TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Có thể nói gần mực thì đen. Những người có thể chơi với Cảnh Nhạc Dương đều có nhân phẩm tương tự cậu ta và chẳng kiêng nể điều gì. Hiện giờ chẳng qua đối tượng bị trêu chọc đổi sang một người mà bọn họ quen biết mà thôi, trong số họ cũng không thiếu người ngứa mắt Cảnh Nhạc Dương nên đương nhiên bọn họ sẽ không bỏ qua trò vui này.

“Sủa giống chó có phải sỉ nhục người ta quá rồi không? Tôi nghĩ hay là để ông ấy uống hết chai rượu trắng này!” Có người lấy ra một chai rượu.

Cảnh Nhạc Dương vừa nhìn thấy thì sa sầm mặt. Rượu này rất mạnh, chỉ cần ba ly là khiến người gục rồi, uống hết nửa chai có thể khiến người ta thủng dạ dày, uống hết một chai thì cậu ta cũng mất mạng.

Cứ tưởng giải cứu cho mình, không ngờ rằng còn hung ác hơn.

Đám cậu ấm ăn chơi đua đòi này vốn dĩ cũng ngại ra tay với Cảnh Nhạc Dương, nhưng khi được bầu không khí trong phòng khuấy động, bọn họ lại cảm thấy chẳng có gì to tát, chỉ chơi một chút thôi mà. Hơn nữa thân phận của Cảnh Nhạc Dương đã thay đổi, trước đây cậu ta là người dẫn đầu bọn họ, nhìn một người trước kia kiêu ngạo vì có gia thế tốt hơn họ, bây giờ lại phải cúi đầu khom lưng uốn gối trước mặt bọn họ, bọn họ lập tức trở nên hưng phấn.

“Uống rượu thì ăn thua gì. Tôi thấy hay là để Cảnh thiếu gia múa thoát y trước mặt mọi người để chúng ta vui vẻ một chút.”

Cảnh Nhạc Dương càng nghe càng cảm thấy lạnh lẽo. Mỗi lời đề nghị đều thật độc ác, biến thái và sỉ nhục người khác.

Nếu cậu ta nhớ không nhầm thì cậu ta đã dùng tất cả những trò đùa tai quái này cho người khác, lúc trước cảm thấy buồn cười và thú vị bao nhiêu thì khi chính mình phải đối mặt với những ác ý đó, cậu ta mới hiểu được nỗi nhục nhã, đau khổ và phẫn nộ bấy nhiêu!

Cảnh Nhạc Dương nguyền rủa đám cậu ấm đã từng theo đuôi mình này, cứ đợi đấy, đợi đến khi cậu ta Đông Sơn tái khởi, cậu ta sẽ trả lại cho họ gấp trăm lần.

Khi sắc mặt cậu ta đã dần trở nên khó coi, đám cậu ấm ăn chơi trác táng này rốt cuộc đã thảo luận xong và đưa ra quyết định.

“Như vậy đi, xét đến tình cảm trước kia của chúng ta, ông chỉ cần bò qua háng của chúng tôi thì coi như đã thực hiện xong cam kết.” Người nói là Lưu thiếu gia, gã nhấc một chân lên để trên bàn trà một cách kiêu ngạo, nụ cười đáng khinh lộ ra trên khuôn mặt gã, “Cảnh thiếu gia, ông thấy sao?”

Phía sau gã có mấy thanh niên cũng đang hóng hớt, họ xếp thành một hàng rồi học theo gã đặt chân lên bàn trà, biểu lộ Cảnh Nhạc Dương phải bò qua háng họ.

Mặt Cảnh Nhạc Dương đơ lại, sự nhục nhã xông thẳng vào trong óc. Nếu không phải cậu ta muốn ở lại phòng này để nhờ vả, cậu ta thật sự muốn quay người bỏ chạy.

“Hay là đổi sang loại khác, cái này…!” Cảnh Nhạc Dương cố gắng nói vài lời hay để xoa dịu tình hình.

“Bố mày muốn loại này đấy, mày cho rằng mày vẫn là Cảnh thiếu gia trước kia đấy à. Nếu làm thì lại đây bò đi, nếu không thì cút xéo ra khỏi cửa ngay.” Lưu thiếu gia khinh thường nói: “Nể tình bạn bè trước kia nên bọn tao không thèm chấp hành vi thua cuộc mà không chịu thực hiện cam kết của mày. Nhưng một kẻ có gan chơi mà không có gan chịu như mày thì sau này đừng có xuất hiện trước mặt bọn tao nữa, biến đi thật xa đi. Cái loại nói mà không giữ lời, bọn tao chê.” Gã đắc ý nói.

Cảnh Nhạc Dương cắn răng, nếu là trước đây cho dù thua cược thì cũng không ai dám khiến cậu ta nhục nhã như vậy mà chỉ dùng mấy trò vô thưởng vô phạt cho qua chuyện.

Đơn giản là bây giờ bọn họ thấy cậu ta thất thế nên mới giẫm đạp cậu ta. Đây chính là tầm quan trọng của quyền thế.

Chính vì hiểu rõ điểm này, Cảnh Nhạc Dương mới càng không thể rời xa vòng tròn này, cho dù phải chịu một khắc nhục nhã, chế giễu, khinh thường thì cậu ta cũng muốn nghĩ mọi cách để ở lại.

“Sao rồi, đã nghĩ kỹ chưa? Chơi được thì chơi, không chơi được thì ra khỏi cửa, sau này đừng có nói là quen biết bọn tao.”

Lưu thiếu gia hiển nhiên đã nhìn rõ ý muốn ở lại của cậu ta nên không hề sợ hãi chút nào.

“Được, tôi bò.” Cảnh Nhạc Dương cụp mắt che giấu sự oán hận, chậm rãi đi qua, quỳ xuống trước mặt Lưu thiếu gia và chống tay xuống đất.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, có một chút người lộ ra sắc mặt không đành lòng nhưng cuối cùng lại vẫn cảm thấy bình thường.

Không phải vòng tròn này vốn như vậy sao? Khi anh có tiền thì chơi cùng kẻ có tiền, khi anh nghèo túng thì còn có ai nhớ thương anh đâu.

Lưu thiếu gia cười ha ha: “Bò đi, bò đi nào, nếu mày bò thì mày vẫn là anh em tốt của bọn tao, sau này bọn tao vẫn dẫn mày theo cùng nhau chơi.”

Điều mà Cảnh Nhạc Dương muốn chính là câu nói này, một câu hứa hẹn vẫn để cho cậu ta ở lại trong vòng tròn này. Cậu ta tin tưởng rằng chỉ cần cho cậu ta cơ hội thì mọi nhục nhã lúc này đều sẽ được trả lại.

Hơn nữa cũng không phải Cảnh Nhạc Dương tự tin, những kẻ lêu lổng cuối cùng thành ăn chơi trác táng đều không có chỉ số thông minh quá cao, chỉ cần có thời gian thì cậu ta có thể thu phục đám cậu ấm này để bọn họ cam tâm tình nguyện chào đón cậu ta một lần nữa.

Sự hy sinh trước mắt là xứng đáng cho mục tiêu lâu dài.

Mặc dù hết lần này đến lần khác an ủi chính mình, nhưng thân thể Cảnh Nhạc Dương đang run rẩy dưới lớp quần áo, toàn bộ máu trong cơ thể như dồn cả lên mặt, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Cậu ta gần như cắn nát hàm răng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, sau đó ở trước mặt bao người, cậu ta bò từng bước, tường bước tới phía đám người Lục thiếu gia.

Một đứa, hai đứa, ba đứa,… bảy đứa, Cảnh Nhạc Dương khắc sâu tên của mấy người ở trong lòng, đủ loại thủ đoạn tra tấn nham hiểm đang quay cuồng trong đầu cậu ta, chỉ đợi đến khi cậu ta xoay người thì tất cả sẽ trả hết lên người bọn họ.

Cậu ta không hề chú ý tới thái độ của Lưu thiếu gia, từ lúc đầu là khinh thường, sau đó là sự tàn nhẫn lóe lên trong mắt rồi cuối cùng là cực kỳ cảnh giác.

Bọn họ biết rất rõ Cảnh Nhạc Dương là người thế nào, cậu ta cực kỳ ngạo mạn, có thù tất báo, lòng dạ hiểm độc, hiện tại có thể nhẫn nhịn chịu nhục như vậy hiển nhiên là có mưu toan gì đó, làm sao mà không khiến người ta sợ hãi chứ?

Cậu ta càng nhẫn nại thì càng khiến người khác đề phòng, Lưu thiếu gia tuyệt đối sẽ không cho cậu ta một chút cơ hội quật khởi nào. Nếu hôm nay đã đắc tội Cảnh Nhạc Dương đến mức này rồi thì dứt khoát chèn ép cậu ta đến cùng đi.

Sau khi bò qua háng người cuối cùng, Cảnh Nhạc Dương cúi đầu, từ trên mặt đất đứng dậy: “Thế này đã được chưa?”

“Được rồi, được rồi, không ngờ Cảnh thiếu gia lại chịu chơi như vậy, quả nhiên là anh em tốt của chúng tôi.” Lưu thiếu gia nheo mắt lại, “Lại đây uống chén rượu nào, chúng ta tiếp tục chơi.”

Cảnh Nhạc Dương không nhìn đối phương, sợ không nhịn được sẽ thọc chết người. Cậu ta nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch. Men rượu cay nồng khiến cổ họng cậu ta đau đớn, suýt chút nữa chảy cả nước mắt.

“Chơi cái gì thế?” Có người nói chen vào.

Lưu thiếu gia đảo mắt: “Không phải Cảnh thiếu gia thích cá cược nhất sao? Vậy thì chơi cái này đi, nhưng lần này đối tượng cá cược chính là Cảnh thiếu gia. Tôi đánh cược với mọi người ở đây, dù mỗi người nhổ một bãi nước bọt vào người Cảnh thiếu gia thì chắc hẳn ông ấy vẫn không tức giận rời khỏi phòng này, có ai muốn cược không?”

Cảnh Nhạc Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, hung hăng nhìn gã, toàn thân run lên vì tức giận.

Lưu thiếu gia cố tình làm như vậy. Nếu Cảnh Nhạc Dương chấp nhận làm đồ chơi cho mọi người, tất nhiên phải chịu mỗi người sỉ nhục, như thế sẽ tương đương với việc bất kỳ ai trong phòng này cũng hoàn toàn đắc tội cậu ta.

Chỉ cần mọi người không ngu, bọn họ sẽ không cho Cảnh Nhạc Dương cơ hội trả thù mà chỉ có thể đồng lòng chèn ép cậu ta.

Đương nhiên, Cảnh Nhạc Dương cũng có thể phất tay áo bỏ đi. Nếu vậy những gì cậu ta làm lúc trước liền phí công vô ích, chẳng những khi không phải chịu nhục một hồi mà bước ra khỏi cửa này, sau này dù muốn nối lại quan hệ với bọn họ thì cũng không dễ dàng như thế.

Gã thật sự muốn xem Cảnh Nhạc Dương sẽ lựa chọn thế nào?

“Không thể nào, làm gì có ai bị nhổ nước bọt vào người mà không tức giận chứ, tôi cược là Cảnh thiếu gia sẽ đi?” Tên này có lẽ đã say rượu nên không chút suy nghĩ mà coi vụ cá cược đã thật sự được bắt đầu.

“Nào, nào, để tôi làm trước nào, để tôi lại nhổ nước bọt, tôi còn chưa bao giờ thử qua trò vui như vậy đâu!” Con ma men lảo đảo đi đến trước mặt Cảnh Nhạc Dương, chuẩn bị nhổ nước bọt bằng cái miệng hôi hám.

Cảnh Nhạc Dương ngửi thấy mùi hôi thối, theo bản năng né tránh, cậu ta chất vấn: “Lúc trước tôi đánh cược nên đã nhận thua, bắt tôi chui qua háng thì tôi cũng chịu rồi. Nhưng lần này có phải quá đáng không, không thèm hỏi một câu mà đã lấy tôi ra để cá cược, tôi đã đồng ý rồi à?”

Lưu thiếu gia giả mù sa mưa cười: “Nghe ông nói kìa, không phải mọi người đều đùa vui ư? Hơn nữa, chẳng lẽ trước giờ ông dùng người khác để cá cược, ông đều đặc biệt hỏi ý kiến bọn họ à?”

Đương nhiên là không, có rất nhiều người đã trở thành vật hy sinh bị bọn họ cá cược trong khi bản thân không hề hay biết.

Cảnh Nhạc Dương muốn nói sao có thể giống nhau được? Cậu ta là cậu ta, người khác là người khác.

Nhưng khi cậu ta nhìn quanh phòng và thấy mọi người đều có vẻ mặt quá quen với chuyện này rồi thì cậu ta không khỏi lạnh lòng.

Hiện tại trong mắt những người đó, cậu ta cũng là một kẻ yếu mà bọn họ có thể tùy tiện sắp đặt như thế, không có gì khác biệt cả, đây chẳng phải là những việc mà cậu ta đã từng làm sao?

Giờ phút này, Cảnh Nhạc Dương thật sự cảm thấy một loại cảm giác khủng hoảng, giống như cậu ta bắt đầu phải chịu đựng lại tất cả những tội lỗi mà cậu ta đã phạm phải trong quá khứ.

Cậu ta thích dùng việc thao túng cuộc đời người khác làm niềm vui, hiện giờ cậu ta cũng bị người khác coi như món đồ chơi.

“Đừng ức hiếp người khác quá đáng, hoa đẹp rồi cũng sẽ tàn, tuổi trẻ rồi cũng sẽ qua mau, mọi thứ thay đổi vô thường, biết đâu được cũng có lúc nhà các ông suy tàn, làm việc gì cũng nên để lại một đường lui thì sẽ tốt hơn.” Huyệt thái dương Cảnh Nhạc Dương căng tức, cậu ta miễn cưỡng nói: “Tôi thực sự coi mọi người là bạn.”

“Có cái rắm, chính mày có tin được mấy lời này không? Mày còn nghĩ hiện tại vẫn giống như lúc nhà họ Cảnh cường thịnh à? Mày quên mày là cái dạng gì rồi ư? Hơn nữa, bọn tao cũng không ngu xuẩn như mày mà đi chọc giận vợ sắp cưới, mang đến tai họa ngập đầu cho gia tộc chỉ vì một người phụ nữ ngoài kia.” Lưu thiếu gia càng nói càng hả giận, gã giơ tay tát vào mặt Cảnh Nhạc Dương không ngừng.

“Bọn tao rủ mày chơi cùng là đã nể mặt mày lắm rồi. Nếu bọn tao có nhổ nước bọt vào mặt mày thật thì đã làm sao, bố mày không bắt mày phải nuốt vào là đã giữ thể diện cho mày lắm rồi, nếu mày thật sự thanh cao như vậy thì mày đi ra ngoài luôn đi!”

Cảnh Nhạc Dương nhìn chằm chằm Lưu thiếu gia: “Ông nhất định phải đối đầu tôi à?”

Cậu ta đã làm đến mức này, thậm chí còn quỳ xuống, chui qua háng họ trước mặt bao nhiêu người cũng không phải để cuối cùng bị người chà đạp thêm lần nữa.

Lưu thiếu gia tức giận: “Uầy, nóng tính thế nhỉ, tao đối đầu với mày đấy, sao nào? Dù tao có bắt mày phải quỳ xuống liếm giày cho tao thì mày cũng có thể làm gì được tao nào, hả, mày làm gì được tao nào?”

Điều gã ghét nhất chính là cách Cảnh Nhạc Dương ỷ vào gia đình mình mà coi thường người khác rồi vênh mặt, hất hàm sai khiến họ. Hiện tại đương nhiên gã muốn thấy cậu ta càng khốn khổ càng tốt.

Đôi mắt Cảnh Nhạc Dương đỏ ngầu như thể sắp chảy máu đến nơi. Cậu ta bỗng nhiên ý thức được rằng cậu ta đã suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Trước giờ dệt hoa trên gấm khó, bỏ đá xuống giếng dễ. Cậu ta muốn nhờ quan hệ của họ để quật khởi nhưng người ta cũng không phải là kẻ không có đầu óc, họ chẳng có lý do gì để phải bị cậu ta lợi dụng cả.

Bọn họ sẽ chỉ cảm thấy vui mừng khi thấy cậu ta thê thảm giống như bùn lầy, sau đó vừa lúc giẫm lên một chân chứ tuyệt đối không cho cậu ta cơ hội để vùng dậy.

Một lũ thấy lợi tối mắt, nếu vậy thì vừa rồi cậu ta nhịn nhục để làm gì đây. Chẳng lẽ cậu ta chỉ là một thằng hề tự tìm đến để rước lấy nhục ư?

Lý trí của Cảnh Nhạc Dương đã bị cơn phẫn nộ phá hủy, cậu ta không chút nghĩ ngợi mà lấy một chai rượu bên cạnh rồi đập vào đầu Lưu thiếu gia, giận dữ nói: “Vậy thì mày chết đi, tao giết mày!”

Căn phòng đột nhiên trở nên hỗn loạn.

“Máu, máu, giết người!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi