TÔI NÉM BẠN TRAI LÊN BÀN MỔ

Sự bùng nổ của “Lục địa Thương Lan” cũng tượng trưng sự nghiệp của Diệp Uẩn Ninh đã thành công rực rỡ. Dù Diệp Uẩn Thanh hiếm khi quan tâm đến giới giải trí nhưng cô ta cũng không bỏ lỡ tin tức này.

Sau khi đuổi người chăm sóc đi xuống, Diệp Uẩn Thanh ấn máy tính bảng và nhìn ra ngoài vách kính, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc.

Cô ta kéo lại áo choàng đang mặc, nhìn bầu trời bao la bên ngoài, trầm giọng lẩm bẩm: “Đúng là chị có khác, làm việc gì cũng thành công, không giống mình…”

Không giống cô ta bị mắc kẹt trong cơ thể tàn tạ này, lúc nào cũng trong trạng thái chờ đợi cái chết ập đến. Nhìn bề ngoài cô ta được người nhà quan tâm, yêu chiều nhưng thật ra chỉ là một kẻ đáng thương đang cố kéo dài hơi tàn.

“Thật hâm mộ…” Diệp Uẩn Thanh bĩu môi, trong đôi mắt đen trong veo hiện lên gợn sóng.

Thực ra cô ta còn rất nhiều ước mơ muốn hoàn thành, có rất nhiều việc muốn đi làm nhưng không thể làm và còn có rất nhiều nguyện vọng chưa kịp thực hiện.

Nhưng tại sao ông trời lại cố tình cho cô ta một cơ thể như vậy? Thật bất công biết mấy!

“Thật sự quá hâm mộ!” Cô ta ấn chặt trái tim mình, mặc kệ cơn đau quen thuộc dâng lên ở nơi đó.

“Thanh Thanh, con sao vậy?” Một giọng nói nôn nóng và lo lắng từ phía sau truyền đến, mẹ cô ta, Trần Mạn Ni, sải bước một bước lớn rồi nắm lấy vai cô ta. “Con khó chịu ở đâu, mẹ con mình đến bệnh viện nhé?”

“Con không sao đâu mẹ.” Diệp Uẩn Thanh nhẹ nhàng an ủi mẹ mình. Cô ta mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, “Con mừng cho chị. Con cũng thích xem phim truyền hình do chị ấy sản xuất, phim hay lắm! Đúng rồi, còn mấy ngày nữa là đến Tết, bố có gọi điện thoại bảo chị ấy về nhà không mẹ? Con nóng lòng muốn gặp và chúc mừng chị ấy.”

“Con bé này, chỉ biết dọa mẹ. Không phải mẹ đã dặn con là lúc nào cũng phải có người bên cạnh rồi à?” Trần Mạn Ni búng nhẹ vào trán cô ta, ngay sau đó khó chịu bĩu môi, “Chỉ có con ngốc nghếch coi nó là chị gái. Con xem, con bệnh tật thế này mà nó có đến thăm hay quan tâm gì con không. Bây giờ ngay cả nhà nó cũng không chịu về khiến cho bố con tức giận đến mức tuyên bố sau này coi như không có đứa con gái như nó. Nó không về thì thôi, còn muốn bố con chủ động gọi điện mời nó về, có con gái nhà ai oai phong như nó không? Con đừng có bận tâm chuyện nó muốn về hay không, trong nhà không có nó còn thoải mái hơn một chút.”

Trần Mạn Ni ước gì Diệp Uẩn Ninh sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình. Rốt cuộc thì cũng không có mấy người mẹ kế thích con chồng, huống chi con gái của bà ta còn bị bệnh tim bẩm sinh, bà ta chỉ mong cha Diệp dành hết sự chú ý cho Diệp Uẩn Thanh. Bà ta chẳng vui chút nào khi cha Diệp đột nhiên có hứng gọi Diệp Uẩn Ninh trở về đâu!

“Mẹ ơi, nhà mình chỉ có mấy người, sao lại để ăn Tết thiếu một người được chứ. Người ngoài mà biết cũng không hay, họ lại tưởng bố mẹ ngược đãi chị ấy, cố ý đuổi chị ra khỏi nhà không cho về.” Diệp Uẩn Thanh nói năng nhỏ nhẹ, “Hơn nữa con cũng chỉ có một người chị gái. Rốt cuộc thì máu mủ ruột rà, cho dù là để dịp Tết nhà cửa đông vui hơn thì mình cũng nên mời chị về!” Cô ta nhẹ nhàng làm nũng.

Trong lòng Trần Mạn Ni không muốn. Bà ta không biết Diệp Uẩn Ninh có vấn đề gì mà tự nhiên chủ động rời xa nhà họ Diệp. Danh tiếng có là gì chứ, cô hoàn toàn cắt đứt quan hệ với họ thì càng tốt!

Bà ta dường như nhớ ra chuyện gì, hứng thú bừng bừng nói: “Con không cần lo lắng nhà mình ăn Tết ít người. Mẹ đang muốn nói cho con biết là chú nhỏ của con sẽ về nhà ăn Tết. Cậu ta rất thích náo nhiệt, con còn sợ gì trong nhà vắng vẻ nữa!”

Lông mi Diệp Uẩn Thanh khẽ rung, trái tim co rút dữ dội. Cô ta khẽ nói: “Mẹ, vừa rồi mẹ nói chú nhỏ làm sao?”

“Con bé này, chẳng lẽ con quên chú nhỏ của mình rồi à? Mẹ nhớ hồi còn ở trong nước, cậu ta rất quan tâm, săn sóc con. Có một thời gian con còn bám lấy cậu ta cả ngày. Cũng không hiểu sao hai đứa lại thân thiết thế?” Trần Mạn Ni thở dài, nhếch môi cười, hiển nhiên bà ta rất hài lòng với người em chồng này, “Mấy năm nay chú nhỏ con dốc sức làm việc ở nước ngoài, bình thường chỉ có thể gọi điện liên lạc, nhiều năm rồi vẫn chưa trở về. Sáng nay bố con nhận được điện thoại, cậu ta nói năm nay dự định về nhà ăn Tết, đoàn tụ với gia đình. Vừa rồi mẹ đã cho người chuẩn bị phòng để cậu ta về có thể ở được luôn.”

Trong thế hệ của cha Diệp, ngoài ông ra thì còn có một người em trai kém ông ta hai mươi tuổi, tên là Diệp Anh. Việc hai anh em cách nhau xa như vậy cũng có nguyên nhân, Diệp Anh là con riêng của bố cha Diệp, là em trai cùng cha khác mẹ với ông ta.

Cha Diệp đương nhiên không thích người em ngoài giá thú này, nhưng đối phương kém mình rất nhiều tuổi, hơn nữa ông Diệp cũng rất bao bọc hắn nên cha Diệp cũng liền mắt nhắm mắt mở để mặc hắn ở lại.

Cũng may Diệp Anh rất biết điều. Khi ông Diệp còn sống thì ngoan ngoãn không gây chuyện, sau khi ông ấy mất rồi thì nhận lấy tài sản kế thừa của mình an phận thủ thường, không tranh giành công ty với Diệp Lương. Đến khi trưởng thành, hắn dứt khoát lấy tài sản thừa kế ra nước ngoài để lập nghiệp. Nghe nói hắn đã tạo dựng được cơ nghiệp rất lớn, hiện giờ có lẽ trong mắt hắn, Diệp thị cũng rất nhỏ bé.

Trần Mạn Ni đương nhiên cực kỳ hoan nghênh một phú ông giàu có và không có ý định cướp đoạt tài sản nhà mình.

Bà ta còn nhớ rõ trước đây Diệp Anh rất thích cô cháu gái là con gái bà ta, hắn luôn đối xử với cô ta rất tốt. Nghe nói hắn chưa kết hôn và cũng chưa có con cái, nghĩ hướng tích cực thì đây không phải là chuyện xấu đối với Diệp Uẩn Thanh. Nói không chừng hắn còn có thể giúp đỡ cho việc thay tim của con gái bà ta.

“Chú nhỏ sẽ về ạ?” Vẻ mặt Diệp Uẩn Thanh không hề vui mừng, làn da càng trở nên tái nhợt hơn. Trên mặt còn đan xen một chút cảm xúc phức tạp khó nói thành lời.

Trần Mạn Ni lại không phát hiện ra sự kỳ lạ của con gái, bà ta vui rạo rực nói: “Đúng vậy, đến lúc đó con nên dành nhiều thời gian bên chú nhỏ của con và tâm sự mấy chuyện ngày xưa. Con không cần để ý đến Diệp Uẩn Ninh làm gì.”

Bà ta không muốn Diệp Uẩn Ninh có cơ hội lộ diện.

“Không được.” Diệp Uẩn Thanh vội vàng ngắt lời bà ta, “Để chị về đi. Mẹ tự gọi điện thoại hoặc là con nói với bố, không thể để chị phải ăn Tết một mình ở bên ngoài được.”

Sở dĩ cô ta không trực tiếp gọi điện vì cô ta đã bị đối phương chặn, cô ta chỉ còn cách để cha Diệp ra mặt.

Trần Mạn Ni không đành lòng để con gái thất vọng, nhưng trong lòng lại rất khó hiểu: “Mẹ không thấy nó tốt với con chút nào. Cũng không biết con nghĩ gì mà cứ nhất định muốn nó về nhà?”

Diệp Uẩn Thanh im lặng cúi đầu, khuôn mặt trông càng hốc hác.

Trần Mạn Ni đau lòng nói: “Được rồi, được rồi, chiều con đấy, để mẹ đi nói với bố con.”

Dù đã có tính toán trong lòng nhưng bà ta vẫn lựa chọn đáp ứng mong muốn của con gái.

Khi Tết đến gần, cha Diệp cũng bận rộn không kém. Dù công ty của ông ta cũng không phải là công ty lớn nhưng cũng vẫn cần có các buổi xã giao cần thiết.

Gần đây tâm trạng của ông ta rất phức tạp. Cô con gái lớn mà ông ta chưa từng thân thiết đã thành công trong sự nghiệp. Ông ta nhận được rất nhiều lời chúc mừng, ai nấy đều ghen tị không thôi với việc ông ta có một cô con gái như vậy, khiến ông ta cảm thấy rất tự hào.

Nhưng khi nghĩ tới con gái lớn của mình gần như là một người xa lạ trong nhà, đã lâu không còn liên lạc, cho dù ở cùng một thành phố cũng không có cơ hội gặp mặt thì cảm xúc của ông ta lại phai nhạt.

Diệp Lương luôn cảm thấy con gái lớn Diệp Uẩn Ninh là người lạnh lùng và vô tình. Bản thân ông ta không để cô phải chịu đói, chịu rét, ông chỉ cưng con gái nhỏ hơn một chút vì cô bé bệnh nặng, thế mà đối phương lại coi mình như kẻ thù, không có chút tình cảm gì với mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ. Cô quả thực là một người máu lạnh và có trái tim băng giá.

Hiện giờ cô dứt khoát tỏ thái độ cắt đứt quan hệ với ông ta, ông ta cũng có tôn nghiêm của một người cha, cô không trở về thì thôi, chẳng lẽ còn muốn người làm cha như ông phải cúi đầu mới được ư?

Trong thâm tâm trách Diệp Uẩn Ninh là người hẹp hòi và tính toán chi li nên ông ta không hề có ý định gọi cô về nhà ăn Tết.

Có điều Trần Mạn Ni nhắc đến chuyện gọi Diệp Uẩn Ninh trở về, còn nói là ý muốn của con gái nhỏ, ông ta không khỏi dừng lại.

Ông ta không đành lòng trách móc con gái nhỏ, lập tức hừ lạnh nói: “Gọi nó về làm gì? Rõ ràng làm chị mà không biết điều bằng em gái, chỉ vì một thằng đàn ông không yêu nó mà giận chó đánh mèo em gái bệnh nặng. Nó đã biết tôi mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần mà cũng không trở lại công ty giúp đỡ. Con gái như vậy, thà không có còn hơn.”

Diệp Lương chỉ lo trách cứ, nhưng trái tim của Trần Mạn Ni lại đập thình thịch. Bà ta sợ nhất công ty sẽ rơi vào tay Diệp Uẩn Ninh. Bây giờ bà ta rất khó xử và hối hận vì đã thuyết phục Diệp Lương gọi Diệp Uẩn Ninh về.

Bà ta gượng cười nói: “Nếu nó không về thì người ngoài lại nghĩ tôi đối với nó không tốt. Hay ông cứ gọi một lần đi!”

Cha Diệp hừ hừ, nghĩ đến chuyện gia đình mỗi người một ngả trong dịp Tết thì không tốt nên vẫn nén giận cầm di động ấn vào cuộc gọi.

Trần Mạn Ni thấp thỏm ngồi một bên, hy vọng Diệp Uẩn Ninh cố chấp không chịu cúi đầu về nhà.

Không ngờ điện thoại di động của cha Diệp hoàn toàn không kết nối được, ông ta đã bị chặn. Tất cả tâm tư của ông ta đều xoay quanh công ty và con gái nhỏ, từ lần gặp cuối cùng trước đó, ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện chủ động liên lạc với con gái lớn, vì vậy đến tận lúc này, ông ta mới phát hiện ra số của mình đã bị chặn.

Ông ta giận dữ đến mức đập vỡ di động, nổi giận đùng đùng nói: “Nó có giỏi thì đừng bao giờ bước vào cái nhà này nữa. Tôi cũng không chỉ có mình nó là con gái, nó nghĩ nó báu lắm đấy.”

Nếu như Diệp Uẩn Ninh đứng ở trước mặt, Diệp Lương nhất định sẽ chỉ vào cô và mắng cô bất hiếu, sau đó đuổi cô cút thật xa.

Trần Mạn Ni đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó mừng thầm. Đây chính là bản thân Diệp Uẩn Ninh tự cắt đứt đường về nhà chứ không phải do bà ta chơi xấu. Cứ như vậy, bà ta vừa có thể không cần nhìn cô xuất hiện trong nhà vừa có thể đáp lại con gái: Không phải họ không cho Diệp Uẩn Ninh trở về mà là vì chính cô không muốn về.

Tự thấy mất mặt, Diệp Lương chỉ coi như chính mình không có đứa con gái này. Ông ta quyết định sau này không quan tâm đến, dù sao đối phương cũng đã cứng cáp rồi, không cần dùng đến ông ta nữa.

Ngay khi Diệp Lương định làm như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị đón Tết sắp về thì ông ta lại nhận được điện thoại của em trai cùng cha khác mẹ.

“Diệp Anh, khi nào chú về, đến lúc đó tôi sẽ tự đi đón chú?” Cha Diệp cười vui vẻ nói.

Ông ta chưa hẳn đã thích người em trai này lắm, nhưng hiện tại sự nghiệp của người ta thành công, lại không xung đột, mâu thuẫn gì với mình nên ông ta đương nhiên vui vẻ làm như người một nhà thân thiết, hòa thuận và êm ấm.

Giọng nói trầm thấp du dương của đối phương phát ra từ di động: “Ngày mai em sẽ lên máy bay, có thể vừa kịp đêm 30 tế Tổ. Đúng rồi, mọi người trong nhà đều khỏe chứ? Lần này em về là muốn gặp người nhà, hy vọng đến lúc đó có thể thấy tất cả mọi người.”

Đi xa rồi thì mọi thứ ở quê nhà sẽ trở nên quý giá, Diệp Lương nghĩ rằng mình thấu hiểu cảm xúc của người em trai cùng cha khác mẹ này, khi xa nhà đương nhiên sẽ nhớ nhung người thân.

Ông ta mở miệng nói: “Tôi, chị dâu chú và cả cháu gái nhỏ đều ở nhà chờ chú, sẽ gặp mặt thôi.”

Diệp Anh cười nhẹ một tiếng, thanh âm dường như tràn đầy hoài niệm: “Uẩn Thanh à? Cô bé hẳn đã lớn rồi. Đúng rồi, còn Uẩn Ninh nữa, con bé cũng sẽ có mặt chứ?”

Diệp Lương nghi hoặc tạm dừng một chút, lúng túng nói: “Ư hừm, Uẩn Ninh có lẽ không tiện nên năm nay không ăn Tết ở nhà. Sau này có cơ hội thì gặp nhé!”

Giọng nói bên kia trở nên lạnh lùng hơn, Diệp Anh nói đầy ẩn ý: “Anh cả, như thế là không tốt đâu. Uẩn Ninh là người nhà họ Diệp, dù có việc lớn thế nào thì ăn Tết cũng không thể không về nhà đoàn viên. Em hy vọng đến lúc em về nhà, Diệp Uẩn Ninh cũng ở trong nhà này, nếu không em sẽ rất thất vọng đấy.”

Nói xong, hắn thong thả ung dung cúp máy mà không hề bận tâm đến phản ứng của cha Diệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi