TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

Bị một đám quái vật nhìn chằm chằm khi đang nghênh ngang vào trong mộ là cảm giác gì?

Cạn lời, thực sự cạn lời, vừa cạn lời còn vừa cảm thấy đau trứng.

Có ai đi trộm mộ xong được chủ mộ mời vào nhà chơi đâu mà biết?

Nếu không phải bên cạnh còn có đám quái vật chảy dãi ròng ròng, bọn họ còn tưởng mình đang đi tour tham quan du lịch.

Người đàn ông họ Nghiêm nhanh chân đi về phía trước, theo sau hắn là Tiểu Lý sắc mặt trắng bệch ngó trái ngó phải.

Đầu Tiểu La đổ đầy mồ hôi, lôi vũ khí bí mật từ trong balo ra nói thầm: “Tự dưng muốn chạy về nhà đắp chăn đi ngủ.”

Trinh Bắc vẫn luôn đi phía sau cậu, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn. Một giây sau gương mặt cậu ta cứng đờ, chỉ cái vũ khí Tiểu La coi như là báu vật: “Đây là cái gì?”

Tiểu La quơ cái gậy thon dài: “Này á ~ Đây là thánh kiếm vật lý!”

Trinh Bắc: “…………..” Thánh kiếm vật lý?

“Đây là cái xà beng mà…”

Sắc mặt Tiểu La thay đổi, nghiêm túc nói: “Không, đây là thánh kiếm vật lý, tôi mới cho nó tắm trong không khí thiêng liêng của chùa miếu.”

Đến kẻ hai mặt như Trinh Bắc, giờ phút này cũng cảm thấy hít thở không nổi.

Sau lưng bọn họ bỗng xuất hiện một bàn tay khác đập ‘bốp’ lên đầu Tiểu La, chị Lôi dựng thẳng lông mày bảo Trinh Bắc: “Đừng để ý tới thằng ảo tưởng sức mạnh này, lúc nó say còn hò ‘làm tốt lắm’ lên với cậu đấy.”

“Thầy, thầy đừng nói nữa!”

“Gì? Dám cãi lại thầy mày à? Có muốn tao chia rẽ mày với ‘thánh kiếm vật lý’ của mày không thằng ranh?”

“…………..”

“………….”

Trinh Bắc yên lặng chạy qua chỗ Trinh Mộc, ghét bỏ không thèm nhìn hai người diễn trò.

“Từ, chờ một chút, một chút…”

Đột nhiên trong số đám quái vật gầm gừ xuất hiện tiếng người, cả đám sợ tới mức cứng đờ tại chỗ. Một con nữ quỷ tóc dài xuất hiện chăm chú nhìn bọn họ rồi dần dần tiến lên.

Giọng nói mốc meo như mùi nước ẩm càng làm sắc mặt người đàn ông họ Nghiêm khó coi.

Đồng tử Tiểu Lý co rút, cơ thể mềm oặt như mũi tên nháy mắt nhận được chỉ thị tấn công!

“Phụt!!!”

“A a a – tay, tay của tôi!!!! A á – đại ca!!!!!” Tiểu Lý ôm cánh tay phải bị ăn mòn, dữ tợn nằm trên đất kêu lên. Chỉ khoảng một giây sau, cánh tay gã hoàn toàn biến mất.

Mà hung thủ tạo thành những chuyện này dần xuất hiện trước mặt họ, con quái vật to lớn trong như cây nấm, nó chỉ mới nhổ một ngụm nước bọt đã lấy đi cánh tay Tiểu Lý.

Vài người cầm vũ khí tạo thành vòng nhỏ, bàn tay ra đầy mồ hôi. Không ai nhìn tới Tiểu Lý nằm vật ra đất kêu la, nhưng tiếng gào của gã cứ như đòi mạng làm trái tim tất cả mọi người đập liên tục!

Chết rồi, chết rồi!!! Chẳng nhẽ đây chính là bẫy sao?!

Nhiều quái vật như vậy…tại sao bọn họ lại tới nơi này!!! Đây căn bản không phải là nơi người sống nên đến!

“Chậc, mấy người các ngươi chả lễ phép gì cả.. ha ha ha, chủ nhân nói chỉ có bốn người được vào thôi… các ngươi tự mình quyết định xem ai vào ai ra đi… muốn ra thì…..” Nữ quỷ nở nụ cười quái dị: “Phải vào miệng bọn ta trước… ha ha ha!!!”

“Ăn ~ Ăn ~ Ăn ~ Hahaha ~ Ăn luôn!!!” Hai con quái vật biến đối thủ thành da người đồng loạt hoan hô: “Mười người chúng ta cùng nhau ăn ~ ăn nội tạng ~ ăn nội tạng rất là ngon~~~”

“Ta muốn ăn đầu…”

“Chít chít….” Ta muốn ăn tay!

“Muốn, muốn… mắt….”

“ Cak cak cak!!!” Không cần tranh nhau, ai cũng có phần!

Một đám quái vật dữ tợn quay xung quanh, dùng đôi mắt đỏ tươi tham lam nhìn thân thể bọn họ tựa như những con ác thú thấy con mồi.

Kể cả không nghe thấy đám đó nói gì thì bọn họ cũng có thể hiểu một chút!

“Bốn người?” Người đàn ông họ Nghiêm lạnh nhạt nhìn Tiểu Lý chật vật nằm trên đất, nâng chân lên đá gã vào vòng tròn quái vật, nhàn nhạt nói: “Thứ này cho bọn mày.”

Thái độ và lời nói chẳng khác nào đây là một món hàng vứt đi chứ chả phải một người sống.

Sắc mặt Trinh Mộc và chị Lôi biến đổi, liếc nhau vừa đề phòng quái vật vừa đề phòng người đàn ông sau lưng. Tuy Tiểu La nhỏ tuổi nhất nhưng khi cậu thấy ánh mắt hoảng hốt của Tiểu Lý, nhịn không được cười nhạo thành tiếng.

Họ Nghiêm hay đám đàn em của hắn đều là lũ súc sinh, chết hết càng tốt, đỡ cho lúc nào đấy đột nhiên quay ngược lại cắn cậu và thầy một cái đau điếng cả người.

Mà Trinh Bắc nắm chặt lấy góc áo Trinh Mộc, lại giống như sợ mình sẽ trở thành gánh nặng, che miệng muốn nôn.

“Ông làm gì vậy? Ông là súc sinh! Tôi đ*t **! Tôi không muốn chết! Họ Nghiêm tôi giết ông —”

Tiểu Lý bò dậy từ trên đất, gương mặt vì hận thù nên kinh khủng hơn cả quỷ dữ, gã phẫn nộ chửi bậy sau đó nhặt con dao ngắn lên chạy về phía họ Nghiêm muốn chết cùng với hắn!

Chỉ là đột nhiên giây tiếp theo cả người gã đã bị ‘người canh mộ’ chặn lại, dùng sức lôi về…

Âm thanh cắn nuốt cùng tiếng hét thảm thiết vang lên, hai bên giằng co nhau một phút mới dần im lặng.

Cái loại thanh âm này đủ khiến lông tơ con người dựng đứng.

Yết hầu Trinh Mộc không ngừng chuyển động, đến khi không khí truyền tới mùi máu tươi nhàn nhạt chị Lôi và Tiểu La cùng nhắm mắt lại, còn họ Nghiêm nhếch khóe miệng cứng đờ.

“Ọe –”

Trinh Bắc ngồi xổm xuống bắt đầu nôn khan, tiếng động làm ồn Trinh Hạo. Anh ra tỉnh dậy, sau khi thấy rõ mình đang ở đâu thì lại phát ra tiếng hét ầm ĩ.

“A ————!”

Không thể không nói giọng khỏe tới mức khiến người đàn ông họ Nghiêm hết hồn.

Tiểu La cũng bị dọa, tức giận đạp anh ta: “Im mồm, quỷ cũng chả gào to như mày!”

“Mày mà cũng dám đánh tao?” Trinh Hạo vậy mà hết sợ, bò từ dưới đất dậy đòi tính sổ với Tiểu La. Cậu trào phúng nhìn thằng ngu trước mặt rồi giơ cây xà beng lên.

Mẹ kiếp, cậu ngứa mắt thằng ngu này lâu rồi, hôm nay vừa đúng lúc vất cụ nó cho lũ canh mộ!

Chị Lôi ôm đầu thì thầm: “Thằng này đéo có não à, tưởng đây là nhà nó hay gì?”

“Anh cả, anh làm gì…” Trinh Mộc nhíu mày nhận ra Tiểu La định hành động, vội vàng vươn tay ngăn cản.

Bốp!

Một bạt tai hạ cánh trên mặt y!!!

Trinh Mộc ngạc nhiên ngẩng đầu, mà đồng tử Trinh Bắc co rụt lại, hung hăng nắm chặt tay thành quyền.

Trinh Hạo lạnh lùng nhìn y: “Cái đồ ăn cây táo rào cây sung chó má, không giúp tao mà còn dám cản tao? Giờ tao cho mày cơ hội, lập tức đưa tao tới nơi an toàn!”

“……….”

Mấy con quái vật ăn uống no đủ mặt lạnh xem phim.

Mà đám người họ Nghiêm bao gồm cả chị Lôi lẫn Tiểu La đều không nhịn được cười thành tiếng, chị Lôi nhìn về phía Trinh Mộc: “Tôi nói cậu nhịn gì nữa, ném nó đi là được.”

“………Thôi.” Mặc kệ Trinh Hạo ngu thế nào thì anh ta cũng là anh cả của y, dù Trinh Mộc thực sự muốn đập cho anh ta một trận nhưng cũng không thể để Trinh Hạo bị quái vật ăn mất.

“Chậc! Sao tính cách của cậu… Nhưng đừng trách chị nói khó nghe.” Chị Lôi khẽ cười một tiếng: “Nếu chúng ta không thỏa mãn yêu cầu của mấy con quái thì khả năng phải ở lại đây là rất cao, giờ có sáu người, phải để lại hai người… Trinh Mộc, cậu đoán xem ai sẽ ở lại?”

“Ha ha? Đừng tưởng ba người bọn tôi sẽ ở lại chứ? Nào, chọn đi.”

Bọn họ có sáu người, hiện tại chỉ có Trinh Hạo Trinh Bắc là không có năng lực, ai ở lại không nói cũng biết.

Đồng tử Trinh Mộc co chặt nhìn về phía Trinh Bắc, Trường Phong kiếm trong tay chỉ về ba người rồi lôi cậu ta ra sau lưng.

“Không ai được động vào em trai tôi! Nếu không…tôi bắt các người chôn cùng!”

Trinh Bắc không biết làm sao nhìn bọn họ: “Anh…”

Trinh Hạo nhăn mày: “Các người đang nói gì? Tại sao các người không sợ quái vật? Trinh Mộc, Trinh Bắc, trả lời.”

Nhưng chẳng có ai để ý anh ta nữa, ý tứ Trinh Mộc đã đủ rõ ràng.

Trinh Hạo, phải chết.

“Anh hai…” Đang trong lúc Trinh Mộc nhìn ba người kia, Trinh Bắc bỗng gọi tên y.

“Ơi…”

Trinh Mộc kinh ngạc còng lưng ho khan, trước mắt y tối sầm lại, hô hấp khó khăn. Mà trước khi ý thức tan biến, Trinh Mộc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trinh Bắc: “Em…”

“Anh hai, anh phiền thật ~” Trinh Bắc nở nụ cười xán lạn: “Nhắm mắt lại nào, bằng không em sẽ khiến anh đau hơn nữa đấy.”

“Trinh Mộc…”

Giọng nói ngả ngớn vang lên kèm theo đó là tiếng Trinh Mộc ngã xuống.

Trinh Bắc cười thành tiếng, dùng một tay vác người lên vai rồi quay lại nhìn chằm chằm chị Lôi: “Bà biết lâu rồi hả? Tôi ghét nhất là đồ đàn bà thông minh, phát tởm.”

Chị Lôi vỗ vai học trò còn đang ngơ ngác: “Con quái vật hai mặt như cậu còn khiến tôi tởm hơn nhiều, chậc, thối từ đầu đến đít.”

“Ha ha ha ha!” Nụ cười của Trinh Bắc chưa dừng lại, phảng phất như cậu ta được tắm trong ánh sáng mặt trời, nhưng cặp mắt đào hoa kia lại khiến lòng người rét lạnh.

Trinh Bắc nói: “Ba người mau đi nhanh lên, anh em bọn tôi còn chưa tính sổ với nhau, đặc biệt là anh cả, tôi gấp quá không chờ được anh ấy bị xé thành thịt vụn.”

“…………..”

“…………..”

“Đi thôi.” Người đàn ông họ Nghiêm lạnh nhạt xoay người, chị Lôi cũng thế.

“Các người muốn đi đâu?! Từ từ! Trinh Bắc thằng ngu này mày đừng chạm vào người tao — mẹ mày, muốn làm gì— á!!!”

Trinh Bắc một tay xách Trinh Mộc một tay nắm đầu Trinh Hạo, dưới tiếng kêu la như lợn chọc tiết của anh ta nở một nụ cười tươi roi rói.

Sau đó cánh tay kia đập đầu Trinh Hạo xuống nền đất, rút con dao ngắn từ trong balo ra…

Tiểu La nhịn không được quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trinh Bắc hưng phấn tới nổi mặt mày đỏ lừ, liếm khóe môi đầy thích thú –

Mẹ kiếp sao nhà họ Trinh lại nuôi ra được thứ vặn vẹo đến thế?

Da đầu Tiểu La dại ra, nhanh chân đổi kịp bước chân thầy mình.

Hết chương 32

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi