TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Trần Mạn Ni muốn cô trở về, Diệp Uẩn Ninh liền không để bà ta đạt được mục đích. Cô không nghe bất cứ cuộc gọi từ số lạ nào, kiên quyết cự tuyệt đối phương quấy rầy chính mình.​Nơi đây cũng rất bình thường nhưng có lẽ nguyên nhân bên cạnh có một người đặc biệt nên cô cũng cảm thấy nơi này tươi đẹp lạ thường.

Dù kế hoạch của họ là gì thì cũng cần có sự phối hợp của cô. Chỉ cần cô không xuất hiện thì họ phải ngoan ngoãn chờ đợi.​Nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo đầy sự biết ơn của người đàn ông, Lam Tú Tú ngượng ngùng quay mặt đi, ấp úng nói: “Không có gì.

Không nghĩ đến đám người Trần Mạn Ni nữa, Diệp Uẩn Ninh quý trọng kỳ nghỉ mà cô vất vả lắm mới có được. Chờ sau khi Phó Hoài đóng phim cả ngày xong, hai người hứng thú bừng bừng đi dạo khắp nơi xung quanh.​”

Mặc dù địa điểm quay phim ở vị trí hẻo lánh, giao thông bất tiện và cơ sở vật chất sinh hoạt lạc hậu nhưng phong cách vốn có của nó vẫn chưa bị phá hủy nên rất đẹp. Đây là một nơi rất tuyệt để tìm tòi và khám phá.​Mạnh Chấn Vũ dường như thấy lòng mình đang dần chìm đắm, tuy không có ký ức nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn rung động trước một cô gái tốt như thế.

Ngoài đoàn làm phim, còn có những người leo núi, thám hiểm nghe danh mà tới đây. Thỉnh thoảng có thể bắt gặp những người xa lạ từ ngoài làng đến.​”

Thời tiết hôm đó không đáp ứng được yêu cầu cho cảnh quay mà đạo diễn muốn nên đoàn phim tạm nghỉ một ngày. Phó Hoài cũng không phải đóng phim nên hiếm khi có được một ngày nghỉ.​”

Nghe người dân trong làng kể rằng ở đâu đó trên núi có một thác nước tự nhiên, cũng coi như cảnh đẹp hiếm thấy của làng. Bọn họ có dự định đến đó xem thác nước, thuận tiện mang cả đồ đạc và thức ăn để nấu cơm dã ngoại.​”

Đoàn làm phim thuê nhà ở trong làng, Diệp Uẩn Ninh cũng ở trong nhà một người dân cách đó không xa, đương nhiên cô cũng trả tiền thuê rất hậu hĩnh.​”

Cô trả tiền để vợ chồng chủ nhà chuẩn bị cho mình một cái giỏ, trong giỏ có đồ ăn để đi dã ngoại. Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, hai người xuất phát vào trong núi.​Vị đắng quen thuộc lan tỏa trong miệng, giống như vị đắng mà hắn cảm nhận được khi hôn mê.

Phó Hoài nhận lấy chiếc giỏ từ trong tay Diệp Uẩn Ninh, khẽ ôm lấy cô: “Anh đã hỏi thăm rồi, thác cách nơi này khoảng nửa giờ đi bộ. Chúng ta không cần vội, cứ từ từ đi kẻo mệt.”​Lam Tú Tú không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Diệp Uẩn Ninh đương nhiên không sợ đường núi, nhưng cô rất thích bạn trai cẩn thận, quan tâm nên lập tức cười với anh.​”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thong thả và nhàn nhã bước về phía trước.​Mặc dù địa điểm quay phim ở vị trí hẻo lánh, giao thông bất tiện và cơ sở vật chất sinh hoạt lạc hậu nhưng phong cách vốn có của nó vẫn chưa bị phá hủy nên rất đẹp.

Đột nhiên, có người từ phía sau gọi bọn họ: “Anh Phó, chị Diệp!”​” Cô nhiệt tình nói.

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào, trong veo như dòng suối mát lành trên núi, đồng thời cũng ẩn chứa một sức sống khó tả.​Ngoài đoàn làm phim, còn có những người leo núi, thám hiểm nghe danh mà tới đây.

Hai người Diệp Uẩn Ninh nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại. Khi vừa quay đầu thì họ liền nhìn thấy một cô gái trẻ vác sọt đang vui vẻ, hoạt bát chạy tới bên này.​Diệp Uẩn Ninh biết cô.

Cô đang ở độ tuổi thanh xuân, chưa quá hai mươi, tuy có hơi đen nhưng làn da căng bóng dạt dào sức sống. Sức sống hừng hực như thể tràn ra khỏi làn da cô.​Cô thường hay lân la quanh đoàn làm phim và thường hay lôi kéo họ hỏi cuộc sống bên ngoài núi như thế nào.

Và nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy rằng các đường nét trên khuôn mặt của cô đều vừa phải và thanh tú. Cô thực sự là một tiểu mỹ nhân rất ưa nhìn.​Có một chút thẹn thùng lóe lên trong đôi mắt Lam Tú Tú, cô lắc đầu: “Không có việc gì, em không vất vả chút nào cả.

Thứ khiến cô trở nên thu hút hơn nữa chính là đôi mắt. Đôi mắt của cô giống như đôi mắt của nai con tràn ngập tinh thần, đã thế còn chứa đầy nhiệt huyết giống như có thể khiến người ta bị đốt cháy.​Cho đến khi không thể không rời đi thì họ mới đứng dậy trở về làng.

Diệp Uẩn Ninh biết cô. Cô gái đó tên là Lam Tú Tú, là hàng xóm của gia đình cho cô thuê nhà, một cô bé không sợ người lạ và rất dễ thân quen.​, trời ơi, tôi nên làm gì đây?

Cô có vẻ rất tò mò đối với những người ngoài làng như họ. Cô thường hay lân la quanh đoàn làm phim và thường hay lôi kéo họ hỏi cuộc sống bên ngoài núi như thế nào.​Diệp Uẩn Ninh đương nhiên không sợ đường núi, nhưng cô rất thích bạn trai cẩn thận, quan tâm nên lập tức cười với anh.

Giờ phút này, cô chạy tới trước mặt hai người rồi mới dừng lại, hơi ngượng ngùng liếc nhìn Phó Hoài, nghiêng đầu nói với Diệp Uẩn Ninh: “Chị Diệp, anh chị định đi đâu thế? Em rất quen thuộc đường núi, em có thể dẫn đường cho anh chị.” Cô nhiệt tình nói.​Trái tim dưới lồng ngực Mạnh Chấn Vũ đập thình thịch, hắn bối rối nói: “Xin lỗi, tôi có quen cô không.

Diệp Uẩn Ninh từ chối: “Không cần đâu, cô cứ làm việc của cô đi, chúng tôi biết đường rồi.!”​Giờ phút này, cô chạy tới trước mặt hai người rồi mới dừng lại, hơi ngượng ngùng liếc nhìn Phó Hoài, nghiêng đầu nói với Diệp Uẩn Ninh: “Chị Diệp, anh chị định đi đâu thế?

Lam Tú Tú chớp mắt, nói với giọng du dương: “Vậy được rồi, em đi trước hái rau dại. Chị Diệp nếu có gặp rắc rối gì thì nhớ hét to gọi em nhé, chắc chắn em sẽ nghe thấy.”​Phó Hoài nói: “Hình như là vậy, nhưng tại sao anh ta lại chỉ đi một mình?

Cô nói với vẻ ngây thơ nhưng đầy tự tin, nhìn qua vô cùng đáng yêu.​Ở thế giới tu tiên, Diệp Uẩn Ninh đã nhìn thấy vô số ngọn núi và khu rừng bí mật giống như khung cảnh thần tiên.

Nói xong, cô phất tay với Diệp Uẩn Ninh và đôi mắt lén nhìn Phó Hoài một cái giống như hơi sợ anh, không chào hỏi đã chạy đi xa.​Cô nói với vẻ ngây thơ nhưng đầy tự tin, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Phó Hoài không để bụng mà kéo Diệp Uẩn Ninh: “Chúng ta đi thôi!”​Hình như đầu óc tôi có vấn đề, tôi không nhớ được gì cả.

“Vâng.”​Chờ sau khi Phó Hoài đóng phim cả ngày xong, hai người hứng thú bừng bừng đi dạo khắp nơi xung quanh.

Diệp Uẩn Ninh nắm tay anh, vừa muốn đi lại quay đầu nhìn về phía sau, cau mày nói: “Lại có người tới, hình như là người thành phố tới đây leo núi.”​”

Phó Hoài nhìn theo liền thấy một người đàn ông đeo ba lô, mặc trang phục leo núi đang ung dung đi về phía bên này.​Khi vừa quay đầu thì họ liền nhìn thấy một cô gái trẻ vác sọt đang vui vẻ, hoạt bát chạy tới bên này.

Phó Hoài nói: “Hình như là vậy, nhưng tại sao anh ta lại chỉ đi một mình?”​Cô lo lắng nhìn người đàn ông: “Làm sao bây giờ.

Việc đi khám phá và leo núi cao một mình vẫn hơi nguy hiểm.​Đoàn làm phim thuê nhà ở trong làng, Diệp Uẩn Ninh cũng ở trong nhà một người dân cách đó không xa, đương nhiên cô cũng trả tiền thuê rất hậu hĩnh.

“Chắc là người tài mà gan cũng lớn!” Diệp Uẩn Ninh không để bụng đáp lại một câu, xoay người tiếp tục đi đến địa điểm mục tiêu.​Trong làng không có bác sĩ, Lam Tú Tú biết một ít kiến ​​thức về thảo dược nên hàng ngày cô không ngại khổ cực mà lên núi hái thuốc, sau đó sắc thuốc rồi bưng cho Mạnh Chấn Vũ uống.

Họ không hề chú ý đến người khác, cũng không gặp thêm người nào trên đường đi. Cuối cùng họ cũng đến được thác nước trước khi đến giờ ăn trưa.​Không nghĩ đến đám người Trần Mạn Ni nữa, Diệp Uẩn Ninh quý trọng kỳ nghỉ mà cô vất vả lắm mới có được.

Thác nước này treo cao trên vách của một ngọn núi gần như cao nhất khu vực xung quanh. Nước chảy ào ào xuống như ngân hà treo ngược, dù chưa tới gần họ cũng đã cảm thấy được không khí lạnh.​Họ không hề chú ý đến người khác, cũng không gặp thêm người nào trên đường đi.

Đắm chìm trong làn hơi nước của thác, cỏ cây, hoa trái xung quanh dường như đều đặc biệt xanh biếc và tươi tốt hơn, khiến người xem vui vẻ, thoải mái.​Đôi mắt của cô trong veo giống như một vốc lưu ly trong suốt có thể nhìn thấy đáy; khuôn mặt của cô như được tạo thành từ sự điêu khắc tỉ mỉ của thượng đế, không có chỗ nào là không hoàn hảo và đẹp đẽ; cái mũi của cô vừa cao vừa nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng, thậm chí khuôn mặt không quá trắng nõn cũng lộ ra sức sống dào dạt khác thường, giống như mặt trời nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp.

Sự mệt mỏi của chuyến đi dường như được cuốn đi, một luồng hơi mát lạnh thấm vào ruột gan khiến người ta lập tức cảm thấy tỉnh táo và sảng khoái.​Đây là một nơi rất tuyệt để tìm tòi và khám phá.

“Thiên nhiên thật kỳ diệu, quả nhiên là một nơi tuyệt vời!” Phó Hoài cảm thán thành lời.​“Anh sao rồi?

Ở thế giới tu tiên, Diệp Uẩn Ninh đã nhìn thấy vô số ngọn núi và khu rừng bí mật giống như khung cảnh thần tiên. Nơi đây cũng rất bình thường nhưng có lẽ nguyên nhân bên cạnh có một người đặc biệt nên cô cũng cảm thấy nơi này tươi đẹp lạ thường.​Lam Tú Tú bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nói: “Tôi tên là Lam Tú Tú, Lam trong thiên lam (trời xanh), Tú trong tú lệ (xinh đẹp).

Hai người lập tức tìm một chỗ đặt giỏ xuống, vừa nhấm nháp đồ ăn, vừa thưởng thức phong cảnh trước mắt.​” Phó Hoài cảm thán thành lời.

Hôm nay họ đã trải qua một ngày nhẹ nhàng, thoải mái. Cho đến khi không thể không rời đi thì họ mới đứng dậy trở về làng.​Trên đời sao có thể có một cô gái ngốc nghếch và tốt bụng như vậy, không chỉ cứu hắn, cho hắn ở mà còn không ngại vất vả chăm sóc hắn?

Vài ngày sau, Diệp Uẩn Ninh mới vô tình nghe được dân làng nói có một người đàn ông đang đang được giấu trong nhà Lam Tú Tú, mà người đàn ông đó là người ở bên ngoài chứ không phải người làng.​Cuối cùng họ cũng đến được thác nước trước khi đến giờ ăn trưa.

Mạnh Chấn Vũ chỉ cảm thấy thái dương đau nhức dữ dội, đau đến mức hắn không nhịn được mà kêu ra tiếng, toàn thân run rẩy cuộn tròn lại.​”Vâng.

Đau quá, đau đầu quá!​Hắn nghĩ không biết có phải duyên số an bài để hắn mất trí nhớ và được Lam Tú Tú cứu không?

“Anh sao rồi?” Một giọng nói mát lạnh như nước suối vang lên.​Và nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy rằng các đường nét trên khuôn mặt của cô đều vừa phải và thanh tú.

Một bóng người vội vã đi tới, Mạnh Chấn Vũ cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng đỡ đầu mình, sau đó có thứ gì đó được nhét vào miệng, hắn lập tức vô thức mở miệng nuốt xuống.​Chỉ cần cô không xuất hiện thì họ phải ngoan ngoãn chờ đợi.

Vị đắng quen thuộc lan tỏa trong miệng, giống như vị đắng mà hắn cảm nhận được khi hôn mê. Đến bây giờ hắn mới biết được đó là vị của ‘thuốc’.​Nhìn khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ của cô gái, trái tim hắn dường như chợt cảm thấy yên bình.

Sau đó, bàn tay kia nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương của hắn. Nhờ động tác xoa bóp nhẹ nhàng ấy mà cơn đau đầu của hắn chợt giảm đi.​Mạnh Chấn Vũ chỉ cảm thấy thái dương đau nhức dữ dội, đau đến mức hắn không nhịn được mà kêu ra tiếng, toàn thân run rẩy cuộn tròn lại.

Cuối cùng, Mạnh Chấn Vũ mở mắt ra, ngơ ngác chớp mắt để mắt thích ứng với ánh sáng.​Hắn vẫn đang bị thương nên trước mắt chỉ có thể nằm yên.

Dần dần, tầm nhìn của hắn trở nên rõ ràng hơn. Điều đầu tiên đập vào mắt là một gương mặt đầy lo lắng nhìn hắn.​Mạnh Chấn Vũ liền tiếp tục ở lại như vậy.

Đôi mắt của cô trong veo giống như một vốc lưu ly trong suốt có thể nhìn thấy đáy; khuôn mặt của cô như được tạo thành từ sự điêu khắc tỉ mỉ của thượng đế, không có chỗ nào là không hoàn hảo và đẹp đẽ; cái mũi của cô vừa cao vừa nhỏ nhắn, đôi môi đỏ hồng, thậm chí khuôn mặt không quá trắng nõn cũng lộ ra sức sống dào dạt khác thường, giống như mặt trời nhỏ tỏa ánh sáng ấm áp.​Cô đang ở độ tuổi thanh xuân, chưa quá hai mươi, tuy có hơi đen nhưng làn da căng bóng dạt dào sức sống.

Trái tim dưới lồng ngực Mạnh Chấn Vũ đập thình thịch, hắn bối rối nói: “Xin lỗi, tôi có quen cô không. Hình như đầu óc tôi có vấn đề, tôi không nhớ được gì cả.”​Sức sống hừng hực như thể tràn ra khỏi làn da cô.

Cô gái cũng chính là Lam Tú Tú lập tức hoảng loạn, mở to mắt: “Trời ơi, vậy phải làm sao bây giờ? Tôi đưa anh đến bệnh viện hay gọi xe cứu thương nhé,…, trời ơi, tôi nên làm gì đây?”​Sự mệt mỏi của chuyến đi dường như được cuốn đi, một luồng hơi mát lạnh thấm vào ruột gan khiến người ta lập tức cảm thấy tỉnh táo và sảng khoái.

Trong mắt Mạnh Chấn Vũ, dáng vẻ cô lo lắng đến mức cuống lên trông thật đáng yêu, hắn nhất thời quên mất hoàn cảnh của mình mà vội vàng an ủi cô: “Đừng hoảng hốt, tôi không sao, chỉ tạm thời không nhớ được thôi. Hay là cô hãy kể sơ qua tình huống cho tôi, chẳng hạn như tôi là ai, tại sao tôi lại ở đây,…, còn nữa, cô tên gì,…, có quan hệ gì với tôi? “Người đàn ông dịu giọng hỏi.​Thỉnh thoảng có thể bắt gặp những người xa lạ từ ngoài làng đến.

Lam Tú Tú bình tĩnh lại, ngoan ngoãn nói: “Tôi tên là Lam Tú Tú, Lam trong thiên lam (trời xanh), Tú trong tú lệ (xinh đẹp). Đây là một ngôi làng miền núi, tôi không biết anh là ai,…” Cô liếm môi, giải thích: “Khi tôi cắt rau dại ở chân núi thì nhìn thấy anh. Tôi cũng không biết anh bị thương ở đâu, tôi gọi kiểu gì anh cũng không tỉnh.”​”

“Trời sắp tối, tôi sợ nếu anh ở ngoài thì sẽ bị thú hoang ăn thịt, cho nên tôi tìm cách cõng anh về nhà, sau đó tìm thuốc cho anh uống.” Cô chắp tay tạ ơn, mỉm cười nói: “Cũng may là anh tỉnh, nhất định là Bồ Tát phù hộ.”​Chị Diệp nếu có gặp rắc rối gì thì nhớ hét to gọi em nhé, chắc chắn em sẽ nghe thấy.

Mạnh Chấn Vũ rất ngạc nhiên khi nghe tin cô cõng mình về nhà. Tất nhiên, trong lòng hắn còn thấy cảm động vô cùng.​Hôm nay họ đã trải qua một ngày nhẹ nhàng, thoải mái.

“Một mình cô cõng tôi về nhà sao? Trời ạ, một cô gái như cô cõng một người đàn ông to lớn như tôi chắc là vất vả lắm,” hắn đau lòng nói: “Cảm ơn Tú Tú, cảm ơn cô đã cứu tôi.”​Cô trả tiền để vợ chồng chủ nhà chuẩn bị cho mình một cái giỏ, trong giỏ có đồ ăn để đi dã ngoại.

Tuy bây giờ hắn không thể nhớ ra bất cứ điều gì nhưng lạ thay, trong lòng hắn lại không quá lo lắng. Nhìn khuôn mặt hồn nhiên, ngây thơ của cô gái, trái tim hắn dường như chợt cảm thấy yên bình.​Thứ khiến cô trở nên thu hút hơn nữa chính là đôi mắt.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo đầy sự biết ơn của người đàn ông, Lam Tú Tú ngượng ngùng quay mặt đi, ấp úng nói: “Không có gì.”​Dù kế hoạch của họ là gì thì cũng cần có sự phối hợp của cô.

Lam Tú Tú sống một mình, cha mẹ cô đi làm xa nhà rất nhiều năm rồi vẫn chưa trở về. Trước đây cô từng ở với bà nội, nhưng sau khi bà ngoại mất, cô liền sống một mình trong nhà.​À phải rồi, em đã đến chỗ anh bị ngã nhưng xung quanh không có thứ gì cả.

Vì vậy, dù có để một người đàn ông mất trí nhớ ở trong nhà cô cũng không cần lo lắng chuyện gia đình phản đối.​Hai người lập tức tìm một chỗ đặt giỏ xuống, vừa nhấm nháp đồ ăn, vừa thưởng thức phong cảnh trước mắt.

Mạnh Chấn Vũ liền tiếp tục ở lại như vậy. Hắn vẫn đang bị thương nên trước mắt chỉ có thể nằm yên.​Diệp Uẩn Ninh từ chối: “Không cần đâu, cô cứ làm việc của cô đi, chúng tôi biết đường rồi.!

Trong làng không có bác sĩ, Lam Tú Tú biết một ít kiến ​​thức về thảo dược nên hàng ngày cô không ngại khổ cực mà lên núi hái thuốc, sau đó sắc thuốc rồi bưng cho Mạnh Chấn Vũ uống.​Vì vậy, dù có để một người đàn ông mất trí nhớ ở trong nhà cô cũng không cần lo lắng chuyện gia đình phản đối.

Mạnh Chấn Vũ cảm thấy tim mình đau nhói mỗi khi nhìn cô gái kiệt sức từ trên núi xuống, mỉm cười rạng rỡ dù rất mệt mỏi.​Hai người vừa đi vừa trò chuyện, thong thả và nhàn nhã bước về phía trước.

Trên đời sao có thể có một cô gái ngốc nghếch và tốt bụng như vậy, không chỉ cứu hắn, cho hắn ở mà còn không ngại vất vả chăm sóc hắn?​Em phải làm gì để giúp anh được?

Mạnh Chấn Vũ dường như thấy lòng mình đang dần chìm đắm, tuy không có ký ức nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn rung động trước một cô gái tốt như thế.​Nhờ động tác xoa bóp nhẹ nhàng ấy mà cơn đau đầu của hắn chợt giảm đi.

Hắn nghĩ không biết có phải duyên số an bài để hắn mất trí nhớ và được Lam Tú Tú cứu không?​Đắm chìm trong làn hơi nước của thác, cỏ cây, hoa trái xung quanh dường như đều đặc biệt xanh biếc và tươi tốt hơn, khiến người xem vui vẻ, thoải mái.

Ngoan ngoãn uống bát thuốc Lam Tú Tú mang đến, Mạnh Chấn Vũ nói: “Vất vả cho em rồi, Tú Tú. Cảm ơn em.”​Đột nhiên, có người từ phía sau gọi bọn họ: “Anh Phó, chị Diệp!

Có một chút thẹn thùng lóe lên trong đôi mắt Lam Tú Tú, cô lắc đầu: “Không có việc gì, em không vất vả chút nào cả. À phải rồi, em đã đến chỗ anh bị ngã nhưng xung quanh không có thứ gì cả.”​Bọn họ có dự định đến đó xem thác nước, thuận tiện mang cả đồ đạc và thức ăn để nấu cơm dã ngoại.

Cô lo lắng nhìn người đàn ông: “Làm sao bây giờ. Không tìm được giấy tờ chứng minh danh tính của anh, cũng không biết tại sao anh lại xuất hiện ở nơi đó, còn bị ngã xuống nữa. Em phải làm gì để giúp anh được?”​”Người đàn ông dịu giọng hỏi.

Người đàn ông bị mất trí nhớ và không thể nhớ được bất cứ điều gì. Lam Tú Tú không biết mình còn có thể làm gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi