TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Diệp Anh, từng giọt, từng giọt chảy xuống theo đường cong khuôn mặt, nện xuống mặt đất tạo thành một bãi thẫm màu.​Cô ta đã xuất hiện ở đây thật, ngay chính phòng giam này.

Giống như tù nhân chờ đợi thanh đao lớn ở trên đầu không biết khi nào chém xuống, hắn rõ ràng vô cùng sợ hãi. Hắn dùng ánh mắt van xin nhìn Diệp Uẩn Ninh, chỉ thiếu điều nước mắt nước mũi hòa quyện vào nhau.​Họ tự hỏi liệu Diệp Anh có phải bị mất trí không, hay là hắn cố tình giả ngây giả dại để thoát tội.

Nhưng Diệp Uẩn Ninh vẫn không hề lộ vẻ xúc động.​Chạy đi đâu rồi?

Hôm nay cô có sức phản kháng, cho nên Diệp Anh mới thức thời cúi đầu nhận thua. Nếu ngày đó cô vẫn là kẻ yếu, dễ dàng bị Diệp Anh bắt cóc rồi giao cho người khác để trút giận, vậy thì dù cô có khô cạn máu và nước mắt, dù cô có khóc đến mức mù cả mắt thì cũng có ai thương cô, có ai cho cô một con đường sống không?​Diệp Anh gần như nóng lòng muốn kể hết những gì mình vừa trải qua.

Không, bọn chúng sẽ không cho.​Đúng là mơ mộng hão huyền, tự dỗ dành bản thân vui lắm đúng không?

Chúng sẽ lóc xương hút tủy bạn cho bằng hết, e rằng chúng còn chê thịt bạn hôi.​Dường như biết hắn đang nghĩ gì, Diệp Uẩn Ninh hừ lạnh một tiếng, buồn bã nói: “Đương nhiên.

Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh, cô sẽ không đánh giá quá cao điểm mấu chốt của đối phương.​”

Cô thong dong ngẩng đầu: “Tôi rất ghét người khác âm mưu hại mình. Có phải chú nhỏ đã quên nói một chuyện không?”​Hắn cụp mắt, nghiến răng đầy cay nghiệt, Diệp Uẩn Ninh, mày sẽ hối hận vì sự bất cẩn của mình.

Diệp Anh ngơ ngác liếm môi, thận trọng hỏi: “Cái gì, tôi đã quên cái gì à?”​Thương tích của tôi, không biết cô ta dùng vật gì để quất tôi, trên người tôi chắc chắn có vết thương, để tôi cởi quần áo cho các anh xem.

Diệp Uẩn Ninh: “Để tôi nhắc nhở một chút nhé, trái tim tôi dùng rất tốt đúng không? Vì Diệp Uẩn Thanh, mấy người các người, ai cũng nhằm vào tôi, thật sự là tình sâu nghĩa nặng.”​Thật ra, dũng khí của chú nhỏ rất đáng khen.

Sắc mặt Diệp Anh đột nhiên thay đổi rõ rệt, đáy lòng hét to không ổn rồi. Hắn không ngờ được đối phương lại biết cả tính toán bí mật như vậy, hắn càng dè chừng Diệp Uẩn Ninh hơn.​”Thật, tôi sẽ không giết chú.

Hắn cuống quýt ngụy biện: “Không, tuyệt đối không có chuyện đó. Tôi sao dám làm chuyện như vậy, chắc chắn là cháu hiểu lầm rồi.”​Vì vậy, tôi giao tính mạng của chú cho pháp luật xét xử.

Diệp Uẩn Ninh cười như không cười: “Tôi đã nói là tôi không thích nghe người khác nói dối. Thật ra, dũng khí của chú nhỏ rất đáng khen.”​” Nếu như hắn có sức mạnh như vậy thì hắn nhất định sẽ không buông tha kẻ thù của mình, Diệp Uẩn Ninh cũng không ngoại lệ.

Diệp Anh như thể nghĩ đến cái gì, đồng tử co lại sợ hãi.​Diệp Uẩn Ninh lắc đầu: “Tôi sẽ không giết chú.

Quả nhiên, cơn đau quen thuộc lại quét tới, nhưng so với lần trước còn kinh khủng hơn.​Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì, hưng phấn nói: “Tôi có cách chứng minh lời tôi nói là thật.

Cùng với sự đau nhức khi bị quất vào da còn có thêm những cực hình đáng sợ khác. Cơ thể hắn như bị ngọn lửa hừng hực dưới nắng hè chói chang thiêu đốt, rồi trong chốc lát lại giống như bị mắc kẹt dưới động băng, lạnh đến mức toàn thân phát run.​Diệp Anh bất an hỏi: “Cháu có ý gì?

Diệp Anh đã vô cùng may mắn khi được trải nghiệm cảm giác bị tra tấn dã man, trong thời gian ngắn phải chịu đựng hai hình phạt nóng lạnh hoàn toàn trái ngược nhau.​”

 

Tiếng kêu nghẹn ngào đau đớn vang vọng trong phòng, thân thể Diệp Anh bị treo lơ lửng giữa không trung giống như một con tôm, yếu ớt giãy giụa cho đến tận khi hắn không thể kêu được nữa thì mọi thứ mới dừng lại.​”Sao lại như thế được?

Diệp Anh bây giờ đã thật sự sợ, trước giờ hắn vẫn tự khoe khoang là không sợ trời không sợ đất, không để bất cứ kẻ nào vào trong mắt, cho nên hắn dám giẫm đạp lên pháp luật mà buôn lậu, buôn m a t ú y, cũng dám gạt bỏ luân lý đạo đức mà yêu cháu gái mình. Lúc này đây, hắn mới biết được trước kia chính mình ngu ngốc và ngông cuồng đến mức nào.​Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Diệp Anh, từng giọt, từng giọt chảy xuống theo đường cong khuôn mặt, nện xuống mặt đất tạo thành một bãi thẫm màu.

Trên đời này luôn có thứ gì đó khiến người ta kính sợ, ngay cả lòng phản kháng cũng không thể nảy sinh.​Gieo nhân nào gặt quả ấy, ác giả ác báo.

Hắn ỉu xìu cúi đầu, gian nan mở miệng: “Tôi sai rồi, lẽ ra tôi không nên có ý định đổi trái tim của cháu cho em gái cháu, tôi đáng chết, cháu giết tôi đi!”​Quả nhiên, cơn đau quen thuộc lại quét tới, nhưng so với lần trước còn kinh khủng hơn.

Lẽ ra hắn nên đoán được rằng nếu như Diệp Uẩn Ninh có năng lực như vậy thì làm sao có chuyện cô không biết âm mưu của hắn.​Hắn giật tóc và gầm lên bất lực, gần như thực sự lên cơn điên.

Ông trời muốn hắn phải chết nên mới khiến Diệp Uẩn Ninh, người mà hắn khinh thường, có được sức mạnh ma quái khó lường như vậy.​Chú có thể thoát khỏi tội chết dưới tay tôi nhưng tội sống thì khó tránh khỏi.

“Giết tôi đi, cháu giết tôi đi!” Nếu như hắn có sức mạnh như vậy thì hắn nhất định sẽ không buông tha kẻ thù của mình, Diệp Uẩn Ninh cũng không ngoại lệ.​Đứa bé này có một cặp cha mẹ bình thường, sống một cuộc sống bình thường giống như bao người khác.

Thay vì tiếp tục bị tra tấn sống không bằng chết, hắn thà rằng mình được chết một cách nhanh gọn.​Cảnh sát nghiêm túc nói: “Đủ rồi, đừng đùa nữa.

Diệp Uẩn Ninh lắc đầu: “Tôi sẽ không giết chú.”​Thủ đoạn của cô ta quá cao siêu.

Nghe được lời này, Diệp Anh nửa tin nửa ngờ nhưng cũng hơi mừng thầm: Thật ư, Diệp Uẩn Ninh sẽ không giết mình?​”

“Thật, tôi sẽ không giết chú.” Diệp Uẩn Ninh khẳng định nói: “Giết chú chỉ là một việc nhỏ không tốn sức. Tôi đương nhiên có thể giết chú, nhưng những tội lỗi mà chú đã phạm phải còn chưa được phán quyết một cách công khai, như thế thật không công bằng đối với những người bị chú làm hại. Vì vậy, tôi giao tính mạng của chú cho pháp luật xét xử. Chú sẽ chết ở trên pháp trường để cảnh tỉnh mọi người không được vi phạm pháp luật. Gieo nhân nào gặt quả ấy, ác giả ác báo.”​Không có người đáp lại, đôi mắt Diệp Anh trợn to, hắn trơ mắt nhìn bóng dáng của Diệp Uẩn Ninh bắt đầu mờ dần rồi trở nên mờ ảo, sau đó từ từ biến mất.

Trong giây lát, sắc mặt Diệp Anh trở nên méo mó. Hắn cảm thấy không cam lòng khi có người nhẹ nhàng bâng quơ quyết định vận mệnh của hắn, hơn nữa còn nói bằng giọng mỉa mai.​”

Nếu có thể, hắn rất muốn giẫm đạp Diệp Uẩn Ninh dưới chân hắn để trả lại những nhục nhã ngày hôm nay, nhưng hắn không dám.​Hắn cảm thấy không cam lòng khi có người nhẹ nhàng bâng quơ quyết định vận mệnh của hắn, hơn nữa còn nói bằng giọng mỉa mai.

Vì vậy, cho dù nghe nói sau này chính mình không thể thoát khỏi số phận bị xét xử, hắn cũng tình nguyện đối mặt với cảnh sát còn hơn bị cực hình tra tấn như lúc này​Khi xem đoạn video liên quan do cảnh sát cung cấp, Diệp Anh hiểu rằng ý định của mình không thể thực hiện được.

Hiện tại hắn chỉ ước Diệp Uẩn Ninh rời đi càng sớm càng tốt.​Lúc này đây, hắn mới biết được trước kia chính mình ngu ngốc và ngông cuồng đến mức nào.

Dường như biết hắn đang nghĩ gì, Diệp Uẩn Ninh hừ lạnh một tiếng, buồn bã nói: “Đương nhiên. Chú có thể thoát khỏi tội chết dưới tay tôi nhưng tội sống thì khó tránh khỏi. Nếu chú đã thích đùa bỡn cuộc đời của người khác như thế, vậy thì chính chú hãy tự mình nếm trải cảm giác bị sắp đặt đi!”​Tôi đương nhiên có thể giết chú, nhưng những tội lỗi mà chú đã phạm phải còn chưa được phán quyết một cách công khai, như thế thật không công bằng đối với những người bị chú làm hại.

Diệp Anh bất an hỏi: “Cháu có ý gì? Cháu định làm gì tôi? Cháu nói đi!”​Trong giây lát, sắc mặt Diệp Anh trở nên méo mó.

Diệp Uẩn Ninh không trả lời hắn, vẫy tay một cái, sợi dây nhỏ vô hình khống chế Diệp Anh biến mất, hắn chật vật ngã lăn quay xuống đất.​”

Sau khi cử động thân hình đau đớn của mình, hắn không cảm thấy vui sướng mà chỉ có nỗi sợ hãi vô tận.​” Diệp Uẩn Ninh khẳng định nói: “Giết chú chỉ là một việc nhỏ không tốn sức.

“Diệp Uẩn Ninh, rốt cuộc cháu định làm gì tôi? Cháu buông tha tôi được không? Tôi chẳng còn sống được mấy ngày, cháu không thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy được.”​Cuộc sống bình thường nhưng cũng rất bình yên.

Không có người đáp lại, đôi mắt Diệp Anh trợn to, hắn trơ mắt nhìn bóng dáng của Diệp Uẩn Ninh bắt đầu mờ dần rồi trở nên mờ ảo, sau đó từ từ biến mất. Nơi cô đứng trở nên trống rỗng như thể trước nay chưa từng có người xuất hiện.​Diệp Uẩn Ninh cười như không cười: “Tôi đã nói là tôi không thích nghe người khác nói dối.

Thời gian và không gian lại bắt đầu lưu chuyển, ánh sáng từ đỉnh đầu rơi xuống, đôi tai cũng nghe được động tĩnh ở bên ngoài. Phòng giam này đã có sức sống trở lại.​Thay vì tiếp tục bị tra tấn sống không bằng chết, hắn thà rằng mình được chết một cách nhanh gọn.

Diệp Uẩn Ninh rời đi rồi, cô thật sự đã rời đi, con ma đáng sợ này cuối cùng cũng rời đi, Diệp Anh quả thực mừng đến phát khóc.​Viên cảnh sát luôn theo dõi màn hình giám sát cũng không phát hiện ra điều gì không đúng.

Hắn cảnh giác đánh giá xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào camera trong góc phòng và thử lên tiếng: “Cảnh sát, tôi có chuyện muốn nói, tôi muốn gặp các anh.”​Diệp Anh tức giận gào lên: “Tôi hiểu rồi, tất cả đều do cô ta dùng thủ thuật che mắt, che hết dấu vết đi.

Viên cảnh sát luôn theo dõi màn hình giám sát cũng không phát hiện ra điều gì không đúng. Anh không biết tên tội phạm quan trọng bị ngăn cách bởi bức tường này đã trải qua những biến cố trời long đất lở nào, lập tức cau mày nói: “Chúng tôi lập tức tới.”​Chú sẽ chết ở trên pháp trường để cảnh tỉnh mọi người không được vi phạm pháp luật.

Diệp Anh cảm thấy thầm vui trong lòng khi chính tai nghe được giọng nói bình thường của người thứ ba.​Vì vậy, cho dù nghe nói sau này chính mình không thể thoát khỏi số phận bị xét xử, hắn cũng tình nguyện đối mặt với cảnh sát còn hơn bị cực hình tra tấn như lúc này

Hắn cụp mắt, nghiến răng đầy cay nghiệt, Diệp Uẩn Ninh, mày sẽ hối hận vì sự bất cẩn của mình.​Ông trời muốn hắn phải chết nên mới khiến Diệp Uẩn Ninh, người mà hắn khinh thường, có được sức mạnh ma quái khó lường như vậy.

Không phải cô muốn giao sự sống chết của hắn cho cảnh sát ư? Vậy thì hắn sẽ khai hết mọi chuyện với cảnh sát, chờ đến khi cảnh sát biết Diệp Uẩn Ninh có sức mạnh thần kỳ mà con người không thể có được, hắn cũng không tin chính phủ sẽ bỏ qua cho cô.​Chúng sẽ lóc xương hút tủy bạn cho bằng hết, e rằng chúng còn chê thịt bạn hôi.

Chờ xem, các lãnh đạo cấp cao nhất định sẽ có hứng thú đối với những thứ siêu nhiên, biết đâu hắn còn có thể tận dụng điều này để lập công thoát tội ấy chứ.​”

Diệp Uẩn Ninh, mày đúng là ngôi sao may mắn của tao.​” Diệp Anh tự tin nói: “Vết thương này chắc hẳn không phải do tôi tự tạo ra rồi đúng không?

Cánh cửa mở ra và hai cảnh sát bước vào.​Một người chắc hẳn không thể chia làm hai người rồi.

Diệp Anh gần như nóng lòng muốn kể hết những gì mình vừa trải qua.​Diệp Anh ngơ ngác liếm môi, thận trọng hỏi: “Cái gì, tôi đã quên cái gì à?

Sau khi nghe Diệp Anh nói xong, hai cảnh sát nhìn nhau như đang nghe thấy những điều viển vông. Họ tự hỏi liệu Diệp Anh có phải bị mất trí không, hay là hắn cố tình giả ngây giả dại để thoát tội.​Thời gian và không gian lại bắt đầu lưu chuyển, ánh sáng từ đỉnh đầu rơi xuống, đôi tai cũng nghe được động tĩnh ở bên ngoài.

Thấy hai người không tin, Diệp Anh phát điên.​Nếu không tin thì các anh có thể kiểm tra, nhất định khoảng thời gian đó cô ta không ở bên ngoài, bởi vì cô ta đang ở đây.

Hắn giật tóc và gầm lên bất lực, gần như thực sự lên cơn điên.​Làm gì có người bình thường nào có ‘phép đi xuyên tường’, lại còn có ‘siêu năng lực’ nữa chứ.

Đột nhiên hắn như nhớ ra điều gì, hưng phấn nói: “Tôi có cách chứng minh lời tôi nói là thật. Thương tích của tôi, không biết cô ta dùng vật gì để quất tôi, trên người tôi chắc chắn có vết thương, để tôi cởi quần áo cho các anh xem.”​Tôi chẳng còn sống được mấy ngày, cháu không thể lạnh lùng tàn nhẫn như vậy được.

Hai cảnh sát bất đắc dĩ nhìn nhau, sau đó nhìn Diệp Anh cởi quần áo ngay tại chỗ.​Cho đến một ngày, vận đen kéo đến.

Chờ xem Diệp Anh rốt cuộc làm cái quỷ gì, cảnh sát cảnh giác chờ hắn cởi xong quần áo.​Chờ xem Diệp Anh rốt cuộc làm cái quỷ gì, cảnh sát cảnh giác chờ hắn cởi xong quần áo.

“Các anh nhìn xem, có phải trên người tôi có vết thương không?” Diệp Anh tự tin nói: “Vết thương này chắc hẳn không phải do tôi tự tạo ra rồi đúng không? Tôi nói cho các anh biết, Diệp Uẩn Ninh thực sự đã tới đây.”​Một viên cảnh sát trong đó không nhịn được nữa bèn nói: “Anh Diệp, anh đang cố tình lừa gạt cảnh sát đấy à?

Một viên cảnh sát trong đó không nhịn được nữa bèn nói: “Anh Diệp, anh đang cố tình lừa gạt cảnh sát đấy à? Anh tự nhìn lại xem, anh vẫn lành lặn đấy thôi, vết thương ở đâu ra?”​Cháu định làm gì tôi?

Đúng là mơ mộng hão huyền, tự dỗ dành bản thân vui lắm đúng không?​Hắn dùng ánh mắt van xin nhìn Diệp Uẩn Ninh, chỉ thiếu điều nước mắt nước mũi hòa quyện vào nhau.

“Sao lại như thế được?” Diệp Anh không thể tin, cúi đầu nhìn chính mình, “Tại sao lại không có? Chạy đi đâu rồi?”​Anh không biết tên tội phạm quan trọng bị ngăn cách bởi bức tường này đã trải qua những biến cố trời long đất lở nào, lập tức cau mày nói: “Chúng tôi lập tức tới.

Hắn nhớ rõ ràng trước đó hắn bị quất đau muốn chết, nhưng mà giờ phút này da thịt lại trơn bóng lành lặn, chẳng có lấy một vệt đỏ chứ đừng nói là vết thương.​”

Diệp Anh tức giận gào lên: “Tôi hiểu rồi, tất cả đều do cô ta dùng thủ thuật che mắt, che hết dấu vết đi. Thủ đoạn của cô ta quá cao siêu. Tôi nói thật đấy, Diệp Uẩn Ninh có ‘siêu năng lực’.”​”Giết tôi đi, cháu giết tôi đi!

Hắn coi sức mạnh phi phàm được Diệp Uẩn Ninh biểu hiện là một ‘siêu năng lực’.​Cháu nói đi!

Cảnh sát nghiêm túc nói: “Đủ rồi, đừng đùa nữa.”​Anh tự nhìn lại xem, anh vẫn lành lặn đấy thôi, vết thương ở đâu ra?

Làm gì có người bình thường nào có ‘phép đi xuyên tường’, lại còn có ‘siêu năng lực’ nữa chứ. Rõ ràng là hắn đang nói hươu nói vượn.​Tôi nói thật đấy, Diệp Uẩn Ninh có ‘siêu năng lực’.

Hy vọng thất bại, hai mắt Diệp Anh đỏ lên, biểu cảm trở nên điên cuồng giống như thật sự sắp điên rồi.​”

Hắn múa may đôi tay và hét to: “Những gì tôi nói đều là sự thật. Cô ta đã xuất hiện ở đây thật, ngay chính phòng giam này. Nếu không tin thì các anh có thể kiểm tra, nhất định khoảng thời gian đó cô ta không ở bên ngoài, bởi vì cô ta đang ở đây. Các người đi kiểm tra sẽ biết tôi không hề nói sai!”​Hắn cuống quýt ngụy biện: “Không, tuyệt đối không có chuyện đó.

Bởi vì những gì Diệp Anh nói quá khó tưởng nên hầu như không có ai tin. Tuy nhiên, Diệp Anh tin chắc rằng mình nói thật. Sau khi thấy cảnh sát không tín nhiệm, hắn trở nên nóng nảy và kích động, thậm chí còn tấn công cảnh sát và cuối cùng làm chính mình bị thương.​Phòng giam này đã có sức sống trở lại.

Không còn cách nào khác, cảnh sát đành đưa hắn vào bệnh viện. Thậm chí để chứng minh những điều hắn nói không phải là sự thật, họ còn cố điều tra lịch trình hoạt động của Diệp Uẩn Ninh trong khoảng thời gian mà Diệp Anh khai báo. Sự thật cho thấy, trong khoảng thời gian đó, cô đều xuất hiện trước mắt mọi người và có video làm chứng.​Sau khi thấy cảnh sát không tín nhiệm, hắn trở nên nóng nảy và kích động, thậm chí còn tấn công cảnh sát và cuối cùng làm chính mình bị thương.

Một người chắc hẳn không thể chia làm hai người rồi. Rõ ràng Diệp Anh đang nói dối, có lẽ hắn muốn giả điên để trốn tránh việc bị xét xử.​Sắc mặt Diệp Anh đột nhiên thay đổi rõ rệt, đáy lòng hét to không ổn rồi.

Khi xem đoạn video liên quan do cảnh sát cung cấp, Diệp Anh hiểu rằng ý định của mình không thể thực hiện được. Rõ ràng Diệp Uẩn Ninh đã chặn đường hắn.​Trên giường, Diệp Anh cau mày, ý thức của hắn lơ lửng như rời khỏi cơ thể, bay về một nơi xa mà hắn không biết tên.

Đêm đó, Diệp Anh hôn mê bất tỉnh do không chịu nổi cú sốc tinh thần.​Có phải chú nhỏ đã quên nói một chuyện không?

Trong phòng bệnh, một tay của hắn bị còng vào đầu giường. Bên ngoài cửa có cảnh sát canh giữ để đề phòng hắn lợi dụng thời cơ trốn thoát.​Hắn nhớ rõ ràng trước đó hắn bị quất đau muốn chết, nhưng mà giờ phút này da thịt lại trơn bóng lành lặn, chẳng có lấy một vệt đỏ chứ đừng nói là vết thương.

Trên giường, Diệp Anh cau mày, ý thức của hắn lơ lửng như rời khỏi cơ thể, bay về một nơi xa mà hắn không biết tên.​Vậy thì hắn sẽ khai hết mọi chuyện với cảnh sát, chờ đến khi cảnh sát biết Diệp Uẩn Ninh có sức mạnh thần kỳ mà con người không thể có được, hắn cũng không tin chính phủ sẽ bỏ qua cho cô.

Trong cơn mê man, ý thức của hắn nhập vào một cơ thể và trở thành một đứa bé.​”

Đứa bé này có một cặp cha mẹ bình thường, sống một cuộc sống bình thường giống như bao người khác. Cuộc sống bình thường nhưng cũng rất bình yên.​Hôm nay cô có sức phản kháng, cho nên Diệp Anh mới thức thời cúi đầu nhận thua.

Cho đến một ngày, vận đen kéo đến. Vào năm hắn mười tám tuổi, cha mẹ hắn gặp tai nạn xe cộ và bất hạnh qua đời.​Tôi sao dám làm chuyện như vậy, chắc chắn là cháu hiểu lầm rồi.

Mới vừa thành niên thì cha mẹ đã đột ngột ra đi, hắn trở thành đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Sau khi lo liệu đám tang cho cha mẹ, hắn chỉ còn một căn nhà để ở, cuộc sống trở nên túng thiếu, không biết lấy đâu ra tiền đóng học và phí sinh hoạt.​Lẽ ra hắn nên đoán được rằng nếu như Diệp Uẩn Ninh có năng lực như vậy thì làm sao có chuyện cô không biết âm mưu của hắn.

Hắn đã đi qua một phần của cuộc đời này, khi hắn chuẩn bị đi làm để kiếm tiền thì một người họ hàng tới và nói rằng sẵn sàng nhận nuôi hắn.​Nghe được lời này, Diệp Anh nửa tin nửa ngờ nhưng cũng hơi mừng thầm: Thật ư, Diệp Uẩn Ninh sẽ không giết mình?

Người họ hàng này là em họ của bố hắn và là một doanh nhân nổi tiếng. Hắn vui vẻ đồng ý.​Diệp Anh cảm thấy thầm vui trong lòng khi chính tai nghe được giọng nói bình thường của người thứ ba.

Không ngờ, những gì tiếp theo lại là sự khởi đầu của một cơn ác mộng. Ngay từ khi bước vào ngôi nhà nguy nga tráng lệ đó, cuộc đời hắn đã rẽ hướng và trượt xuống vực thẳm không thể cứu vãn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi