TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Trên giường bệnh trắng muốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Uẩn Thanh trắng bệch như tuyết khiến Trần Mạn Ni lo lắng không thôi, bà ta không ngừng lau nước mắt.

“Bác sĩ, tình trạng của con gái tôi thế nào rồi?” Bà sốt ruột hỏi bác sĩ.

Sau khi kiểm tra cho người bệnh xong, bác sĩ trầm ngâm nói: “Tôi vẫn nói như cũ, không được để cô ấy chịu thêm kích thích nữa, cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì có thể sống thêm được bốn đến năm năm nữa, còn lại phải dựa vào may mắn thôi.” Xem có thể tìm được trái tim phù hợp trong khoảng thời gian cần thiết không.

“Hu hu, chỉ tại con mụ điên kia cố tình chạy tới nói nhăng nói cuội, khiến thanh thanh xúc động đến mức ngất đi.” Trần Mạn Ni tức giận nói.

Diệp Lương vỗ vai vợ để an ủi rồi nói với bác sĩ: “Cảm ơn bác sĩ.”

“Đó là trách nhiệm của tôi.” Bác sĩ thấy không còn việc gì liên quan đến mình nữa nên chào mọi người rồi rời đi.

Diệp Lương quay đầu lại, liền thấy Lâm Thanh Hải chăm chú nhìn con gái mình như thể ngoài Diệp Uẩn Thanh, anh ta không còn nhìn thấy gì khác nữa.

Ông không khỏi thở dài. Vốn dĩ ông rất coi trọng Hoắc Tranh với tư cách là con rể, không chỉ vì Hoắc Tranh là một nhân tài xuất chúng có gia cảnh tốt đẹp mà điều quan trọng hơn là nhà gã có bệnh viện, có thể mang đến rất nhiều tiện lợi trong việc chữa bệnh cho Thanh Thanh.

Kết quả cũng đúng như ông mong đợi, Hoắc Tranh đã tìm được một trái tim phù hợp để cấy ghép cho Thanh Thanh và cứu sống Thanh Thanh.

Điều duy nhất ông không dự đoán được chính là việc phẫu thuật lại có liên quan đến Trần Diệp.

Còn về phần lời nói bậy bạ của mẹ Trần, Diệp Lương không tin một chút nào, chẳng qua là Trần Diệp ăn trong chén lại nhìn trong nồi, đã ở bên con gái lớn của ông rồi còn si mê con gái nhỏ, vì yêu mà cuồng si hiến dâng trái tim của chính mình, bây giờ không chịu nổi hậu quả nên đến làm khùng làm điên mà thôi.

Điều ông lo lắng nhất là bệnh tình của con gái nhỏ. Hiện tại Hoắc Tranh đã mất tích, cuộc hôn nhân với nhà họ Hoắc không thể thực hiện được, ông đang sầu lo vì mình không đủ khả năng bảo vệ con gái nhỏ. Nhưng bây giờ ông có thể thấy được rằng Lâm Thanh Hải chưa chắc đã kém Hoắc Tranh.

Với sự chăm sóc của anh ta, nói không chừng sau này Thanh Thanh có thể bình yên vô sự.

Một tiếng “Ừm” cất lên, Diệp Uẩn Thanh vốn đang hôn mê từ từ mở mắt.

“Thanh Thanh, em tỉnh rồi à, em cảm thấy thế nào?” Lâm Thanh Hải nín thở hỏi.

“Thanh Hải,” Diệp Uẩn Thanh mê mang chớp mắt, ngay sau đó dường như nhớ ra điều, hoảng hốt nói: “Vừa rồi em gặp anh Trần Diệp, bác Trần nói em đổi tim với anh ấy, làm hại anh ấy. Đó có phải là sự thật không?”

Lâm Thanh Hải nắm tay cô ta, nghiêm túc nói: “Không liên quan gì đến em hết, tất cả là do Trần Diệp tự nguyện, đã hạ cờ rồi thì không thể đi lại, chính anh ta đưa ra lựa chọn thì chính anh ta phải là người gánh vác hậu quả, không có quan hệ gì với em, trước đó em căn bản cũng không biết gì cả!”

Sẽ đến một ngày chuyện này bị lộ ra. Thay vì lừa gạt cô ấy, thà rằng nói ra sự thật rồi thuận tiện gỡ bỏ khúc mắc trong lòng cô ấy còn hơn.

“Đúng vậy, chúng ta đều không biết, do cậu ta cam tâm tình nguyện tự chủ trương, sao có thể trách chúng ta được?” Trần Mạn Ni an ủi con gái, “Con đừng có tự trách mình, nếu con mà có mệnh hệ gì thì mẹ với bố con biết sống sao đây!”

“Cho nên tất cả những việc này đều là sự thật ư?” Diệp Uẩn Thanh vừa kinh ngạc, đau lòng, vừa cảm động, nhưng cũng khó hiểu, “Nhưng sao anh ấy lại làm thế. Anh Trần Diệp không cần phải hy sinh nhiều như vậy cho con, chẳng lẽ bởi vì chị con ư? Nhưng anh ấy cho con trái tim khỏe mạnh thì anh ấy sẽ thế nào, chị con sẽ lo lắng đến chết mết?” Cô ta lẩm bẩm một mình.

Diệp Uẩn Thanh quả thực hoàn toàn không biết gì về chuyện đổi tim này. Cô ta chỉ tin tưởng vào sự sắp xếp của Hoắc Tranh. Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng trái tim mình đang sử dụng vốn là của Trần Diệp.

“Chị con sao có thể vĩ đại như vậy, vì con mà hy sinh trái tim bạn trai của mình?” Trần Mạn Ni dùng khăn tay đè lên khóe mắt, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai, “Thật ra Trần Diệp vẫn lén yêu thầm con nên đã giấu chị con làm chuyện này. Bây giờ hai đứa nó đã chia tay rồi.”

Trần Mạn Ni luôn tự hào rằng mình đã sinh ra một cô con gái xuất sắc, khuyết điểm duy nhất là sức khỏe không được tốt, nếu không, còn không biết có bao nhiêu thanh niên đẹp trai, tài giỏi quỳ gối dưới váy con gái bà ta nữa.

Nếu Diệp Uẩn Ninh muốn trách hắn thì hãy tự trách chính mình không đủ bản lĩnh giữ được trái tim đàn ông đi.

“Sao lại thế? Sao anh Trần Diệp có thể làm như vậy được chứ?” Đôi mắt Diệp Uẩn Thanh rưng rưng, cô ta đau đớn đặt bàn tay nhỏ lên ngực mình, “Nếu con biết chuyện này thì nhất định con sẽ từ chối phẫu thuật. Khó trách chị không đến thăm con, có phải chị ấy giận con, hiểu lầm con rồi không?” Cô ta nhìn cha Diệp bằng ánh mắt cầu xin: “Bố ơi, con thật sự không biết anh Trần Diệp nghĩ gì.”

“Bố biết chứ, chuyện này không liên quan gì đến con.” Diệp Lương không nỡ để con gái nhỏ của mình buồn phiền, “Hai đứa nó, một đứa lòng dạ không trong sạch, một đứa thì không đủ hấp dẫn để giữ chân đàn ông, không có chút nào liên quan đến con cả, con đừng miên man suy nghĩ nữa nhé!”

Rõ ràng con gái nhỏ tốt bụng và ân cần như vậy, còn lo lắng cho tâm trạng của chị dù không phải lỗi của bản thân, vậy mà Diệp Uẩn Ninh đã làm gì? Chẳng hề quan tâm đến em gái đang bị bệnh tim, còn nói ra câu sau này đừng gặp nữa, sao ông lại sinh ra một đứa con gái vô tình vô nghĩa đến thế cơ chứ?

Diệp Lương giận dỗi.

“Nhưng mà,” Diệp Uẩn Thanh ngước khuôn mặt nhỏ lên và khụt khịt, nghi hoặc nói: “Tại sao bác Trần lại nói người vốn dĩ phải đổi tim là chị con? Chuyện này có liên quan gì đến chị chứ? Trái tim của chị thuộc về chị, làm sao có thể cho con được?”

Hai mắt Lâm Thanh Hải lóe lên, trong đầu có thứ gì đó sắp bật ra nhưng lại bị chắn bởi một lớp sương mù, không thể nắm bắt được.

“Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Điều quan trọng nhất với em bây giờ là phải nghỉ ngơi thật tốt. Hai bác và anh sẽ bồi thường cho Trần Diệp thỏa đáng.” Đôi mắt sâu thăm thẳm của anh ta tràn đầy sự dịu dàng, “Hơn nữa mọi chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải hướng về phía trước, em nói có đúng không?”

Diệp Uẩn Thanh buồn ngủ mà chớp mắt, cô ta cắn môi dưới và ngoan ngoãn nói: “Em biết rồi, đợi khi nào em khỏe hơn một chút, em sẽ đích thân đến cảm ơn anh Trần Diệp. Mặc dù đây không phải là điều em muốn nhưng anh ấy thực sự đã cứu em. Còn chị nữa, em muốn gặp và xin lỗi chị ấy”

“Cô bé ngốc.” Lâm Thanh Hải âu yếm vuốt ve mái tóc của cô ta, Thanh Thanh thật thuần khiết và tốt bụng.

Nếu Diệp Uẩn Ninh thật sự hiểu lòng em thì cô ta không nên vì một người đàn ông không yêu cô ta mà giận em, nếu không thì cô ta căn bản không xứng làm chị gái em.

Nhìn thấy Diệp Uẩn Thanh ngủ say, Lâm Thanh Hải dịu dàng đắp chăn cẩn thận cho cô ta.

Tuy anh ta muốn ở lại chăm sóc Diệp Uẩn Thanh nhưng có một số việc anh ta cần phải xử lý, huống chi anh ta còn phải xác minh một số vấn đề.

“Hai bác ở lại với Thanh Thanh nhé. Đừng lo lắng về chuyện của nhà họ Trần, con sẽ lo liệu.” Trong mắt Lâm Thanh Hải hiện lên vẻ u ám, anh ta sẽ không cho mấy người nhà họ Trần có cơ hội khua môi múa mép trước mặt Thanh Thanh nữa.

“Ừ ừ, con cứ đi đi. May mà có con chăm sóc Thanh Thanh, hai bác cảm ơn con nhiều lắm.” Trần Mạn Ni nói.

Nhìn bóng dáng vội vã rời đi của Lâm Thanh Hải, Trần Mạn Ni quay lại nhìn cô con gái dù đang ngủ say cũng không thể giấu được khuôn mặt tái nhợt, những lời mẹ Trần nói vẫn quanh quẩn trong đầu bà ta – ý bà ta là sao, chẳng lẽ đó là sự thật, vốn dĩ người phải đổi tim là Diệp Uẩn Ninh ư?

Khác với cha Diệp, Trần Mạn Ni không cho rằng mẹ Trần đang nói hươu nói vượn, người chị cùng cha khác mẹ là Diệp Uẩn Ninh quả thực là người phù hợp nhất để đổi tim với Diệp Uẩn Thanh.

Hơn nữa rất khó để bà ta tin rằng một người đàn ông sẽ không ngần ngại hiến tặng trái tim của mình cho một người phụ nữ không yêu anh ta. Đàn ông là sinh vật bạc tình và ích kỷ nhất trên đời. So với việc Trần Diệp vì tình yêu mà hy sinh thân mình thì bà ta càng tin tưởng rằng gã đã trở tay bán đứng Diệp Uẩn Ninh vì người trong lòng hơn.

Như vậy những gì mà mẹ Trần nói có phải là sự thật không? Nếu bà ấy không nói dối thì phải chăng trái tim của Diệp Uẩn Ninh phù hợp để cấy ghép cho Thanh Thanh?

Tim của Trần Mạn Ni đang đập bình bịch. Như vậy, nếu cuối cùng Thanh Thanh vẫn không tìm được trái tim thích hợp thì con bé vẫn sẽ có một nguồn cung cấp trái tim dự phòng ở ngay bên người.

Trần Mạn Ni có những suy nghĩ xấu xa trong giây lát, nhưng ngay sau đó bà ta sợ hãi nói “A di đà phật”. Trời ạ, sao bà ta có thể có những suy nghĩ khủng khiếp như vậy? Đó là một người sống, làm sao bà ta có thể nghĩ đến việc lấy trái tim của Diệp Uẩn Ninh để ghép cho Thanh Thanh? Chắc chắn bà ta đã bị những lời nói của mẹ Trần làm ảnh hưởng rồi.

Thanh Thanh của bà ta sẽ sống lâu và hạnh phúc, hóa nguy thành an, nhất định con bé sẽ chờ được trái tim thích hợp, nhất định là như thế.

Phía bên kia, Lâm Thanh Hải cũng đang nghi ngờ trong lòng, Trần Diệp thật sự cam tâm tình nguyện tặng trái tim mình cho Thanh Thanh ư?

Làm bạn trai danh chính ngôn thuận của Diệp Uẩn Ninh, làm một người đàn ông chỉ biết yêu thầm một cách hèn hạ mà chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình, gã thật sự vị tha và vĩ đại như vậy ư?

Nhưng nếu lúc trước nằm trên bàn mổ là một người khác thì sao?

Lâm Thanh Hải bắt đầu điều tra lại những gì đã xảy ra trước và sau ca ghép tim của Trần Diệp, bao gồm cả cuộc gọi báo cảnh sát mà anh ta đã bỏ qua cùng với những nhân viên ở bệnh viện nhà họ Hoắc có mặt ở ca mổ ngày hôm đó.

Không tìm hiểu thì không biết, một khi đã tìm hiểu rồi thì theo bản năng anh ta cũng cảm thấy không đúng.

Mặc dù theo ghi nhận của cảnh sát tại hiện trường ngày hôm đó, bởi vì sự chuẩn bị của Hoắc Tranh rất kỹ càng, tưởng chừng như không hề có chút sơ hở nào, tất cả mọi việc đều do Trần Diệp tự nguyện.

Nhưng anh ta lại phát hiện ra rằng các nhân viên y tế phụ trách ca phẫu thuật cho Trần Diệp, từ bác sĩ mổ chính đến y tá, tất cả đều đã nghỉ việc tại Bệnh viện nhà họ Hoắc và tình trạng của họ vô cùng thê thảm.

Tựa như bị dính phải một một lời nguyền vô hình nào đó, người nào người nấy đều bị vận đen bám lấy, người xui xẻo nhất, chẳng hạn như bác sĩ mổ chính đã bị người bắt cóc cắt thận ở nơi đất khách quê người.

Quả thực là kỳ quái.

Lúc trước khi bệnh tình của Diệp Uẩn Thanh chuyển biến xấu, Trần Diệp lấy cớ đi nước ngoài nghỉ phép với Diệp Uẩn Ninh để xuất ngoại, vậy tại sao đột nhiên gã ta lại có mặt ở bệnh viện, còn lúc ấy Diệp Uẩn Ninh đang ở nơi nào?

Rốt cuộc ngày hôm đó người chuẩn bị cung cấp trái tim cho Diệp Uẩn Thanh là ai?

Ánh mắt Lâm Thanh Hải lập lòe không rõ, anh ta lại đi tìm trợ lý Mã một lần nữa.

Trông trợ lý Mã còn yếu ớt hơn cả lần trước. Anh ta bị ác mộng hành hạ cả ngày lẫn đêm, nằm thoi thóp trên giường như một bộ xương khô, chỉ còn lại một hơi thở gấp ở quanh mũi.

Lâm Thanh Hải lại tìm tới, anh ta không chút khách khí ép hỏi: “Anh nói cho tôi biết, lúc trước anh và Hoắc Tranh dự định thay thế trái tim của Thanh Thanh với ai? Là Trần Diệp hay là Diệp Uẩn Ninh?”

‘Á’, như thể nghe thấy điều gì đó khủng khiếp, đồng tử của trợ lý Mã co rút dữ dội, trong cổ họng phát ra một âm thanh thật lớn: “Tôi không dám nữa, ma quỷ, Diệp Uẩn Ninh chính là ma quỷ, tất cả chúng ta đều bị cô ta theo dõi, cô ta sẽ không bỏ qua chúng ta đâu, không bỏ qua đâu.”

Lâm Thanh Hải chậm rãi thở ra, anh ta đã biết người đáng lẽ bị đưa lên bàn mổ chính là Diệp Uẩn Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi