TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Có một loại tình yêu có thể giúp người ta vượt qua ngăn cách của sự sống và cái chết để gặp nhau. Nó khiến cho người chết trở về dương gian và khiến cho người sống chịu chết, chỉ có ở những cặp đôi yêu nhau giữa đất trời.

Đây là cơ hội chỉ có một phần tỷ, là trời xanh rủ lòng thương và là tình yêu cảm động đất trời to lớn đến nhường nào mới làm nảy sinh màn trình diễn sống động về tình yêu dây dưa giữa người và ma trước mắt này.

Lợi Minh Hiến cảm động đến mức gần như hộc máu.

Anh ta không biết nên khóc hay cười, khuôn mặt méo mó khó chịu, trong lòng hoang mang: Tình yêu của anh ta dành cho Bạch Tuyết Phi thực sự sâu đậm đến thế sao, sâu đến mức dù cô ấy đã biến thành ma thì vẫn xúc động mà từ địa ngục trở về để gặp anh ta?

Chẳng lẽ anh ta thật sự đã trở thành thánh tình ư?

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là để hồn ma Bạch Tuyết Phi rời đi. Mặc dù anh ta vẫn nhớ nhung ánh trăng sáng mối tình đầu, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẵn sàng để một hồn ma ở lại bên cạnh mình.

Anh ta cảm thấy điều này không liên quan gì đến ‘tình yêu’, bất kỳ một người bình thường nào cũng không thể chấp nhận một sản phẩm ma thuật siêu thực như vậy.

Người và ma không thể chung đường. Ma là sinh vật tà ác, khủng bố và nên bị tiêu diệt.

Lợi Minh Hiến lạnh lùng nghĩ: Tuyết Phi à, anh vẫn yêu em, nhưng anh thích em ngủ yên dưới lòng đất hơn. Mỗi khi nhớ em thì anh sẽ hồi tưởng lại chứ em đừng chạy lên hù dọa người khác như thế này.

Bạch Tuyết Phi chắp tay sau lưng, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Minh Hiến, anh đang suy nghĩ cái gì vậy? Có phải anh đang rất vui, vui đến mức không nói nên lời không?”

Lợi Minh Hiến nheo mắt lại, ma nữ trước mặt nghiêng đầu nhìn anh ta. Cô ấy vẫn hồn nhiên, ngây thơ giống như trong trí nhớ vậy.

Bàn tay phía sau lưng của anh ta nắm lại, anh ta mang theo vẻ mặt lo lắng, sốt ruột hỏi: “Đương nhiên là anh vui rồi. Có điều anh lo cho em quá, Tuyết Phi ạ. Anh chưa bao giờ nghe nói người chết có thể ở lại lâu dài ở dương gian. Em ở bên anh lâu như thế liệu có bị hồn phi phách tán không? Nếu như ảnh hưởng đến em,” anh ta đau khổ nghẹn lại một chút, “anh tình nguyện không thể gặp em.”

“Minh Hiến!” Bạch Tuyết Phi rưng rưng nước mắt nhìn rồi dụi đầu vào lòng anh ta, “Anh tốt với em quá.”

Lợi Minh Hiến ôm ma nữ mà như thể đang ôm một khối băng trong tay, anh ta đè nén ý muốn quay đầu trốn thoát, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Tuyết Phi, tuy đời này hai ta không thể cùng chết nhưng sau này chết rồi mình sẽ được chôn chung một mộ. Em cứ ở dưới đó đợi anh được không?” Ngoan ngoãn trở về đi!

Bạch Tuyết Phi ngẩng đầu thút tha thút thít nói: “Minh Hiến ngốc nghếch, em đã nói với anh rồi mà. Em có thể bầu bạn với anh lâu dài, việc anh lo lắng căn bản không phải là vấn đề. ngươi sẽ không mất trí mà thắng được. Em sẽ không bị hồn phi phách tán, em cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì nên chúng ta không phải chờ đến khi anh chết mới có thể gặp nhau. Ngốc ạ, em đặc biệt đến để ở bên anh, sao em có thể để anh lo lắng được chứ?”

Bạch Tuyết Phi bật khóc và mỉm cười, khuôn mặt ma quái vẫn xinh đẹp như vậy nhưng lại khiến cho lòng Lợi Minh Hiến không khỏi chùng xuống.

“Nhưng anh nghe nói người và ma không thể chung đường, ma không thể ở cùng người, nhỡ đâu có đạo sĩ nào đó có thể bắt được ma thì sao?” Lợi Minh Hiến hai mắt lóe lên, tâm sự mang theo giọng điệu lo lắng.

Bạch Tuyết Phi cười khúc khích: “Bây giờ làm gì có đạo sĩ nào có thể bắt ma được? Minh Hiến ơi, anh đừng lo lắng vô căn cứ nữa nhé. Em hứa, ngoài anh ra thì không ai có thể nhìn thấy em, và không ai có thể chia rẽ đôi ta!”

Nghe ma nữ nói, Lợi Minh Hiến lộ ra một nụ cười gượng ép.

Một ‘con ma’ mà trừ mình ra thì không ai có thể thấy được, đó là điều tệ nhất.

“Ý em nói không bao giờ rời xa nghĩa là…” Trong lòng Lợi Minh Hiến có một loại dự cảm không lành.

Bạch Tuyết Phi thản nhiên nói: “Nghĩa là từ nay trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, dù anh có làm gì hay đi đâu, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Em sẽ không để anh phải khổ sở tìm em, mỗi giây, mỗi phút em đều ở bên cạnh anh.”

Trước mắt Lợi Minh Hiến tối sầm, điều này không phải có nghĩa là anh ta không có bất cứ cái gì hay không gian riêng tư à. Mỗi một hành động đều bị ma nữ nhìn thấy, làm sao có thể có bí mật gì?

Chưa kể đến áp lực, có nhiều điều xấu xa sẽ không thể che giấu, trong đó có cả thiết lập về “tình yêu sâu đậm” của anh ta.

Đúng là anh ta nhớ Bạch Tuyết Phi, nhưng không có nghĩa là anh ta không có những người phụ nữ khác. Đó chính là mấy cô bồ nhí anh ta nuôi dưỡng để đùa giỡn và trút giận.

‘Ma’ là sinh vật khó đoán nhất, chúng cũng rất cố chấp, trong lòng còn nhiều vấn vương. Bạch Tuyết Phi vì cảm động trước ‘tình yêu sâu đậm’ của anh ta nên mới tới đây. Một khi cô biết anh ta không giữ mình trong sạch và chạm vào những người phụ nữ khác, liệu cô có trở mặt thành thù, từ yêu chuyển sang hận, biến thành ác quỷ và lấy mạng anh ta không?

Cho dù may mắn không bị phát hiện thì anh ta cũng sẽ phải lo lắng về sự tồn tại của ma nữ và sống cuộc sống khổ hạnh suốt đời sao? Điều này chẳng khác gì tra tấn một kẻ đã quen sống trụy lạc, phóng túng như Lợi Minh Hiến!

Nghĩ đến tương lai một mình đối mặt với một con ma, cuộc sống của anh ta quả thực là vô vọng.

Không được, nhất định phải tìm cách tiêu diệt hồn ma Bạch Tuyết Phi!

Mặc dù Lợi Minh Hiến đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi bóng ma mối tình đầu nhưng khuôn mặt anh ta lại không biểu lộ cảm xúc gì.

Tuy nhiên, sợ cái gì thì cái đó tới, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của Bạch Tuyết Phi.

Kể từ khi rời khỏi phòng tắm, Lợi Minh Hiến vẫn cầm điện thoại di động trên tay, hiện tại màn hình hiển thị thông báo cuộc gọi đến.

Nhưng vừa nhìn thoáng qua, trên trán Lợi Minh Hiến toát ra mồ hôi lạnh, anh ta lập tức muốn tắt máy.

“Đợi đã, Lilly là ai?” Bạch Tuyết Phi ghé sát lại gần và nhíu mày.

“Cô ấy là nhân viên của công ty, chắc là có việc muốn báo cáo. Muộn lắm rồi, có gì để mai nói!” Anh ta bình tĩnh cất di động đi.

Tuy nhiên, trời không chiều lòng người, di động vừa được tắt lại đổ chuông, trên màn hình hiện lên rõ ràng hai chữ.

Lợi Minh Hiến muốn tắt máy lần nữa, nhưng tay lại không có gì, anh ta nhìn kỹ hơn, phát hiện ra điện thoại không hiểu sao đã rơi vào tay Bạch Tuyết Phi.

Sắc mặt của anh ta thay đổi rõ rệt, mặc kệ sợ hãi, anh ta nghiêm mặt nói: “Tuyết Phi, em trả điện thoại cho anh đi.”

“Sao anh lại to tiếng như thế?” Bạch Tuyết Phi bay ra xa cách anh ta vài mét, bĩu môi đầy ấm ức, “Mặc dù Lily là tên của phụ nữ nhưng em không ghen tuông bậy bạ đâu. Nếu là chuyện công việc thì cứ bắt máy đi!”

Vừa nói cô vừa bấm nút trả lời.

Dưới vẻ mặt thay đổi đột ngột của Lợi Minh Hiến, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói dịu dàng quyến rũ: “Alo, chủ tịch Lợi đó à, quần áo lần trước anh để chỗ người ta, người ta đã giặt sạch sẽ thơm tho rồi đấy. Khi nào anh lại tới đây tiếp, để người ta nấu món súp anh thích cho anh ăn nha!”

Lợi Minh Hiến bất chấp cơn tức giận, mồ hôi lạnh rơi lã chã, hoảng sợ nhìn Bạch Tuyết Phi.

Nhiệt độ trong phòng dường như đột ngột giảm xuống chỉ còn âm mười độ, lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Khuôn mặt thơ ngây vô hại của Bạch Tuyết Phi đột nhiên trở nên âm u và ma quái, năng lượng đen như tràn ra khỏi con ngươi đen láy, cô nói từng câu từng chữ: “Tại sao quần áo của anh ấy lại để ở nhà cô? Mối quan hệ của hai người là gì?”

Lợi Minh Hiến hoảng sợ đến mức không nói nên lời, cũng không kịp ngăn cản, nghe được đầu bên kia điện thoại người phụ nữ ngu xuẩn khiêu khích: “Đương nhiên là bạn ngủ rồi, chủ tịch Lợi thích nhất là kỹ năng trên giường của tôi đó nha…”

‘Bộp’, chưa kịp nghe xong câu trả lời thì điện thoại đã bị Lợi Minh Hiến hất văng đi.

Giờ phút này Lợi Minh Hiến cũng không còn nghĩ đến chuyện tiêu diệt ma nữ nữa mà là vội vàng xoa dịu đối phương: “Tuyết Phi, Tuyết Phi, em nghe anh giải thích đã. Đây chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, em biết mà, người anh yêu là em!”

“Ahhhhhhhhh” Bạch Tuyết Phi ngửa mặt lên trời hét lên, mái tóc đen dựng thẳng đứng lên không, cuối cùng đôi mắt nhuộm màu đỏ tươi, trừng mắt nhìn chằm chằm Lợi Minh Hiến, “Gặp dịp thì chơi, gặp dịp thì chơi à, anh phản bội tôi!”

Lợi Minh Hiến cứng lưỡi không nói nên lời, sợ hãi nhìn sự thay đổi đột ngột trước mặt.

Bạch Tuyết Phi vừa rồi có khuôn mặt rõ ràng, giờ đã hoàn toàn biến thành một con quái vật, một con ma thực sự.

Nhãn cầu của cô lồi ra, những chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra khỏi môi, sương mù đen nhuộm đầy khuôn mặt và những móng tay sắc nhọn bật ra từ mười ngón tay, giống như ác quỷ La Sát đến từ Địa ngục vô tận, cùng với nước miếng ghê tởm chảy ra từ khóe miệng cô.

“Tôi yêu anh đến thế, tôi từ địa ngục trở về nhân gian vì anh, chỉ để anh không còn cô đơn nữa. Tình yêu đến chết không phai trong miệng anh đều là dối trá ư?” Bạch Tuyết Phi mở miệng, màu đỏ tươi như máu trong cổ họng có thể thấy rõ ràng,: “Chết tiệt, anh dám lừa tôi, tôi muốn ăn thịt anh!”

Một luồng gió đen ập tới, Bạch Tuyết Phi giương nanh múa vuốt bay thẳng đến chỗ Lợi Minh Hiến.

Cơn gió tanh ập vào mặt anh ta, anh ta nhìn thấy một cái miệng đầy máu với môi trên dính lên trần nhà.

Lợi Minh Hiến rùng mình, lại tè ra quần, chưa kịp phản ứng, tầm mắt tối sầm, lại choáng váng ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi