TÔI Ở THÀNH PHỐ BẮT ĐẦU TU TIÊN

Giờ phút này.  

Thiên Sơn Tuyết hít một hơi thật sâu, nhìn sang Tô Thương, ánh mắt thì rối bời, không kìm được mà nói nhỏ tiếng: “Lâu rồi... Không gặp.”  

Loading...

“Ha ha.”  

Advertisement

Tô Thương gật đầu, không hề phát hiện ra Thiên Sơn Tuyết đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ, bèn nói: “Chị minh chủ nói không sai, quả thực bài hát này tên là Lâu rồi không gặp, khá hay đấy.”  

Chàng trai ngốc này!  

Ai nói tên bài hát chứ, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.  

Thiên Sơn Tuyết liếc nhìn Tô Thương một cái, rất nhanh liền thu lại ánh mắt thâm tình của lại, lạnh lùng nói: “Ừ, hay đó, chúng ta đi thôi.”  

Sau đó.  

Tô Thương và Thiên Sơn Tuyết cùng nhau đi ra khỏi cà phê Lâu Rồi Không Gặp, rồi đến một quán lẩu, đặt một phòng riêng, hơn nữa còn gọi không ít đồ ăn.  

“Chị minh chủ, quán lẩu này vào mấy hôm trước tôi đã từng đến rồi, hương vị cũng được.” Sau khi đi vào phòng riêng, Tô Thương cười nói  

“Ừ.”  

Thiên Sơn Tuyết mỉm cười: “Xem ra, chúng ta cũng có chung sở thích đó chứ, cậu cũng thích ăn lẩu ha.”  

Tô Thương lại nói: “Tôi không thích, nhưng vợ tôi thì thích.”  

“Vợ cậu sao? Tô thiếu gia, cậu kết hôn rồi à?”  

“Vợ sắp cưới thôi, nhưng tình cảm của chúng tôi khá tốt, chắc cũng sắp kết hôn rồi.” Tô Thương cười.  

Thiên Sơn Tuyết bỗng khựng lại, không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, mà lại hỏi: “Tô thiếu gia, tôi vô cùng tò mò, cậu cần nhiều đá năng lượng như vậy để làm gì?”  

“Bí mật.”  

Tô Thương nhìn về phía Thiên Sơn Tuyết, khẽ cười nói: “Nhưng, nếu chị minh chủ muốn biết, thì tôi có thể nói với chị, nhưng mà, chị phải tháo mặt nạ xuống, để tôi thấy được gương mặt của chị, chúng ta cũng nên trao đổi bí mật cho nhau chứ nhỉ.”  

Thiên Sơn Tuyết nhếch miệng lên nói: “Khi đeo mặt nạ lên, tôi đã từng nói, người đầu tiên tháo mặt nạ của tôi xuống, thì phải cưới tôi làm vợ, Tô thiếu gia, cậu chắc chắn muốn tháo mặt nạ xuống chứ?”  

“Khụ khụ, vậy thì thôi đi.”  

Nghe thấy câu nói này, Tô Thương cũng sợ luôn, ngậm miệng vào ngay tức khắc.  

Thiên Sơn Tuyết thoáng chút thất vọng, nhưng rồi lại biến mất, không hề bị Tô Thương phát hiện ra.    

Bữa ăn này kéo dài khoảng một tiếng, Tô Thương cũng tinh ý, lấy lí do có việc, để rời khỏi quán lẩu trước.  

Bây giờ, trong phòng riêng của quán lẩu, chỉ có một mình Thiên Sơn Tuyết thôi.  

“Tô Thương, anh khiến tôi bất ngờ thật đấy, không ngờ rằng anh lại che giấu kín như vậy.”  

“Hi vọng anh có thể chín chắn lên, đừng làm tôi quá thất vọng.”  

“Phục vụ, tôi muốn gọi thêm món, mang một đĩa rau thơm lên, à không, tôi muốn ba đĩa.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi