TÔI NGUYỆN DÙNG TRÁI TIM DƯỠNG TRĂNG SÁNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Em anh đều quên rồi.”
Đề nghị thẳng thừng.
Đề nghị một cách thẳng thừng.
Lâm Nguyệt Doanh cho rằng, ánh mắt của con người không biết nói dối, mạch đập càng không biết.
Sự thăm dò của cô có đáp án trong dự liệu, ấn huyệt thái dương, ăn nho, ngón tay cô áp lên đầu anh, chà sát qua bờ môi của anh, anh không phải không có cảm giác.
Anh đang dung túng cô quá giới hạn.
“Em muốn ngủ với anh của em,” Lâm Nguyệt Doanh ngẩng mặt, “Em không muốn ở một mình trong khách sạn.”
Tần Kí Minh không kinh ngạc, có lẽ sẽ không có bất cứ chuyện gì có thể khiến anh kinh ngạc.

Giống như bây giờ, Tần Kí Minh không đẩy cô ra, cũng không từ chối cô.
Anh hơi rũ mắt, nhìn Lâm Nguyệt Doanh, biểu cảm đó giống với việc thấy cô đột nhiên làm ra chuyện cổ quái gì đó, nhưng cũng là chuyện mà con người có thể làm ra, có hơi ngờ vực, nhưng không có khiếp sợ quá mức.
Hay đổi cách nói khác, nếu như bây giờ Lâm Nguyệt Doanh đứng chổng ngược ăn chuối tiêu, Tần Kí Minh cũng sẽ lộ ra biểu cảm thế này.
Lâm Nguyệt Doanh không thích anh như vậy, ghét anh như khống chế tất cả mọi chuyện, nắm giữ tình hình, cô muốn làm anh thất lễ.
Cô cũng không biết bây giờ anh đang giả vờ, hay là thật sự nghĩ như vậy.
“Nguyệt Doanh,” Tần Kí Minh nói, “Ý em là, tối này em muốn ngủ ở đây?”
“Vâng,” Lâm Nguyệt Doanh nói nhanh, “Em rất nhớ anh.”
Không thể nói trắng ra, cũng không thể che giấu quá mức.
Cô lặng lẽ vươn ra chiếc sừng nhát gan, im lặng của mình.
Tần Kí Minh cúi đầu, nhìn sô pha —

Anh dùng thái độ nghiêm chỉnh để cư xử với đề nghị của Lâm Nguyệt Doanh.

“Được,” Tần Kí Minh gật đầu, cổ tay anh vẫn bị Lâm Nguyệt Doanh nắm, lòng bàn tay vẫn dán trên mặt Lâm Nguyệt Doanh, lúc cô hơi ngẩng đầu, Tần Kí Minh vỗ nhẹ má cô, “Vậy ở lại đi.”
Đáp án nằm ngoài dự liệu.
Lâm Nguyệt Doanh nhìn anh trai, cô căng thẳng, nhìn chằm chằm nốt ruồi giấu trong lông mày của anh.

Tần Kí Minh cầm lên, vẫn là giọng điệu hoà nhã như cũ: “Xin chào.”
Là đồng nghiệp của anh gọi tới, Lâm Nguyệt Doanh nghe bọn họ gọi Tần Kí Minh là giám đốc, nói cái gì mà hợp đồng tổng này tổng kia, cái gì mà say rượu cái gì mà phòng ở… Hết thảy Lâm Nguyệt Doanh không nghe rõ, cô nhìn anh trai, anh không có biểu cảm gì, nói biết rồi, nhắc nhở bọn họ sắp xếp ổn thoả, lại bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm chút, hôm nay mọi người đều vất vả rồi.

Thứ họ nhìn thấy, đều là Tần Kí Minh muốn cho họ thấy.
Cô cũng như vậy.
Kết thúc cuộc gọi, Tần Kí Minh hơi ngừng, có lẽ là rượu làm hành động của anh đình trệ, anh hơi chậm nhịp một chút, mới nghiêng mặt, nhìn Lâm Nguyệt Doanh.
Tần Kí Minh hỏi: “Đã tắm rồi?”
Đương nhiên.
Không chỉ tắm rồi, Lâm Nguyệt Doanh xịt nước hoa lên khắp người còn nửa nằm trên giường, đã turndown service (*), cô không có lộn xộn, chỉ ngồi ôm đầu gối, nghe tiếng nước chảy rào rào.
(*) Dọn phòng cho khách chuẩn bị ngủ, chuẩn bị đồ dùng như áo tắm khăn tắm, đồ điểm tâm rượu,… thường ở các khách sạn 4 – 5 sao.
Tiếng nước ngừng lại.

Tần Kí Minh lên giường.
Anh nằm bên cạnh Lâm Nguyệt Doanh, mặc bộ đồ ngủ dài màu trắng, quần dài áo dài.
Lâm Nguyệt Doanh biết anh luôn có thói quen này, trong vali hành lý vĩnh viễn đựng đồ ngủ dài của anh.
Lâm Nguyệt Doanh không có, cô mặc áo tắm khách sạn cung cấp, loại quần áo này không thích hợp mặc để đi ngủ, nếu như cởi ra, bên trong chỉ có một chiếc váy hai dây ngắn.


“Anh sắp không nhớ ra lần trước em và anh ngủ cùng nhau là lúc nào rồi,” Tần Kí Minh nói, “Hồi đó em mới tám tuổi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Sao đột nhiên nhắc tới cái này?”
“Kể chuyện trước khi đi ngủ,” Tần Kí Minh mỉm cười, “Còn nhớ không, trước đây em thích nhất là nghe kể chuyện trước khi ngủ, tối nào trước khi đi ngủ cũng quấn lấy anh, muốn anh kể cho em.

Mỗi ngày một câu chuyện không trùng lặp, làm anh phát sầu, trên đường nhìn thấy cái gì cũng phải nhớ, tránh cho tối về kể không ra câu chuyện nào làm em thất vọng.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Bây giờ em đã trưởng thành rồi không cần nghe kể chuyện trước khi đi ngủ nữa.”

Tần Kí Minh bật cười: “Đừng nói lời ngớ ngẩn.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Anh biết em muốn nói gì.”
Cô đã không còn trốn tránh tầm mắt của Tần Kí Minh, bướng bình, nghiêm túc nhìn anh.

Căng thẳng quá đi mất, căng thẳng đến mức cô không thể không cong chân lên, mặt dán đầu gối, nghiêng mặt nhìn anh.
“Nguyệt Doanh,” Tần Kí Minh nói chuyện một cách bình thản, “Anh đã ba mươi tuổi rồi.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Câu này của anh nói thật kỳ lạ, điều luật nào quy định chênh mười tuổi không thể l4m tình?”
Tần Kí Minh nói: “Nhưng anh trai và em gái không thể.”

“Em cũng biết đạo đức.” Tần Kí Minh nói, “Năm nay em mới bao lớn? Còn chưa tốt nghiệp đại học.

Anh thừa nhận, em đã có suy nghĩ và lý luận hành động của riêng mình, nhưng đối với anh bây giờ mà nói, chuyện tối nay em nói, anh càng nguyện ý tin tưởng là em bị ảnh hưởng bởi một vài bộ phim, hoặc là tác phẩm văn học nào đó mà nổi tính tò mò.

Em xem vài thứ hư cấu, nhầm tưởng khoái c4m mà tiểu thuyết gia cố gắng thổi phồng để có tính giải trí, giống như chúng ta bên nhau quá lâu, em tưởng nhầm cảm giác an toàn và ỷ lại bao năm đó là tình yêu.”


Lâm Nguyệt Doanh không nói chuyện.
Cô vẫn duy trì tư thế ôm đầu gối, trong mắt dần dần tích tụ nước mắt.
“Hôm nay anh uống nhiều rồi,” Tần Kí Minh thấp giọng nói, “Nguyệt Doanh, anh uống rất nhiều, anh không nhớ em mới nói gì với anh, cũng không nhớ chúng ta đang nói cái gì, bây giờ chúng ta cần phải nghỉ ngơi.”

“Phải cái rắm,” Lâm Nguyệt Doanh nghẹn ngào, cô đẩy Tần Kí Minh ra, giơ tay sờ mạch đập của anh, mắt cô rưng rưng: “Chắc chắn anh cũng có cảm giác, bằng không vì sao mạch của anh bây giờ lại đập nhanh thế này? Vừa nãy trên sô pha, ở bên kia, lúc em ôm chặt cổ tay anh, mạch của anh cũng loạn, anh…”

Lâm Nguyệt Doanh rơi nước mắt.
“Hơn nữa anh là đàn ông,” Tần Kí Minh bình tĩnh nói, “Anh thừa nhận anh cũng sẽ có một vài kích động theo bản năng s1nh lý, anh biết nó không phải xuất phát từ tình yêu, anh sẽ khống chế nó.”

“Ngủ ngon.”
Trong đêm cô lặng lẽ rơi nước mắt, buồn đến mức không muốn phát ra tiếng để Tần Kí Minh nghe được, lại không thể tin tưởng, tủi thân vô cùng.
Lâm Nguyệt Doanh cảm thấy Tần Kí Minh nhất định là thánh nhân chuyển thế, bằng không thì sao có thể nằm chung một chiếc giường với cô mà vẫn lý trí nói mấy cái khỉ kia.
Áo tắm không hợp mặc đi ngủ, Lâm Nguyệt Doanh khóc một hồi thì mệt, không muốn ngày hôm sau mang ánh mắt sưng húp gặp người khác, cô dùng sức đè nén tiếng khóc, trong đêm tối cởi đ0 bên ngoài, chỉ mặc một chiếc váy hai dây mỏng manh, yên lặng chui vào trong ổ chăn.
Một đêm này, nằm im lặng hai tiếng đồng hồ, Lâm Nguyệt Doanh vẫn nghe thấy tiếng hít thở tỉnh táo của Tần Kí Minh.
Bọn họ đều không thể quên.
Hành động đề nghị thẳng thừng này của Lâm Nguyệt Doanh, hoàn toàn thất bại.
Nhân vật mục tiêu Tần Kí Minh đến nay phòng ngự +999, tránh tị hiềm +999, cảnh giác +999.
Lâm Nguyệt Doanh:
Đau lòng: +999
Dũng khí +999
Da mặt +999
Tần Kí Minh nói được làm được, một tháng sau đó, biểu hiện của anh quả thực giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn giống như cũ, cùng ăn cơm, cùng ở với nhau, đón cô tan học, hướng dẫn bài tập cho cô, kỳ nghỉ cùng nhau đi chơi.
Nếu nói có gì không giống, chính là anh tặng Lâm Nguyệt Doanh hai bộ đồ ngủ dài tay, không lộ bên trong, rất vừa người.
Lâm Nguyệt Doanh sầu đời vô cùng, không chỗ bộc lộ, dốc hết tinh lực vào hoạt động của đội và vận động.

Cô khoa tay gẫy vợt tennis.
Trong hội, cô gần như hoà hợp với tất cả mọi người.
Gần như.
Phó hội trưởng Lý Nhạn Thanh và cô bây giờ tuy không đến mức giương cung bạt kiếm, nhưng cũng là trạng thái nước sông không phạm nước giếng.

Đây cũng rất bình thường, dù sao thì một người là phái thực dụng, một người là phái thẩm mỹ, hiện giờ hai người lại cùng một tổ, chuẩn bị tham gia một cuộc thi vào đầu xuân năm sau.

Đến nay thiết kế sản phẩm vẫn đang ở bước đầu, Lâm Nguyệt Doanh và Lý Nhạn Thanh gần như vừa làm việc cùng nhau là sẽ bùng nổ tranh cãi kịch liệt.
Nhưng đều không quan trọng.
Quan trọng là, Tần Kí Minh không yêu cô.
Lâm Nguyệt Doanh cúi đầu, mặt nhìn bản vẽ nháp trước mắt, hít thở, thả lỏng.
Cô nghĩ, có cái gì ghê gớm đâu, chẳng qua không cẩn thận ngã một cái.
“Nguyệt Doanh ngã từ trên cầu thang xuống, cái chuyện rắm này bèn trở thành lý do anh từ chối xem mắt?”
Trước bàn ăn gỗ lim, Tần Tự Trung không vui vẻ, cáu bẳn như sấm, điện thoại cho Tần Kí Minh, mắng anh: “Tần Kí Minh, anh nghĩ cho rõ ràng coi, Lâm Nguyệt Doanh bao tuổi rồi? Nó chưa cai sữa hay là làm sao? Không có anh thì không sống được à? Lý do này của anh khiến tôi rất buồn cười, anh nghĩ cho kỹ, bây giờ anh không kết hôn, hay còn muốn đợi đến lúc nào?”
Bên tai nghe thấy một câu “thuận theo tự nhiên” của Tần Kí Minh, Tần Tự Trung cười lạnh hai tiếng.
“Tự nhiên? Cái gì tự nhiên?” Tần Tự Trung nói, “Anh muốn thuận theo cái gì tự nhiên tôi không cần biết, tôi chỉ có một yêu cầu.”
Ông ta nói: “Lâm Nguyệt Doanh cũng đã lớn rồi, nó lại không thiếu tiền, sớm nên ở một mình.

Tôi với ông anh không giống nhau, tôi không hi vọng hai nhà có thể có quan hệ gì.

Anh chăm sóc nó bao nhiêu năm, cũng đủ tận tình tận nghĩa, bây giờ tôi không cần biết anh đã đồng ý với ông nội anh cái gì, cũng không cần biết anh nghĩ thế nào.”
“Để nó chuyển đi,” Tần Tự Trung nói, “Tôi đã tìm một căn nhà cho nó, cũng đã đóng tiền thuê nhà, để nó đi đi.”
Editor: Haz, anh hiểu nhầm nàng đọc truyện nên mới hứng thú với tình anh em, hiểu nhầm nàng coi anh là đồ chơi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi