TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Vô thức ngẩng đầu nhìn bầu trời, Cảnh Nhạc Dương cảm giác như số phận đã an bài bản thân mình bị thứ gì đó ràng buộc.

“Ừm,” Diệp Uẩn Ninh hừ một tiếng, khẽ nhếch khóe môi, “Một lời thề thật êm tai!”

Bỏ qua một chút không được tự nhiên kia, Cảnh Nhạc Dương một lần nữa lại chuyển sự chú ý lên trên người cô gái trước mặt: “Bây giờ chị đã tin tưởng tôi thật lòng rồi chứ? Nếu vậy chị có thể chấp nhận việc tôi theo đuổi chị và đồng ý trở thành bạn gái của tôi không?”

Diệp Uẩn Ninh nghiêng đầu: “Không vội, tôi còn có vấn đề muốn hỏi.”

Cảnh Nhạc Dương kiềm chế tính tình nói: “Còn vấn đề gì vậy?”

Diệp Uẩn Ninh vô cùng hứng thú nói: “Vấn đề thứ nhất, trong lòng cậu tôi có phải là người đẹp nhất không?”

Câu hỏi này giống như một cô nàng đỏm dáng kiên trì tìm đáp án từ gương thần, vô cùng thô tục. Cảnh Nhạc Dương khinh thường nghĩ rằng người đẹp nhất trong lòng cậu ta đương nhiên là Diệp Uẩn Thanh.

Giấu đi sự khinh thường trong mắt, cậu ta nói đầy vẻ chân thành và tình tứ: “Đương nhiên, trong lòng tôi, chị là người đẹp nhất.”

“Đoàng”, một tiếng sấm vang lên khi trời còn đang nắng, một tia sét xẹt qua bầu trời, đánh thẳng vào đầu Cảnh Nhạc Dương và cắt đứt sợi tóc trên trán cậu ta.

Cảnh Nhạc Dương lảo đảo ngã xuống dưới, trong nháy mắt tim cậu ta đập thình thịch như trống nổi và cậu ta hoảng sợ đến mức mặt trắng bệch.

Đầu cậu ta bị va vào cây cột bên cạnh, trên trán lập tức sưng lên một cục u to, nhưng Cảnh Nhạc Dương không rảnh để ý đến vết thương trên đầu, cậu ta hoảng hốt và sợ hãi nhìn ngó xung quanh, đôi mắt trợn to: “Vừa rồi có tiếng gì vậy, chị có nghe thấy không?”

Diệp Uẩn Ninh nhàn nhã đứng một bên nhìn, nghe vậy hoang mang dang tay ra: “Vừa rồi có chuyện gì xảy ra à?”

Cảnh Nhạc Dương nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: “Chị không nghe thấy à? Có sấm sét, suýt nữa thì tôi đã chết rồi. Cmn, gặp ma rồi.”

Cậu ta giơ tay túm lấy chỗ tóc vừa bị cắt đứt, vừa ngạc nghiên vừa nghi ngờ ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Nhưng bầu trời trong xanh, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, không hề có chút dấu vết nào của sấm sét, như thể mọi thứ đều là ảo giác của Cảnh Nhạc Dương.

Diệp Uẩn Ninh vô tội nói: “Tôi chẳng nghe thấy gì cả. Làm gì lại trùng hợp đến mức sét chỉ đánh một phát vào người cậu, chẳng lẽ vừa rồi cậu nói dối à?”

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Diệp Uẩn Ninh, Cảnh Nhạc Dương chỉ có thể đè nén sự khủng hoảng trong lòng, ép mình mỉm cười: “Làm gì có chuyện đấy? Lời tôi nói đều là sự thật.”

Cậu ta không tin rằng quỷ thần nhân quả, chẳng lẽ vừa rồi thật sự là trùng hợp ư?

“Được rồi, vấn đề thứ hai, người phụ nữ cậu yêu nhất có phải là tôi không?” Diệp Uẩn Ninh tiếp tục hỏi.

Cảnh Nhạc Dương vô thức dâng lên lời ngon tiếng ngọt: “Đương nhiên, chị chính là tình yêu của đời tôi.”

“Quạc quạc”, có một con quạ đen bay ngang qua bầu trời và thả xuống một bãi phân, trùng hợp làm sao mà bãi phân đó lại rơi trúng vào cái mũi thẳng của Cảnh Nhạc Dương.

Chóp mũi chợt lạnh, trong lòng Cảnh Nhạc Dương dâng lên một loại dự cảm không tốt, đôi mắt cậu ta nháy nháy, cậu ta run rẩy quệt một ít phân chim vào tay ngửi thử: “Cái gì đây?”

Một mùi hôi thối xộc thẳng lên, chỉ trong giây lát cậu ta đã suy nghĩ cẩn thận đó là thứ gì. Cảnh Nhạc Dương cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ra.

“Ọe, chết tiệt, khăn giấy đâu, mau lau cái thứ bẩn thỉu này đi.” Cậu ta không dám cử động, chỉ sợ nếu lỡ động một cái thì phân chim sẽ chảy xuống miệng, vì vậy cậu ta không ngừng thúc giục Diệp Uẩn Ninh.

Diệp Uẩn Ninh ghét bỏ đứng cách xa một chút, làm ra vẻ bịt chặt mũi: “Kinh quá đi, Cảnh Nhạc Dương, cậu hôi quá, cậu cách tôi xa một chút.”

Chị đúng là cái loại phụ nữ không biết đồng cảm, con mụ chết tiệt, Cảnh Nhạc Dương tức giận đến suýt hộc máu, chửi bới kịch liệt trong lòng.

Thấy Diệp Uẩn Ninh tỏ rõ thái độ không muốn động đến, cậu ta cứng ngắc ngẩng đầu, cắn răng cởi quần áo trên người một cách thật cẩn thận rồi lau phân chim trên mũi.

Ngay sau đó, cậu ta ném bộ quần áo bẩn xuống đất, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ tức giận như muốn ăn thịt người: “Diệp Uẩn Ninh, chị tốt thật đấy, chị cứ trơ mắt nhìn mà không muốn hỗ trợ, chị,…” Quả thực là vô tình, ích kỷ và lạnh nhạt.

Diệp Uẩn Ninh thả tay xuống, lạnh lùng nhìn cậu ta: “Cậu đang không vừa lòng với tôi đúng không? Tôi cho rằng một người trưởng thành như cậu có thể một mình xử lý tình huống, chẳng lẽ tôi nghĩ không đúng à?”

Lồng ngực Cảnh Nhạc Dương bị nghẹn đến mức đau nhói, sau đó nhớ ra mình đang theo đuổi cô, cậu ta lập tức đè lửa giận xuống, nén giận nói: “Chị hiểu lầm rồi, tôi chỉ là quá tức giận thôi, con chim đáng chết.”

Nếu cậu ta bắt được nó, cậu ta nhất định sẽ nướng nó rồi ăn thịt.

Diệp Uẩn Ninh nhếch môi cười: “Vậy chúng ta tiếp tục vấn đề thứ ba chứ?”

Vẫn còn ư?

Cảnh Nhạc Dương cảm thấy hôm nay toàn gặp xui xẻo, vừa nghe Diệp Uẩn Ninh đặt câu hỏi tiếp theo, trong lòng đột nhiên thắt lại, sợ lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Cậu ta gượng cười nói: “Chị hỏi đi.”

Diệp Uẩn Ninh nhẹ giọng nói: “Cậu có thể vì tôi mà làm được đến mức nào?”

Cảnh Nhạc Dương buột miệng thốt ra: “Tôi nguyện ý hiến dâng mạng sống của mình cho chị.”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu ta theo bản năng cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, một cỗ áp lực khó tả ập đến. Đầu gối Cảnh Nhạc Dương mềm nhũn ra, cậu ta cầm lòng không đậu mà quỳ xuống và dứt khoát dập đầu một cái thật vang với Diệp Uẩn Ninh.

“Đau quá!” Cảnh Nhạc Dương vặn vẹo khuôn mặt tuấn tú, ôm hai chân cuộn tròn thành quả bóng, “Chân tôi bị chuột rút, đau quá.”

Diệp Uẩn Ninh nhìn chàng trai trẻ khốn khổ, lắc đầu thở dài: “Còn ít tuổi mà sức khỏe đã kém như vậy rồi, giới trẻ ngày nay thật sự không ổn chút nào.”

Nghe những lời mỉa mai của Diệp Uẩn Ninh, Cảnh Nhạc Dương vừa tức giận vừa sốt ruột. Cậu ta còn phải chịu đựng cơn đau dữ dội ở chân, trong lòng vô cùng căm hận cô.

Con mụ chết tiệt, dám nhận một lạy của cậu ta, chờ cậu ta khỏe lại, cậu ta phải dạy cho cô một bài học mới được.

Diệp Uẩn Ninh cụp mắt xuống, lạnh lùng hỏi: “Có cần tôi gọi xe cứu thương giúp cậu không?”

“Không, không cần.” Cảnh Nhạc Dương cúi đầu che giấu oán hận trong mắt.

Sau mười lăm phút đau đớn, Cảnh Nhạc Dương mới loạng choạng từ trên mặt đất đứng dậy. Lúc này dáng vẻ của cậu ta vô cùng thê thảm, mồ hôi đầy đầu, sớm đã không còn đẹp trai sáng sủa như trước nữa.

Cậu ta cảm thấy may mắn vì giờ phút này ở bãi đậu xe không có người đứng xem, nếu không nghĩ đến cảnh có người nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình lúc này, nhất định cậu ta sẽ nổi điên lên rồi giết người mất.

Cảnh Nhạc Dương thở hổn hển, suýt chút nữa là không thể duy trì được biểu cảm yêu say đắm trên mặt, miễn cưỡng nói: “Tôi đã trả lời các vấn đề của chị, bây giờ chị có thể đồng ý làm bạn gái của tôi được rồi chứ!”

“Không đâu nha, tôi từ chối.” Diệp Uẩn Ninh giơ ngón tay lên lắc lắc.

Cảnh Nhạc Dương tức giận đến mức bật cười: “Tại sao, tôi đã trả lời tất cả vấn đề của chị, chị còn không hài lòng chỗ nào?”

Định đùa giỡn cậu ta đấy à?

Diệp Uẩn Ninh chớp chớp mắt: “Cậu trả lời cũng không có nghĩa là tôi sẽ đồng ý.”

“Lý do? Rốt cuộc tôi có chỗ nào làm chị không hài lòng?” Cảnh Nhạc Dương nghiến răng nghiến lợi, con mụ chết tiệt, nhìn cậu ta mất mặt xong còn dám từ chối, ai cho chị ta mặt mũi.

Diệp Uẩn Ninh nghiêm túc nói: “Kỳ thực không có điểm nào khiến tôi hài lòng cả, quan trọng nhất là tôi không thích những người ít tuổi hơn tôi nha!”

Cảnh Nhạc Dương cảm thấy trong lồng ngực cuồn cuộn trào dâng khí huyết. Vậy tại sao chị ta không nói sớm, mất công cậu ta biểu diễn.

Đã đến nước này rồi, Cảnh Nhạc Dương cũng không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ có thể nhịn nhục nói: “Tình yêu không thể bị giới hạn bởi tuổi tác. Tuổi nhỏ hơn chị không phải là lý do, tôi tin tưởng bản thân mình có thể dùng sự chân thành khiến chị xiêu lòng, tôi sẽ không từ bỏ đâu.”

Sau khi vội vàng ném xuống một câu tuyên ngôn, Cảnh Nhạc Dương kiếm cớ xoay người rời đi.

Cậu ta thực sự hơi sợ hãi, hôm nay cậu ta quả thực xui xẻo. Cậu ta lo lắng nếu ở lại lâu hơn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn khác, việc theo đuổi người tạm thời dừng ở đây đã.

Dù sao mục đích của cậu ta là để cho người khác biết mình đang theo đuổi Diệp Uẩn Ninh, tốt nhất là làm ầm ĩ lên để ai ai cũng biết, còn cô có thật sự đồng ý hay không thì cũng không quá quan trọng.

Nhìn theo Cảnh Nhạc Dương đi xa, Diệp Uẩn Ninh nhẹ nhàng cười một tiếng, đối phương sẽ có biểu tình như thế nào nếu biết từ nay về sau mỗi lời nói dối của mình đều sẽ bị cắn trả lại?

“Cô sẽ không thật sự tin những lời anh ta nói phải không?” Một giọng nói lo lắng vang lên từ bên cạnh.

Diệp Uẩn Ninh quay đầu lại không chút ngạc nhiên và nhìn thấy Phó Hoài trong chiếc áo hoodie đơn giản đang tựa vào một chiếc xe, hơi lúng túng nhìn đi chỗ khác.

“Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén đâu.” Phó Hoài liếm liếm môi, anh cũng không khỏi kinh ngạc vì vận may của mình, đây là lần thứ hai anh đụng phải chuyện riêng của sếp ở bãi đậu xe.

“Không có việc gì, nhưng tại sao anh lại ở đây?” Diệp Uẩn Ninh bình tĩnh hỏi.

“Công ty đã sắp xếp ký túc xá cho tôi, có một số việc phải xử lý, tôi đang đợi người đại diện trở về.” Phó Hoài thật thà trả lời.

Diệp Uẩn Ninh tùy ý gật đầu nói: “Tôi biết rồi, tiếp tục nỗ lực đóng phim nhé!”

Phó Hoài tiến lên một bước: “Đừng đồng ý lời theo đuổi của anh ta nhé, những lời anh ta nói đều là dối trá.”

“Dối trá?” Diệp Uẩn Ninh nhướng mày.

“Là dối trá, anh ta không có nói thật.” Phó Hoài chân thành nói: “Cô hãy tin tôi.”

Phó Hoài si mê diễn xuất và có sự nghiên cứu sâu về biểu hiện vi mô của con người. Vừa rồi anh ở một bên theo dõi toàn bộ quá trình, anh chỉ cần nhìn thoáng qua là biết những lời thề thốt và lời ngon tiếng ngọt của Cảnh Nhạc Dương đều là dối trá, trong mắt Cảnh Nhạc Dương không có tình yêu giữa nam và nữ, cậu ta đang lừa gạt Diệp Uẩn Ninh.

Anh không muốn nhìn thấy Diệp Uẩn Ninh bị lừa bịp và mắc mưu, cho dù cô thật sự muốn hẹn hò thì ít nhất cô cũng nên chọn một người theo đuổi thật lòng.

“Không sao, bởi vì tôi cũng không thích mấy cậu trai trẻ.” Diệp Uẩn Ninh cười nhàn nhạt.

‘Hả’, lúc này Phó Hoài mới nhớ tới đối phương hình như đã từng nói qua một lần, thất vọng nói: “Cô không thích người nhỏ tuổi hơn mình một chút nào à?”

Bởi vì, đại khái anh cũng không chắc tuổi của mình có lớn hơn Diệp Uẩn Ninh hay không, nếu vậy chẳng phải anh đã sớm bị loại trừ rồi sao?

Diệp Uẩn Ninh cười: “Cái này còn phải xem duyên phận nữa. Chẳng lẽ anh còn biết người nào khác nhỏ tuổi hơn tôi và cũng thích tôi à?”

Phó Hoài cảm thấy mặt mình dường như nóng lên, hình như đối phương đã nhìn thấu tâm sự của mình.

Anh mấp máy môi nhưng lại im lặng.

Anh và Diệp Uẩn Ninh, một người ở dưới đất, một người ở trên trời, khoảng cách giữa bọn họ đâu chỉ xa vạn dặm, có tư cách gì mà nói ‘thích’ chứ?

“Cô tốt như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người thực sự thích cô.” Phó Hoài chân thành nói.

Anh ấy thực sự rất đẹp trai, nhưng giờ phút này gương mặt của anh ủ dột mang theo một chút u buồn.

“Cũng bao gồm cả anh à?” Diệp Uẩn Ninh không chút để ý nói.

“Cái gì?” Phó Hoài kinh ngạc ngẩng đầu, vành tai đỏ lừ.

Anh nghi ngờ rằng mình biểu hiện quá rõ ràng khiến cô phát hiện ra.

Diệp Uẩn Ninh đi tới xe của mình: “Vậy chẳng lẽ anh ghét tôi?”

Phó Hoài vội vàng phủ nhận: “Không đâu, làm sao tôi có thể ghét cô chứ?”

“Ồ, tôi biết rồi.” Diệp Uẩn Ninh lên xe, “Lần sau gặp lại, chăm chỉ đóng phim nhé.”

Bỏ lại Phó Hoài mê mang suy nghĩ, cô đã biết gì rồi, biết mình không ghét mà thực ra là thích cô ấy sao?

Vậy cô ấy sẽ nghĩ thế nào? Cô cảm thấy mình đũa mốc mà chòi mâm son hay không thèm để bụng.

Liệu anh có cơ hội không? Phó Hoài buồn bã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi