tượng được.

Sắc mặt Diệp Anh hoảng hốt trong chốc lát, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, cười mỉa nói: “Em đúng là quan tâm đến mạng sống của mình. Nếu kế hoạch của tôi thành công, tôi nhất định có thể ở nước Đức đợi được em. Tôi không cần làm thêm gì mà chính em sẽ vội vã tới cầu xin tôi. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.”​Diệp Uẩn Thanh chần chờ gật đầu, sự hoài nghi ngập tràn trong lòng.

Hắn cười một cách điên cuồng.​Đây có phải là sự thật không?

Diệp Uẩn Thanh bất an cắn môi, do dự hỏi: “Rốt cuộc chú nhỏ đang nói gì vậy? Đáng tiếc cái gì?”​Chương 102

Diệp Anh ngừng cười, ngồi liệt người xuống ghế như thể vô cùng mệt mỏi: “Thật ra chính em cũng cảm giác được đúng không, làm sao trùng hợp đến mức tôi lại có thể tìm được một trái tim chắc chắn phù hợp với em, trái tim thích hợp nhất không phải là của người chị gái cùng cha khác mẹ của em sao?”​Hắn không ngờ Diệp Uẩn Thanh lại buồn bã như vậy.

Như thể đã dứt bỏ được rồi, Diệp Anh nói ra kế hoạch của mình mà không chút đắn đo: “Em chắc hẳn đã đoán được khi biết tôi bắt cóc Diệp Uẩn Ninh phải không? Đúng vậy, ban đầu tôi dự định sau khi đã dùng hết giá trị của Diệp Uẩn Ninh, tôi sẽ lấy trái tim nó để trao cho em. Và tôi rất chắc chắn rằng vì mạng sống của mình, em nhất định sẽ thỏa hiệp và ngoan ngoãn chủ động bay đến tìm tôi.​Thì ra không phải là cô không có tình cảm với mình.

“Có điều, người tính không bằng trời tính…” Diệp Anh cười khanh khách và xòe bàn tay ra một cách tà ác, “Kết quả như em thấy đấy, tôi đã thất bại. Vì vậy, trái tim mà em tha thiết mơ ước đã không có nữa, dù em có giả vờ tình cảm, lời ngon tiếng ngọt đến thế nào trước mặt tôi thì cũng vẫn không có đâu!”​”Thanh Thanh, Thanh Thanh, em làm sao vậy?

Diệp Uẩn Thanh ngơ ngác lặp lại một lần: “Không có, sẽ không có.”​”

Tại sao, tại sao ông trời lại cho cô ta một tia hy vọng rồi lại muốn đoạt đi?​Cô ta ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông đang cuộn tròn người lại như một quả bóng.

Đôi mắt của Diệp Uẩn Thanh nhè nhẹ nảy lên sự oán hận. Diệp Uẩn Ninh, Diệp Uẩn Ninh, tại sao làm thế nào cũng không thể tách khỏi chị ta?​”

Phải chăng chị em họ đã được định sẵn là không thể đồng thời tồn tại trên đời, có người này thì không có người kia? Có phải nếu cô ta muốn sống thì phải lấy đi trái tim của Diệp Uẩn Ninh không?​”Chú nhỏ, chú sẽ cứu cháu phải không?

Diệp Uẩn Thanh nhắm chặt mắt lại, vứt bỏ ý nghĩ đáng sợ trong lòng.​Tại sao, tại sao ông trời lại cho cô ta một tia hy vọng rồi lại muốn đoạt đi?

Dường như nhìn thấu tâm tư của cô ta, Diệp Anh cười khẩy một tiếng, buồn bã nói: “Vì tình cảm của chúng ta, tôi sẽ nhắc nhở em lần cuối, tốt nhất đừng có ý định động vào Diệp Uẩn Ninh.”​”

Diệp Uẩn Thanh mở mắt nhìn hắn, như thể không hiểu rõ lời hắn nói: “Chú nhỏ, chú đang nói cái gì? Cháu không hiểu!”​Không dám nghĩ nữa, Diệp Uẩn Thanh vội vàng rời đi, theo sau là bóng dáng Diệp Anh bị áp giải đầy chật vật.

Diệp Anh bĩu môi: “Tôi chỉ muốn tốt cho em. Diệp Uẩn Ninh này có hơi ma đạo. Kế hoạch của tôi vốn không hề sơ hở nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này. Tôi không tin trong đó không có nó giở trò, cũng không biết nó dùng thủ đoạn gì?”​Chú nhỏ, chú hãy nói cho cháu biết, cháu phải làm gì mới có thể giúp được chú?

Xuất phát từ một loại trực giác bản năng, Diệp Anh đoán có thể ngay từ đầu hắn đã rơi vào bẫy của Diệp Uẩn Ninh, hắn đi đến bước này đều nằm trong sự tính toán của cô.​”Vậy tại sao chú lại bị bắt chứ?

Nỗi tiếc nuối âm ỷ hiện nên nơi đáy mắt hắn, nếu biết Diệp Uẩn Ninh khó đối phó như vậy từ sớm thì hắn cũng không khinh địch mà nhất định sẽ càng cẩn thận hơn.​”Không, nhất định còn có biện pháp.

Nhưng bây giờ, tất cả đều đã quá muộn. Hắn thậm chí còn không biết đối phương đã làm được điều đó bằng cách nào?​Nỗi tiếc nuối âm ỷ hiện nên nơi đáy mắt hắn, nếu biết Diệp Uẩn Ninh khó đối phó như vậy từ sớm thì hắn cũng không khinh địch mà nhất định sẽ càng cẩn thận hơn.

Nếu suy đoán của hắn là đúng thì Diệp Uẩn Ninh thật sự rất đáng sợ. Nếu Diệp Uẩn Thanh có ý đồ xấu xa, hắn gần như có thể đoán trước được kết cục của cô ta.​”

Diệp Uẩn Thanh mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng lại dâng lên sự dè chừng. Những lời Diệp Anh nói là thật ư?​”

Cô ta cắn môi nói: “Chú nhỏ, sao chú lại bắt cóc chị? Tại sao chị ấy lại nói là vốn dĩ người chú muốn bắt đi là cháu, chị chỉ gánh thay cháu mà thôi? Đây có phải là sự thật không?”​Tôi không cần làm thêm gì mà chính em sẽ vội vã tới cầu xin tôi.

Nghe Diệp Anh nói, việc lấy trái tim của Diệp Uẩn Ninh chỉ là mục đích thứ hai của hắn, vậy ý ​​đồ thực sự của hắn là gì?​Những lời Diệp Anh nói là thật ư?

Sắc mặt Diệp Anh sau khi nghe xong thay đổi rõ rệt, hắn buột miệng thốt ra: “Nó nói vậy thật à?”​”

Diệp Uẩn Thanh chần chờ gật đầu, sự hoài nghi ngập tràn trong lòng.​”Chú nhỏ, sao chú lại trở nên như thế này?

“Không có khả năng như thế. Tại sao nó lại biết? Không có khả năng như thế” Vẻ mặt Diệp Anh sửng sốt như thể đã nghe thấy điều gì đó không thể tưởng tượng được.​Hắn nở nụ cười kỳ lạ, sự lo lắng vẫn còn đọng lại trên mặt.

Diệp Uẩn Thanh mím môi, trong lòng kinh ngạc không thôi: Vậy mà lời Diệp Uẩn Ninh nói lại là sự thật ư?​Chú nói với cháu đi, nói rằng chú sẽ không có việc gì!

Cô ta muốn hỏi Diệp Anh rốt cuộc có mục đích gì? Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thất thần như chịu một cú sốc cực lớn của đối phương, cô ta lập tức mất đi hứng thú tra hỏi.​Diệp Anh cười khổ, hiện tại cảnh sát không tiết lộ thông tin thực tế cho Diệp Uẩn Thanh, họ còn cho phép cô ta vào thăm hắn, e rằng họ đang vội vàng tìm thêm nhiều chứng cứ để hắn không còn cơ hội xoay người nữa.

Diệp Uẩn Thanh mang theo một chút chán nản đứng dậy: “Chú nhỏ, cháu phải đi rồi. Chị cũng nhờ cháu nói với chú một câu.”​“Có điều, người tính không bằng trời tính…” Diệp Anh cười khanh khách và xòe bàn tay ra một cách tà ác, “Kết quả như em thấy đấy, tôi đã thất bại.

“Nói cái gì?” Diệp Anh cảnh giác hỏi.​Đôi mắt thâm độc của Diệp Anh tràn đầy tối tăm, thống khổ: “Bây giờ tôi có thể làm gì để cứu em được đây?

Diệp Uẩn Thanh mím môi: “Chị nói, chị sẽ báo đáp tận tình tất cả những gì chú đã làm với chị.”​Kế hoạch của tôi vốn không hề sơ hở nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục thế này.

Cô ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Nghe ý chị thì đại khái là chị ấy muốn trả thù chú, chú nên cẩn thận một chút.”​Cô ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Nghe ý chị thì đại khái là chị ấy muốn trả thù chú, chú nên cẩn thận một chút.

“Trả thù? Tôi đã như thế này rồi, nó còn định trả thù như thế nào nữa?” Diệp Anh cười một cách điên cuồng, “Em bảo nó làm đi, tôi đang chờ nó báo thù đây.”​”

Nhìn thấy bộ dạng điên dại mất hết lí trí, hoàn toàn không có phong thái trước kia của Diệp Anh, không hiểu sao Diệp Uẩn Thanh cảm thấy ớn lạnh trong lòng, như thể đó là một loại linh cảm chẳng lành.​Đáng thương thay, điều đó đã khiến Diệp Uẩn Thanh hiểu nhầm rằng hắn chỉ có một tội bắt cóc, còn mong ước xa vời có thể tìm Diệp Uẩn Ninh để cầu xin.

Không dám nghĩ nữa, Diệp Uẩn Thanh vội vàng rời đi, theo sau là bóng dáng Diệp Anh bị áp giải đầy chật vật.​” Hắn gắng gượng nhặt lên tình cảm dịu dàng của quá khứ, khàn giọng nói: “Sức khỏe của em rất quan trọng, lần này chú nhỏ không gặp may, hoàn toàn tiêu đời rồi.

Trong nhà tù tối tăm, sự trả thù đang đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi