Vệ Đông bực bội nghe cha mình phàn nàn và không thể không kiên nhẫn an ủi ông ta vài câu.
Gã nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia. Khi còn nghèo túng, gã cần gấp một người giúp gã gánh vác những khó khăn trong việc nuôi sống gia đình và không thể nghi ngờ rằng người ngây thơ, dịu ngoan như Tiếu Vi Vi chính là người thích hợp nhất.
Sự thật cũng đã chứng minh mắt nhìn người của gã là đúng. Tiếu Vi Vi đã vị tha đứng phía sau gã, cô không oán trách hay hối hận mà hy sinh bản thân để chăm sóc cả nhà gã, giúp gã vơi bớt gánh nặng.
Nếu anh gã vẫn nghèo nàn và khởi nghiệp thất bại thì việc cưới Tiếu Vi Vi là điều hợp lý, cô sẽ là người phù hợp nhất để làm vợ gã.
Nhưng gã đã thành công và tình yêu của gã dành cho Diệp Uẩn Thanh bị chôn sâu dưới đáy lòng lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Gã chỉ muốn vinh quy trở về quê cũ để bày ra tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình trước mặt đối phương, để đấu tranh cho tình yêu mà gã đã từng từ bỏ khi rơi vào đường cùng.
Đó là giấc mơ thời niên thiếu của gã.
Vệ Đông không cho rằng mình đã làm sai. Sai lầm duy nhất có lẽ là xử lý không tốt việc chia tay với Tiếu Vi Vi khiến cô tìm được đến tận thành phố Thanh và nghe được chân tướng gã đồng ý hẹn hò với cô lúc trước.
Nghĩ đến nỗi sợ hãi khi phải chết thảm dưới lưỡi dao của Tiếu Vi Vi trong ảo giác, dù biết là giả nhưng trong lòng Vệ Đông vẫn rất sợ.
Gã không ngờ được rằng khi bị chọc giận thì tính khí của Tiếu Vi Vi lại cực đoan và quyết liệt đến vậy. Cũng may tất cả đều là giả. Nhưng sự nguy hiểm của Tiếu Vi Vi cũng đã tăng lên mấy cấp độ đối với gã. Đối với những việc cô làm theo như lời của cha gã trong điện thoại, gã không cảm thấy khó tin chút nào.
Hiện tại Tiếu Vi Vi chính là là kẻ thù của gã.
Có điều kẻ thù này tuy thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra lại nhỏ yếu. Gã tin chắc mình có thể khống chế được cô.
“Bây giờ phải làm thế nào? Bố mẹ và em con đang phải đứng ở ngoài cửa không vào được, con mau nghĩ xem có cách nào không?” Cha Vệ lo lắng nói. Ông ta không muốn bị những người hàng xóm cùng tầng đi ngang qua nhìn ngó vì rất mất mặt.
Vệ Đông cau mày, gã đã giao việc thuê nhà cho Tiếu Vi Vi và gã thật sự không để ý tới chuyện căn nhà có phải của Tiếu Vi Vi hay không.
Hiện tại gã cũng có nghi vấn như thế, Tiếu Vi Vi lấy nhà ở đâu ra?
Gã nói: “Bố, bố và mẹ đợi một lát, con sẽ bảo trợ lý đến đón mọi người. Bố mẹ cứ ở trong khách sạn trước, còn chuyện khác thì chờ con về rồi nói tiếp.”
Không có gì mà tiền không thể giải quyết được. Chẳng phải Tiếu Vi Vi cảm thấy số tiền bồi thường của gã quá ít sao? Vậy gã sẽ đưa nhiều tiền hơn, chỉ cần đối phương có thể buông tay.
Nói cho cùng thì gã vẫn không coi trọng Tiếu Vi Vi. Sau này gã sẽ tăng cường sự an toàn của bản thân và không cho cô đến gần. Nếu Tiếu Vi Vi không muốn chia tay mà không nhận nổi một xu thì sớm muộn gì cô cũng biết nên làm thế nào.
Sau khi cúp điện thoại, Vệ Đông bấm số của trợ lý đang ở thành phố Từ.
Gần như ngay khi vừa được kết nối, điện thoại đã được vội vàng bắt máy, giọng nói hoảng hốt của trợ lý truyền vào tai gã: “Sếp Vệ, không ổn rồi, công ty đã có chuyện, anh mau trở về đi.”
Vệ Đông lập tức nghiêm mặt.
Hôm nay trời mưa, thời tiết càng lạnh hơn. Cái lạnh ấy như thấm nhuần vào trong xương tủy.
Diệp Uẩn Thanh được bọc kín mít, trong phòng bật điều hòa lên mức cao nhất để đề phòng không cẩn thận khiến cô ta cảm lạnh.
Cô ta không khỏi ho khan, từng cơn ngứa ngáy xuất hiện ở cổ họng.
Dù được bao bọc cẩn thận nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được cơ thể mình đang ngày càng tiều tụy và trái tim ngày càng yếu hơn.
Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh nhưng không thể lạnh bằng trái tim của cô ta. Ông trời đối xử với cô ta thật tàn nhẫn. Nếu đã cho cô ta mạng sống rồi thì tại sao lại cho cô ta một cơ thể tàn tạ chứ?
“Tiểu thư, Vệ thiếu gia tới đây thăm cô.” Người giúp việc thông báo.
Chút ngạc nhiên và mừng rỡ ánh lên trên khuôn mặt của Diệp Uẩn Thanh, cô ta vui vẻ nhếch lên khóe môi: “Mau mời anh ấy vào đây.”
Chỉ trong chốc lát, Vệ Đông sải bước đi vào, bả vai gã được phủ lên bởi một tầng hơi ẩm mỏng, sư ướt át và mơ mộng ấy khiến gã trông càng thêm u sầu.
“Vệ Đông, anh đã tới rồi!” Đôi mắt cô ta sáng lấp lánh.
Giữa thời tiết mưa dầm lạnh giá liên miên này, việc được gặp lại một người bạn thân thiết thực sự là một điều hạnh phúc.
Khuôn mặt Vệ Đông bất giác dịu lại, gã đi đến bên cạnh người con gái và cẩn thận kéo chăn đắp lên chân cho cô ta: “Lạnh không?”
“Không lạnh, nhìn thấy anh em liền không thấy lạnh!” Đôi môi nhợt nhạt của cô ta hơi cong lên khiến cho người ta tan nát cõi lòng.
“Thanh Thanh.” Vệ Đông thở dài một tiếng.
Gã biết rằng bệnh tình khiến Diệp Uẩn Thanh gặp nhiều hạn chế. Một người chỉ có thể quanh quẩn trong nhà thực sự rất cô đơn. Gã rất tiếc nuối khi không thể dành nhiều thời gian hơn cho cô ta.
“Xin lỗi em, Thanh Thanh, anh tới để tạm biệt em.” Vệ Đông xin lỗi nói, “Anh có việc cần phải trở về thành phố Từ.”
Mặt mày Diệp Uẩn Thanh lộ vẻ thất vọng: “Anh cũng định rời bỏ em à?”
Bất tri bất giác, những người vây xung quanh cô ta càng ngày càng ít.
Vệ Đông hổ thẹn vì đã không thể giữ lời mà lén hẹn hò sau lưng cô ta. Giờ phút này, gã chỉ có thể cảm thấy may mắn vì đối phương không biết những chuyện xảy ra với gã khi ở thành phố Từ.
Gã nắm lấy tay cô ta và dịu dàng nói: “Sao có thể như thế được? Em biết đấy, chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ ở bên cạnh em cả đời. Anh trở về thành phố Từ là vì dự định chuyển công ty đến đây, có một số việc cần anh phải đích thân giải quyết. Đợi sau khi mọi việc được xử lý xong xuôi, anh sẽ lập tức quay lại đây. Anh còn muốn đón năm mới cùng em nữa đấy!”
“Thật ư? Anh thật sự sẽ trở về chứ?” Diệp Uẩn Thanh vui vẻ trở lại, trên gương mặt nhợt nhạt nhuốm một chút sắc hồng, “Không biết vì sao em càng ngày càng nhớ tới quá khứ của chúng ta, khi đó chúng ta vô lo vô nghĩ biết mấy.”
Vệ Đông chăm chú nhìn cô ta: “Chỉ cần em muốn thì sau này cũng sẽ vô lo vô nghĩ.”
Đôi mắt Diệp Uẩn Thanh tựa như mất đi ánh sáng, bàn tay cô ta vô thức xoa ngực: “Không bao giờ nữa, em... ” Cô ta cười khổ và không nói gì.
“Em sẽ không sao đâu.” Vệ Đông nắm chặt tay cô ta, “Bây giờ anh đã khôi phục lại việc kinh doanh của gia đình. Anh sẽ cố gắng hết sức để tìm được trái tim phù hợp và tuyệt đối không để em xảy ra chuyện đâu.”
“Vệ Đông!” Diệp Uẩn Thanh rưng rưng nước mắt, ngây ngốc nhìn gã, “Sao anh lại tốt với em như vậy?”
“Đợi đến khi anh trở về, em có thể hứa với anh một chuyện được không?” Vệ Đông thành kính nhìn cô ta.
“Chuyện gì vậy? Thực ra, dù là chuyện gì thì em cũng đồng ý với anh.” Diệp Uẩn Thanh nghiêm túc nói.
“Hiện tại không thể nói, chờ anh quay trở về nhé!” Vệ Đông vội vàng cười nói.
Lời tỏ tình dang dở thuở ngây thơ đó vẫn luôn là khúc mắc trong tim gã, khiến gã trằn trọc, nhung nhớ đêm ngày, không thể nào quên.
Gã muốn chính thức thổ lộ một lần nữa và nối lại tình xưa.
Trước đó, gã muốn gột rửa sạch tất cả bụi bặm không nên tồn tại, san phẳng những trở ngại giữa họ, sau đó trở về bên Diệp Uẩn Thanh một cách vinh quang mà không có bất kỳ gánh nặng nào.
Nhìn người đàn ông đang mang theo ánh mắt ngập tràn tình yêu nóng bỏng, Diệp Uẩn Thanh theo bản năng cảm thấy bất an, như thể sau lần chia tay này cô ta sẽ không bao giờ gặp lại gã nữa.
Nhưng làm sao có thể như vậy được, gã sẽ trở về phải không?
Trên môi cô nở một nụ cười xinh đẹp: “Vâng, vậy em đợi anh, đừng để em phải chờ quá lâu. Trước khi ăn Tết, em nhất định phải nhìn thấy anh. Em muốn nhìn anh đốt pháo hoa cho em.”
Trái tim Vệ Đông rung động. Phải chăng Thanh Thanh cũng biết tình cảm của gã dành cho cô?
“Ừ, đợi anh trở về nhé!” Vệ Đông đắm đuối nhìn cô ta lần cuối rồi quay người bước nhanh đi.
Nhìn bóng dáng biến mất của đối phương, trái tim Diệp Uẩn Thanh bỗng nhiên đập rất nhanh.
Cô ta cắn môi, khẽ lẩm bẩm: “Mày cũng đang lo lắng không đợi được phải không?”
Người nào cũng nói cô ta là người quan trọng nhất nhưng họ lại không chút do dự rời xa cô ta. Liệu cô ta có thực sự còn có cơ hội thay tim không?
Bên kia, Vệ ĐS sầm mặt rời khỏi biệt thự nhà họ Diệp, trên mặt không còn sót lại một chút dịu dàng nào.
Gã thậm chí còn không kịp thu dọn đồ đạc mà lập tức chạy ra sân bay, mua vé máy bay bay về thành phố Từ.
Sau khi xuống máy bay, gã không kịp đợi trợ lý đến đón, vội vàng bắt xe lao tới công ty.
Trên đường đi, gã liên tục nhận được tin nhắn, đơn hàng bị hủy, đối với hợp đồng đã được ký, đối phương dứt khoát hủy dù phải bồi thường tiền vi phạm, ngân hàng thì từ chối cho vay, nhân viên liên tục từ chức nhảy việc. Tình hình dường như trở nên bấp bênh chỉ sau một đêm.
Nhưng tại sao lại thế, tình hình của công ty vẫn luôn phát triển ổn định, tại sao lại đột nhiên xảy ra biến động lớn như vậy?
Gã không thể hiểu nổi và liên tục gọi điện cho những người thân quen với gã để tìm hiểu xem có hiểu lầm gì không.
Chỉ có điều những người bình thường vẫn tay bắt mặt mừng với gã bây giờ chỉ cười ha ha không nói, một số người thậm chí còn dứt khoát không nghe máy. Cuối cùng chỉ có một đối tác tương đối thân thiết nhắc nhở gã một câu rằng gã đã chọc giận một ông lớn, gã nên nhanh chóng tìm cơ hội để xin lỗi.
Vệ Đông bối rối, gã luôn thận trọng trong việc làm ăn và sẽ không dễ dàng chọc giận bất cứ ai, hơn nữa nếu đối phương có năng lực lớn như vậy thì sao gã lại không có chút ấn tượng gì chứ?
Khi gã hỏi lại, bên kia đã cúp điện thoại.
Vệ Đông tức giận đến mức ném điện thoại đi. Đúng là một lũ tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, gió chiều nào xoay chiều đấy. Bình thường gã cũng không để họ phải chịu thiệt mà vừa thấy gã khó khăn đã phũ phàng cắt đứt quan hệ. Tất cả đều là tiểu nhân.
Chuông điện thoại reo không ngừng, Vệ Đông cố nén giận và nhấc máy.
“Alo, Vệ Đông, có chuyện gì thế? Không phải con nói sẽ bảo người đến đón chúng ta sao? Con có biết mẹ con và bố đã đợi bao lâu rồi không? Bố mẹ bị nhốt ở bên ngoài làm trò cười cho thiên hạ chỉ trỏ. Rốt cuộc con có để bố mẹ vào mắt, có lo liệu cho bố mẹ không?” Giọng nói dạy dỗ đầy tức giận của cha gã vang lên khiến đầu gã đau nhức từng cơn.
Gã kiểm tra thời gian, thì ra gã đã hoàn toàn quên mất người nhà gã vẫn đang đợi trợ lý đến đón.
Trước đây, Tiếu Vi Vi đã xử lý mọi việc trong gia đình, đã lâu lắm rồi gã mới phải đối mặt với dáng vẻ hất hàm sai khiến của cha Vệ.
Tâm trạng của gã càng tồi tệ hơn. Gã nói với người cha báo đời của mình: “Không thấy người tới thì mọi người không thể tự bắt taxi đến khách sạn được à? Tiền con đưa cho bố mẹ không đủ ư? Bây giờ con không rảnh, mọi người tự sắp xếp đi.”
Nói xong gã cúp máy.
Nếu không phải cha Vệ thiếu năng lực và đầu tư thất bại thì nhà họ Vệ đã không phá sản; nếu không phải sau khi phá sản, ông ngã xuống và không thể vực dậy nổi thì gã đã không phải vất vả tìm lối thoát như vậy; nếu không phải ông đòi hỏi quá nhiều mà không thể quản lý tốt việc nhà thì sao gã phải kéo người khác xuống nước để san sẻ gánh nặng cùng gã?
Vệ Đông mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khi xe tới công ty ở tầng dưới, trợ lý đã đợi sẵn, vội vàng chạy tới đón gã.
Trợ lý nhỏ giọng nói: “Sếp Vệ, phó giám đốc Dương cùng với nhóm người giám đốc Từ đều nhất quyết bỏ việc. Tôi đã sai người ngăn cản họ để đợi anh quay lại. Anh xem chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Phó giám đốc Dương, Giám đốc Từ,… đều là những nhân viên kỳ cựu của công ty. Họ đã cùng nhau phấn đấu để phát triển công ty từ không đến có như bây giờ. Ngay cả bọn họ cũng muốn từ chức nhảy việc.
Vệ Đông cảm thấy choáng váng, mọi thứ xung quanh đều biến thành màu đen.
“Sếp Vệ!” Trợ lý sợ hãi kêu lên và đỡ lấy gã.
Vệ Đông cắn chặt răng, mùi máu tanh trong miệng khiến gã tỉnh táo lại.
Gã nói một cách quyết liệt: “Đi thôi.”
Gã muốn hỏi xem bản thân gã đã làm gì có lỗi với họ, tại sao họ lại phản bội gã?