TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Đầu óc Phương Tử Minh trống rỗng, không nghĩ được gì nữa, anh ta mơ màng hồ đồ nhấc điện thoại lên gọi cho Tần Tử Nhu.

Miệng anh ta như đang phả ra hơi thở lạnh lẽo, nếu Tần Tử Nhu mà đứng trước mặt anh ta thì nhất định anh ta sẽ lao tới, bóp chặt cổ cô ta và gào lên: “Tại sao lại lừa tôi? Con khốn.”

Hiện tại anh ta cũng đã không khống chế được sự giận dữ trong giọng điệu của mình. Tỉnh táo lại từ cú sốc, khi vừa kết nối được với đầu bên kia thì anh ta liền gầm lên: “Tần Tử Nhu, Nhạc Nhạc căn bản không phải là con của tôi đúng không? Cô lừa tôi ư?”

Ở bên kia, Tần Tử Nhu vẫn luôn bồn chồn không yên từ khi đưa con đi. Cô ta vừa nhớ nhung và lo con mình sống ở trại trẻ mồ côi có tốt không vừa lo lắng chuyện nhận nuôi không biết có tiến hành thuận lợi, có chuyện gì bất ngờ xảy ra không?

Mấy ngày nay, cô ta muốn lén tới thăm Nhạc Nhạc biết bao, nhưng Phương Tử Minh lại không nói cho cô ta biết Nhạc Nhạc đang ở tại cô nhi viện nào, thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng không xuất hiện, chỉ để một mình cô ta ở trong chung cư âm thầm trằn trọc, buồn thương.

Nhớ hôm nay là ngày Phương Tử Minh dự định nhận nuôi Nhạc Nhạc, cô ta thức dậy từ sáng sớm, đợi đến khi nào Phương Tử Minh gọi điện thoại báo tin thì cô ta mới có thể yên tâm.

Không ngờ cuộc gọi lại tới sớm hơn cả thời gian cô ta dự đoán. Tần Tử Nhu gần như gấp gáp nghe máy, không nghĩ tới phía bên kia lại truyền tới tiếng quát lớn khiến lòng cô ta lạnh lẽo, hoang mang.

Sao lại nói Nhạc Nhạc không phải là con anh ta, sao cô ta lại nghe không hiểu thế này?

Tần Tử Nhu nắm chặt điện thoại, vừa hoảng hốt vừa nghi hoặc: “Tử Minh, anh đang nói gì vậy? Sao lại nói Nhạc Nhạc không phải là con anh, thằng bé chính là con trai của anh mà. Nhạc Nhạc sao rồi, có chuyện gì thế? Anh mau nói đi!”

Trong chớp mắt, vô số ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí cô ta. Có phải vợ của Phương Tử Minh đã phát hiện ra kế hoạch không? Có phải đối phương chuẩn bị trả thù và hãm hại mình không? Nhạc Nhạc đâu, Nhạc Nhạc sao rồi?

Tần Tử Nhu gần như nghe thấy tiếng khóc của Nhạc Nhạc từ trong điện thoại.

“Cô mau lại đây cho tôi, trực tiếp kể rõ ràng sự việc. Nếu cô dám lừa tôi,…”

Tần Tử Nhu ngơ ngác nghe âm thanh tít tít trên di động, trái tim hoảng loạn đập thình thịch. Tại sao Phương Tử Minh lại nghi ngờ Nhạc Nhạc không phải con anh ta chứ? Bọn họ rõ ràng là cha con ruột mà!

Cô ta hoảng loạn đi vài vòng quanh phòng, không biết có nên qua đó không? Nhưng nghĩ tới Nhạc Nhạc, cô ta rốt cuộc cũng xách túi, lao ra ngoài và chạy tới địa điểm mà Phương Tử Minh nói.

Bên kia, cha Phương cũng không hề nhàn rỗi. Ông đích thân gọi điện thoại gọi người đáng tin tới lấy tóc của Phương Tử Minh và Nhạc Nhạc. Đợi đến khi lấy tóc xong thì lập tức đưa đến trung tâm xét nghiệm để giám định lại một lần nữa, muộn nhất là bốn tiếng sau sẽ có kết quả.

Lúc này, không ai trong nhà họ Phương có tâm trạng để ý đến Nhạc Nhạc đang ở dưới đất khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem. Vừa rồi vì tưởng là máu mủ nhà mình nên nhìn thế nào cũng thấy thật đáng yêu, hiện lại sự nghi ngờ đã dấy lên trong lòng, họ càng nhìn càng thấy nhiều điểm không giống Phương Tử Minh, làm gì còn tâm tư mà dỗ dành cậu bé nữa chứ!

Mẹ Ngu rất ngứa mắt và cũng tỏ vẻ khinh thường hành vi này của họ. Vừa rồi chính họ ôm ấp cậu bé như bảo bối, bây giờ cũng chính họ lại trở mặt trong phút chốc. Một đứa bé hai tuổi thì biết cái gì đâu?

Bà bĩu môi, bắt đầu đuổi người đi: “Bây giờ hai đứa đã ly hôn, chuyện của nhà các người không liên quan đến nhà tôi. Muốn tìm người hỏi rõ ràng hay làm lại xét nghiệm ADN cũng được, có thể rời khỏi nơi này, tìm chỗ khác làm được không?”

Thật phiền phức, càng nhìn họ càng thấy ngứa mắt.

Cha Phương rất xấu hổ, khuôn mặt già nua đỏ bừng. Bây giờ họ đã hoàn toàn xé rách mặt với nhà họ Ngu, nếu có thể có một đứa cháu trai thì cũng đáng giá, nhưng nếu bị lừa thì quả thực mặt mũi nhà họ Phương không biết để đâu, họ sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

Mẹ Phương tức giận đến mức môi run run, bất lực nói: “Hôm nay phải làm rõ ràng mọi chuyện trước mặt mọi người. Nếu Tử Minh bị lừa thì Tịch Lam, con,…” bà nhìn con dâu trước với vẻ cầu xin, con có thể tha thứ cho Tử Minh không?

Ngu Tịch Lam thay đổi sắc mặt: “Hừ, Phương Tử Minh bị lừa là do anh ta bị ma xui quỷ khiến háo sắc ngoại tình, đáng đời anh ta. Cháu vui con chưa hết chứ làm gì có đam mê thu gom rác rưởi.”

“Ngu Tịch Lam,…” Phương Tử Minh đau khổ gọi một tiếng, “Một đêm vợ chồng ân nghĩa trăm năm, em có cần phải nói chuyện khó nghe như vậy không?” Anh ta ôm đầu, ngồi xổm xuống, sao Nhạc Nhạc lại không phải con anh ta cơ chứ?

Anh ta vừa gặp Nhạc Nhạc đã cảm thấy thân thiết, đây chẳng lẽ không phải là tình cảm tự nhiên giữa cha con sao?

Ngu Tịch Lam trừng anh ta một cái, không nể tình chút nào: “Một gã đàn ông ngoại tình chính là rác rưởi trong mắt tôi. Nhưng mà thôi, các người muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Tiện thể chúng tôi cũng ngồi xem kịch, cậu nói xem có phải không, Uẩn Ninh?” Cô nghiêng đầu hỏi ý kiến của bạn thân.

Diệp Uẩn Ninh nghiêm túc gật đầu: “Mình cũng rất tò mò người phụ nữ làm Phương Tử Minh đổ vỏ là người như thế nào. Lát nữa chắc là xuất sắc lắm đây!”

Phương Tử Minh càng đau đớn hơn, sắc mặt khó coi chẳng khác gì người chết.

Người mà cha Phương tìm đã nhanh chóng tới. Ông đích thân lấy tóc của con trai mình và Nhạc Nhạc rồi giao cho người mới đến.

Sau khi người người đưa mẫu vật đi làm xét nghiệm ADN đi, lúc này mọi người đều chờ Tần Tử Nhu tới trực tiếp nói rõ sự tình.

Nhạc Nhạc cũng khóc lóc mệt mỏi rồi. Thấy không ai để ý đến mình, cậu bé sợ hãi im lặng. Mẹ Ngu không đành lòng nên đã gọi người giúp việc đang tránh mặt tới chăm sóc cho cậu bé trước.

Phương Tử Minh nhìn Nhạc Nhạc với ánh mắt rối rắm và phức tạp, chần chờ không dám lại gần. Hành động này càng khiến Ngu Tịch Lam khinh thường không thôi.

Cô và Diệp Uẩn Ninh đang rì rầm trò chuyện sôi nổi vô cùng. Phương Tử Minh nghi ngờ rằng cả hai người đều đang cười chê chính mình, anh ta ước gì có thể đứng dậy đi ngay. Chỉ trách mẹ Phương nhất quyết muốn điều tra và làm rõ manh mối trước mặt người nhà họ Ngu.

Cha Phương cũng bất chấp tất cả, đằng nào thì cũng mất hết mặt mũi rồi, nói không chừng lát nữa Ngu Tịch Lam sẽ mủi lòng khi thấy Phương Tử Minh bị lừa, đến lúc đó giấy ly hôn cũng có thể coi như không có giá trị.

Trong khi sốt ruột chờ đợi, Tần Tử Nhu cuối cùng cũng bắt xe tới nơi. Đứng trước cánh cổng cao lớn sừng sững, khí phái và sang trọng, cô ta bồi hồi không dám đi vào.

Cuối cùng đám người Phương Tử Minh chờ đến mức mất hết kiên nhẫn đi ra và kéo người tiến vào.

Phương Tử Minh không rảnh giữ phong độ, thô lỗ đẩy người, thở hồng hộc và hung tợn nói: “Tần Tử Nhu, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc Nhạc Nhạc là con của ai?”

Tần Tử Nhu loạng choạng ngẩng đầu lên, đôi mắt liếc nhìn xung quanh đầy sợ hãi. Đối mặt với ánh mắt săm soi của mọi người, trong chớp mắt khi nhìn đến khuôn mặt của Ngu Tịch Lam, trái tim của cô ta thắt lại. Cô ta vẫn nhớ rõ người phụ nữ này, chẳng lẽ cô ấy chính là vợ của Phương Tử Minh?

Cô ta ngạc nhiên và hoảng hốt nhìn đi chỗ khác, trong lòng đã biết nguyên nhân khiến kế hoạch thất bại. Thì ra hai người đã gặp nhau từ sớm, thế mà còn tự cho rằng kế hoạch có thể thành công.

“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Nhìn thấy mẹ mình, Nhạc Nhạc lập tức tránh thoát khỏi vòng tay của người giúp việc, giơ đôi tay nhỏ chạy về phía cô ta.

“Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc của mẹ!” Tần Tử Nhu ngồi xổm xuống ôm đứa trẻ và khóc. Hai mẹ con ôm nhau trông đáng thương không sao tả nổi.

“Hừ, hoá ra đây chính là kiểu người mà Phương Tử Minh thích, hay là mọi đàn ông trên thế giới này đều giống nhau!” Ngu Tịch Lam nhếch môi chế nhạo.

Diệp Uẩn Ninh cầm tay cô, an ủi: “Cũng không hẳn đâu. Chỉ có thể nói là gu của Phương Tử Minh hơi mặn. Anh ta không xứng có được cậu.”

Ngu Tịch Lam cười, kiêu ngạo nghĩ, đương nhiên là Phương Tử Minh không xứng với mình.

“Đừng khóc nữa, mau nói đi, có phải từ đầu đến cuối cô đều lừa gạt tôi không? Cmnn, Nhạc Nhạc căn bản không phải là con tôi.” Phương Tử Minh tức giận đi tới đi lui.

Nhạc Nhạc vùi đầu vào lòng mẹ để tìm kiếm sự an ủi, cậu bé không hiểu sao người bố yêu thương cậu chỉ trong chốc lát lại trở nên đáng sợ như vậy. Nhạc Nhạc không muốn thích bố nữa.

Nước mắt Tần Tử Nhu từng giọt, từng giọt tuôn rơi. Khuôn mặt tràn đầy vẻ vô tội và hoang mang: “Em thực sự không hiểu anh đang nói gì. Nhạc Nhạc chính là con của anh, là đứa con mà em sinh cho anh mà.”

“Cô đừng có nói dối nữa, Kết quả xét nghiệm ADN của con trai cô và Tử Minh cho thấy hai người hoàn toàn không có quan hệ cha con. Rốt cuộc cô có âm mưu gì, có phải cô cố tình tới tìm Tử Minh để lừa bịp, tống tiền thằng bé, rắp tâm phá hoại gia đình nó không? Có phải cô đã lên kế hoạch cho tất cả mọi việc không?” Mẹ Phương đẩy con trai ra và nói với vẻ mặt tràn đầy sự căm ghét, “Cô mà không nói thật thì cô có tin tôi sẽ khiến cô phải đến đồn công an không?”

Tần Tử Nhu sợ hãi lắc đầu, vội vàng nhìn Phương Tử Minh: “Em không biết kết quả xét nghiệm ADN gì cả nhưng em biết em không lừa anh. Tử Minh, anh biết mà, Nhạc Nhạc là con anh. Đêm đó ở khách sạn em chỉ ở cùng anh, Nhạc Nhạc giống anh như vậy sao có thể không phải là con anh chứ. Không phải anh cũng rất thích con à?” Cô ta vội vã xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc ra.

Phương Tử Minh bực bội nói: “Nhưng kết quả xét nghiệm ADN không như thế.”

Tần Tử Nhu khóc lóc nói: “Ở đâu ra có xét nghiệm ADN? Có thể có nhầm lẫn chỗ nào không? Tử Minh, anh phải tin em.”

“Chậc chậc, xét nghiệm ADN là do tôi làm, theo ý của cô thì tôi làm giả ư?” Ngu Tịch Lam bắt chéo chân, ánh mắt lạnh lùng, “Nhắc đến cô đây thì đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau. Cô làm kẻ thứ ba chen vào cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi, vậy có phải cô còn nợ tôi một lời xin lỗi không? Đúng rồi, tôi còn quên chưa tính đến số tiền mà Phương Tử Minh tiêu cho cô trong khi chúng tôi vẫn còn là vợ chồng. Đợi lát nữa nhớ bồi thường, trả lại cho tôi.”

Tần Tử Nhu tái mặt, tránh né không dám nhìn cô. Cô ta xấu hổ nhỏ giọng giải thích: “Tôi cũng không cố ý phá hoại gia đình của cô. Tôi, tôi vốn chỉ muốn cho Nhạc Nhạc một gia đình hoàn chỉnh nên mới đi tìm Tử Minh. Lúc đó tôi không biết rằng anh ấy đã kết hôn.”

Cô ta cũng bị ép đến đường cùng mà!

“Chính cô không biết con cô ra đời như thế nào à? Sao cô lại có dũng khí sinh ra đứa bé trong khi còn không biết rõ cha của nó là ai? Nếu cô đã dũng cảm sinh con khi chưa kết hôn thì cô cũng phải có bản lĩnh chịu trách nhiệm đến cùng, tại sao quay đầu lại muốn người đàn ông chịu trách nhiệm? Hơn nữa, cho dù ban đầu cô không biết anh ta đã có gia đình nhưng sau đó cô vẫn không biết à? Còn không phải là dùng chồng người khác rất vui vẻ, còn mơ mộng đưa con trai mình vào nhà họ Phương sao? Một đôi nam nữ chó má, nhìn hai người vô liêm sỉ như vậy đúng là xứng đôi, cô cũng không cần giả vờ như bản thân mình vô tội đâu.” Diệp Uẩn Ninh mắng không chút nể nang.

“Nói đúng lắm!” Mẹ Ngu cảm thấy hết giận, “Cô gái nhỏ này, cô nói xem, trông cô cũng không đến nỗi nào, muốn làm gì chẳng được mà sao nhất định phải đi làm kẻ thứ ba vậy? Cô còn định để con gái tôi mất công thay cô nuôi dưỡng con trai mình. Đúng là cái đồ mất hết lương tâm!” Bà trợn trắng mắt liếc nhìn Phương Tử Minh một cái và mắng luôn cả anh ta.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.” Tần Tử Nhu cúi đầu gạt lệ, khóc đến mức khiến người ta phiền lòng.

“Được rồi, không phải lo lắng tôi giờ trò sao? Vậy thì cứ chờ đi. Không phải các người làm lại xét nghiệm một lần nữa à, tôi chờ các người trả lại trong sạch cho tôi!” Thật ra lúc này Ngu Tịch Lam cũng không phản đối bọn họ ở lại, cô chờ không kịp thấy vẻ mặt của Phương Tử Minh khi niềm hy vọng tan biến.

Lần chờ đợi này kéo dài suốt ba tiếng. ‘Tinh’ chuông cửa vang lên, kết quả xét nghiệm quan hệ cha con do cha Phương nhờ người làm đã tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi