TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

“Đừng nghịch! Đại Bạch, qua ăn cơm.”

Vương Tiểu Mị vẫy vẫy tay, mắt chó Bạch Ngọc trừng lớn: “Anh gọi ai là Đại Bạch?”

Văn Phong Tẫn trừng lại.

Bạch Ngọc héo: “Dạ vâng em là Đại Bạch.”

Vương Tiểu Mị: …Muốn cười lắm nhưng phải liều mạng nhịn xuống.

Hắn dọn bát đũa, múc cho mình và Văn Phong Tẫn mỗi người một bát cháo lớn rồi lại làm tương tự với Bạch Ngọc. Nói thật Vương Tiểu Mị khá thích cậu ta bởi vì tình tình giống đứa bạn cùng phòng đại học hay tấu hài của hắn, nhìn qua có vẻ thân thiết.

Thấy có đồ ăn, mắt Bạch Ngọc sáng lên. Hèn hèn nhìn quanh nửa ngày, cậu ta thấy an toàn rồi mới chép miệng nâng bát lên húp.

Ba người ăn cơm, Văn đại ca không được thỏa mãn ở phương diện nào đó biến thành cái máy lạnh miễn phí. Vương Tiểu Mị run bần bật, hết hồn gắp miếng dưa muối đưa tới bên miệng gã đàn ông: “Nào ~”

Văn đại ca nhìn miếng đồ ăn xấu xí khoảng chừng ba giây, khí lạnh không tắt nhưng vẫn há mỏ ra đớp. Mỗi tội ăn xong gã còn chơi xấu, cắn chặt lấy cái đũa Vương Tiểu Mị không buông.

Một tay gã đàn ông chống má, đôi mắt hẹp dài híp lại không nói lời nào cứ nhìn hắn chằm chằm.

Nửa phút sau Vương Tiểu Mị đỏ mặt chịu thua, lẩm bẩm đáp: “Biết rồi mà…anh làm được chưa!”

Hàm răng trắng tinh buông lỏng, khí lạnh biến mất. Tuy sắc mặt gã không thay đổi là mấy nhưng Bạch Ngọc bên cạnh húp cháo vẫn được tặng kèm bát cơm chó siêu to khổng lồ.

Đánh chén xong xuôi, Bạch Ngọc tích cực thu dọn bát đũa sợ hãi lấy lòng hai kẻ không rõ chủng tộc trong nhà.

“Cảm ơn các anh đã cứu mạng còn cho tôi ở lại, chắc chắn tôi sẽ không nói bậy đâu. Trời không còn sớm nữa, tôi đi đây.” Bạch Ngọc nhanh chóng gấp tấm thảm đặt lên ghế sopha, xấu hổ gãi đầu nói với Vương Tiểu Mị và Văn Phong Tẫn: “Quần áo hôm qua của tôi ở đâu vậy? Tại điện thoại với tiền còn bên trong, nơi này cách nhà rất xa không có nó không gọi được xe…”

“À đây, cậu đừng khách khí.” Vương Tiểu Mị chui đầu vào toilet xách cái túi ra: “Đồ của cậu toàn máu là máu, tôi giặt rồi, cậu xem còn thiếu gì không?”

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Bạch Ngọc mở túi đảo qua đống quần áo, bất chợt ‘keng’ một tiếng, thanh sắt màu đen rơi thẳng xuống sàn nhà.

Cậu ta vội vàng nhặt lên, cẩn thận nhét nó lại vào túi.

“Gì thế?” Vương Tiểu Mị tò mò hỏi.

“Cái này à? Là đồ tôi làm căn cứ theo sách cổ, tuy nhiên không đủ lý thuyết nên nó rởm lắm, cơ mà đừng có xem thường nhá!” Bạch Ngọc lôi thanh sắt đen ra khoe khoang với Vương Tiểu Mị.

“Giơ nó lên sau đó nhắm thẳng vào đám người có ý xấu… Hầu hết chúng nó sẽ bị tan biến.”

Thanh sắt màu đen kia đột nhiên va phải miếng vải, miếng vải nhanh chóng ‘phừng’ một tiếng rồi tan thành mây khói hệt như nó vốn là chất lỏng chứ không phải vật rắn!

Vũ khí của Trinh Bắc!

Đồng tử Vương Tiểu Mị co rụt lại nhanh chóng quay đầu nhìn Văn Phong Tẫn mà sắc mặt gã đàn ông cũng không tốt lắm, âm trầm hẳn xuống.

Bạch Ngọc không thấy biểu cảm của họ, vẫn mải ngây ngô khoe khoang: “Thế nào? Lợi hại không? Ha ha ha, tuy thanh sắt này chỉ có tác dụng như thế nhưng ông nội tôi đã từng làm ra phiên bản cấp cao hơn của nó, màu đen là cấp thấp nhất, đợi tới khi ra màu vàng thì chỉ cần một nhát là có thể đánh chết toàn bộ mấy thứ kinh khủng kia!”

Đang lúc cậu còn đang đắc ý khoe khoang về bảo bối đột nhiên giây tiếp theo Văn Phong Tẫn đã nhào tới, hung dữ xách cổ Bạch Ngọc ném lên tường!

“Ui vãi – khụ khụ – này!!! Anh muốn làm gì??” Hai chân Bạch Ngọc không chạm đất, cố gắng lôi bàn tay cứng như gông xiềng ra: “Anh bỏ tôi xuống!! Cứu!!!”

Ánh mắt gã đàn ông không chút giao động biến thành màu đỏ tươi như máu. Gã gằn từng chữ lạnh như băng: “Ngươi quen Trinh Bắc.”

Lúc còn ở địa cung Trinh Bắc cho Vương Tiểu Mị ăn hai viên đạn, thiếu chút nữa còn xiên chết Văn Phong Tẫn, tuy cuối cùng cậu ta đã gặp báo ứng nhưng còn lâu gã đàn ông mới nuốt trôi cục tức này. Nếu không phải Vương Tiểu Mị ngăn cản, gã để nó cho đám Mộc Nhất ăn còn nhẹ chán!

“Phong Tẫn!”

Vương Tiểu Mị hoảng sợ nhanh chân túm cánh tay gã đàn ông, kìa, mắt Đại Bạch trắng đã ra rồi!!!

“Em từ từ, chưa chắc đã phải là cậu ta!” Một ý tưởng hiện lên trong đầu Vương Tiểu Mị, hắn nhanh chóng hỏi Bạch Ngọc: “Bạch Thành là gì của cậu?”

Bạch Ngọc thở dốc, vội vàng trả lời: “Là…là ông nội tôi…”

“Biết ngay mà…” Vương Tiểu Mị đau đầu lôi Văn Phong Tẫn lại, thế giới này đúng là cái vòng tròn luẩn quẩn giống như có ai đó đang thâu tóm mọi thứ.

“Buông ra đi, người đưa vũ khí cho Trinh Bắc có khả năng là ông nội cậu ấy.”

Văn Phong Tẫn liếc Bạch Ngọc bị dính trên tường một cái, dùng giọng mũi trào phúng rồi thả tay.

“Khụ khụ khụ…”

Bạch Ngọc rơi xuống đất ngồi xổm che cái cổ ho mất nửa ngày mới ổn, hắn cảnh giác nhìn Văn Phong Tẫn, vội vàng hỏi: “Sao các anh lại biết ông nội tôi? Các anh gặp ông ấy rồi à?”

Đôi mắt lớn nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mị, hắn thở dài vỗ vỗ Văn Phong Tẫn đang khó chịu: “Em lên nhà lấy Khai Minh xuống đây.”

Văn Phong Tẫn rũ mắt nhìn Bạch Ngọc.

“Không sao, đừng lo lắng. Anh tự có phòng bị.” Vương Tiểu Mị thấp giọng tiếp lời Văn Phong Tẫn mới chịu đi.

Không phải hắn hoài nghi ai mà mọi chuyện diễn ra quá trùng hợp, bọn họ vừa mới hỏi thăm vũ khí kia thì đột nhiên người có quan hệ với nó xuất hiện trước mặt, hệt như có đôi mắt kỳ lạ nào đó đang nhìn chằm chằm trong tối.

Hơn nữa từ trong ký ức biết Trinh Bắc thực sự là thằng biến thái, có câu ‘một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng’, hắn không muốn mình đụng phải một con Boss khó chơi nào khác.

Vương Tiểu Mị ngồi xổm xuống dùng tay xoa cổ Bạch Ngọc: “Bọn tôi chưa từng gặp ông nội cậu nhưng đã từng gặp qua loại vũ khí giống hệt. Người cầm nó suýt chút nữa đã giết bọn tôi.”

Khóe miệng hơi cong, đôi mắt màu đen dịu dàng như ngọc mềm mại lại có phần lạnh lùng, Vương Tiểu Mị nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc.

“Sau đó bọn tôi tra được, người làm ra nó tên là Bạch Thành.”

Móng tay được cắt tỉa gọn gàng dần phóng to dưới con ngươi, cuối cùng chạm nhẹ vào giữa lông mày cậu…

“Đừng trách tôi hay nghi ngờ.” Người đối diện cực kỳ lạnh nhạt nói: “Hiện tại tôi không chỉ có một mình, tôi còn một người nữa phải bảo vệ.”

Không, không phải!!!

Bạch Ngọc nhìn người đàn ông nhỏ bé mềm mại từng mặc tạp dề nấu cơm trong bếp nháy mắt biến thành con dao sắc nhọn giống hệt bạn đời của hắn, há miệng thở dốc không nói chuyện. Trong ấn tượng của cậu, ông nội là người cực kỳ hiền lành chắc chắn không có chuyện ông giúp người khác làm hại hai kẻ trước mặt.

Cho nên Bạch Ngọc chọn im lặng.

Nhìn con ngươi cậu héo xuống, lạnh lùng trên mặt Vương Tiểu Mị tan biến. Má ơi học Văn Phong Tẫn khó vãi, trừng đau cả mắt.

“Được rồi cậu đừng suy nghĩ nhiều, kể cả ông nội cậu có làm thì cũng chả liên quan đến cậu. Bọn tôi sẽ thả cậu đi.” Vương Tiểu Mị xoa cổ nhìn Bạch Ngọc đột nhiên ngẩng đầu hai mắt lóe sáng!

“Thật á!!!” Bạch Ngọc chờ mong nhìn hắn: “Hai anh thả tôi đi? Không giận chó đánh mèo lên tôi?”

“Đương nhiên, bọn tôi đâu phải người xấu.” Lời vừa dứt, Vương Tiểu Mị cứ cảm thấy nó kỳ kỳ. Nhưng vừa đúng lúc Văn Phong Tẫn đi từ trên tầng xuống trong tay còn cầm theo Khai Minh.

Lúc hắn duỗi tay nhận lấy, Khai Minh nóng hệt như cái lò sưởi. Tưởng tượng nếu thằng cha này có miệng, chắc chắn nó sẽ ghét bỏ gào vào mặt gã đàn ông ‘cút xa bố mày ra hộ cái!’.

Đợi cho nó hạ hỏa, Vương Tiểu Mị đập ‘bộp’ phát vào mặt Bạch Ngọc.

Cậu ta ngạc nhiên: “Anh làm gì á?”

Vương Tiểu Mị hỏi: “Nóng không?”

Bạch Ngọc lắc đầu: “Không nóng, nhà anh có điều hòa.”

Khóe miệng Vương Tiểu Mị giật giật: “…Tôi hỏi con dao có nóng không?”

“Không, lạnh lạnh.” Bạch Ngọc ngồi ngốc trên đất mặt còn dán Khai Minh: “Sao dao còn biết nóng thế?”

…Không có vấn đề thật.

Vương Tiểu Mị liếc Văn Phong Tẫn hoàn toàn yên tâm, nhìn Bạch Ngọc cũng không còn cảnh giác như trước nữa.

“Được rồi Đại Bạch, giờ bọn tôi có thể tin tưởng cậu.” Vương Tiểu Mị lôi cậu ta dậy: “Nào, giờ cậu có thể kể cho tôi về chuyện ông nội cậu không?”

Lý Mạn Mạn hôm nay thay ca từ hai giờ sáng đến tận tám giờ tối vốn dĩ đã rất mệt, ấy vậy mà bạn trai cô gần đây còn xa lánh.

Nhìn màn hình điện thoại tắt dần, Lý Mạn Mạn thô tục mắng: “Mẹ thằng khốn, dám không trả lời tin nhắn của bà!”

Cô tức giận ném điện thoại vào túi, đứng trước cửa nhà tìm chìa khóa. Phía sau đột nhiên ‘tinh’ một tiếng, hình như có thứ gì đó rơi xuống.

Lý Mạn Mạn quay đầu nhìn qua, phát hiện cửa nhà đối diện có một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm đó.

Lúc nhìn thấy chiếc nhẫn đồng tử của cô giãn ra, vui vẻ nhặt nó lên. Bên ngoài chiếc nhẫn không có hoa văn nào lớn, bên trong chỉ khắc một chữ ‘Bạch’ rất nhỏ.

Dựa trên hình dáng, chất liệu này – nhất định là vàng!

Lý Mạn Mạn sung sướng vươn tay xoa lên chiếc nhẫn, ôi thực sự ~ cô kích động vuốt ve mặt ngoài của nó. Bạch? Cô nhớ hình như làm gì có khách nào thuê ở đây họ Bạch?!

Nhưng chắc không ai để ý đâu nhỉ? Cô nhặt được đương nhiên nó là của cô rồi!!!

Ai kêu không giữ được những đồ quý giá, muốn trách thì trách mình xui thôi chứ trách ai bây giờ?

Huống hồ, nhìn mặt nhẫn phát ra ánh sáng trầm ổn, cô nghĩ: Đây không phải là thứ nên xuất hiện trên ngón tay xinh đẹp quả tôi sao~

Cô mang nhẫn xoay người vào nhà, nghĩ mai phải ra tiệm vàng bảo họ xóa trên trên nhẫn là xong.

Bốn giờ chiều, Bạch Ngọc mặc bộ quần áo Vương Tiểu Mị cho mượn đi trước, hắn đi giữa còn Văn Phong Tẫn ghét bỏ đi sau nhìn con đường giơ bẩn, chậu hoa giấy vỡ nát sơ xác cùng cầu thang tối om mang theo mùi thối. Vách tường còn có đồ vật ai ném lung tung nhìn qua đã thấy ớn, ngay cả trên tay vịn cũng toàn là bụi bẩn.

Văn Phong Tẫn cau mày, một tay gã cầm mái tóc dài màu bạc, một tay cố gắng bảo vệ tóc Vương Tiểu Mị khỏi đám bụi mịt mù.

“Không giờ hai anh theo tôi về đây luôn.” Bạch Ngọc thở hổn hển nói: “Đây là nhà tôi, bút ký ông nội để lại đều ở đó.”

Trong lòng Vương Tiểu Mị cứ cảm thấy lo lắng không yên, nhưng bỏ xuống không được nên hắn đành phải tự tới.

“Thì tôi cũng có nghĩ là cậu cho bọn tôi xem đâu, tưởng đó là vật tổ truyền chứ?”

“Ha ha, không có gì. Tại bên trên viết toàn chữ tôi chả hiểu, tiện cho hai người đọc để học hỏi luôn.”

“…”

Cuối cùng cũng tới, Bạch Ngọc hít hơi sau đó mở cửa. Nơi cậu ta ở là một căn nhà có hai phòng ở khoảng 60 mét vuông. Sau khi thu dọn sạch sẽ, Bạch Ngọc chui vào trong phòng ngủ lục tung lên cuối cùng ôm thùng giấy ra ngoài, bên trong còn có máy quyển sách linh tinh trông bìa có vẻ đều là đồ cổ.

“Phong Tẫn…” Chưa đợi hắn gọi xong, Văn Phong Tẫn đã nhặt đồ trên đất lên bắt đầu lật.

Vương Tiểu Mị duỗi tay xoa cổ, Bạch Ngọc lơ đãng quay đầu phát hiện hình như có thứ gì đó màu đỏ lóe lên sau đó nháy mắt biến mất…

Ảo giác hả? Bạch Ngọc khó hiểu gãi đầu…

Hết chương 47

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi