TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Kidoisme

Thiền Điện vang lên tiếng khóc thút thít của phụ nữ, đây cũng là một con quái vật Văn Phong Tẫn nuôi dưỡng, mỗi lần có trộm mộ đến nàng ta sẽ gào lên cảnh báo, âm thanh chủ yếu đến từ vị trí của kẻ xâm nhập.

Nghe người phụ nữ kêu khóc, sắc mặt Văn Phong Tẫn đỏ lòm như phản ứng nhiệt hạch, nhanh chân vọt đến phương hướng xác định.

Miên Đăng!

Vị trí của tên trộm mộ chính là nơi huynh ấy đang ở!
Bên này, Vương Tiểu Mị cạn lời nhìn người anh em quơ cái móng lừa đen, luôn mồm hò anh ơi đến cứu.

Kêu mười phút rồi, huynh đài huynh chưa mệt hả?

Vương Tiểu Mị định nói: “Tôi…” không phải người xấu.

Người anh em đầu to: “Mày… mày đừng có mà đến đây á á á á —!”

Vương Tiểu Mị: “…”

Vương Tiểu Mị xấu hổ ngồi xổm, tận lực điều chỉnh góc độ sao cho quần áo chưa kéo lên nhưng vẫn không lộ hàng, tuy cả hai đều là đàn ông con trai nhưng an toàn thì vẫn hơn.

Chắc tại hành động của hắn dễ gây nên hiểu lầm, thanh niên đầu to mặt toàn bùn đất bỗng lấy hơi “hít” một tiếng rồi chạy lên liều mạng! Cậu ta lấy cái móng lừa đen to như bàn tay đập vào trán Vương Tiểu Mị cái ‘bộp’ một tiếng.

“…”

Vương Tiểu Mị mặt lạnh như tiền không hề hấn gì ngửa mắt nhìn.

Người anh em run lẩy bà lẩy bẩy: “Không, không thể nào, sao cái bánh chưng này lại không sao?! Chắc chắn tôi chưa dùng đủ lực!” Nói xong cậu ta lùi chân về giơ cao cái móng lừa lần nữa chuẩn bị đập.

Vương Tiểu Mị nghe được cả tiếng gió!

Đệt con mẹ nó anh muốn chế trụ bánh chưng hay đập chết bánh chưng vậy, anh nói mẹ ra xem nào???

Sắc mặt Vương Tiểu Mị biến đổi, tuy khi hắn biến thành cương thi làn da cứng hơn nhiều, cũng không phải là không sợ đau nhưng cái móng lừa kia trông có khác nào cái gậy bóng chày không!?

Giả sử mà nó vả trúng rồi bị hủy dung như mấy vụ đánh ghen thì phải làm thế nào?

Dưới sự sợ hãi của Vương Tiểu Mị, cái móng lừa như phát ra sát khí kỳ dị.

Người thằn lằn Mộc Nhất vẫn luôn quay xung quanh chờ lệnh nhìn con người bỗng nhiên làm ra hành động công kích chủ nhân của nó, đột nhiên nó trừng hai mắt đỏ tươi như máu, há cái mồm muốn cắt nát nửa đầu của kẻ địch!

Mộc Nhất: Bà cô mắt đỏ chỉ tay con đuỹ này cht mẹ với em

Vương Tiểu Mị cũng nhận thấy điều đó, hắn cố gắng chuồn ra xa cái móng lừa đen nhưng không ngờ chàng trai lực điền trong hắn trỗi dậy, vô tình giật luôn của quý trừ tà nhà người ta.

“Đứng im đấy!” Vương Tiểu Mị gào lên.

Quái vật trên đỉnh đầu dừng lại, người anh em không biết mình suýt cưỡi hạc về với quê cha đất tổ hai mắt vô hồn nhìn cánh tay trống không.

Thôi chết mẹ con rồi, cái bánh chưng này lợi hại quá, móng lừa đen bị nó lấy mất tiêu!

Người anh em chuẩn bị xỉu ngang, Vương – mãi chưa được chùi đít- Tiểu Mị nhanh mồm lớn tiếng gọi: “Anh đừng sợ, đừng sợ! Anh yên tâm tôi sẽ không làm tổn thương anh, tôi chỉ là con quỷ đi WC thôi, tôi không biết tại sao anh lại rơi xuống nhưng mà tôi bảo này, giờ tôi đang thiếu giấy vệ sinh. Chỉ cần anh đưa giấy cho tôi thì tôi sẽ trả lại anh cái móng lừa, thậm chí còn chỉ đường ra ngoài cho anh, anh thấy thế nào?”

Cậu ta hốt hoảng nhìn Vương Tiểu Mị, sau khi xác định làn da không giống người thường cùng tư thế đi ẻ tiêu chuẩn của hắn, gian nan hỏi: “Một con cương thi….mà cũng phải ỉa à?”

Vương Tiểu Mị: “…Con nào mà chả phải ỉa? Sao, kỳ thị à?”

Người nọ nghe xong trầm mặc một lúc lâu, cậu ta chả hiểu sao đưa tay lên lau mặt, khổ nỗi càng lau càng đen.

Cuối cùng đặt balo xuống đất móc một gói khăn giấy Thanh Phong(*) ra đưa cho Vương Tiểu Mị, tập giấy chưa bóc vỏ.

“Cảm ơn anh nha!” Người anh em tố chất tâm lý tốt thật đấy. Vương Tiểu Mị cảm ơn rối rít nhận lấy.

Tay trộm mộ ngó con cương thi thuần thục mở hộp khăn giấy Thanh Phong rồi rút ra hai tờ: “…”

Nếu mặt hắn to như cái màn hình máy tính, trên đó chắc chắn sẽ có chữ: “Đù má cương thi biết đi ỉa, cương thi biết dùng khăn giấy bla bla…”

Vương Tiểu Mị đang định chùi bỗng thấy người anh em cứ nhìn hắn chằm chằm, hắn xấu hổ ngẩng đầu nói: “Anh giai này, tôi hơi xấu hổ, phiền anh cho tôi không gian riêng, cảm ơn.”

“À, à.” Người nọ vội vàng quay đầu.

Vương Tiểu Mị thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lau lau rồi kéo quần lên. Sau đó hắn cầm cái móng lừa đen đi vài bước từ nhà xí đến bên cạnh anh giai trộm mộ.

Thành cương thi cũng có cái tốt của nó, ngồi xổm lâu mà không bị tê chân.

Chả hiểu người anh em trộm mộ hiểu lầm cái gì, bỗng khoác vai hắn thân thiết hỏi: “Tôi hiểu ra rồi, anh chắc chắn được anh tôi phái đến làm tôi sợ để sau này tôi không đi đào mả nhà người ta có phải không? Ha ha ha, tôi thông minh quá.”

Bánh chưng bình thường sao có thể nói chuyện lưu loát đến thế? Sao có thể biết đi ỉa, biết chùi đít? Sao có thể không tấn công người sống?

Cho nên, đây chắc chắn là người anh trai cậu ta thuê đến dọa!

“Ha ha, anh chắc chắn là người trong quán anh trai rồi, vất vả cho anh quá, nhanh, mau đưa cái móng lừa cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải lấy được Ngư Châu!”

Anh giai trộm mộ không biết bổ não cái gì ngửa mặt lên trời cười như ăn phải bả, nhưng Vương Tiểu Mị thấy cậu ta coi mình là người, thấy cũng tốt nên đưa cái móng lừa lại cho chủ cũ của nó.

Nhưng hắn phát hiện con bà nó tay hắn đen sì!

“Lịt pẹ móng lừa này bị nhiễm sắc thể đen rồi!” Ủa tôi nói này anh giai, sao cái mặt anh còn đen hơn cái hố phân đằng kia vậy?

Vương Tiểu Mị cạn lời: “Người anh em, nghèo đến mức nào cũng không nên sắm đồ trừ tà fake được, mạng người cả đấy.”

Anh tưởng cái bánh chưng nào não cũng phẳng hết à? Tính lừa nhau thêm một lần đau?

Người nọ cứng người, xấu hổ ngu ngốc gãi đầu: “Tôi, tôi có biết đâu. Nhà tôi hết chân lừa rồi, tôi phải đặt hàng qua mạng.”

Vương Tiểu Mị: “…” Ha ha, anh là nhất, là nhất.

Bước đầu, Vương Tiểu Mị hoàn toàn xác định anh giai này tuổi không lớn, chỉ số thông minh cũng chả cao.

“Đúng rồi, anh là bồi bàn trong quán anh tôi nhỉ, sao tôi chưa thấy anh bao giờ?” Cậu ta tùy tiện hỏi.

Vương Tiểu Mị lắc đầu trả lời: “Tôi không phải bồi bàn, tôi tên Vương Tiểu Mị, tôi cũng chả quen biết anh trai anh.”

“À thế à, tôi tên là Trinh Bắc, anh không phải người của anh tôi thì là ai? Chẳng nhẽ…” Ánh mắt cậu ta trở nên cảnh giác hẳn: “Chẳng nhẽ anh cũng là tên trộm mộ?”

Không, tôi là người chủ xui xẻo của ngôi mộ này…

Hết chương 12

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi