TÔI NGỦ CÙNG CHỒNG TRONG QUAN TÀI

Edit: Kidoisme

“Trên bia mộ nói, mộ này so với Hoàng Lăng đồ sộ hơn nhiều. Lăng mộ an táng hai người, một người chết…còn một kẻ sống!”

“A? Haha, chú già chú biết nói đùa ghê, người sống vùi vào đất cũng thành người chết mà thôi!”

Mấy tên đàn ông cười ha hả.

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không, người sống thật…Bia mộ ghi lại chủ nhân ngôi mộ này và vị hôn thê đoạt được một viên tiên đan, khi đó cả hai người được xem là đối tượng bị truy nã, cuối cùng chủ nhân ngôi mộ cùng vị hôn thê của gã bị dồn đến đường cùng. Kết quả vị hôn thê bị giết, chủ mộ ăn viên tiên đan kia mà trở thành quái vật bất tử.”

Nói đến đây, người đàn ông cố ý hạ giọng, xây dựng nên bầu không khí khủng bố, nói tiếp: “Nhưng mặt khác trên tấm bia ghi lại, thực ra người nọ cũng không phải vị hôn thê của chủ mộ, mà là chủ mộ đơn phương thầm mến người ra, cuối cùng vì yêu sinh hận nên cãi nhau, lúc đoạt đan dược vô tình hại chết người yêu… Hầy, người chết rồi lại tiếc hận.”

“Nhiều năm sau, chủ mộ vì báo thù nên đã triệu tập một đám người kỳ dị sưu tầm đủ loại công thức hồi sinh người chết, càng thu càng nhiều, cuối cùng gã vẫn không có cách nào cứu được vị hôn thê, phát điên dẫn người giết người vô số, máu chảy thành sông. Chỉ cần là những kẻ có liên quan đến việc này đều bị hắn ném vào trong mộ, treo lên từ từ tra tấn đến chết!”

“Mấy cái xác khô chúng ta vừa thấy ở cửa—?”

“Hẳn là những người từng bị chủ mộ giết hại dã man…”

“Nghe ớn chết đi được….” Một tên trộm mộ nuốt nước miếng, nhớ đến đống xương khô chồng chất lên nhau vừa đi qua ban nãy, cảm giác sởn hết gai ốc.

Bọn họ là người sống đương nhiên không sợ mấy bộ xương trắng nhưng nếu đổi thành hàng vạn cỗ thi thể bị treo lên không trung thành chuông gió bay bay thì chưa chắc.

Hơn nữa độ chính xác cũng cao, vì anh em của họ cũng vừa bỏ mạng tại nơi này.

“Ta còn nghe nói hắn dùng đan dược biến rất nhiều thuộc hạ của mình thành quái vật để bảo vệ địa cung, sau đó cùng người mình yêu hôn mê dưới gốc cây thần. Bia mộ nói vàng bạc châu báu của chủ mộ chất cao như núi, thậm chí còn có mấy món kỳ trân dị bảo chỉ được nghe nói trong truyền thuyết, tùy tiện lấy ra một món là có thể dậy sóng toàn thế giới!”

Nhắc đến bảo vật, gương mặt gã đàn ông hưng phấn lạ thường: “Lần này mục đích chúng ta đến đây là để tìm ‘Ngư Châu’ cho kim chủ, chỉ cần lấy được nó…”

Ánh mắt ông ta sáng rực, nghĩ đến đống tiền đối phương đáp ứng trả cho mình, miệng cười không khép lại được.

“Nhưng mà con đàn bà được chủ mộ yêu thương cũng xui không chịu được, tên chủ mộ này nhìn qua cũng chả phải dạng tốt đẹp gì.” Người đàn ông vừa đứng vừa đá hòn sỏi trên đất, gã ta nói với mọi người: “Mẹ kiếp đi nhanh lên! Nhanh còn về đi nghỉ phép!”

Người đàn ông trung niên cười cười đứng dậy: “Ai nói đó là đàn bà? Bia mộ nghi lại người gã chủ mộ yêu là sư huynh đồng môn của hắn!”

“Hả?!” Mấy người đàn ông lộ ra mặt tởm lợm, xì một tiếng khinh thường: “À, thì ra là hai thằng gay chết tiệt, chủ mộ đúng là đứa biến thái.”

“Đàn ông với đàn ông chơi kiểu gì?”

“Mày thiếu kiến thức chứ người ta thiếu đâu, chơi đa dạng lắm.”

“Xùy! Cút cút cút!”

Mấy tên đàn ông trêu đùa trang bị của nhau, người đàn ông trung niên nhanh chóng bình tĩnh lại tiến về phía trước.

Văn Phong Tẫn đứng yên một chỗ trong địa cung, tiếng thở trầm thấp áp lực vang vọng khắp nơi gã đứng.

Thứ phát ra âm thanh là một người ‘thằn lằn’ quỳ rạp trên mặt đất, mà cũng không biết có nên gọi thứ đó là người hay không…

Bởi vì ‘người’ này hoàn toàn không có da và lông tóc. Thứ lộ ra trên cơ thể nó đều là cơ bắp chằng chịt mạch máu nhưng nếu nhìn kỹ có lẽ sẽ thấy đám mạch máu kia chính là làn da của nó, còn máu trên người hệt như dịch nhầy được phân bố khắp cơ thể.

Quái vật thằn lằn phát ra vài tiếng ‘ha ha ha’ không rõ nghĩa ấy vậy mà Văn Phong Tẫn sau khi nghe xong lại lạnh lùng cười với nó.

“Ngươi làm tốt lắm. Đuổi hết mấy tên kia đến mộ đạo, trừ tên đàn ông trung niên, tất cả đều bỏ đi…”

“Ha ha ha….”

Tốc độ của thằn lằn đỏ rất nhanh, nó bò vài cái đã đi chấp hành nhiệm vụ Văn Phong Tẫn giao cho.

Qua nửa nén hương bên trong mộ đạo đã vang lên tiếng con người vội vàng chạy trốn.

Người đàn ông trung niên đã không còn vẻ bình tĩnh trầm ổn và đắc ý ban nãy, tay phải ông ta đã bị thứ gì đó xé mất trông rất đáng sợ, mà tay trái thì lại đang cố che miệng vết thương, trên mặt trên người nhìn đâu cũng toàn máu là máu.

“Đáng chết! Đáng chết!” Người đàn ông trung niên chịu đau không nổi cuối cùng ngã quỵ ở mộ đạo, vì bị mất máu quá nhiều nên ông ta cực kỳ sợ hãi.

Động tác vừa rồi khiến cánh tay ông ta hoàn toàn đứt đoạn.

“Tay của tôi —a —-!” Người đàn ông che cánh tay lăn lộn trên mặt đất kêu gào, bỗng nhiên trong tầm mắt ông ta xuất hiện một đôi giày đen đế vàng.

Chỉ thêu rất đẹp, nhưng rõ ràng đây không phải kiểu giày mà người hiện đại sẽ đi, hơn nữa đây là huyệt mộ!

Người đàn ông trung niên quên mất việc kêu hào, đầu ông ta đầy mồ hôi lạnh, gương mặt xanh tái do mất máu quá nhiều.

Chủ nhân đôi giày ngồi xổm trước mặt ông ta.

Cánh tay lớn lạnh lẽo ấn đầu người đàn ông xuống thật sâu rồi đột nhiên nhấc lên!

Ông ta hoảng loạn nhìn thấy một nam nhân mặc đồ cổ trang hai màu đen đỏ. Gã rất tuấn mỹ, một tay đặt sau lưng, một tay đặt trên đầu ông ta giống như nhìn một vật rất thú vị, khóe miệng ngậm cười.

Nhưng dưới cặp mắt đen nhánh kia có một chút sắc đỏ lạ thường!

Là bánh chưng! 

Thật sự có bánh chưng!

Người đàn ông mở miệng muốn gào lên nhưng ông ta phát hiện mình không thể động đậy được! Ngay cả nói chuyện cũng không!

“Con vật nhỏ, sao ngươi đến được đây? Hả?”

Người đàn ông liều mạng giãy giụa nhưng sức lực của ông ta không cho phép, tựa như tất cả công sức đều uổng phí.

“Trả lời ta, ngươi cùng mấy con chuột cống kia tại sao lại chui vào địa cung của ta?” Văn Phong Tẫn hơi dùng sức, phần đầu của ông ta dần lõm xuống!

Người nọ lớn tiếng hét lên thảm thiết! Ông ta cố gắng nói lớn: “Là, là bản đồ– Tôi có bản đồ!!!”

“Ồ?”

“Trong ba lô của tôi! Tôi nói thật! Cầu xin ngài tha cho —-!”

Rẹt rẹt – chất lỏng phun lên vách tường trên mộ, mùi tanh tưởi của máu tràn ngập khắp căn phòng.

Thi thể mất đầu run rẩy vài cái rồi ngã xuống đất, không động đậy nữa.

Văn Phong Tẫn vẩy vẩy cánh tay, chất lỏng dính sinh theo ngón tay gã trượt xuống, tí tách rơi xuống đất.

Gã lấy tấm bản đồ từ balo sau lưng thi thể, nhìn thoáng qua rồi mặt mặt lạnh lấy tấm bản đồ lau vết máu dính trên tay.

Đúng lúc này, cả người Văn Phong Tẫn bỗng nhiên run lẩy bẩy!

“Miên Đăng, huynh đừng giận!” Người đàn ông mặt lạnh hoảng loạn nói với không khí: “Ta không giết người nữa, bọn họ bắt nạt ta nên ta mới giết….”

Không biết nghĩ đến chuyện gì, người đàn ông đẹp trai bình tĩnh lại, thì thầm: “Ta biết huynh không giận ta mà, bọn chúng đều là người ngoài, hai chúng ta mới là người thân mật nhất!”

Văn Phong Tẫn đột nhiên biến thành bệnh nhân tâm thần, gã vừa nói chuyện một mình vừa tươi cười với không khí.

Nếu để Vương Tiểu Mị nhìn thấy không chừng hắn đã té xỉu trên đất cộng thêm tè ra quần từ lâu.

Một lúc sau Văn Phong Tẫn mới bình tĩnh lại, gã như vừa đổi một nhân cách khác bắt đầu lẩm bẩm: “Bia mộ? Xem ra mấy tên Tượng Nhân tu sửa lăng mộ ngày xưa lại không trung thực, dám để mấy thứ này lưu lại.”

Văn Phong Tẫn cúi đầu nhìn thi thể dưới đất cười rộ lên: “Vẫn nhờ ngươi báo cho ta, nếu để Miên Đăng nhìn thấy ngươi nói xem ta phải làm sao?”

“Hơn nữa Miên Đăng rất thích mấy tên lễ phép, cho nên ta còn phải thưởng nóng cho ngươi chứ!”

Gã ngồi xổm nắm lấy thân thi thể giống như một công tử hào hoa phong nhã, cười với cái xác khủng bố: “Cảm ơn ngươi rất nhiều.”

Nói xong gã đứng dậy, nhìn huyệt mộ trống rỗng bắt đầu ra lệnh: “Mộc Nhất, đi phá bia mộ kia, sau đó tiếp đón khách cho kỹ, ông ta thích châu báu thì đưa thi thể ông ra đến phòng chất chứa vàng bạc để thỏa mãn nguyện vọng, không được keo kiệt biết chưa?”

Dưới huyệt mộ trả lại hai tiếng kêu “khanh khách”.

“Nhìn đi Miên Đăng, nhìn xem ta làm tốt không?” Gã làu bàu nói, bỗng nhiên mặt phiếm hồng, cắn môi thì thầm: “Sư huynh đừng khen ta nữa, đều do huynh dạy tốt…”

Khóe miệng gã nở nụ cười thật tươi giống như được ai đó khen ngợi, sau đó xấu hổ quay mặt sang chỗ khác rời đi, đôi giày dính máu kéo thành từng hàng bước chân dài dưới huyệt mộ, đỏ tươi rực cháy…

Còn thi thể ở lại trong lúc hắn xoay người đi cũng biến mất không còn lại chút dấu vết…

Miên Đăng còn đang đợi ta….

Huynh ấy đã về lại bên ta…

Bây giờ…

Bây giờ…

Ta tuyệt đối sẽ không khiến hắn bỏ trốn nữa…

—-Tác giả có điều muốn nói: Có thể ở nơi địa cùng nằm trong mộ với thi thể hơn ngàn năm, người bình thường không làm được.——-

Kidoisme: Xưng hô của Văn Phong Tẫn – Vương Tiểu Mị tui vẫn để “ta – huynh” nhá một phần vì Văn Phong Tẫn là cổ nhân với lại ổng cũng đồ cổ lắm:v

Hết chương 5

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi