TÔI NGUYỆN DÙNG TRÁI TIM DƯỠNG TRĂNG SÁNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


“Đứa trẻ hư thích nói dối.”
Hồng Hồng tên đầy đủ là Ninh Dương Hồng, Dương Hồng trong một tấm lòng nhiệt huyết (hồng tâm) hướng về mặt trời (dương), cô nàng có một người anh trai song sinh, tên là Ninh Thần Thanh.
Tên anh trai không có ý nghĩa gì hết, người lớn trong nhà nghĩ không ra ngụ ý nào hay hơn, chỉ cố gắng đặt đối xứng với tên em gái.

Tối ngày đấm nhau với Ninh Thần Thanh chỉ vì một miếng bánh ngọt, chiến tranh lạnh bốn năm ngày chỉ vì ai chọn xe đạp trước, Ninh Dương Hồng càng thêm phần hâm mộ Lâm Nguyệt Doanh.
Nhất là Lâm Nguyệt Doanh vô tình nhắc đến, Tần Kí Minh còn giúp cô phơi chăn phơi đệm, giúp cô định kỳ lau chùi, sắp xếp đám thú nhồi bông của cô.
Về đến nhà, Ninh Dương Hồng nhìn anh trai chỉ biết chơi game, và “em gái ơi anh hết tiền rồi”, loại so sánh khập khiễng này khiến cô nàng vô số lần cảm thán cùng là em gái mà không cùng mệnh.
Ninh Dương Hồng không bao giờ nghĩ tới Lâm Nguyệt Doanh sẽ cãi nhau với Tần Kí Minh.

“Doạ chết tớ rồi,” Ninh Dương Hồng chắp hai tay lại, làm động tác vái vái, đau lòng đi tới ôm cô, “Tống Quan Thức chạy qua hỏi tớ mấy lần về câu, tớ không dám nói cậu chạy rồi.

Bằng không, với cái não đó của cậu ta, nói không chừng nóng đầu chuồn ra ngoài mất.

Tớ sắp căng thẳng muốn chết… ya, có phải bị doạ rồi không? Có phải bị doạ rồi không Tiểu Doanh Doanh ngoan ngoãn của tớ, cục cưng Nguyệt Nguyệt của tớ, sao cậu vẫn khóc vậy? Coi cái mặt nhỏ này, bị lạnh cóng hết rồi… á, cái tay này, sao lạnh thế…”

Lúc tuyết rơi không phải lúc lạnh nhất, có điều anh không đeo khẩu trang và khăn quàng cổ, lúc ra ngoài trong lòng cuống cuồng, ngay cả mũ chắn gió cũng không đội, bị thổi đến mức hai má và tai đỏ bừng.

Rõ ràng là người rất ôn hoà, bất kể là Ninh Dương Hồng hay là Giang Bảo Châu, ở trước mặt anh đều không dám quá thô lỗi, điểm này không liên quan đến tuổi tác, Tống Nhất Lượng có thể hoà mình với các cô, còn Tần Kí Minh…
Biểu hiện của Tần Kí Minh không giống với người cùng bậc với các cô, cũng có thể trước đây anh đã chăm sóc Lâm Nguyệt Doanh từ nhỏ đến lớn, mới lộ ra sự chín chắn vô cùng.

Cách nói năng làm việc, đa số là xuất phát ở góc độ người giám hộ.

Nói tóm lại, Ninh Dương Hồng không thể, cũng không dám nói giỡn với Tần Kí Minh, chỉ lúng ta lúng túng nói vâng, xin anh yên tâm.
Đến tối, cũng là Ninh Dương Hồng ngủ cùng Lâm Nguyệt Doanh, cô nàng lo lắng bạn thân bị doạ sợ, chỉ muốn ở cùng cô.
Lâm Nguyệt Doanh không khóc nữa, chỉ ôm Ninh Dương Hồng, nghẹn ngào nói mình và Tần Kí Minh cãi nhau, cãi nhau rất to, bây giờ cô rất mù mịt, cũng có hơi buồn, cảm thấy sau này sẽ không thể giống như anh em ngày trước nữa.
“Ai ya, tớ còn tưởng chuyện gì,” Ninh Dương Hồng mặt đối mặt với Lâm Nguyệt Doanh, tóc ngắn hơi che mặt, cô nàng nâng tay, thân mật sờ sờ mặt Lâm Nguyệt Doanh, nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, Tớ với anh tớ đánh nhau cãi nhau suốt ngày, hôm sau lại làm lành như chưa từng có chuyện gì.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Thật sao?”

Cô nàng sáp lại gần, trán chạm vào trán Lâm Nguyệt Doanh, cọ cọ: “Ít người được như anh trai cậu lắm, các cậu chênh nhau quá nhiều tuổi, lúc có cậu, anh cậu đã biết suy nghĩ rồi, bình thường khẳng định sẽ chăm sóc cậu nhiều hơn, nuôi cậu không khác gì nuôi đứa trẻ.”


Bầu trời trong xanh.
Bấy kể chèo thuyền trượt thác trong núi tuyết Trường Bạch có hot nhường nào, mấy người không chịu được lạnh vẫn dứt khoát không do dự từ chối loại vận động này.
Làm người ta ngạc nhìn là nhìn thấy sương đọng trên lá cây cực kỳ đẹp mà không có ngôn từ nào miêu tả được, bầu trời trong sáng, đồng tuyết mênh mông, Lâm Nguyệt Doanh chơi các trò với tuyết, cả người chảy mồ hôi, may mà mặc bên trong là đồ vận động nhanh khô, không đến mức bị quần áo ướt sũng mồ hôi gây khó chịu.

Ninh Dương Hồng gọi cô qua đắp người tuyết, Lâm Nguyệt Doanh chạy tới, cùng nghiên cứu với Tống Quan Thức làm sao đẩy quả cầu tuyết vừa to vừa tròn ra làm đầu người tuyết.

Là nụ cười thuộc về người anh trai có thể khoan hồng bao dung với tất cả “lỗi lầm” của em gái.
Mọi thứ đều phát triển theo hướng khống chế, hay là nói, anh có thể khống chế tất cả tình hình.

Cô cười mắt cong cong: “Anh, qua đây đi, cùng nhau đắp.”
Tần Kí Minh lắc đầu: “Anh không giỏi cái này, chỉ biết vướng víu các em thôi.”

Cuối cùng đắp được hai người tuyết, mắt là túi táo đỏ khô Tống Quan Thức lấy từ bữa sáng buffet trong khách sạn, miệng là cành cây nhỏ, cong cong, đính trên mặt của người tuyết.
Lâm Nguyệt Doanh sờ một cái kẹp tóc hình bông hoa mình mang theo từ trong túi áo ra, cắm ở trên đầu một người tuyết trong đó.
Tần Kí Minh đứng sau lưng cô, im lặng nhìn động tác của em gái.

Hồng Hồng nói: “Có lẽ vì tôi có anh trai á.”
“Không đúng,” Tống Quan Thức nói, “Tôi cũng có anh trai mà, cậu cũng có bố mẹ, cái lý do này không phù hợp, Lâm Nguyệt Doanh cũng có anh trai, cậu hỏi cậu ấy đi, phản ứng đầu tiên là anh trai và em gái, hay là bố mẹ?”
Lâm Nguyệt Doanh thật thà nói: “Xin lỗi nha, Tống Quan Thức, bố mẹ tôi ly hôn rồi, từ nhỏ tôi đã không sống với họ.”

Cô đi tới trước mặt người tuyết, vỗ vỗ cái trán người tuyết nam không đeo hoa.
“Vậy thì đừng rối rắm như thế đi, cứ gọi chúng nó là Adam và Eva, hoặc là, Nữ Oa và Phục Hy,” tay Lâm Nguyệt Doanh dán trên đầu người tuyết, thân mật cọ cọ, cô quay mặt, cười toét miệng với mấy người họ, “Izanagi và Izanami (*).”
(*) Izanagi: Tổ tiên của các vị thần, ông là nam đầu tiên cũng như thần sáng tạo và cuộc sống.

Ông là chồng của Izanami.
Izanami: Vị nữ thần đầu tiên, bà là vợ và em gái của Izanagi.

Bà là nữ thần của sáng tạo và cái chết.
(Nguồn: Wikiperia)
Thượng Đế tạo ra Adam, lại dùng xương sườn của Adam tạo ra Eva, bọn họ ăn trái cấm trong vườn địa đàng, hợp hai thành một;


“Bất kể là dân tộc nào, ở quốc gia nào, đều có rất nhiều truyền thuyết và thần thoại liên quan đến sinh sản nối dõi của anh em.” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Tuy là anh em, cũng là vợ chồng.”


Tần Kí Minh chỉ im lặng đứng đó, nhìn Lâm Nguyệt Doanh và bạn cùng trang lứa của cô, thân mật sáp lại nhau, hết sức phấn khởi thảo luận nên hoá trang cho hai người tuyết này thế nào, bọn họ đã quyết định lấy tên cho chúng nó là Nữ oa và Phục Hy, đồng thời định trang trí cho đôi người tuyết này xinh đẹp hơn chút…
Tần Kí Minh đột nhiên nghĩ tới Lâm Nguyệt Doanh hồi nhỏ, cũng như vậy.

Cảm xúc của cô thay đổi chóng mặt, giây trước có lẽ còn đang vui vẻ nhảy nhót, giây sau đã đa sầu đa cảm, buồn rơi nước mắt vì một tình tiết buồn trong câu chuyện hoặc mắt thấy một bông hoa bị gãy.

Cãi nhau với bạn, chưa đến nửa ngày đã làm lành, như không có khúc mắc.
Cô yêu và ghét rất rõ ràng, cũng không bền lâu.

Kết thúc chuyến du lịch núi Trường Bạch, trong phòng chờ dành cho khách vip đi về, Lâm Nguyệt Doanh ngủ không đủ nằm trên sô pha ngủ.

Sô pha không đủ rộng, cũng không có chuẩn bị phù hợp, cái bọn họ cung cấp không thoải mái, Lâm Nguyệt Doanh ghét bỏ quá nhũn, không thể cung cấp loại tốt hơn, đành gối đầu lên đùi Tần Kí Minh.

Điện thoại của Lâm Nguyệt Doanh vào lúc này reo lên.
Trước khi ngủ cô có nghịch điện thoại, gối lên đùi Tần Kí Minh ngủ, điện thoại trong tay rơi tự nhiên xuống nằm ở phần bụng.
Tiếng chuông thánh thót, vừa mới kêu một tiếng, Tần Kí Minh nhanh tay nhanh mắt cầm lên, ấn nút giảm âm lượng, sau khi tắt chuông xong, anh vốn không định nghe, nhìn thấy người gọi điện thoại mới nhận.
Là Tần Tự Trung, không đợi Tần Kí Minh lên tiếng, ông ta đã hỏi, suy nghĩ xong chưa, cho cô thời gian cũng đủ lâu rồi.
Tần Kí Minh nói: “Suy nghĩ cái gì?”
Tần Tự Trung nói: “Anh đưa nó nghe điện thoại.”
Tần Kí Minh không thể đi, anh nhìn Tống Quan Thức và Ninh Dương Hồng đối diện, lại cúi đầu nhìn Lâm Nguyệt Doanh đang gối đầu trên chân mình chìm vào giấc ngủ.

Anh mà động một cái là cô sẽ tỉnh liền.
Hồi lâu sau, anh mở miệng: “Có phải là chuyện chuyển đi không?”
Tần Tự Trung không bất ngờ: “Nó nói muốn trao đổi với anh, trao đổi thế nào rồi? Lúc nào chuyển?”
“Con nói rồi, có chuyện gì, bố tìm con,” Tần Kí Minh nói, “Em ấy vẫn là trẻ con, đại học còn chưa tốt nghiệp, bố tìm em ấy làm gì?”
Tần Tự Trung nói: “Chưa tốt nghiệp đại học, chứ có phải chưa tốt nghiệp mẫu giáo đâu, những cái gì cần hiểu nó đã hiểu rồi, những thứ này không cần anh phải dạy.”
“Con đã đồng ý với ông nội,” Tần Kí Minh nói, “Đúng rồi, bố, con nghe nói gần đây bố chuẩn bị tranh cử?”
Tần Tự Trung trầm giọng xuống: “Ký Minh, anh hỏi cái này làm gì?”

“Chỉ là xúc động,” Tần Kí Minh nói, “Nếu như vào lúc mấu chốt này không xảy ra sự cố gì, bố lên một cấp là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Cũng đang muốn, chúc mừng bố trước, sau này tương lai về hưu có thể hưởng đãi ngộ cấp cao.”
Tần Tự Trung nói: “Anh đây là đào hố chôn mình.”
Ông ta kết thúc cuộc gọi trước…
Tần Kí Minh cầm di động của Lâm Nguyệt Doanh, cúi đầu, nhìn thấy lông mi run run của cô.
Anh không nói gì, cầm di động, không nặng không nhẹ vỗ hai cái vào mặt cô.
Đứa trẻ hư thích nói dối…
Trong chớp mắt.
Lại một năm nữa trôi qua, sắp tới tết Dương Lịch.
Trong trường rơi vài trận tuyết, nhiệt độ hạ xuống liên tục, ra ngoài cần trang bị đầy đủ, nếu không chân sẽ bị gió lạnh thổi buốt cứng.
Lâm Nguyệt Doanh càng bận hơn trước, một là tuần thi cuối kỳ, hai là bữa tiệc tết Dương Lịch một năm một lần.
Bữa tiệc tết Dương Lịch trong trường, thường sẽ tổ chức vào ngày 30 tháng 12 hoặc 31 tháng 12, hôm sau sẽ nghỉ tết Dương Lịch luôn; đợi sau khi đi học lại, sẽ là thi một vài môn chuyên ngành, thi xong là được nghỉ đông.
Phương pháp học tập của Lâm Nguyệt Doanh không phải là nước đến chân mới nhảy, gần như không cần phải nỗ lực ôn tập bài vở, nhưng cô rất sẵn lòng sắp xếp cẩn thận những bài ghi chép hàng ngày của mình, dạng câu hỏi trọng điểm mà giáo viên giảng trên lớp, rồi gửi bản scan miễn phí vào trong nhóm lớp (Nhóm không có giáo viên), cho các bạn học khác có nhu cầu ôn tập.
Trong khi các bạn học khác còn đang bận tối tăm mặt mũi cố gắng không trượt môn, hoặc là vững vàng cầm học bổng hạng cao, Lâm Nguyệt Doanh vẫn phải đi diễn tập tiết mục trong bữa tiệc tết Dương Lịch với bạn bè.

Là một tiết mục nói đáng yêu, Lâm Nguyệt Doanh đóng vai con gái của nam chính trong tiết mục, thời gian lên sân khấu rất ngắn, chỉ có ba lời thoại.
Đợi diễn tập kết thúc, cô vẫn cần phải tranh thủ đến hội, cùng Lý Nhạn Thanh giải quyết những vấn đề mới phát sinh.
Trong thời gian này, bạn học cùng lớp Lâm Nguyệt Doanh cầm vở ghi chép tới, tìm cô hỏi mấy vấn đề, và cả trọng điểm giáo viên thường dạy trên lớp, câu hỏi mẫu lúc làm đo lường mấy lần trong đó…
Trong trường nghiêm cấm giảng viên chỉ trọng điểm cho sinh viên, cho nên mỗi lần vào tuần thi cử cuối kỳ, Lâm Nguyệt Doanh tính cách tốt lại nhiệt tình giúp đỡ người khác sẽ bận rộn khác thường.
Đợi sau khi người đi hết, Lý Nhạn Thanh đầu cũng không ngẩng, chỉ thản nhiên nói: “Cậu như này là đang hại bọn họ.”
Lâm Nguyệt Doanh sửa đúng: “Tôi chỉ giúp đỡ bạn học của tôi tránh bị trượt môn trong phạm vi khả năng của mình.”
“Để bọn họ trượt môn một lần là nếm được bài học thôi,” Lý Nhạn Thanh liếc cô, “Cậu giúp họ như này, bọn họ sẽ chỉ tạo thành thói quen xấu nước đến chân mới nhảy, sau vài năm nữa, họ vẫn sẽ như vậy.

Có đường tắt, ai lại phí sức đi đường vòng.

Đến lúc đó, bình thường bọn họ sẽ không học, gần đến cuối kỳ sẽ tìm cậu bù lại, cậu có tin không?”
“Cậu đừng nghĩ tôi lợi hại như vậy,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Mọi người đều lớn rồi, thói quen nên có cũng có rồi, đừng có mà ụp hết mũ lên đầu tôi, bạn học Lý Nhạn Thanh ạ.”
Lý Nhạn Thanh chẳng ừ hử gì.
Thời gian đã rất muộn rồi, cậu ta đứng lên, muốn thu dọn đồ đạc, Lâm Nguyệt Doanh ngồi bên cạnh cậu ta, có khéo hay không, cùng lúc đứng lên —- Lý Nhạn Thanh không muốn đụng vào cô, tránh sang phải, bàn tay vô ý làm đổ lọ mực đen chưa đậy nắp trên bàn.

Cậu ta tốc độ nhanh, mau chóng sửa sang lại giấy và tài liệu trên bàn, chiếc áo áo khoác dạ Lâm Nguyệt Doanh đặt trên bàn bi thảm bị mực đen dây vào một mảng.
Sau khi Lý Nhạn Thanh di dời tài liệu đi mới nhớ ra quần áo của cô, muộn màng cầm lên xem, đã bị dây mực rồi.
Chiếc áo đó của cố có màu be nhạt, vừa nhẹ vừa ấm, bị dính một vết mực đen như thế, thấy mà đau lòng.
Cậu ta mím môi, vô thức lật xem tag quần áo.
Loro Piana.

Lâm Nguyệt Doanh cũng đã chú ý tới áo khoác của mình, cô kêu nhỏ một tiếng, có hơi đau lòng nhận lấy áo, nhìn nơi bị dây mực kia.
Lý Nhạn Thanh lên tiếng: “Bao nhiêu tiền? Tôi đền cho cậu.”
Lâm Nguyệt Doanh ôm lấy cái áo mới mình mới mua chưa được bao lâu, sau khi xác nhận cái vết này có lẽ sẽ không thể cứu chữa được, mới nhìn Lý Nhạn Thanh.
Cô nhớ đến Lý Nhạn Thanh luôn mặc một chiếc áo lông vũ giống nhau, sau khi vào đông chưa từng thay đổi, là màu đen, kiểu dáng cơ bản phổ thông, vừa nhẹ vừa mỏng, mỏng đến mức có thể nhìn thấy bên trong đã không còn bao nhiêu cái lông nữa rồi.
“Không sao đâu,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Cái áo này tôi bảo dì giúp việc trong nhà giặt một chút là được, có thể giặt sạch.”
“Nếu không giặt sạch, thì cứ nói giá tiền với tôi,” Lý Nhạn Thanh nói, “Tôi sẽ đền cậu một cái mới.”
“Không đáng bao nhiêu tiền,” Giọng điệu của Lâm Nguyệt Doanh thoải mái, cô nhìn ngó xung quanh, không có ai, mới thấp giọng: “Thực ra đây là hàng giả, tôi mua hàng giả.

Bình thường tôi không nói đâu, không phải lừa cậu đâu.

Yên tâm, hàng giả không đáng mấy tiền, tôi không tìm cậu đòi bồi thường, cậu cùng đừng nói với người khác tôi mua hàng giả nhé.”
Lý Nhạn Thanh im lặng.
“Được rồi,” Lâm Nguyệt Doanh đã mặc áo khoác bị dây mực đen lên, chỉnh lại tóc, cầm túi của mình, “Tôi phải đi rồi, ngủ ngon.”
Lý Nhạn Thanh nói: “Ngủ ngon.”
Cậu ta lại ngồi xuống, mở taobao trên di động, tìm kiếm thương hiệu vừa mới thấy kia, không tìm thấy cửa hàng chính thức, chỉ có một vài cửa hàng order thật giả lẫn lộn, treo giá nhìn mà giật mình.
Lý Nhạn Thanh lại tìm.
Ồ.
Thì ra có một số thương hiệu sẽ không mở cửa hàng trên sàn thương mại điện tử.

Quần áo được gửi tới tiệm xử lý chuyên nghiệp, vết bẩn diện tích lớn như này đối phương cũng không chắc chắn là có thể hoàn toàn khôi phục như cũ được hay không.
Lâm Nguyệt Doanh rất thích chiếc áo khoác này, đợi lúc Tần Kí Minh tới đón cô về, lại đi tới cửa hàng, quẹt thẻ, mua một cái mới.
Vừa khéo, trong tiệm về một ít quần áo và giày mùa mới, Lâm Nguyệt Doanh rất thích, chậm rãi thử từng cái một.
Tần Kí Minh gọi điện thoại cho dì giúp việc, nhờ dì ấy hâm nóng đồ ăn, hôm nay sẽ về nhà muộn một chút.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lâm Nguyệt Doanh đã mặc áo len mới, đi tới trước mặt Tần Kí Minh, quay trái quay phải, trưng ra cho anh nhìn, hỏi: “Em mặc cái này đẹp không?”
Tần Kí Minh ngồi trên sô pha, nhân viên cửa hàng bưng nước, đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt anh.

Tần Kí Minh thuận tay mở ra, uống một ngụm, khen cô: “Em gái anh mặc gì cũng đẹp hết.”
Lâm Nguyệt Doanh hừ một tiếng, cẩn thận nhìn vào trong gương, cô là người rất soi mói, hoặc là nói có tính cầu toàn, chỉ cần có hơi không vừa ý, cô nhất quyết sẽ không trả tiền mua nó, cô định đổi sang cái khác.
Tần Kí Minh hỏi: “Chiếc áo khoác em mới cầm kia, giống hệt chiếc mua tuần trước?”
“Đúng vậy,” Lâm Nguyệt Doanh nói: “Chiếc đó vốn bị bẩn rồi, không mặc được nữa.”
Cô tạo dáng trước gương, không nhìn Tần Kí Minh: “Không ngờ anh trai lại để ý tới quần áo của em như vậy.”
Tần Kí Minh vẫn ngồi đó, anh có thể nhìn thấy bóng lưng Lâm Nguyệt Doanh lưu lại, cùng với gương mặt của em gái trong gương, cười nói: “Câu này em nói thật không có lương tâm, trên người em có chỗ nào mà anh không quan tâm chứ?”
“Hừ,” Lâm Nguyệt Doanh quay một vòng, ngắm nghía bản thân trong gương, “Có điều sau này anh có thể bớt lo rồi.”
Cô bình tĩnh nói: “Đợi vừa tới nghỉ đông em sẽ chuyển đi luôn.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi