TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

Khung cảnh ồn ào im bặt.

Đội viên không ai lên tiếng.

Loại im lặng này cuối cùng cũng bị cắt đứt, rất nhanh có một đội viên khác nơm nớp lo sợ đi tới, mắt rưng rưng đưa ra một máy tính khác: “ Đội, đội trưởng, bọn họ lại gửi tiếp ảnh chụp xác của đội viên đã ch3t.”

Đường Nhị Đả lung lay chống lưng ghế đứng lên, gã cúi đầu thật lâu không nói lời nào, lúc ngẩng đầu lên thì ánh sáng trong mắt đã tắt, gã không nhìn bất cứ ai, chỉ cất tiếng khàn khàn hỏi lại: “Bạch Lục sợ nước phải không?”

Tựa hồ từ trong nháy mắt kia, thân phận cảnh sát của Đường Nhị Đả theo cái ch3t của Tô Dạng và tiếng cười điên loạn của tên hề kia cũng đã tan vỡ.

Tất cả ký ức của gã đều chỉ còn lại hình ảnh đôi mắt trầm tĩnh như mặt hồ sâu không sóng không gió của Bạch Liễu.

Lần này cũng như thế.

Đường Nhị Đả đang quỳ gối trên người Lục Dịch Trạm lảo đảo đứng lên, đôi mắt xanh lam mờ mịt không có ánh sáng, gã lập tức giơ súng nhắm ngay Bạch Liễu.

Cũng giống như tên hề cười cợt chĩa súng vào Tô Dạng, giờ phút này đây Đường Nhị Đả cũng ch3t lặng mà chĩa súng vào Bạch Liễu vô tội.

Gã thợ săn chính nghĩa bị đọa lạc sau vô số lần lưu lạc trong dòng thời gian, rốt cuộc cũng biến thành bộ dáng của thành viên 【 Đoàn Xiếc Thú Lang Thang】 mà gã căm ghét nhất.

Mục Tứ Thành và Mộc Kha đang chĩa súng về Đường Nhị Đả cảnh giác đi tới gần, súng của Mục Tứ Thành cơ hồ đã sát đến đầu của Đường Nhị Đả nhưng gã vẫn thờ ơ chĩa súng vào Bạch Liễu làm Mục Tứ Thành hoang mang, cậu hừ một tiếng: “Đường đội đừng manh động, trước khi anh bắn Bạch Liễu thì chúng tôi cũng kịp biến đầu anh thành đống bắp rang rồi đấy!”

Mộc Kha bình tĩnh mà khuyên bảo: “Cho nên tốt nhất là anh bỏ súng xuống đi.”

Lục Dịch Trạm bị Đường Nhị Đả đạp ngã trên mặt đất nén đau đớn lê lết đứng dậy, Lưu Giai Nghi từ bên người anh nhanh nhẹn nhảy qua bên cạnh Bạch Liễu, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu từ trên xuống dưới như để xác định Bạch Liễu không có vấn đề gì, sau đó mới quay đầu nhìn về 4 tên to xác đang giằng co với nhau trên hành lang.

Nếu là bình thường thì Lưu Giai Nghi nhất định sẽ kêu bọn họ cứ việc gi3t ch3t Đường Nhị Đả luôn đi, sau đó chúng ta trực tiếp tiến vào trò chơi, việc này kết thúc nhanh gọn lẹ.

Nhưng hiện tại ánh mắt cô bé dừng lại trên người Lục Dịch Trạm đang lung lay đứng đó —— Lục Dịch Trạm không phải là người chơi, vì vậy có anh ở đây bọn họ không thể vào game được.

Ngoài ra nếu bọn họ tùy tiện gi3t ch3t Đường Nhị Đả thì theo hiểu  biết của cô bé về vị cảnh sát chính trực Lục Dịch Trạm này, giây tiếp theo bọn họ sẽ bị anh bắt đưa về đồn cảnh sát.

Lưu Giai Nghi nghĩ đến việc nếu Lục Dịch Trạm phát hiện ra mình làm chuyện vi phạm pháp luật, thì hơn phân nữa là sẽ bị anh tận tình khuyên bảo và giáo dục tư tưởng không biết đến ngày tháng năm nào.

Chú cảnh sát phụ trách trông coi cô bé lúc trước này, rất thích xen vào việc người khác, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể càm ràm phê bình và lên lớp giáo dục dạy đời làm Lưu Giai Nghi tưởng như mình đồng thời có đến 50 mẹ già về hưu đến tuổi mãn kinh, lúc nào cũng niệm bên tai khiến cô bé phải trắng mắt, nổi da gà toàn thân.

Nghĩ đến đây Lưu Giai Nghi tự nhiên thấy rùng mình, cả người tê hết cả dại, cô bé theo bản năng mà núp sau lưng Bạch Liễu, tay chỉnh chỉnh kính mắt như muốn che hết khuôn mặt của mình càng kín đáo càng tốt.

Bạch Liễu nghiêng người nhìn động tác Lưu Giai Nghi né tránh Lục Dịch Trạm, cô bé giương mắt nhìn hắn một cái sau đó ăn ý dời ánh mắt đi chỗ khác.

—— nhìn thôi cũng hiểu, lại thêm một nạn nhân của mẹ già Lục Dịch Trạm.

Quả nhiên, sau khi Lục Dịch Trạm đứng lên, anh liền phá vỡ thế giằng co của ba người trước mặt, nguc anh che lại họng súng của Đường Nhị Đả chĩa vào Bạch Liễu, ánh mắt trong trẻo dùng mỗi bên tay cầm một bên súng của Mục Tứ Thành và Mộc Kha nhắm vào Đường Nhị Đả, thở dài một tiếng rồi bắt đầu diễn thuyết:

“Cứ đánh đánh giết giết mãi thì tốt ở đâu cơ chứ, cả nhà không thể hòa hợp ngồi xuống ăn lẩu rồi cùng nhau nói chuyện hay sao? Cứ có chuyện gì cũng phải dùng súng để giải quyết à, mấy người nhìn đi, nơi này chật hẹp như thế, hai bên đều là vách tường kim loại, bắn r4 đạn thì vỏ đạn cũng dội ngược lại vào người, này cũng chứng tỏ đạo lý, bắn người khác thì cuối cùng đạn cũng trúng mình, tội gì phải như vậy chứ..”

Mục Tứ Thành bị giữ chặt lấy súng vẻ mặt khiếp sợ: “Ông anh ở đâu ra dzậy?!”

Mộc Kha muốn rút lại súng của mình thì phát hiện rút không được: “???”

Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu đứng sau lưng lộ ra biểu cảm “Rồi, tới rồi.”, Lưu Giai Nghi có chút lạnh người chà xát cánh tay —— cảm giác này quen thuộc quá!

Đường Nhị Đả đột nhiên lên tiếng cắt ngang buổi biểu diễn của Lục Dịch Trạm, gã nhìn anh đang đứng chắn phía trước: “Cậu nói rất đúng, bắn người khác thì cuối cùng đạn cũng quay trở lại mình.”

Gã nói xong thì ch4m rãi nâng khuỷu tay lên 90 độ, dưới ánh mắt trừng trừng há hốc mồm của Lục Dịch Trạm mà thay đổi hướng súng nhắm ngay đầu mình. Cây súng đó là một khẩu súng lục màu bạc có khắc ho4hồng trên đó.

Đường Nhị Đả dùng ngón cái mở khóa cò bảo vệ, nhẹ giọng nói với Lục Dịch Trạm: “Tôi hiểu điều này hơn so với bất kì ai khác.”

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả giá trị tinh thần về 0 trong hiện thực, hóa quái vật hoàn toàn, trở thành quái vật mở khóa đăng nhập phó bản hiện thực 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Đường Nhị Đả sử dụng kỹ năng hóa quái vật, mở khóa hình dạng 《 Sách Quái Vật: Thợ Săn Ho4Hồng Héo Tàn 》, có thể sử dụng kỹ năng cá nhân ( Cò quay Nga) 】

【 Cò quay Nga: Súng lục tổng cộng có sáu viên đạn, trong đó có ba viên sẽ gi3t ch3t chính mình, ba viên sẽ gi3t ch3t kẻ địch, thợ săn dùng súng ho4hồng bắn vào đầu mình, mỗi lần kéo cò là một lần đánh bạc, bạn sẽ tự sát hay là lấy mạng đối phương đây? Có đồng ý sử dụng kỹ năng này hay không? 】

【…… Đồng ý…… …】

【 Kỹ năng khóa định đối tượng: Bạch Liễu 】

【 Hệ thống nhắc nhở: Cò quay bắt đầu chuyển động, đánh bạc sắp bắt đầu……】

Khẩu súng lục bên huyệt Thái Dương vặn vẹo bắt đầu chuyển động, âm thanh nạp đạn và xoay vòng quay đánh cuộc vận mệnh quen thuộc với Đường Nhị Đả vang lên, Lục Dịch Trạm kinh hoàng nhìn ánh mắt Đường Nhị Đả đã mất đi tiêu cự cầm súng muốn tự sát, ngay cả Mộc Kha và Mục Tứ Thành cũng đơ ra, tuy rằng cũng chĩa súng vào Đường Nhị Đả nhưng cũng không biết phải phản ứng như thế nào.

Lưu Giai Nghi phát giác có điều không ổn, cô bé nhíu mày đi tới trước một bước rồi một bước chắn trước mặt Bạch Liễu, trong đầu vang lên giọng nói của Vương Thuấn ……

【 Ho4Hồng Thợ Săn là một người chơi tay súng thiện xạ, bất kể gã ngắm bắn từ đâu, cho dù cách xa ngàn dặm đi nữa thì mục tiêu là người hay quái vật cũng bị bắn ch3t một cách chính xác ……】

【 Kỹ năng của gã à? Không rõ lắm, Ho4Hồng Thợ Săn độc lai độc vãng, cho dù là hợp tác thì cũng ko ai biết rõ kỹ năng của gã là gì, chỉ biết kỹ năng của gã là một cây súng lục màu bạc, có liên quan đến ho4hồng……】

Súng lục màu bạc…… Có liên quan đến ho4hồng…… Ánh mắt Lưu Giai Nghi nhìn khẩu súng trên tay Đường Nhị Đả—— đó là kỹ năng vũ khí!!

Tại sao Đường Nhị Đả lại có thể dùng kỹ năng vũ khí ở hiện thực chứ!?! Điều này không hợp lý!

Nhưng cho dù hợp lý hay không thì tình huống trước mắt đều không cho phép Lưu Giai Nghi chần chờ.

“Mộc Kha! Mục Tứ Thành! Nổ súng gi3t ch3t gã!!” Lưu Giai Nghi lạnh giọng quát, “Súng của gã có vấn đề!!”

Đường Nhị Đả đột nhiên cười nhẹ một tiếng, tiếng cười của gã hòa với tiếng quát chói tai của Lưu Giai Nghi hòa lẫn vào nhau tạo thành một bản hòa tấu kì dị khiến người ta sởn tóc gáy, đôi mắt màu lam sậm gần như đen của gã nhìn về Bạch Liễu đứng sau Lục Dịch Trạm, giọng điệu khinh thường: “Cậu biết không Bạch Lục, trò chơi đánh cuộc mạng sống này là trò chơi duy nhất mà tôi có thể thắng cậu.”

“Bởi vì vận may của cậu quá kém, viên đạn này nhất định sẽ gi3t ch3t cậu.”

Vì để gi3t ch3t “Người sói” ác độc do nhà tiên tri chỉ định mà gã thợ săn được thần linh lựa chọn cũng sắp biến thành quái vật để sử dụng kỹ năng của mình.

Đồng tử  Lục Dịch Trạm co rút nhìn Đường Nhị Đả b0p cò súng.

Một viên đạn bạc từ lòng súng xoắn ốc bắn r4, giống như một thước phim quay chậm thong thả xuyên vào đầu Đường Nhị Đả, thế nhưng lại không gi3t ch3t gã như tưởng tượng, mà xuyên thẳng qua đầu gã không gây một chút tổn thương nào, dội lên vách tường kim loại rồi mang theo những tia lửa nhỏ do ma sát bay nhanh về phía Bạch Lục.

Lưu Giai Nghi lấy một loại tốc độ nhanh đến mắt thường không thể thấy được leo lên người Bạch Liễu.

Trong lúc Bạch Liễu còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Giai Nghi c4n răng nhắm mắt ôm kín đầu của hắn, phần eo cong lại chừa ra khe hở giảm xóc cho viên đạn trước phần đầu Bạch Liễu và thân thể cô bé.

Nếu kỹ năng của gã là kiểu viên đạn tự sát như này thì dựa theo vị trí viên đạn bắn vào Đường Nhị Đả, dội lên Bạch Liễu chắc chắn sẽ là huyệt Thái Dương, cũng chính là vị trí bên mắt phải!

Viên đạn như một quả đạn pháo bắn vào eo Lưu Giai Nghi, cô bé kêu lên một tiếng, toàn bộ thân thể đều bị đường đạn chấn động phải đổ về phía trước, vừa đúng vào khe hở giảm xóc mà cô bé đã chừa ra trước đó.

Viên đạn tựa như vừa bắn nát một cái bình nhỏ đựng đầy máu tươi, máu ào ạt tràn ra từ lỗ hổng trên bình, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của Bạch Liễu.

Ngay khi viên đạn c4m vào người, Lưu Giai Nghi n4mchặt áo sơ mi Bạch Liễu, sau đó liền buông lỏng ra, cô bé thoát lực ngã xuống về phía sau dừng lại trên cánh tay Bạch Liễu kịp duỗi ra đỡ lấy mình vào lòng nguc, khóe miệng bắt đầu chảy máu.

Cô bé dùng ngón cái cố hết sức n4mlấy cổ áo Bạch Liễu, để lại một dấu bàn tay máu đỏ tươi, Lưu Giai Nghi sặc sụa nói với Bạch Liễu: “ …Tránh xa.. đi..”

Bạch Liễu nhìn xuống cô bé, bình tĩnh tiếp lời: “Tránh xa Lục Dịch Trạm, mang em vào trò chơi, anh biết rồi.”

Lưu Giai Nghi nhắm hai mắt lại, cố sức cuộn tròn trong lòng nguc Bạch Liễu.

Máu từ miệng vết thương trên eo cô bé luồn qua kẽ tay của Bạch Liễu không ngừng nhỏ giọt, hơi thở và giọng nói của em càng lúc càng yếu ớt: “Để em ở lại, anh tự đi đi, em không còn.. tỉnh táo rồi.”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi