TÔI Ở THÀNH PHỐ BẮT ĐẦU TU TIÊN



Tô Thương nhìn Tô Thần Binh, cố tỏ ra kinh ngạc nói: "Cmn, cha, mấy ngày không gặp, sao cha phải ngồi xe lăn rồi hả?"
"Xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn.

" Tô Thần Binh trả lời.

"Chuyện gì mà ngoài ý muốn chứ?"
Tô Thương trong lòng biết rõ, nhưng lại giả vờ như không biết mà suy đoán: "Cmn, cha, không phải cha đi quán bar gặp phải mấy người đi kiểm tra phòng, rồi bị dọa đến leo tường chạy trốn luôn đó chứ, kết quả là không cẩn thận té gãy chân luôn hả?"
"Đi cái đầu mày đó, tao là loại người đó hay sao hả!" Sắc mặt Tô Thần Binh tối sầm lại.

"Cũng đúng.

"
Tô Thương nghiêm túc gật đầu, nhỏ tiếng nói: "Cha là người thường xuyên ở nhà nghiên cứu clip, cái gì mà quán bar gì gì đó, lại không có hứng thú.

"
"Cha, cha như thế là không được rồi, chỉ nghiên cứu tư thế mà không ra ngoài thực nghiệm thì không có cách nào mà tăng thêm kinh nghiệm đâu nha.

"
Tô Thương nói tiếp: "Mẹ đã mất được năm năm rồi, cha à, cha có thể suy nghĩ về việc tìm cho con một người mẹ kế rồi đó, con không ngại đâu.

"

"Con nhớ có rất nhiều quý cô nổi tiếng, rất có tình ý với cha mà, cha có thể cưới một cô xinh đẹp vào nhà, sau này có người chăm sóc cha.

"
"Tiểu tử thối này, mày thì hiểu cái rắm gì, đã trải một mối tình đẹp thì khó mà yêu thương thêm được một lần nữa, người ta gọi là khắc cốt ghi tâm đó.

"
Tô Thần Binh ngồi trên xe lăn, khuôn mặt đầy tưởng nhớ nói: "Sau khi biết mẹ con là người mẹ tốt như thế, thì trong mắt cha, những người con gái khác đều chỉ là dung tục tầm thường, sắc đẹp rồi cũng sẽ chết theo thời gian mà thôi, loại đó không đáng nhắc đến.

"
"Còn nữa, mặc dù mẹ con không đồng hành cùng chúng ta nữa, nhưng bà ấy luôn ở trong lòng cha, cha tin là sẽ sớm có một ngày, mẹ con sẽ trở lại Giang Bắc, sống cùng với chúng ta.

" Tô Thần Binh ao ước nói.

"Ai ya, cha, cha thế này không chỉ đang trúng độc của mẹ con, mà hơn nữa còn đang ở giai đoạn cuối rồi đó nha.

"
Tô Thương lộ ra một nụ cười, sau đó nói: "Nhưng người đã chết thì không thể sống lại được, chúng ta phải hướng về phía trước chứ.

"
"Người chết không thể sống lại?"
Nghe đến đây, trong ánh mắt Tô Thần Binh hiện lên một thần sắc khác thường, nhưng không tiếp tục nói về chuyện này nữa, mà là dò hỏi: "Thằng ranh con, mày vẫn chưa trả lời tao, mấy hôm nay mày đi đâu làm gì hả!"
"Oh, con đi chơi mấy ngày.

"
Tô Thương cười tinh nghịch: "Cha, hóa ra người luyện võ mạnh như thế hả, mấy hôm nay con ở bên ngoài đi tới quán bar cao cấp, liên tục đánh trận, chinh chiến khắp nơi, không hề có cảm giác kiệt sức gì cả, cho đến bây giờ con cũng còn thấy tinh lực đang dồi dào đây này.

"
"Tô Thương, mày muốn chọc tao điên hả!"
Tô Thần Binh giận không kìm nổi mà hét lên: "Ông chủ Lý nhà người ta, lấy thông thần đan ra, giúp mày thành người luyện võ, để mày đặt chân lên hóa kình trung kỳ, chứ không phải để cho mày dùng để đi lượn lờ ở quán bar đâu.

"
"Xuỵt, cha à, nhỏ tiếng chút đi, tai vách mạch rừng, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài được, đừng để người khác nghe thấy.

" Tô Thương nhỏ tiếng nói.

"Cái cmn chứ, mày cũng còn biết chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài nữa hả!"
Tô Thần Binh tức giận, nhưng cũng hạ giọng phối hợp, nhỏ tiếng nói: "Tô Thương, từ nay về sau, tao cấm mày đi quán bar, không thể làm việc gì có lỗi với Lý Nguyệt được, nếu không thì tao sẽ cho mày hiểu thế nào là tình yêu thương thật sự của cha!"
"Cha à, vẫn nên đợi vết thương lành lặn đi đã rồi nói sau nha, cha giờ đã ngồi xe lăn rồi đó, chúng ta cha nhân từ, con hiếu thảo, lịch sự hòa nhã, không phải sao?" Tô Thương cười tinh nghịch nói.

"Thằng ranh con!"
Tô Thần Binh tức giận nhìn chăm chú vào con trai mình, nghiến răng nói: "Cả ngày chơi bời lêu lổng, theo tao thấy dù là mày dùng thông thần đan dể trở thành người học võ, giỏi nhất cũng không thể cao hơn được cảnh giới hóa kình, đó có lẽ chính là đỉnh cao của mày rồi!"
"Đúng đúng đúng, cha, cha nói đúng.


"
Tô Thương không tranh cãi nữa, sau đó dò hỏi ý của cha một chút, thế là liền hỏi: "Cha, nói thật xem nào, rốt cuộc là sao mà cha lại bị thương chứ?"
"Ba ngày trước, cha với ông nội con đến chợ đen Cửu Môn để đợi chú Tô Huyền Thiên, chúng ta không phải là đã gặp nhau ở đó hay sao.

"
Tô Thần Binh không giấu diếm,nói tiếp: "Sau khi con đi không lâu, liền có một tên rất mạnh đã xuất hiện, bị người khác sai khiến đến giết cha.

"
"Trước khi giết, còn dùng các loại thủ đoạn khác nhau, tàn nhẫn hành hạ cha một trận.

" Nói đến đây, Tô Thần Binh nghiến răng nghiến lợi.

"Thật đáng hận!"
Tô Thương nghe xong, tức giận nói: "Cha, người đó ở đâu, sao lại dám hành hạ cha của Tô đại thiếu gia ta chứ, con đánh chết hắn ta!"
Nghe những lời nói này của con trai mình, Tô Thần Binh trong lòng có chút ấm áp, sau đó tiếp tục nói: "Kẻ đó rất mạnh, đã bước chân vào bán địa tông, con không phải là đối thủ của nó, huống hồ gì kẻ đó đã chết rồi.

"
"Chết rồi?"
Tô Thương ngạc nhiên nói: "Cha, kẻ đó mạnh như thế, cao thủ nào mà kinh thiên động địa có thể giết chết được kẻ đó thế cha?"
"Là Tô Huyền Thiên.

"
Tô Thần Binh cười nói: "Chú Tô Huyền Thiên của cha, dùng hết mọi thủ đoạn, cuối cùng cũng có thể đánh bại được kẻ đó.

"
"Huống hồ, chú Tô Huyền Thiên vì báo thù cho cha, mà không cho kẻ đó chết một cách thoải mái, cha nghe nói chú Tô Huyền Thiêm dùng kiếm, chém kẻ đó thành ngàn mảnh, chia làm vô số miếng.

" Nhắc đến Tô Huyền Thiên, Tô Thần Binh lại cực kỳ tự hào.

"Quá mạnh rồi, Tô Huyền Thiên quả thực là thiên phú trời cho, kiệt xuất thời nay, có cơ hội thật là muốn kết bạn với anh ấy quá đi mà.

"
"Thằng ranh con này, Tô Huyền Thiên là chú của cha, con muốn kết bạn với chú ấy sao, rồi cha con xưng hô thế nào, mày đang nghĩ gì chứ hả?" Tô Thần Binh tối sầm mặt lại.

"Cha, đợi khi con kết bạn được với Tô Huyền Thiên rồi, chúng ta sẽ thỏa thuận với nhau về chuyện này nha.

" Tô Thường cười nói.

"Cút đi!"
"Cái thứ không đứng đắn!"
Tô Thần Binh nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này không cần phải nghĩ, Tô Huyền Thiên mãi mãi là chú của tao, là ông nội Tô của mày!"
"Con! "

Mình lại trở thành ông nội của chính mình rồi sao?
Tô Thương cười khổ hai tiếng, Tiếp tục nhìn Tô Thần Binh, dò hỏi: "Cha, nãy cha nói cái người luyện võ đạt cảnh giới bán địa tông kia sao lại muốn giết cha, còn khoảng thời gian trước, ông nội giống như đánh nhau với người khác nên bị thương, nhà chúng ta có kẻ thù gì thế?"
Những vấn đề trước đó, cũng chỉ là làm nền, đây mới chính là điều mà Tô Thương muốn biết nhất.

Tô Thần Binh nghe đến đây, đón nhận ánh mắt của Tô Thương, sau khi im lặng vài giây, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

"Tô Thương.

"
Tô Thần Binh nhìn chăm chú vào Tô Thương, biểu cảm nghiêm trọng nói: "Bây giờ con đặt chân vào giới luyện võ, có những chuyện, nói cho con biết cũng không sao, dù sao con cũng phải sớm đối mặt.

"
"Nhà họ Tô chúng ta, quả thực có kẻ thù không đội trời chung, đối phương đến từ tông phái cổ võ, là một trong sáu tông phái lớn mạnh mẽ nhất, cụ thể thế nào cha không nói cho con biết đâu, cha sợ dọa con tè ra quần mất.

"
Tô Thần Binh nói tiếp: "Tối vài ngày trước, người muốn giết cha đến từ Vô Ảnh Tông, là một trưởng lão của Vô Ảnh Tông, sức mạnh của ông ta ở Vô Ảnh Tông cũng không tính là quá cao.

"
"Mà Vô Ảnh Tông, ở trong giới cổ võ, là một tông phái trung đẳng, kém xa tít mù kẻ thù của chúng ta.

"
Tô Thần Binh suy đoán nói: "Chắc hẳn, người kia đã bị sai khiến, mới có thể đến Giang Bắc giết cha.

"
"Nói đơn giản một chút, so sánh như vậy, con có thể rõ ràng nhìn ra, kẻ thù của nhà họ Tô chúng ta mạnh mẽ cỡ nào.

" Sắc mặt Tô Thần Binh nghiêm túc nói.

Quả thực!
Một vị trưởng lão ở Vô Ảnh Tông, đã là bán địa tông, những người khác nhất định là sẽ mạnh hơn nhiều rồi.

Mà đối thủ của nhà họ Tô, còn không phải là Vô Ảnh Tông, mà là một quái vật khổng lồ còn mạnh hơn Vô Ảnh Tông rất nhiều.

Bởi vậy có thể thấy được, nhà họ Tô vẫn đang chồng chất nguy hiểm!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi