TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Là mơ thì tốt rồi, mọi thứ trong giấc mơ đều là giả, không đáng sợ chút nào.

Từ tận đáy lòng Lợi Minh Hiến phủ nhận những gì anh ta nhìn thấy là sự thật. Nếu đó là sự thật thì Bạch Tuyết Phi đứng ở trước mặt mình là thứ gì đây, chẳng lẽ là ‘ma’ à?

Lợi Minh Hiến âm thầm giễu cợt chính mình đa nghi như Tào Tháo, trên đời này làm gì có ma thật chứ, nhất định chính mình quá thương nhớ Tuyết Phi nên mới ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ đấy và có cảnh trong mơ như hiện tại.

Sau khi chắc chắn đây chỉ là một giấc mơ, Lợi Minh Hiến cuối cùng cũng có tâm tư để tâm sự với mối tình đầu đã âm dương xa cách của mình. Anh ta kể lể bản thân đã tưởng nhớ cô ấy như thế nào, nỗi tương tư đau đớn ra sao.

Anh ta còn khoe ra sự hăng hái phấn chấn hiện tại của mình, bày tỏ sự tiếc nuối vì cô đã không được tận mắt nhìn thấy anh ta công thành danh toại, không được sống yên vui sung sướng cùng anh ta.

Chỉ trong giấc mơ, Lợi Minh Hiến mới có thể thoải mái nói chuyện, mới có thể bộc lộ tất cả sự tăm tối hay tươi sáng, những suy nghĩ được giấu kín hay phô trương trước mặt mối tình đầu cũng là ánh trăng sáng của mình.

Còn Bạch Tuyết Phi cũng giống như trong trí nhớ của anh ta, luôn nhìn anh ta bằng ánh mắt đong đầy yêu thương, kiên nhẫn và dịu dàng lắng nghe anh ta nói như thể từ đầu đến cuối anh ta luôn là đại anh hùng của cô.

Lợi Minh Hiến cảm động, quả nhiên Tuyết Phi là tốt nhất, đáng tiếc ông trời không chịu giúp anh ta mà cướp đi mạng sống của Tuyết Phi.

Sự dịu dàng của Bạch Tuyết Phi đã thôi thúc nỗi lòng muốn ôn lại chuyện xưa của Lợi Minh Hiến, anh ta cầm lòng không đậu mà dang tay ôm lấy mối tình đầu của mình một cách đầy yêu thương.

Tuyết Phi chớp chớp đôi mắt to tròn lấp lánh, mặt đỏ bừng bừng, cô khẽ ừm một tiếng rồi nhào vào vòng tay anh ta.

Ôm thân hình mảnh mai trong lòng, Lợi Minh Hiến cảm giác được một luồng khí lạnh tràn vào người, tựa như đang ôm một khối băng trong ngực, lạnh thấu tim.

Thân thể Lợi Minh Hiến không tự chủ được mà run rẩy, trong lúc nhất thời anh ta thậm chí muốn ném Bạch Tuyết Phi ra khỏi vòng tay mình.

Cảm giác về nhiệt độ cơ thể này quá mức chân thực, chân thực đến độ không giống như là trong mơ.

Ánh mắt Lợi Minh Hiến trở nên rõ ràng hơn một chút, anh ta liếc nhìn xuống phía dưới và bỗng nhiên cả người cứng đờ.

Chân, hai chân của Bạch Tuyết Phi thực sự đang lơ lửng trong không trung, bàn chân không hề chạm đất.

Đáng sợ hơn nữa là anh ta phát hiện Bạch Tuyết Phi không có bóng.

Đúng thế, họ ôm nhau, nhưng trên tường chỉ phản chiếu bóng của anh ta mà không có bóng của Bạch Tuyết Phi.

Là thứ gì, thứ gì mà chân không chạm đất và không có bóng?

Là ma.

Lợi Minh Hiến thở hổn hển, ánh mắt tối sầm, hai hàm răng không tự chủ được mà va vào nhau lập cập, đây không phải là mơ, hình như anh ta thực sự đã gặp ma.

Điều khiến anh ta kêu khổ không thôi chính là anh ta đã thực sự ôm một thứ đáng sợ như thế ở trong lòng.

Nếu không phải nhờ khả năng tự chủ mạnh mẽ và một chút tình cảm chân thành của anh ta đối với Bạch Tuyết Phi, có lẽ anh ta đã hoảng sợ đẩy con ma đó ra và kêu gào từ lâu.

Mẹ kiếp, sao trên đời lại có ma được chứ?

Lúc này, bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào của Bạch Tuyết Phi: “Minh Hiến, thật ra em cũng chưa bao giờ có thể buông tay anh, em không đành lòng rời xa anh. Sau này, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời trọn kiếp, mỗi ngày, mỗi đêm em đều sẽ luôn ở cạnh anh, không bao giờ để anh cô đơn nữa, anh có vui không?”

Vui ư? Dọa sợ người ta thì có.

Lợi Minh Hiến run lập cập, sợ hãi đến mức mà vừa giật mình một cái thì anh ta đã không thể kiểm soát được phần phía dưới, một mùi khai nồng nặc tràn ngập trong không khí.

Nhưng dường như Bạch Tuyết Phi không phát hiện ra điều đó, cô ngẩng đầu cười ngọt ngào với Lợi Minh Hiến.

Lợi Minh Hiến nghiến răng nghiến lợi, cứng ngắc nhếch khóe miệng, dỗ dành: “Tuyết Phi, em tránh ra trước nhé, anh muốn đi vệ sinh.”

“Vâng ạ.” Bạch Tuyết Phi ngoan ngoãn rời đi.

Ngay khi cô rời đi, hơi ấm dường như quay về với anh ta, cả người anh ta một lần nữa có sức sống trở lại.

Lợi Minh Hiến quả thực là một kẻ tàn nhẫn từng trải, mặc dù nhận ra rằng mình có thể thực sự gặp phải một con ma, nhưng khuôn mặt anh ta vẫn không lộ ra chút cảm xúc gì.

Anh ta vén chăn và bước xuống giường, ôn hòa nói: “Em cứ ngồi một lát, anh sẽ quay lại ngay.”

Mặc chiếc quần ngủ ướt nước tiểu, Lợi Minh Hiến đi ngang qua ma nữ, đi về phía buồng tắm trong phòng ngủ, lặng lẽ cầm theo di động.

Cánh cửa bị đóng lại vội vàng, Lợi Minh Hiến nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động mình lén lút mang vào, anh ta muốn xác nhận xem mình đang ở trong mơ hay trong hiện thực. Trên đời này sao lại có ma được?

Đúng vậy, Lợi Minh Hiến vẫn không tin mình thật sự nhìn thấy ma.

Mặc dù chúng ta thờ cúng tổ tiên, kính sợ quỷ thần, nhưng nhờ chín năm giáo dục bắt buộc, chúng ta tin vào khoa học từ tận đáy lòng và tin chắc rằng trên thế giới không có ma.

Bây giờ nói với anh ta rằng ma thực sự tồn tại trên thế giới này quả thực khiến tam quan của anh ta vụn vỡ.

Đang đùa anh ta đấy à?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi