TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

“Cái này là điện thoại di động có thể giao lưu với người cách xa mình ngàn cây số, còn có thể đặt cơm hộp…à cơm hộp là thứ để ăn ——”

“Tôi giới thiệu sơ qua thôi nhé, về đồ điện trong nhà ờm thì —— tôi mua nhiều sách báo dành cho trẻ nhỏ, các cậu đọc hết đi nhé. Còn có cả một trăm lưu ý khi để trẻ con trong nhà, cứ từ từ làm quen…”

“—— Đây là quần áo tôi và Tiểu La chuẩn bị sẵn, có cả đồ ăn vặt và cơm hộp!”

“Tí thì quên thẻ ngân hàng! Thẻ này đứng tên tôi, bên trong có khoảng 50 vạn tệ, đương nhiên tôi biết Liêu Việt kiếm đắt hơn nhiều nhưng chẳng có ai đủ tiền mua…các cậu dùng tạm, mật khẩu là ——”

Chị Lôi kiên nhẫn giảng giải hết công dụng từng món đồ trong nhà, Tiểu La thấy thầy mình sắp hết hơi đứng ra nói nốt cách dùng TV, máy giặt, lò vi sóng. Văn Phong Tẫn híp mắt, không có hứng thú khoanh tay nghe.

Đương nhiên nếu đổi lại là Vương Tiểu Mị, gã đàn ông sẽ cười cười ôm hắn vào lòng rồi dỗ dành để người yêu nói nhiều hơn nữa.

Hiện đại?

Mồ hôi Tiểu La tuôn như suối, tưởng mình giảng giải chưa đủ rõ ràng khiến Văn đại ca không hiểu, càng kiên nhẫn nói rõ hơn tác dụng của từng cái nút trên bảng điều khiển.

Nửa ngày sau.

Văn Phong Tẫn: Chậc.

Tiểu La: …Phải gã ghét tôi không? Ơ hu hu hu, chắc chắn là thế!!!

Mà ở bên kia.

Vương Tiểu Mị gật đầu bảo chị Lôi: “Tôi đã hiểu.”

Hắn nhận chiếc điện thoại di động, dưới ánh mắt kinh ngạc của chị Lôi nhẹ nhàng mở kho ứng dụng tải mấy app hay dùng về.

A ~ Có cả “Nông trại vui vẻ” và “PUBG”!!!

“Cậu học nhanh thật.” Chị Lôi giơ ngón cái lên cảm thán.

Vương – vốn là người hiện đại – Tiểu Mị cười tươi như hoa làm chị Lôi ba mươi tuổi mềm cả lòng, quên luôn đây vốn là một con cương thi bất tử, đưa tay lên xoa đầu hắn.

Trời ơi sao lại dễ thương thế này không biết!

Kỳ thực mặt Vương Tiểu Mị nghiêng về nho nhã lễ độ, mỗi tội sâu trong linh hồn hơi ngu thành ra càng cười càng giống con cún vẫy đuôi.

“Chị đừng lo, chúng tôi tuy là người cổ đại nhưng khả năng thích ứng nhanh lắm!” Vương Tiểu Mị cố ý ngoan ngoãn, chị Lôi cười ha ha gật đầu.

“Được rồi, vậy các cậu nghỉ ngơi đi nhé.” Chị ta chỉ vào cái bao tải trên đất: “Đồ mang lên từ mộ tôi sẽ nhanh chóng đấu giá, tiền gửi hết vào tài khoản của các cậu.”

Vương Tiểu Mị ngạc nhiên: “Chị không giữ lại à?”

Chị Lôi nhún vai: “Các cậu cho tôi Liêu Việt kiếm đã là báu vật đáng quý nhất rồi. Tôi theo nghiệp rèn kiếm, xuống mộ là để sưu tầm thần binh khắp thiên hạ, giờ đã chiếm một món làm của riêng thì phải biết điểm dừng, tham lam quá sẽ đánh mất bản tính.”

“Tóm lại các cậu cho tôi bao nhiêu tôi sẽ trả đủ bấy nhiêu, yên tâm.” Chị Lôi giơ tay lên vỗ vai hắn: “Nói thật, tôi có cảm giác các cậu thực sự không giống cương thi và quái vật, nếu được vẫn có thể làm bạn bè. Chuyển lời cảm ơn từ tôi đến chồng cậu nhé, về chuyện Liêu Việt kiếm.”

“Được.” Vương Tiểu Mị gật đầu, đối diện với nụ cười của chị Lôi, hắn cảm thấy hóa ra trên đời vẫn còn ấm áp.

Con người ai cũng có mặt tốt và mặt xấu, chỉ cần mặt tốt chiếm nhiều hơn là có thể sống dưới ánh nắng mặt trời.

Tiểu La sụt sịt bị Văn Phong Tẫn trừng mắt nửa ngày, nghe được lời tạm biệt của sư phụ hết hồn vẫy tay chào rồi chạy biến.

Chị Lôi khoác bao cổ vật, xua tay với Vương Tiểu Mị: “Chúng tôi đi trước, có gì thì gọi điện, à nhớ nạp tiền trước khi gọi!”

Đối với chủ mộ nghìn năm tuổi như Văn Phong Tẫn, chị Lôi rất nghiêm túc cúi đầu chào hỏi rồi kéo Tiểu La ai về nhà nấy.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, toàn bộ cơ thể Vương Tiểu Mị thả lỏng. Đôi mắt sáng như sao, hắn nhào vào lòng Văn Phong Tẫn làm nũng: “Ui ui ui—— tôi có điện thoại rồi nè ~ Tôi muốn chơi game ~ muốn coi anime ~~”

“Sau đó tôi còn muốn uống trà sữa nè ~ coca nè ~ hamburger nè ~ tôm hùm đất!! Òa nhiều quá ~~~ Tôi có tiền rồi, chúng ta đi du lịch vòng quanh thế giới đi ~~ Tôi muốn đi với anh ~~”

Vương – phát điên phát rồ – Tiểu Mị đu đưa trên người gã đàn ông kêu ‘ư ử’.

Văn Phong Tẫn nâng mông hắn, cưng chiều nở nụ cười.

“À đúng rồi! Giờ tôi có thể ăn mấy thứ kia không?” Vương Tiểu Mị bỗng sợ hãi cúi đầu hỏi Văn Phong Tẫn.

Cặp mắt cún ướt sũng hệt như chỉ cần gã đàn ông lắc đầu là sẽ khóc ngay.

“Có thể.” Văn Phong Tẫn đáp.

‘Bùm’ một cái, đôi mắt bánh chưng nhỏ sáng bừng lên, lỗ tai vô hình dựng ngược đến cả cái đuôi cũng điên cuồng vẫy qua vẫy lại.

Vương Tiểu Mị ôm cổ Văn Phong Tẫn, hai chân vung vẩy ngửa mặt lên trời cười ha ha.

Sau đó hắn lại biến thành người điên bấm điện thoại.

“Trà sữa, gà rán, coca cola! Tôm hùm đất hamburger! Ăn ăn ăn —— gâu gâu gâu!!!”

Ôi cái tư thế này…

Văn Phong Tẫn nâng cái mông nhỏ, ngửa đầu nhìn Vương Tiểu Mị bật cười: “Đừng kêu tiếng chó.”

“Gâu gâu gâu.”

“Ha ha ha…”

Tiếng cười khàn khàn gợi cảm từ miệng Văn Phong Tẫn truyền tới, gã ôm nhóc điên của mình chậm rãi đi vòng quanh nhà. Đối với kiến trúc xa lạ hoàn toàn khác hẳn một ngàn năm trước cùng với những thứ được gọi là điện, phương tiện giao thông đột nhiên thích ứng hơn rất nhiều.

Quên đi, Văn Phong Tẫn cảm thấy mình nên thích ứng dần dần.

Captain America ngủ say 70 năm dậy còn ngơ ngác huống chi con cương sống 1000 năm trong mộ.

Vương Tiểu Mị nhìn dòng người nô nức trên đường rồi lại chỉ vào mình và Văn Phong Tẫn, cười nói: “Hai chúng ta quả nhiên là đồ cổ.”

Câu này hợp lý muốn chết.

Tối hôm qua Vương Tiểu Mị và gã cùng nhau tắm. Hắn sợ gã đàn ông không biết dùng nước nóng, cái bánh chưng trắng bóc ngồi trong bồn, Văn Phong Tẫn nổi hứng tính làm mấy chuyện xấu xa…

Ai dè bị người ta cản lại.

Văn Phong Tẫn: “…Đây là thứ gì?”

Vương Tiểu Mị: “Hở? Tôi tưởng anh cần sữa tắm? Ra là muốn dầu gội à?”

Văn Phong Tẫn: “…”

“À tôi biết rồi!” Cảm giác mình hiểu được anh chồng cổ đại, Vương Tiểu Mị để gã dựa vào người rồi đổ cả đống dầu gội lên mái tóc bạc trắng: “Anh không biết dùng dầu gội? Nó tốt lắm, để tôi làm mẫu cho anh.”

Văn – ngồi xổm trong bồn tắm với cái đầu đầy bọt – Phong Tẫn: “Haiz…”

“Ế đừng cúi đầu, cái này dính vào mắt thì cay lắm.” Vương Tiểu Mị vừa nói xong mắt trái Văn Phong Tẫn đã cảm thấy nhói.

Gã thuận thể ngẩng đầu, mở to mắt phải nhìn Vương Tiểu Mị vội vàng chạy đi lấy khăn lông lau cho mình.

Bọt màu trắng nhanh chóng bị lau đi, nước nóng xả lên mặt, động tác chà lau của Vương Tiểu Mị chậm lại. Gương mặt uy nghiêm sắc bén, cặp mắt hẹp dài của gã đàn ông chỉ chăm chú nhìn hắn.

Chẳng sợ đau, chẳng sợ khổ chỉ có dịu dàng tan chảy lòng người.

“…”

Vương Tiểu Mị mím môi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên gương mặt gã đàn ông.

Mùi sữa tắm cùng với cánh môi mềm mại co giãn…

Ngọt.

Cực kỳ ngọt.

Vương Tiểu Mị nghiêng đầu quay sang hướng khác, từ tai tới cổ đỏ bừng. Khóe miệng Văn Phong Tẫn nhếch lên dựa vào người hắn không hề phòng bị.

Thực ra ban đầu gã đàn ông chỉ muốn ở cạnh người gã thương nhưng do tham lam, muốn một chút lại muốn thêm chút nữa… Văn Phong Tẫn thầm nghĩ, cánh tay nhẹ nhàng xoa bọt nước rồi xả.

Chờ hai người tắm xong, Tiểu Mị lôi Văn đại ca mặc áo ngủ hưng phấn dùng điện thoại đặt thật là nhiều đồ ăn đầy cả một bàn.

Chóp mũi toàn là vị mỡ, Văn Phong Tẫn nhíu mày.

Thực ra người cổ đại chú ý dưỡng sinh từ sớm, Văn Phong Tẫn theo chủ nghĩa ăn thanh đạm vậy nên gã chỉ nếm nếm cho có rồi buông đũa.

Vương – mải chìm đắm trong mỹ thực – Tiểu Mị không phát hiện, ăn hết cả đống còn lại xong dọn dẹp, ngồi trong lòng anh chồng chơi game, xem anime cho thỏa lòng mong ước.

Hận không thể phân thân ra mỗi phần làm một việc.

Thời gian dần trôi đi, Vương Tiểu Mị đắm chìm trong game bị người ta che mắt, hắn gào ầm lên, quay đầu chỉ thấy sắc mặt Văn Phong Tẫn xanh mét.

Vương chó con chuẩn bị nổi giận: …

Hổng, hổng dám đâu.

“Sao thế?”

“Đêm đã khuya.”

Văn đại ca xụ mặt nhìn hắn không chớp mắt.

Vương Tiểu Mị ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời tối om, hắn cũng không biết từ khi nào mình đã nằm trong quan tài, vừa quay ra nhìn đồng hồ —— mẹ ơi, rạng sáng rồi!

Lúc này Vương Tiểu Mị mới phát hiện hình như nãy hắn mải chơi quá quên mất Văn Phong Tẫn…

Hắn liếc gã đàn ông bỗng nhiên cảm thấy hơi áy náy. Suy cho cùng đây là địa bàn của hắn, tùy ý sung sướng mà quên mất Văn đại ca lần đầu tiên đặt chân tới đây. Hắn đã không giúp thì thôi lại còn làm lơ người ta, để người ta chờ đợi đến tận sáng…

Nhớ ban nãy Văn Phong Tẫn không ăn cơm có thể là không thích..

Vương Tiểu Mị vô cùng áy náy.

Hắn gục đầu ném điện thoại xuống sàn rồi chui vào lòng gã đàn ông, bởi vì không có giường nên quan tài được đặt cạnh cửa sổ trong thư phòng.

“Tôi sai rồi…” Vương Tiểu Mị bĩu mỗi từ dưới nhìn lên mặt Văn Phong Tẫn cẩn thận làm nũng: “Anh giận hở?”

Sắc mặt Văn Phong Tẫn rất khó coi, ánh mắt nhìn về phía cái ‘di động’ kia càng ngày càng nguy hiểm.

Vương Tiểu Mị chả biết làm sao, chỉ đành cọ cái đầu xù vào ngực gã: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi —— ”

Văn Phong Tẫn bị hắn cọ phiền, chưa tới một phút đã bật cười.

Vương bánh chưng nhỏ lập tức lên tinh thần ôm cổ gã cọ tiếp, cọ mãi, cọ mãi, cọ luôn thành cái ổ gà.

Cuối cùng gã đàn ông không nhịn được đè đầu hắn, vừa buồn cười vừa bất lực: “Ngủ thôi.”

“Được ~”

Vương Tiểu Mị nằm trong quan tài, nghe vậy rúc thẳng vào lòng Văn Phong Tẫn.

Tấm màn ngăn cách vô hình sau khi bọn họ có lại ký ức hoàn toàn biến mất, giống như đôi vợ chồng già cãi nhau buổi sáng làm hòa xế chiều.

Hai người ôm nhau ngủ, một đêm không mộng.

Hết chương 41

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi