TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Lạc Đình Đình ngồi trong xe với tâm trạng hoảng loạn, cô bất an nắm lấy di động. Cô nên nhờ ai giúp đỡ mới tốt đây?

Cảnh Nhạc Dương cũng im lặng, từ lúc lên xe cậu ta không hề mở miệng nói lấy một lời, dường như cậu ta đang tập trung lái xe.

Lạc Đình Đình vừa hận vừa sợ, hàm răng cắn chặt môi và để lại dấu vết, toàn thân cô co rúm lại.

Tại sao cô lại vô dụng như vậy? Rõ ràng là Cảnh Nhạc Dương có lỗi với cô, nhưng khi nghĩ đến hình tượng nghèo túng thê thảm của mình khi xuất hiện trước mặt cậu ta, cô liền cảm thấy không có cách nào đối mặt, hơn nữa còn có cảm giác xấu hổ không thể nào che giấu.

Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cho đến khi xe dừng, Lạc Đình Đình mới lấy lại tinh thần. Khi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính, cô không khỏi kinh ngạc.

“Không phải anh nói muốn đi trung tâm mua sắm à? Đây căn bản không phải là trung tâm mua sắm.” Cô nghiến răng hỏi.

Cảnh Nhạc Dương vẫn để mái tóc màu đỏ rực làm nổi bật lên khuôn mặt điển trai và phấn chấn của cậu ta, cả người cậu ta như tỏa sáng, khiến người khác không có cách nào để rời ánh mắt khỏi người cậu.

Cậu ta nhoẻn miệng cười, tuy là một người đáng ghét như vậy nhưng nụ cười của cậu ta lại rất trong sáng và ngây thơ, như thể tất cả những thứ bẩn thỉu trên thế gian đều không liên quan gì đến cậu ta cả.

Lạc Đình Đình không khỏi thất thần.

Nhìn thấy sự mê ly trong mắt cô, ý cười trên mặt Nhạc Cảnh Dương càng nồng đậm hơn. Cậu ta nhẹ nhàng nói: “Sao thế, thỏ trắng nhỏ? Khó khăn lắm chúng ta mới có thể gặp lại nhau một lần nữa, anh có rất nhiều điều muốn nói cùng em, quần áo chỉ là cái cớ mà thôi. Chẳng lẽ anh lại làm khó em chỉ vì một bộ quần áo à?”

Mũi của Lạc Đình Đình cay cay, trong lòng cô đang chất chứa một nỗi uất ức không thể nào phát tiết được. Trải qua nhiều chuyện như vậy, tại sao Cảnh Nhạc Dương vẫn giả vờ như không có chuyện gì?

“Không được gọi tôi như thế.” Cô nói một cách gay gắt nhưng lại không nhịn được chảy nước mắt.

Tiếng gọi “Thỏ trắng nhỏ” ngày xưa nghe ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây lại khiến cô đau lòng bấy nhiêu.

“Haizz!” Cảnh Nhạc Dương thở dài, trong mắt dường như chứa đựng vô vàn tình yêu.

Đột nhiên, cậu ta đẩy cửa bước xuống xe, sau đó sải bước sang bên kia kéo Lạc Đình Đình ra.

“Đừng chạm vào tôi.” Lạc Đình Đình cuống quít đẩy cậu ta ra như sợ chạm vào cái gì dơ bẩn.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Nhạc Dương hiện lên một tia đau đớn, cậu ta thấp giọng nói: “Anh sẽ không hại em. Em không cần sợ anh, em nhìn nơi này xem, chẳng lẽ em quên hết rồi à?”

Trái tim Lạc Đình Đình đau thắt, cô không hiểu được tâm tình của mình, lẽ ra cô phải hận cậu ta, nhưng tại sao khi nhìn thấy cậu ta buồn thì cô còn buồn hơn cả cậu ta?

Cô lau nước mắt trên mặt một cách bừa bãi rồi dường như lén lút nhìn ngó xung quanh.

Thì ra cô đã bị Cảnh Nhạc Dương kéo tới bờ sông trong khi chẳng hay biết gì.

Nước sông trong vắt như gương nhìn rõ mọi thứ bên dưới, hàng liễu rủ bên bờ khẽ đung đưa trong gió khiến cô nhớ đến những kỷ hồi ức ẩn sâu trong tâm trí: đây chính là nơi hẹn hò bí mật trong thời kỳ ‘yêu đương’ của bọn họ hồi cấp ba.

Khi đó, Cảnh Nhạc Dương thích nhất là lôi kéo cô trốn học. Chàng trai phóng khoáng lái xe máy, ngồi đằng sau là một thiếu nữ đang chìm đắm trong tình yêu, họ cùng nhau lang thang bên bờ sông, khẽ thầm thì và cùng nhau thưởng thức cảnh sông.

Điều lãng mạn nhất mà Cảnh Nhạc Dương từng làm chính là đốt pháo hoa bên bờ sông rồi tỏ tình với cô.

Họ còn viết ra những điều ước của mình trên giấy trắng, sau đó xếp thành thuyền thả xuống sông, cầu nguyện điều ước sẽ thành hiện thực.

Trên mặt Lạc Đình Đình không có một tia máu, cô xấu hổ phát hiện ra mình vẫn chưa từng quên từng chuyện vụn vặn trong quá khứ dù biết rõ tất cả chỉ là âm mưu.

“Tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn rời đi, hãy để tôi đi!” Lạc Đình Đình hoảng hốt lùi lại, cô muốn chạy trốn khỏi hồi ức cũ này.

“Thỏ trắng nhỏ, Đình Đình, thật xin lỗi.” Cảnh Nhạc Dương nắm lấy bả vai cô, “Anh sai rồi, em cho anh một cơ hội để bù đắp nhé.”

“Lừa đảo, anh chính là kẻ lừa đảo.” Lạc Đình Đình khóc lóc kêu lên, cô vừa đẩy vừa đánh cậu ta, “Anh đã hủy hoại tôi rồi, anh còn muốn gì nữa?”

Trong mắt Cảnh Nhạc Dương hiện lên một tia không kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ đau đớn và tiếc nuối tột cùng: “Anh có thể giải thích chuyện năm đó, anh thực sự thích em.”

Cậu ta đương nhiên thích Lạc Đình Đình, thích cô ngốc nghếch dễ lừa, thích cô dễ dàng bị cậu ta thao túng, thích một chút khí chất giống với Diệp Uẩn Thanh của cô và cậu ta cũng thích việc cô thích cậu ta.

Cậu không có được Diệp Uẩn Thanh, cũng không đành lòng khinh nhờn cô ta, thế nên cậu ta tìm một vật thay thế để chơi chơi là được!

Vốn dĩ cậu ta gần như đã quên mất người tên Lạc Đình Đình này, nhưng ai bảo cô vừa vặn xuất hiện trước mặt cậu ta chứ?

Tính cách và khí chất của Diệp Uẩn Ninh không hề hợp gu của cậu ta chút nào, cậu ta phải cố gắng nhẫn nại tính tình để theo đuổi cô, thêm vào đó khởi đầu cũng không như ý nên trong lòng cậu đã bực bội từ lâu. Sự xuất hiện bất ngờ của Lạc Đình Đình giúp cậu ta tìm được đối tượng để giải tỏa cảm xúc, vì vậy trước tiên cứ dỗ dành cô nàng ngốc nghếch này trước đã.

“Anh còn muốn lừa gạt tôi đến bao giờ nữa?” Lạc Đình Đình nhìn cậu ta với đôi mắt đẫm lệ mông lung.

Sự chế nhạo của bạn bè của cậu ta, sự thật về việc dùng cô để cá cược, còn có người bạn trai chưa bao giờ xuất hiện, dường như Lạc Đình Đình lại trở về thời điểm tứ cố vô thân, chỉ có tuyệt vọng lúc trước.

“Mặc dù lúc đầu là sai lầm, nhưng sau này anh thực sự thích em. Sở dĩ anh không xuất hiện,” Cảnh Nhạc Dương lộ vẻ đau khổ, cậu ta hét lớn, “Bởi vì anh đã nói thật với người nhà về em, anh định dẫn em về nhà ra mắt, có điều người nhà anh không đồng ý, họ đánh gãy chân anh rồi đưa anh ra nước ngoài.”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt Lạc Đình Đình: “Em hiểu rồi chứ? Không phải anh không muốn xuất hiện mà là không có cách nào xuất hiện. Nhưng dù sao thì em cũng đã bị tổn thương, em muốn trách thì cứ trách anh đi, tất cả là lỗi của anh. Mấy năm nay anh vẫn luôn tìm em, em không biết vừa rồi anh ngạc nhiên và vui sướng đến nhường nào khi nhận ra em đâu. Vì vậy, em đánh anh đi, mắng anh đi, chỉ cần có thể khiến em nguôi giận thì anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì.”

Lạc Đình Đình sửng sốt, trong lòng rung động, nghi hoặc hỏi: “Lời anh nói là thật ư?”

Cô nhất thời không biết nên cảm thấy thế nào, cô nên hận cậu ta. Nếu không có cậu ta, cô đã không chịu nhiều tổn thương, tra tấn đến vậy. Cô cũng sẽ không phải bỏ học. Nếu cô không bỏ học, cha mẹ cũng không đến mức phải vì cô mà chuyển nhà rồi gặp tai nạn.

Nhưng tại sao ngoài đau khổ ra thì trong lòng cô lại dâng lên một chút vui sướng vậy? Người mình thích cũng thích mình chứ không phải hoàn toàn là lừa gạt.

“Là sự thật, anh thề anh không hề lừa dối em.” Ánh mắt sâu thẳm của Cảnh Nhạc Dương tràn đầy tình yêu chân thành.

Lạc Đình Đình hoảng hốt quay đầu đi: “Cho dù là thật, bây giờ nói những lời này thì có ích gì chứ? Đã quá muộn rồi.”

“Vẫn chưa muộn, vất vả lắm anh mới tìm thấy em, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa nhé.” Cảnh Nhạc Dương nắm bả vai cô, “Ở bên anh nhé!”

Người phụ nữ này trưởng thành rồi mà vẫn ngây thơ như một con thỏ trắng nhỏ, khí chất cũng càng giống với Diệp Uẩn Thanh hơn. Trong đầu cậu ta đã nghĩ đến việc chọn chỗ nào để kim ốc tàng kiều, thuận tiện cho việc bản thân tìm niềm vui thả lỏng.

“Không, nhất định là anh đang lừa gạt tôi.” Trong lòng Lạc Đình Đình đang dao động. Vậy mà cô lại cảm thấy mừng thầm, như thế là không đúng, nếu làm như vậy thì chẳng phải là có lỗi với mẹ cha sao?

Cô đột nhiên đẩy Cảnh Nhạc Dương ra và muốn bỏ chạy.

Bị Lạc Đình Đình đột nhiên đẩy ra, Cảnh Nhạc Dương không kịp đề phòng bị lùi về phía sau một bước. Trùng hợp làm sao, một chân cậu ta dẫm vào một cục đá, Cảnh Nhạc Dương cảm thấy lòng bàn chân tê rần, cả người không khỏi ngã ngửa ra sau.

“Lộc cộc lộc cộc”, Cảnh Nhạc Dương lăn ở một bên cầu thang với một tư thế không thể tưởng tượng nổi, sau đó cơ thể cậu ta chỉ tiến mà không lùi lăn xuống thang đá rồi đập mạnh vào mặt sông

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, chờ đến khi Lạc Đình Đình lấy lại tinh thần, trước mặt cô đã không có một bóng người, bên tai chỉ vang vọng tiếng kêu thảm thiết.

“Cảnh Nhạc Dương, Cảnh Nhạc Dương?” Lạc Đình Đình kêu khóc, sau đó vội vàng chạy “cộp cộp cộp” xuống cầu thang đá và nhìn thấy đầu Cảnh Nhạc Dương khi nổi khi chìm trên mặt sông.

Đầu óc nóng lên, trong đầu Lạc Đình Đình hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ duy nhất của cô là Cảnh Nhạc Dương không thể chết được. “Bùm” một tiếng, cô nhảy xuống nước: “Cảnh Nhạc Dương, em tới cứu anh đây.”

Nước sông cuối thu nhìn rất đẹp nhưng khi thật sự nhảy xuống thì lạnh lẽo vô cùng, môi Lạc Đình Đình lập tức trắng bệch, quần áo ướt đẫm khiến cô bị kéo xuống.

Cảnh Nhạc Dương thấp giọng chửi bới và mắng nhiếc Lạc Đình Đình một trận trong lòng, chính người phụ nữ này đã hại mình rơi xuống sông.

Chân cậu ta bị chuột rút và sắc mặt cậu ta tái nhợt vì đau đớn. Nếu không phải cậu ta vừa hay cũng biết bơi thì cậu ta sẽ chết ở chỗ này mất.

Chịu đựng cơn đau, cậu ta nín thở và cố sức quơ tay bơi vào bờ.

Khi nhìn thấy Lạc Đình Đình không màng tất cả nhảy xuống, cậu ta không khỏi mắng một câu ‘đồ ngốc’, nhưng không thể phủ nhận rằng cậu ta cực đắc ý khi nhìn thấy một người phụ nữ mạo hiểm mạng sống vì mình.

Cho nên dù rất khó khăn nhưng khi bơi ngang qua cậu ta vẫn túm lấy người rồi gian nan bò lên bờ

“Khụ khụ, Cảnh Nhạc Dương, anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ!” Lạc Đình Đình khóc đến mức thở hổn hển. Cô vứt bỏ hết mọi giận hờn, oán hận lại phía sau.

“Lên trước đã.” Toàn thân Cảnh Nhạc Dương run rẩy. Hiện tại cậu ta chỉ muốn đến bệnh viện.

“Được, được, em giúp anh.” Lạc Đình Đình cúi đầu dìu cậu ta.

Nhưng cô quên mất lúc này mình đang kiệt sức, khi cô đặt cánh tay của Cảnh Nhạc Dương lên vai mình, dẫm chân lên một bậc thang thì cả người lảo đảo, Cảnh Nhạc Dương lập tức trượt khỏi người cô.

“Bộp” một tiếng, một mảng nước lớn bắn tung tóe, Cảnh Nhạc Dương lại rơi xuống sông một lần nữa.

Sau khi uống một ngụm nước sông lạnh như băng, Cảnh Nhạc Dương giận điên người, sắc mặt tái mét vô cùng đáng sợ.

“Thật xin lỗi, em không cố ý, em bất cẩn quá.” Lạc Đình Đình khóc lóc cúi gập người xuống.

“Không sao đâu.” Trên mặt Cảnh Nhạc Dương lộ ra nụ cười an ủi còn trong lòng tức giận đến hộc máu.

Chưa lừa được người, cậu ta vẫn cần nhẫn nhịn.

Khó khăn lắm cậu ta mới bò lên được một lần nữa, hai người nghiêng ngả lảo đảo bước trên bậc thang, rốt cuộc lần này cũng đứng được ở chỗ an toàn.

“Em quay xe lại. Anh bị chuột rút không lái xe được, chìa khóa ở trên xe, em chở anh đến bệnh viện nhé.” Cảnh Nhạc Dương run rẩy nói, cơ thể lạnh buốt và cứng đờ không thể cử động.

“Được rồi, em biết rồi, anh đợi một chút.” Mặc kệ mọi chuyện khác, Lạc Đình Đình vội vàng mở cửa xe rồi ngồi xuống.

Cô khởi động xe và sốt ruột quay vô lăng.

Nhưng cô nóng nảy quá nên vào số lùi và chiếc xe lập tức lùi về phía sau.

Cảnh Nhạc Dương run lẩy bẩy chờ đợi lên xe, sau đó trơ mắt nhìn đuôi xe nhanh chóng đâm về phía mình.

Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt, Cảnh Nhạc Dương căn bản không kịp né tránh, toàn thân đau nhức, cả người bay về phía sau.

“Ọe”, cậu ta phun ra một ngụm máu, trừng mắt nhìn người phụ nữ trong xe đang khóc lao về phía mình: “Cô,…” nhất định là cố ý.

Còn chưa nói dứt lời, trước mắt cậu ta tối sầm và cậu ta hôn mê bất tỉnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi