TÔI Ở THẬP NIÊN 70 SỬA MÁY KÉO


Editor: HannahDựa vào năm chữ tổ trưởng tổ bảo trì này mà đội trưởng Tiểu Lưu liều mạng, hắn không trông cậy vào Lâm Ái Thanh, chỉ ngóng trông Lâm Ái Thanh làm không tốt, mời cha cô tới, đến lúc đó đội bọn họ bỏ tiền xe đi xe về cũng được.Một cái máy kéo có thể tiết kiệm được bao nhiêu nhân lực vật lực, hiến lương hàng năm có thể bớt không ít việc.Kỳ thật cùng ngày kiểm tra máy kéo Lâm Ái Thanh đã gửi điện báo cho cha Lâm, nhờ ông hỗ trợ tìm mấy linh kiện gửi qua đây.


Ngày hôm sau khi đội trưởng Tiểu Lưu cho phép thì cha Lâm mới nhận được điện báo.Tuy không biết con gái muốn làm gì nhưng cha Lâm vẫn nghĩ cách tìm mấy linh kiện cũ nhờ người mang qua cho cô, gửi quá chậm, cũng sợ Lâm Ái Thanh cần dùng gấp, thế là nhét thêm ít tiền, nhờ tài xế xe tải đưa giúp.Nhưng dù đưa hộ cũng không thể đưa đến tận tay Lâm Ái Thanh mà là mang tới công xã.

Đội trưởng Tiểu Lưu cầm linh kiện từ công xã về mới tin lời Lâm Ái Thanh tám phần.Chắc không phải thật sự có thể sửa chứ?Dưới ghế ngồi máy kéo đều có nguyên bộ dụng cụ sửa chữa đơn giản, mấy thứ này Lâm Ái Thanh đều sử dụng rất quen.

Đội trưởng Tiểu Lưu khẩn trương nhìn chằm chằm cô thuần thục tháo đầu xe rồi lật lại, sau đó tháo chỗ này tháo chỗ kia, đôi mắt không dám chớp một cái nhưng cuối cùng vẫn không hiểu được.“Tháo ra nhiều như vậy đừng để cuối cùng không lắp vào được nha.” Trong lòng đội trưởng Tiểu Lưu sốt ruột, lại không dám thúc giục Lâm Ái Thanh, sợ cô không tập trung nên chỉ có thể âm thầm nói với con gái mình.Mãn Nữu nghe vậy trừng mắt liếc cha cô một cái: “Cha, người có thể suy nghĩ tích cực chút không."Đội trưởng Tiểu Lưu bị con gái tức giận thì trợn mắt, bộ hắn nghĩ được là có thể được?Nếu vậy thì máy kéo đã sửa xong từ lâu rồi!Chờ Lâm Ái Thanh úp đầu xe trở về, đội trưởng Tiểu Lưu cẩn thận xem xét.Hắc! Quả thật chỉ đổi mấy linh kiện bên trong, mấy cái khác đều được ráp trở lại, cũng không biết có lắp đúng không nữa, máy kéo này có thể hoạt động không?“Sao, sao nó còn chưa quay được?" Vẻ mặt đội trưởng Tiểu Lưu khẩn trương hỏi Lâm Ái Thanh.Lâm Ái Thanh một thân dơ bẩn, ngoại trừ khuôn mặt trắng nõn thì cũng có vài phần giống con gái nông thôn.“Đội trưởng Tiểu Lưu, chú đừng sốt ruột, còn phải tháo ống chứa nhiên liệu ra trước, sau khi xả hết khí mới có thể nổ, chờ”Kĩ sư sửa xe nói chờ, đội trưởng Tiểu Lưu còn có thể làm sao, chỉ có thể vô cùng lo lắng mà chờ thôi.Nhìn Lâm Ái Thanh quay máy kéo cũng là một chuyện rất khiêu chiến trái tim, thân thể nhỏ gầy kia của Lâm Ái Thanh, đội trưởng Tiểu Lưu thật sự sợ cô làm cho mÌnh văng luôn ra ngoài, cũng sợ tay quay bắn ra đập vào cằm cô, trước kia máy kéo trong thôn không ít lần đập qua người khác.Lâm Ái Thanh cũng cố sức, lúc cô sửa đã mệt không ít, lúc này tay đã hơi run nhưng không thể thất bại trong gang tấc, chỉ có thể cắn răng cố chịu đựng.Chỉ mệt chết một lần này, sau này có thể lái máy kéo hay không chỉ còn một bước, hay sau này tiếp tục làm việc nhà nông, khi nào máy móc xảy ra vấn đề mới được gọi qua sửa là dựa vào lần này.Máy kéo bình thường không dễ quay, hai người cùng quay cũng cố hết sức, còn may ông trời giúp cô, máy kéo ở thôn Bạch Than Bình này, Lâm Ái Thanh dùng hết sức bình sinh miễn cưỡng có thể quay được.


Nghe tiếng máy kéo nổ xình xịch xình xịch, khóe miệng Lâm Ái Thanh mở rộng, nở nụ cười khó có được.“Quả thật là được.” Đội trưởng Tiểu Lưu cũng vui đến choáng váng.Lâm Ái Thanh nhanh nhẹn bò lên trên máy kéo "Mãn Nữu đi lên, chú Lưu, chú cũng lên đi, con mang hai người ra ngoài đi lại một vòng."Máy kéo Lâm Ái Thanh đã lái qua.

Nếu mà chưa lái qua cô cũng không dám to gan như vậy.


Nhưng lái một lúc và thường xuyên lái cũng có chênh lệch, tay vốn dĩ đau đến vô lực mà lúc này bị rung giống như không phải tay mình.Nhưng hưng phấn trong lòng đã áp chế sự không khỏe của cơ thể, chờ cha con đội trưởng Tiểu Lưu trèo lên máy kéo, Lâm Ái Thanh dẫm chân ga, hướng đến đường trong thôn mà thình thịch chạy qua..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi