TÔI NGHI NGỜ ÔNG XÃ NGOẠI TÌNH

Nghĩ đến việc có không biết bao nhiêu cô gái đang thầm thương trộm nhớ chồng của mình, Vu Chi liền buồn bực không thôi, cô chẳng còn tâm tư mà làm việc nữa.

Những người khác còn đang xem xét doanh thu sản phẩm các thứ.

Còn cô thì học theo những nhân viên cũ trộm tắt tiếng máy tính, mở đấu địa chủ ra chơi.

Nhưng có lẽ Vu Chi học nghề không tinh, vận khí cũng kém, nên khi cô còn chưa kịp đánh xong một ván, sau lưng đã xuất hiện một tiếng hừ nhẹ của đàn ông.

Vu Chi bị dọa run lên, cả người cứng lại.

Cô thầm nghĩ: Sẽ không xui xẻo đến mức vừa lúc bị lãnh đạo bắt được chứ?

Có một người còn đang thấp thỏm hơn cả Vu Chi, đó chính là trưởng phòng Tiêu thụ, Quách Khải.

Ông ta nâng tay phải che trán, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ không dám nhìn thẳng.

Hôm nay là ngày đầu tháng, Quách Khải lên tầng giao báo cáo công việc của tháng trước, không nghĩ đúng lúc lại gặp được Lục Bách Sâm đang đi thang máy xuống.

Quách Khải không thể ngờ được, Lục tổng đẽ đích thân tới phòng ban của bọn họ thị sát.

Trong lòng Quách Khải vô cùng hoảng loạn, bộ phận của bọn họ có bao nhiêu kẻ lười nhác, ông ta có thể không rõ ràng sao.

Bình thường lãnh đạo thị sát đều cần phải diễn tập, bây giờ bị đột kích như vậy, ông ta có một dự cảm không tốt lắm.

Có đôi khi, không thể không thừa nhận, dự cảm của đàn ông cũng rất chuẩn.

Đây không phải là….. tóm được một người đang đấu địa chủ rồi sao.

Ông ta hít sâu một hơi, nghĩ kiểu gì cũng phải làm cho ra dáng trước mặt tổng giám đốc.

Quách Khải nghĩ rồi liền bước về phía trước một bước, ông ta vỗ mạnh xuống bàn Vu Chi tạo thành một tiếng vang lớn.

Vu Chi lại một lần nữa bị dọa cho giật mình.

Cô đáng thương ngẩng đầu, thấy bên cạnh chính là trưởng phòng Tiêu thụ, lại chột dạ cúi đầu, làm tư thế em sai rồi, anh cứ mắng em đi.

Trong lòng Quách Khải thầm nói: Coi như cô thức thời, ngài miệng vẫn quát lớn: “Vu Chi, cô đang làm cái gì đấy hả?”

Vu Chi cúi đầu không nói lời nào.

Quách Khải liếc trộm Lục tổng vẫn đứng sau Vu Chi, tiếp tục quở mắng cô: “Bây giờ đang trong thời gian làm việc mà cô vẫn có thời gian chơi game à? Cô tới đây để chơi game à? Tập đoàn Thụy Hoa của chúng tôi lớn như vậy là để nuôi những người rảnh rỗi sao? Cô cho rằng công ty là nhà cô mở à, thích làm thì làm, thích chơi thì chơi à, cô…”

“Câm miệng.”

Nhân viên phạm sai lầm thì lãnh đạo khiển trách hai câu cũng là bình thường.

Lục Bách Sâm đứng bên cạnh cứ nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa đành phải lên tiếng.

Nghe được âm thanh cực kì quen thuộc ấy, Vu Chi vốn đang cúi đầu liền lập tức ngẩng đầu lên, quay lại nhìn về phía Lục Bách Sâm đang đứng phía sau, vẻ mặt kinh ngạc.

Lục Bách Sâm vẫn giữ nét mặt vô cảm liếc cô một cái, giống như họ thật sự không quen biết nhau vậy, giọng nói thanh lãnh, xa cách: “Hai người, đến đây.”

Nói rồi, Lục Bách Sâm cất bước đi vào văn phòng của Quách Khải.

Quách Khải và Vu Chi theo sát phía sau.

Vu Chi ngoan ngoãn đứng cạnh Quách Khải, nhìn Lục Bách Sâm ngồi trên sô pha trước mặt, cô ngược lại còn thở phào.

Lục Bách Sâm ngồi trên sô pha, một tay đặt trên lưng ghế, cả người anh dựa vào sô pha, mặt như sương giá, giọng điệu lạnh lùng, chỉ vào Vu Chi tức giận hỏi: “Cô làm gì trong giờ làm việc đấy?”

Tuy rằng anh đang giả bộ tức giận nhưng lúc nói chuyện với Vu Chi vẫn bất giác mềm hơn ba phần.

Vu Chi đan tay vào nhau, nhỏ giọng trả lời: “Chơi game.”

“Công ty là chỗ để cô chơi game sao?” Lục Bách Sâm tiếp tục hỏi.

Vu Chi ngoan ngoãn lắc đầu: “Không phải.”

Lục Bách Sâm vốn định mắng cô thêm hai câu nữa nhưng cô ngoan ngoãn như vậy lại khiến anh nghẹn câu tiếp theo trong cổ họng.

Trong lúc nhất thời, anh không biết nên nói gì với cô mới tốt.

Suy nghĩ một hồi đành bất đắc dĩ nói một câu: “Đứng sang một bên đi.”

Vu Chi “a” một tiếng, xong thực sự ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh.

Quách Khải đứng đó mang vẻ mặt mông lung, sức chiến đấu trong việc mắng người của Lục tổng giảm mạnh rồi nha.

Chẳng lẽ Lục tổng còn có lòng thương tiếc mỹ nhân?

Không đúng nha, ông ta gặp qua không biết bao nhiêu là người đẹp bị Lục tổng trách mắng đến đỏ mắt, thậm chí còn vừa khóc vừa chạy từ trong văn phòng ra.

Đúng vậy, so với Vu Chi, Quách Khải còn bị Lục Bách Sâm mắng ác hơn nhiều.

Quách Khải bị anh nói đến nỗi không dám thở mạnh.

Thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn, không ngừng gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, Lục Bách Sâm để ông ta ra ngoài, Quách Khải cũng bị mắng đến chóng hết cả mặt.

Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, ông ta mới phục hồi tinh thần, để ông ta ra ngoài? Chẳng lẽ Lục tổng còn muốn mắng Vu Chi một lúc nữa à?

Quách Khải vừa đi ra, Vu Chi lập tức không còn nghiêm chỉnh nữa, cô ngồi xuống cạnh sô pha.

Lục Bách Sâm vừa tức vừa buồn cười, giọng điệu anh nhu hòa đi không ít, dò hỏi: “Em sao lại thế này?”

Vu Chi tức giận đứng bật dậy: “Anh còn dám hỏi em sao lại thế, nếu không phải tại anh thì em sẽ phải phiền lòng như vậy sao?”

Lục Bách Sâm đột nhiên bị mắng, không hiểu ra sao, anh nghi hoặc hỏi: “Tại anh?”

Vu Chi xòe tay, tức giận nói: “Đưa điện thoại cho em.”

Lục Bách Sâm không hiểu cô có ý gì nhưng vẫn thuận theo, đưa điện thoại cho cô.

Vu Chi mở điện thoại của anh ra, bấm vào WeChat.

Cô ngay lập tức thấy được thông báo hiển thị số lời mời kết bạn, 99.

Vu Chi:!!!

Cô cảm giác phổi của mình sắp nổ tung rồi.

“Công ty anh bị làm sao thế hả, một tên đàn ông thối đã kết hôn rồi cũng không tha nữa.”

Lục Bách Sâm: …..

Tại sao anh luôn nằm không cũng trúng đạn vậy.

Anh lấy điện thoại về, tắt màn hình, không thèm để ý nói: “Không đồng ý là được rồi.”

Anh nói nhẹ nhàng như vậy, sao có thể không để ý chứ.

Vu Chi tức giận tránh tay anh, hầm hừ đi ra ngoài.

Toàn bộ nhân viên ở khu làm việc đều tập trung về phía văn phòng của Trưởng phòng Tiêu thụ.

Quách Khải vừa ra chưa đầy ba phút, Vu Chi liền tức giận đùng đùng đi ra, mọi người đều tò mò chuyện gì đã xảy ra.

Quách Khải hoang mang tự hỏi: Chẳng lẽ Vu Chi thật sự bị mắng rồi.

Không lâu sau, Lục Bách Sâm từ trong phòng đi ra, khuôn mặt anh âm trầm, không nói một lời đi ra khỏi khu làm việc.

Trên mặt Quách Khải miễn cưỡng treo lên nụ cười, đi theo phía sau Lục Bách Sâm.

Ông ta ân cần tiến lên hai bước, giúp Lục Bách Sâm ấn thang máy.

Lục Bách Sâm đi rồi, Quách Khải mới đen mặt quay về khu làm việc.

Ông ta vỗ mạnh xuống một cái bàn trước mặt, “rầm” một tiếng dọa mọi người nhảy dựng.

“Mấy người các cô, các cậu…. ngày nào cũng không có quy củ, lười biếng thành quen, hôm nay là bắt được Vu Chi, không biết ngày mai sẽ bắt được ai đâu.”

“Mỗi ngày có không biết bao nhiêu người bị khiển trách rồi, việc ngày hôm nay, chúng ta ai cũng có trách nhiệm.”

“Hôm nay, Lục tổng vô cùng thất vọng về phòng Tiêu thụ của chúng ta, về sau ngài ấy sẽ còn quay lại kiểm tra chúng ta nhiều lần nữa, các cô, các cậu…. toàn bộ phòng ban nâng cao tinh thần cho tôi, nếu còn để tôi nhìn thấy mấy người làm việc không đàng hoàng, tôi…. tôi sẽ trừ hết tiền thưởng của mấy người.”

Vừa dứt lời, phía dưới đã vang lên vài tiếng cười kích động.

Trong đó còn có người nhỏ giọng thét lên: “Aaaa, Lục tổng thường xuyên đến, tôi không thể cứ lôi thôi như vậy, sau này tôi ngày nào cũng phải trang điểm thật xinh đẹp.”

Đúng vậy, giờ đã là buổi chiều, lớp trang điểm đã bay hết rồi, nếu biết rằng Lục tổng sẽ tới, tôi đã đi chỉnh trang lại rồi.

Ai nha, tiểu Triệu, tan làm cùng đi mua quần áo đi.

……….

Quách Khải nghe được những lời thầm thì này, ông ta thiếu chút nữa tức hộc máu.

Đám phụ nữ này vậy mà còn hy vọng lãnh đạo lại đến đây thị sát, thật là đầu óc có vấn đề, lại thêm vài sai lầm nữa, liệu cái chức trưởng phòng này của ông ta có còn giữ được không.

Cả buổi trưa, trong đầu Vu Chi quay qua quay lại chỉ có mỗi câu chuyện của gần trăm lời mời kết bạn kia.

Tâm trạng vô cùng tồi tệ.

Cô nhắn tin cho Tề Đan Đan nói cùng nhau ra ngoài ăn cơm, phải phát tiết cho hả giận, đối phương cũng không chút do dự đồng ý, cô ấy nói tan tầm sẽ đến đón cô.

Vậy nên chờ đến khi tan làm, Vu Chi trực tiếp phớt lờ tin nhắn WeChat của Lục Bách Sâm.

Dọn đồ xong, cô ngồi lên xe Tề Đan Đan, tiêu sái rời đi.

Hai người ăn bò bít tết, Tề Đan Đan nhịn không được hưng phấn nói: “tiểu Chi, chị em tốt của cậu vừa được thăng chức, bây giờ đã là trưởng phòng bộ Tiêu thụ rồi đấy.”

Vu Chi chỉ bình thản à một tiếng.

“Cậu đây là có thái độ gì đấy, không thể khen vài câu cho năng lực mạnh mẽ của tớ được sao?”

Vu Chi vẫn giấu tâm sự cố gắng dựng dậy tinh thần, nói: “Đó là công ty nhà cậu, cho dù cậu có trực tiếp nhảy lên chức chủ tịch, tớ cũng không ngạc nhiên đâu.”

“Nói linh tinh gì đấy, tớ chính là dựa vào chính năng lực của mình nỗ lực đi lên, tớ cũng không tin, Sâm ca tự mình đi lên được mà tớ không làm được.”

“Đừng có nhắc đến anh ấy.”

Tề Đan Đan nghi hoặc: “Làm sao vậy?”

“Phiền.”

Tề Đan Đan nhìn bộ dáng này của cô, thử dò hỏi: “Các cậu lại cãi nhau?”

Vu Chi nghe thấy hai chữ này, bất đắc dĩ cười nói: “Ừm.”

“Lại vì chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy ngày nào cũng có người thương nhớ chồng mình, tâm mệt.”

Tề Đan Đan bật cười thành tiếng: “Có phải lại ăn giấm của cô nào rồi không?”

“A, nếu là một đã tốt, lần này nhiều người quá, giấm cũng ăn không được nữa.” Nói ra những lời này, Vu Chi tức đến tự bật cười.

Tề Đan Đan cạn lời, đối với loại chuyện này, cô nàng cũng không biết an ủi tiểu Chi như thế nào.

Mị lực của Sâm ca……căn bản là không ngăn được a.

Dáng vẻ trưởng thành, đẹp trai anh tuấn, có tài hoa có năng lực, trong tình cảm lại chung tình, quan trọng chính là có tiền.

Quả thực chính là phiên bản hiện thực của ông xã nam thần.

“Nếu không, cậu cũng để anh ấy cảm nhận một chút cảm giác nguy cơ đi?” Tề Đan thử đề nghị.

Vừa nói đến cái này, Vu Chi lại càng tức.

Cô trực tiếp nâng cổ lên cho cô nàng xem: “Người ta nhìn đến cái này, ai còn dám thông đồng với tớ hả?”

Tề Đan Đan nhìn trên cần cổ trắng nõn của cô có một ấn ký dâu tây vô cùng đáng chú ý thì phụt cười thành tiếng.

“Được rồi, đừng nóng giận mà, chúng ta chẳng qua là tìm một người để chọc tức anh ấy thôi, không phải thực sự để người đàn ông khác thông đồng với cậu, nếu tớ thực sự để cậu tìm một người đàn ông, có lẽ Sâm ca sẽ thực sự muốn cái mạng nhỏ này của tớ.”

Nói rồi, cô nàng nhướn mày với Vu Chi, ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Cậu lại đây, tớ có một cách này.”

Vu Chi ngả người về trước, nghi hoặc hỏi: “Cách gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi