TÔI NGHI NGỜ ÔNG XÃ NGOẠI TÌNH

Sáng sớm hôm sau, vì là ngày đầu đi làm nên Vu Chi dậy sớm.

Cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ quần áo trẻ trung, xinh đẹp.

Cô vừa ngân nga hát vừa đi xuống lầu.

Lục Bách Sâm cũng đã thay xong quần áo, đi từ trong phòng ngủ phụ ra, lúc anh nhìn thấy cô vẫn còn có chút sửng sốt.

Vu Chi thấy biểu cảm của anh, liền chạy nhanh đến, cúi đầu nhìn qua một lượt quần áo của mình, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, em đi rửa tay đi rồi ăn sáng.”

Vu Chi lại lần nữa nhìn chiếc áo thun thêu cùng quần đùi cạp cao của mình, thêm đôi giày trắng nhẹ nhàng, đây là một sự kết hợp hết sức bình thường, không có vấn đề gì nha.

Cả đoạn đường, Lục Bách Sâm chẳng nói một câu, chỉ đi về phía trước, mãi đến khi cô đến chỗ thang máy, anh mới mở miệng dặn dò: “Cách xa mấy tên đàn ông khác một chút, nhớ chưa?”

Vu Chi bật cười thành tiếng: “Em biết rồi, thưa chồng.”

Cô nói xong liền quay người định rời đi, không ngờ Lục Bách Sâm lại bắt được tay cô, sau đó kéo cả người cô vào trong lồng ngực anh.

Vu Chi còn chưa kịp phản ứng, một mạt ấm áp đã ấn xuống môi cô.

Anh ấn nhẹ một cái xuống môi cô, sau đó liền lập tức buông ra.

Đỉnh đầu Vu Chi bị anh vỗ nhẹ hai cái, bên tai truyền đến thanh âm ôn nhu của Lục Bách Sâm: “Có việc phải đến tìm anh.”

Vừa dứt lời, cửa thang máy lại mở ra, Vu Chi đồng ý xong liền cất bước rời khỏi thang máy.

Ngày đầu tiên đi làm, giống như có chút hưng phấn quá mức nên cô đến hơi sớm.

Cửa kính bộ phận Tiêu thụ vẫn đóng kín, bên trong trống rỗng không một bóng người.

Cô mở cửa bước vào, tìm vị trí của mình, ngồi xuống.

Thấy còn hơn một tiếng nữa mới đến giờ làm, Vu Chi liền lấy di động ra chơi game.

Cô có việc để làm, thời gian liền trôi qua thật nhanh.

Chỉ trong chốc lát, đã có vài người lần lượt bước vào, đến khi nhìn thấy cô, họ còn không nhịn được liếc thêm hai cái.

Nếu gặp được người có tính cách nhiệt tình, họ sẽ còn chủ động chào hỏi cô.

Cùng cô trúng tuyển còn có ba cô gái khác.

Cũng giống như cô, cả ba cô gái đều bị từ chối rồi sau đó không hiểu sao lại được nhận vào.

Lúc giám đốc bộ phận Tiêu thụ tới, ông ta liền gọi các cô đến văn phòng, bắt đầu phân công công việc.

Thật ra bộ phận Tiêu thụ tháng nào cũng có giới hạn hiệu suất, nhưng đây cũng là bộ phận nhẹ nhàng nhất.

Các thương hiệu trang sức dưới trướng tập đoàn Thụy Hoa đều là những thương hiệu có tiếng, thuộc hàng trung cấp hoặc cao cấp.

Căn bản không cần đi ra ngoài, chỉ cần ngồi trong văn phòng cũng có thể có các thương gia chủ động gọi đến yêu cầu ký hợp đồng.

Mà bốn người Vu Chi cần phải nhớ kỹ 80 món trang sức của ba năm vừa qua trong vòng nửa tháng, hơn nữa còn phải biết phân biệt thật giả, nói được tất cả các đặc điểm của chúng.

Có như vậy thì đến lúc bọn họ ra ngoài bàn hợp đồng, mới không đến mức bị người ta hỏi hai câu đã nghẹn họng không biết trả lời.

Rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa, bốn người cả buổi ngồi nhớ tài liệu đã sớm sức lực cạn cùng.

Ba người kia đã không còn kiên trì được nữa, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận trưa nay ăn gì.

Chỉ còn một mình Vu Chi vẫn không ngừng lật giở tài liệu.

Thật ra việc xem tài liệu này so với việc xem tạp chí thời trang cũng không có quá nhiều khác biệt, trong đó đều là đủ các loại nhãn hiệu trang sức xa xỉ của tập đoàn Thụy Hoa.

Đương nhiên, với tiền đề là các cô không cần phải nhớ nội dung tư liệu đó.

Trước kia ở đại học, Vu Chi học tiếng Đức song song với tiếng Pháp, cô thường xuyên phải nhớ từ vựng các loại.

Nhờ đó mà trí nhớ của cô rất tốt, cô còn có phương pháp riêng để ghi nhớ mọi thứ, hơn nữa còn rất chăm chỉ, cho nên lúc này, trong nhóm bốn người, Vu Chi là người đọc tài liệu nhanh nhất.

Một cô gái tóc đen đưa tay chọc chọc Vu Chi, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Chi, cô có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

Vu Chi lắc đầu: “Tôi chỉ tùy tiện lật xem chút thôi, trang sức trong này đều rất đẹp.”

Cô gái kia tiếp tục nói: “Haiz, dù đẹp chúng ta cũng không mua nổi, chỉ có thể ngắm thôi, vẫn là bàn xem chút nữa nên ăn gì mới tương đối thực tế, nói xem nhà ăn nhân viên có món gì ngon?”

Vu Chi ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: “Mấy cô muốn ăn cái gì?”

Lời này vừa mới dứt miệng, điện thoại trong tay cô liền rung lên hai cái.

Lục Bách Sâm: Trưa nay muốn ăn cái gì?

Vu Chi: Em cũng không biết, em muốn ra ngoài ăn, quanh đây có cái gì ngon không?

Lục Bách Sâm: Cơm bít tết tiêu đen, ăn không?

Vu Chi: Ăn.

Lục Bách Sâm: Chờ anh vài phút, anh xuống ngay.

Vu Chi: Không cần, em muốn đi ăn với đồng nghiệp.

Lục Bách Sâm: …..

Vu Chi: Mới vừa quen đồng nghiệp, em muốn mời bọn họ đi ăn.

Lục Bách Sâm: Anh thì sao?

Khi Vu Chi nhìn thấy dòng tin này, cô còn có thể cảm nhận được sự ủy khuất của Lục Bách Sâm khi bị vứt bỏ.

Vu Chi: Tự mình giải quyết.

Một lúc lâu, đối phương vẫn chưa trả lời tin nhắn, có lẽ là lại giận dỗi rồi.

Trương Nghiên bởi vì còn bận rất nhiều việc, liền nhờ đồng nghiệp xuống nhà ăn mang cơm lên cho cô.

Ăn xong cơm hộp, cô sửa sang lại văn kiện để đưa đến văn phòng Lục tổng, cô vốn định mang tài liệu đến đặt trước bàn làm việc của Lục tổng, chờ đến khi anh quay về là có thể nhìn thấy luôn.

Nhưng cửa văn phòng vừa mở ra, Trương Nghiên liền thấy Lục tổng sắc mặt không tốt đang ngồi trên ghế.

“Lục tổng, ngài không ra ngoài ăn cơm à?”

Lục Bách Sâm cất giọng lạnh lùng: “Không đói.”

Tức muốn no rồi.

Trương Nghiên thấy anh tức giận, cũng không dám trêu chọc, cô để văn kiện xuống bàn xong liền rời khỏi văn phòng.

Trương Nghiên vừa ra ngoài liền thấy một cô gái trang điểm xinh đẹp đi ra từ thang máy, cô gái mang gương mặt tươi cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu.

Giọng nói của cô gái trong trẻo: “Xin chào, Lục tổng còn ở bên trong không?”

Trương Nghiên cúi đầu nhìn chiếc túi trong tay cô gái, mỉm cười nói: “Xin hỏi cô là?”

Vu Chi nghịch ngợm nói: “Giao cơm hộp.”

Trương Nghiên: “Cô chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị của Lục tổng.”

Vu Chi gật gật đầu.

Trương Nghiên đứng dậy gõ cửa đi vào: “Lục tổng, ngoài cửa có một vị tiểu thư xinh đẹp, nói là đến giao cơm hộp cho ngài.”

Nghe được lời này, mặt đen của Lục Bách Sâm mới hơi dịu xuống, có điều giọng nói vẫn lạnh băng: “Cho cô ấy vào.”

Vừa dứt lời, phía sau Trương Nghiên liền thò ra một cái đầu nhỏ, Vu Chi từ bên cạnh Trương Nghiên đi vào phòng.

Trương Nghiên thức thời lui ra ngoài, còn nhân tiện đóng cửa lại.

Vu Chi cười hì hì đem cơm đặt ở trên bàn trà, đi tới bên cạnh bàn làm việc: “Sâm ca, còn chưa có ăn cơm đâu.”

Lục Bách Sâm hung hăng trừng mắt, anh liếc cô một cái, ngữ khí lạnh nhạt: “Không đói.”

Vu Chi vòng đến sau bàn làm việc, kéo tay trái của anh lên, nhân cơ hội chui vào trong lòng anh, cô ngồi xuống đùi Lục Bách Sâm, đôi tay vòng lấy eo gầy rắn chắc của anh, gương mặt nhỏ vùi vào ngực anh, cô oán trách nói: “Sâm ca, trưa nay em đọc tài liệu mệt muốn chết.”

Lục Bách Sâm đối với sự làm nũng của cô, trước nay đều không thể chống cự.

Tuy rằng trên mặt vẫn lạnh lùng, trầm mặc không nói, nhưng để tránh cho cô va vào bàn làm việc, đôi tay anh đã đưa ra bảo vệ eo cô từ lúc nào rồi.

Vu Chi thấy anh vẫn không để ý đến mình, còn cố ý dụi đầu vào ngực anh.

Cô còn đem tay Lục Bách Sâm đặt lên bụng mình: “Sâm ca, anh mau sờ xem, có cảm giác gì không?”

Vu Chi vô cùng đáng thương nói: “Bụng em đói xẹp hết rồi.”

Lục Bách Sâm tuy rằng tức giận, nhưng nghe thấy lời này, anh vẫn lập tức ôm cô đến cạnh sô pha, để cô ngồi xuống, tức giận quát lớn: “Em đói thì đi ăn cơm cùng đồng nghiệp đi, đến chỗ anh làm gì?”

Vu Chi thấy anh thực sự tức giận liền cười phá lên.

Sắc mặt Lục Bách Sâm càng thêm khó coi.

“Ai nha, em đùa anh chút thôi.”

Nói rồi, cô giữ chặt tay Lục Bách Sâm, kéo anh ngồi xuống sô pha.

Vu Chi dựa lưng vào ghế sô pha, thở dài: “Bây giờ em vừa đói vừa mệt.”

Sắc mặt Lục Bách Sâm vẫn đen như cũ, nhưng tay anh đã bắt đầu mở túi đựng đồ ăn, anh lấy ra một phần cơm hộp, mở ra đặt trước mặt cô.

“Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi em không ăn trong văn phòng của anh.”

Lục Bách Sâm vừa tách đũa cho cô vừa tức giận khịt mũi.

Đúng là đã lâu rồi cô không tới văn phòng anh quấy rối.

Trước kia, lúc Lục Bách Sâm mới tới làm việc được một năm, anh vừa mới bò lên được vị trí tổng giám đốc, cả ngày bận tối mắt tối mũi.

Cứ tan tầm là Vu Chi lại tới đây ngồi với anh.

Lần nào cô cũng mang theo một đống lớn đồ ăn vặt, tự mình ngồi ở sô pha, cầm theo ipad với tai nghe, vừa xem vừa ăn vặt.

Anh cũng không biết ipad phát show truyền hình hay phim điện ảnh.

Nhưng tiếng cười ngốc nghếch của Vu Chi cứ luôn văng vẳng bên tai khiến anh không thể nào tập trung làm việc được.

Có lần, hai người bọn họ vì chút chuyện gì đó mà chiến tranh lạnh.

Anh ép Vu Chi phải đến văn phòng cùng mình.

Kết quả, cô vậy mà trả thù bằng cách mua sầu riêng và đậu hũ thối đến văn phòng của anh ăn.

Lục Bách Sâm vừa ngửi thấy hương vị kia, dạ dày liền nhộn nhạo muốn nôn.

Anh càng khó chịu thì cô ăn càng vui vẻ, ăn xong còn chạy đến đòi ôm hôn anh.

Ngày hôm đó ở trong nhà vệ sinh, Lục Bách Sâm suýt chút nữa thì nôn hết cả mật ra ngoài.

Mùi vị đáng sợ kia lưu lại trong văn phòng, thật lâu vẫn không hết.

Một tuần sau đó, Lục Bách Sâm đổi địa điểm làm việc sang phòng họp, cuối cùng cũng không quay về văn phòng nữa.

Đối với những “chuyện tốt” mà Vu Chi đã làm, Lục Bách Sâm nghĩ lại mà thấy kinh sợ không thôi.

Thời gian thực tập một tháng, nói chậm đúng là rất chậm, nhưng nói nhanh cũng thật chỉ trong chớp mắt.

Bốn thực tập sinh bọn họ, chỉ giữ lại hai người.

Vu Chi là một trong hai người đó.

Ba ngày sau khi vào làm chính thức, vừa kịp lúc công ty khen thưởng cuối tháng.

Lần này, cả phòng ban định trực tiếp đến nhà hàng Phúc Lâm Môn ăn cơm.

Trên bàn cơm, khó tránh khỏi sẽ có món nhậu.

Trong đó, cô và cô gái còn lại lập tức trở thành mục tiêu bị chuốc say.

Nguyên nhân đơn giản là vì cả hai đều là người mới, hơn nữa lớn lên còn rất xinh đẹp.

Trong thời gian này, có không ít nhân viên nam đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Nếu là ngày thường, có lẽ Vu Chi cũng sẽ bồi bọn họ uống hai ly, nhưng hai ngày này lại không tiện, vì dì cả ghé thăm, cô không được uống rượu.

Cô không ngừng từ chối, lại kéo đến không ít sự chú ý.

Ngược lại, cô gái được giữ lại cùng cô lại có tính cách hào sảng, trong chốc lát liền đạt tình hữu nghị với người khác.

Mà Vu Chi lại không thể tham gia vào vòng trò chuyện của bọn họ, cô liền nhắn tin cho Lục Bách Sâm nói muốn về.

Bên kia trả lời một câu: Được, vậy liền về.

Vu Chi thả di động vào túi, tươi cười đứng dậy vào nhà vệ sinh, cô muốn hít chút không khí trong lành.

Trong phòng, mùi rượu và mùi thuốc lá quá nồng khiến cô không thở nổi.

Vu Chi đã ở trong nhà vệ sinh hơn mười phút, cô vẫn rối rắm không biết nên lấy lí do gì để rời đi.

Nếu như ăn sắp xong rồi, cô còn có thể trốn, nhưng hiện tại bát đĩa còn chưa dọn lên hết đâu, nếu cô nói muốn đi, khẳng định sẽ quét sạch hứng thú của mọi người.

Vu Chi rửa tay, sửa sang lại quần áo một chút, lại quay về phòng.

Vừa vào cửa, cô liền thấy Lục Bách Sâm vậy mà đang ngồi cạnh vị trí của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi