TÔI PHONG THẦN TRONG TRÒ CHƠI VÔ HẠN

Trong giếng tội nhân.

Chiếc ví cũ lại nóng lên, Bạch Liễu nghiêng người chụp lấy, lại bị Bạch Lục quất thêm một roi nữa hất văng ra chỗ khác, ông ta đạp lên vai Bạch Liễu, đè Bạch Liễu xuống đáy giếng, cúi đầu nhìn biểu cảm hiện giờ của hắn rồi nhướng mày thú vị:

"Để ta đoán xem, trên mặt con là nước giếng hay là nước mắt con rơi đây?"

Tờ tiền linh hồn trong chiếc ví cũ bị đốt thành tro tàn, vô thanh vô tức tắt ngúm trong vũng nước nông dưới đáy giếng, Bạch Liễu nhắm mắt lại, một giọt lệ từ mắt trái trượt xuống, rơi tõm xuống dưới đáy giếng cùng với tro tàn.

"Con người rơi lệ là vì tình cảm đúng không?" Bạch Lục cười hiền hậu thân thiện: "Đây là đáp án mười năm trước con nói cho ta biết."

"Đối với con dường như tình cảm là thứ rất quý giá, nhưng giờ phút này đây, ta chỉ thấy tình cảm đó khiến con trở nên yếu đuối, khiến con sợ hãi, khiến con đau khổ —— "

"Con chỉ bỏ ra hơn 200 điểm để mua linh hồn bọn chúng, nhưng con phải trả giá nhiều hơn thế."

"——Đây là một giao dịch thua lỗ, Bạch Liễu."

Bạch Liễu vung roi xương đẩy Bạch Lục lùi về phía sau, hắn ngẩng đầu lên, mái tóc bị bung ra trong trận chiến bay tán loạn, nước theo đuôi tóc nhỏ tí tách xuống dưới.

Bạch Lục mỉm cười nghiêng đầu: "Ánh mắt tràn đầy sát khí nhỉ."

"Ta rất khuyến khích con giết ta, nhưng trước đó ——"

Bạch Lục cũng rút roi xương đen ra, ông ta cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu nhìn roi xương trắng trong tay Bạch Liễu: "Dựa vào thứ đồ vật và tình cảm yếu ớt này thì giết không được thần."

Roi xương trắng trượt ra khỏi ống tay áo, từ trong giếng bắn thẳng về phía khuôn mặt Bạch Lục như một mũi tên, Bạch Lục nghiêng người sang một bên tránh thoát, Bạch Liễu ngưng thần run tay thu roi, roi xương trắng lao tới vòng ngược trở lại như boomerang, chiếc đuôi sắc ngọn xẹt qua vai Bạch Lục.

Máu tóe ra, Bạch Lục bị trúng đòn cả người lung lay, nhưng ông ta chỉ thản nhiên đứng đó, thờ ơ rút roi xương cắm trên vai mình, mỉm cười càng thêm hài lòng.

"Dùng loại đồ vật này mà vẫn khiến ta bị thương?" Bạch Lục cười khẽ một tiếng, mi mắt cong cong, "Thật không hổ là người thừa kế mà ta đã chọn."

Sau khi Bạch Lục rút roi xương ra, vết thương vẫn chảy máu nhưng rất nhanh liền khép lại.

"Nhưng ta vẫn tốt bụng nhắc nhở con một câu, nơi đây là hậu trường hệ thống nằm bên ngoài dòng thế giới, đã thuộc về Thần."

"Ở đây người thường mỏng manh như con kiến, chỉ cần một lời nói hay một ý niệm là có thể biến thành tro bụi."

Bạch Lục rũ mắt nhìn xuống đống tro tàn rơi ra từ chiếc ví cũ:

"Con giết không được ta, hoặc có thể nói ở một nơi như thế này, con dùng vũ khí đơn sơ mà vẫn có thể khiến ta bị thương đã là nằm ngoài dự liệu của ta, nói theo cách nói của nhân loại các con thì sao nhỉ?"

"—— người phàm nhưng lại muốn so sánh với thần, thật là ảo tưởng sức mạnh!"

Bạch Lục tựa hồ cảm thấy câu này rất thú vị nên cười tủm tỉm đọc lên:

"Quan điểm rất thú vị, nhưng rất tiếc phải nói với con rằng bộ khái niệm này không thể áp dụng cho Tà Thần."

"Ở thế giới này, Tà Thần là tập hợp tất cả dục vọng của con người. Không có con người nào có thể chiến thắng được dục vọng của chính mình, vì vậy không có con người nào có thể chiến thắng được Tà Thần. Cho nên, trừ phi con nguyện ý tiếp nhận thân phận Tà Thần mới, nếu không với sức lực hạn hẹp của con người thì không thể rời khỏi đây, con cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bên ngoài vì bảo vệ con —— "

"—— mà lần lượt chết từng người một."

Bạch Lục khép hờ mắt, như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: "Nhắc mới nhớ, lúc nãy chúng ta đang nói đến ai rồi nhỉ?"

"Hình như Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả?"

Lưu Giai Nghi vội vàng che ngực Bạch Liễu lại, cô bé ngẩng đầu lên: "Thân thể Bạch Liễu cứng lại rồi!"

"Anh ấy bắt đầu hóa thành tượng!"

Vì linh hồn và thể xác cách quá xa nên mới xảy ra tình trạng như vậy!

Đường Nhị Đả nghiến răng, rút súng ra: "Để chú đi vây Sầm Bất Minh, bắt cậu ta thả linh hồn."

—— Không thể giết Sầm Bất Minh, nếu đối phương bị giết ra khỏi trò chơi thì cho dù Giếng tội nhân mang theo linh hồn Bạch Liễu ra ngoài trò chơi hay ở trên phi thuyền trong không gian, Bạch Liễu cũng xảy ra chuyện!

"Tên hề..." Lưu Giai Nghi giữ chặt Đường Nhị Đả, tay và giọng nói cô bé run rẩy nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, "Chúng ta phải dụ Tên hề rời khỏi Sầm Bất Minh, nếu không lúc mang xác Bạch Liễu tiếp nhận linh hồn, vòng ngoài của chiếc găng tay Bạch Liễu sẽ thiết lập lại kỹ năng của Tên hề, anh ta có thể bắn tiếp lần nữa."

"...Con sẽ dụ Tên hề đi chỗ khác, còn chú mang Sầm Bất Minh đến đây."

Thấy Đường Nhị Đả vội vàng mở miệng định phủ quyết ý kiến của mình, Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh giải thích: "Sức con yếu, không thể di chuyển Bạch Liễu, cũng không làm chủ công đối kháng với Sầm Bất Minh được, nhưng chút kỹ xảo nhỏ để đánh lạc hướng Tên hề thì vẫn có thể làm được."

"Hơn nữa hiện giờ Bạch Liễu đã hôn mê bất tỉnh, con là Chiến Thuật Gia thứ hai trong đội, chú là chủ công, chú phải tuân theo mệnh lệnh của con."

Đường Nhị Đả nghiến răng: "...nhưng mà..."

"Không nhưng mà gì hết!" Lưu Giai Nghi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt màu xám lấp lánh nước mắt, nhưng vẻ mặt đã bình tĩnh lại, "Sự cấp tòng quyền, trước mắt chúng ta không còn biện pháp nào khác, Tên hề có 15 phút CD kỹ năng, chỉ cần chú giữ anh ta tránh xa Bạch Liễu thì kỹ năng của anh ta sẽ không thể thiết lập lại và con cũng sẽ an toàn. Sau đó đợi đến lúc chú lấy được linh hồn Bạch Liễu từ Giếng tội nhân của Sầm Bất Minh, mọi thứ sẽ kết thúc..."

(*) 事急从权: Sự cấp tòng quyền - khi có chuyện rất gấp rất vội, phải coi tình hình mà quyết định

"Con tin chú có thể làm được, Đường đội trưởng."

Đường Nhị Đả nghe Lưu Giai Nghi gọi mình một tiếng Đường đội trưởng thì não ong lên một tiếng ——từ khi vào đội, Lưu Giai Nghi lúc nào cũng tỏ thái độ chống đối với Đường Nhị Đả vì những chuyện anh làm trước đó. Cô bé chán ghét anh giống như chán ghét một người họ hàng mà mình không thích, chưa bao giờ dùng kính ngữ gọi anh là chú, lúc tâm trạng tốt thì gọi anh là Đường Nhị Đả, còn tâm trạng không vui thì gọi là tên ngốc to xác hoặc to con.

Đây là lần đầu tiên cô bé gọi anh là Đường đội trưởng.

Giọng nói Lưu Giai Nghi bắt đầu có chút run rẩy, hai tay nắm chặt cổ tay Đường Nhị Đả, lòng bàn tay lạnh như băng: "Con cũng tin tưởng chú giống Bạch Liễu, con tin tưởng chú!"

"...Hơn nữa nếu Daniel nhân lúc chú đánh nhau với Sầm Bất Minh để đến gần Bạch Liễu và thiết lập lại kỹ năng." Cô bé run rẩy hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy, "Con sẽ chuẩn bị kỹ năng thuốc độc tự sát kịp thời thoát game, chú không cần lo lắng cho con."

"Con không giống như con khỉ Mục Tứ Thành hay Mộc Kha đâu, hai tên đó chết thật, chết thật..."

Lưu Giai Nghi nắm chặt tay, cô bé giơ tay lên dùng sức lau nước mắt, giọng nói hung hăng giống như đang mắng mỏ nhưng nứt nở đứt quãng: "—— thật ngu ngốc! Vì cứu Bạch Liễu mà không chừa bất kỳ đường lui nào cho mình!"

Đường Nhị Đả cuối cùng cũng đồng ý với chiến thuật của Lưu Giai Nghi, anh trầm mặc cõng Bạch Liễu trên lưng, dùng băng vải buộc chặt vào người để cái xác ngày càng cứng đờ không rơi xuống.

"Lúc con vừa ra sẽ lập tức sử dụng kỹ năng chính Đầm lầy độc để khống chế Tên hề, chú phải tranh thủ thời gian để mang Sầm Bất Minh đi." Lưu Giai Nghi bình tĩnh giải thích chiến thuật, "Con sẽ cố gắng câu giờ để đánh lạc hướng Tên hề, nhưng nếu không cầm cự được nữa, con sẽ dùng kỹ năng thuốc độc tự sát, rời khỏi trò chơi."

"Đến lúc đó chú phải rút lui ngay, đừng đánh dây dưa nữa." Ngữ khí Lưu Giai Nghi mang theo ý cảnh cáo, "Bởi vì nếu không có con yểm trợ thì chú sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy lúc con tự sát, chú phải rút lui về phía sau liền."

"Chú phải giữ cho mình sống sót, biết không?"

Đường Nhị Đả trầm mặc gật đầu.

Lưu Giai Nghi nhắm mắt lại, tận lực thả lỏng thân thể căng thẳng: "Mặc dù cơ hội chỉ có lần này, nhưng sống sót mới là quan trọng nhất."

"Là Chiến Thuật Gia, con rất ghét người khác không biết tự lượng sức làm chuyện vượt quá khả năng của mình, sau đó chết ở trước mặt con, chú hiểu rõ con rồi đấy."

"Đi thôi!"

Hai người trở lại tầng một.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Sầm Bất Minh dường như đang tranh cãi gay gắt với Daniel, nhưng đầu óc của Lưu Giai Nghi trống rỗng, hoàn toàn không nghe hai người đang trao đổi chuyện gì.

Mặc dù Lưu Giai Nghi không thể nhìn thấy nhưng thính giác lại cực kỳ hoàn hảo, ở khoảng cách như thế này, cô bé có thể dễ dàng nghe thấy từng chữ trong cuộc trò chuyện của hai người kia. Bạch Liễu từng trêu chọc cô bé, bảo là sau này thị lực của Giai Nghi sẽ được chữa lành, đợi lúc cô bé lên trung học và thi nghe Tiếng Anh, nhất định sẽ được điểm cao.

Điểm số nhất định sẽ cao hơn tên học dốt tiếng Anh như hắn.

Lúc đó, cô bé thản nhiên tỏ vẻ kiêu ngạo, còn có phần khinh thường trả lời —— tất nhiên rồi, điểm của em ít nhất gấp đôi điểm của anh, Bạch Liễu.

Bạch Liễu chỉ cười như không cười nhìn cô bé một cái, sau đó nói —— e hèm, điểm tiếng Anh của anh chỉ có hơn 40 điểm thôi, em gấp đôi điểm anh tức là?

Cô bé cạn lời, nói anh đúng là phế vật quá đi, lúc làm bài kiểm tra tiếng Anh anh ngủ quên đấy à?

Bạch Liễu cười tủm tỉm nói, chắc là vậy.

Bây giờ Bạch Liễu thật sự ngủ sau lưng Lưu Giai Nghi, nhưng cô bé lại cười không nổi.

Tròng mắt của Lưu Giai Nghi xám xịt đờ đẫn, trong khoảnh khắc bước vào thang máy, cô bé vẫy tay, nghẹn ngào nói với Đường Nhị Đả phía sau: "Chú đi nhanh đi!!"

【Hệ thống nhắc nhở: Dị đoan Lưu Giai Nghi sử dụng kỹ năng cá nhân (Đầm lầy độc)】

Toàn bộ tầng một khí độc bốc lên tận trời, đối diện lập tức rơi vào trong mê cung sương độc do Lưu Giai Nghi tạo thành, ánh mắt của Lưu Giai Nghi kiên định, cẩn thận cắn cắn môi. Vừa nhìn thấy khẩu súng bắn tỉa màu xanh lá cây, đồng tử cô bé co lại, nhanh chóng lăn qua nghiêng lại, nheo mắt điều khiển màn sương độc bốc lên, quấn lấy đối thủ.

" Khụ khụ..." Daniel ngập ngụa trong sương độc ho khan một tiếng, cậu ta tức giận hét lên: "Bước ra đây! Con nhóc mù kìa! Tao biết sương độc là do mày làm!"

Lưu Giai Nghi trốn sau những cây cột chịu lực trên tàu vũ trụ, bình tĩnh đến mức trông như một cỗ máy tinh vi không có tình cảm. Sương độc trong đầm lầy không ngừng tuôn ra bao trùm Daniel, khí độc ngăn cách Daniel với Sầm Bất Minh, đẩy Daniel vào thang máy.

—— Chỉ cần đưa tên điên này lên tầng tiếp theo, nhiệm vụ của Đường Nhị Đả sẽ tuyệt đối an toàn.

Nhưng nếu làm vậy thì phạm vi đầm lầy độc của cô bé sẽ không bao phủ được hết, vì vậy cô bé phải cần thêm một kỹ năng độc khác để bao quát phạm vi hoạt động hiện tại của Daniel.

Lưu Giai Nghi nhấp vào giao diện điều khiển, xem kỹ năng thuốc giải và thuốc độc một lúc, kỹ năng thuốc giải đang trong thời gian CD, trước đó cô bé đã lấy hết thuốc giải ra đưa cho Đường Nhị Đả.

——Kỹ năng chính chỉ còn duy nhất một kỹ năng thuốc độc.

Là kỹ năng mà cô bé dùng để tự sát.

Lưu Giai Nghi cảm thấy tâm trí và suy nghĩ của mình chưa bao giờ rõ ràng, bình tĩnh như vậy.

Từ quan điểm của một nhà chiến thuật mà nói, không cần phải tiêu tốn nhiều kỹ năng chính như vậy đối với một người chơi đã hôn mê, đặc biệt là trong tình huống đội đã thiệt hại hai người chơi, thật ra vừa nãy cô bé không nói với Đường Nhị Đả một chuyện, nếu cơ hội lần này không thành công thì hãy dứt khoát từ bỏ Bạch Liễu.

Không đáng.

Cho dù Bạch Liễu chết và lần này Lưu Giai Nghi thi đấu thất bại thì cũng có rất nhiều hiệp hội cần cô bé, cũng có không ít hiệp hội thèm muốn Đường Nhị Đả. Nói chính xác hơn, điều Lưu Giai Nghi muốn là giành chiến thắng, sau đó đạt được nguyện vọng và điểm để hồi sinh Lưu Hoài, còn tham gia hiệp hội nào cũng được. Phoebe thậm chí còn sẵn sàng để cô bé làm Chiến Thuật Gia của Hiệp Hội Quốc Vương. Thành thật mà nói, nếu cô bé hợp lực với Phoebe, khả năng giành được chức vô địch trong năm tới là khá cao.

Không cần phải cứ đi theo Bạch Liễu mới thắng được thi đấu, tại sao lại phải cứu hắn?

Theo quan điểm cá nhân của cô bé, Bạch Liễu chỉ là một tên lưu manh vô liêm sỉ không biết xấu hổ, dùng hai miếng bánh đậu đỏ lừa lấy linh hồn cô bé, còn muốn cô bé đưa lại tiền ship, nhìn đi nhìn lại kiểu gì cũng chỉ là một kẻ thích đóng vai ác, mở miệng toàn là giả dối không được mấy câu thật lòng, cả ngày chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, da mặt thì dày hơn tường thành Vạn Lý, vả lại chắc là cũng không yêu thương cô bé gì mấy.

Dùng danh nghĩa anh em tốt được Lưu Hoài ủy thác để lừa gạt cô bé bán mạng, nhưng mà cô bé có ngốc đâu, cô bé không giống như 3 tên ngốc Đường Nhị Đả, Mục Tứ Thành và Mộc Kha đầu óc chỉ toàn là đậu hũ, tại sao phải liều sống liều chết vì Bạch Liễu làm gì chứ?

Không cần thiết.

【Em chọn gia đình nào? 】

Bạch Liễu ngồi bên cạnh giường bệnh cô bé, điềm tĩnh hỏi: "Có hai gia đình rất thích em, em muốn ở với gia đình nào."

【Kiểu thắt bím này hợp với em đó. 】

Bạch Liễu cười cười, nhìn đầu tóc bù xù, bím tóc hỗn loạn mà mấy người kia làm cho cô bé, trêu ghẹo. Rồi đợi đến khi cô bé chán nản chống cằm than thở, Bạch Liễu lại tới gần, rũ mắt nhẹ nhàng tháo bím tóc hư ra, tết lại cho cô bé một kiểu gọn gàng xinh đẹp: "Nhưng mà, Giai Nghi như thế này vẫn đẹp hơn."

【Trên đảo có Phoebe đấy, em có muốn lên đó chơi với con bé không? 】

Bạch Liễu cười nói: "Anh nghĩ hình như em không ghét bỏ Phoebe."

"Em muốn thử kết bạn với con bé không? Em đâu có bạn cùng tuổi để chơi cùng, phải không?"

Lưu Giai Nghi im lặng đứng đối diện với giao diện điều khiển trong ba giây, cô bé nhấp vào kỹ năng thuốc độc, nắm chặt bình xịt độc trong tay, không khóc cũng không buồn, cực kỳ bình tĩnh.

Cô bé cũng là một kẻ ngốc.

Bên kia, Đường Nhị Đả gần như bùng nổ áp chế Sầm Bất Minh, anh cõng Bạch Liễu trên lưng chiến đấu giống như một con thú đã nổi điên muốn cắn xé con mồi đẫm máu, chỉ mới vài phút đã giết chết 2 đội viên nhào tới ngăn cản, đánh trọng thương đội viên thứ ba và bắt đầu giằng co với Sầm Bất Minh.

Súng Đường Nhị Đả bị Sầm Bất Minh đánh văng đi, tay trái Sầm Bất Minh thì bị Đường Nhị Đả đánh gãy, hai gã thợ săn đang trên bờ vực điên loạn đánh nhau như mất trí trên mặt đất.

"Tại sao cứ phải giết chết Bạch Liễu!" Đường Nhị Đả khàn giọng hét lên, anh không triệu hồi súng, chỉ giơ nắm đấm nện liên tục vào mặt Sầm Bất Minh, "Cậu ấy có làm sai chuyện gì đâu!"

"Cả đời cậu ấy, cho tới bây giờ, chưa từng làm chuyện xấu, cậu ấy là người tốt!"

"Cậu ấy đã cứu bọn trẻ trong cô nhi viện! Cậu ấy đã cứu người bị trúng độc hoa hồng Càn Diệp! Tất cả thành viên của cục quản lý dị đoan vận chuyển dị đoan đến sông băng đều là do cậu ấy cứu! Còn tất cả thành viên Nghĩa địa công cộng Laser nữa, cũng đều do Bạch Liễu cứu sống!"

"Nói không chừng cậu ấy cứu người còn nhiều hơn cả cậu, đội trưởng đội 2!"

"Cậu mẹ nó dựa vào cái gì dùng Giếng tội nhân giam cầm cậu ấy!!" Trong đôi mắt xanh sẫm của Đường Nhị Đả hiện lên một tia phẫn nộ cùng tuyệt vọng, nước mắt và nắm đấm dính đầy máu rơi xuống, "Bạch Liễu không phải tội nhân!!"

"Thả cậu ấy ra!!"

Sầm Bất Minh bị Đường Nhị Đả đấm đến nỗi khuôn mặt móp lại, máu từ vết nứt và vết thương văng tung tóe, bàn tay đeo chiếc nhẫn tử thần run lên, anh ta nắm chặt tay, vừa ho khù khụ vừa đá Đường Nhị Đả ra xa: "......Ai nói tôi không thả?"

"Tránh ra, để tôi kích hoạt kỹ năng!"

Lần này ngay cả Đường Nhị Đả cũng sửng sốt trong giây lát, nghi hoặc, mê mang nới lỏng vòng tay nắm chặt cổ áo Sầm Bất Minh, anh không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy, nhưng Sầm Bất Minh thực sự không có vẻ gì là một người chơi xảo trá. Đường Nhị Đả nhìn thấy Sầm Bất Minh cắn răng điều chỉnh nhẫn tử thần của mình 2, 3 lần.

...Sao lại thế này, ngay từ đầu, Giếng tội nhân đã đóng không thể mở được nữa.

Đây là giếng của anh ta, không thể nào mà ngay cả anh ta cũng không mở được, trừ khi...

—— Tiềm thức của anh ta cho rằng trong giếng thật sự có tội nhân, mà tội nhân này là tội nhân tuyệt đối không được thả ra.

Và người này là một tội nhân mà anh ta cho rằng tuyệt đối không thể tha thứ.

Đôi mắt của Sầm Bất Minh trầm xuống.

Vừa rồi trong thang máy, ánh sáng mờ mịt lộn xộn, kỳ thực anh ta cũng không thấy rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy từ trong giếng xuất hiện một bàn tay kéo linh hồn Bạch Liễu xuống, anh ta còn tưởng rằng đó là do tội nhân bị anh ta giam cầm trước đó hóa thành dị đoan giở trò nên không để ý, bây giờ nghĩ lại chỉ có thể là người đàn ông đó.

——Bạch Lục.

Đường Nhị Đả nhìn Sầm Bất Minh buông tay, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng, rút súng ra chĩa vào đầu Sầm Bất Minh: "Mở giếng tội nhân, thả Bạch Liễu ra."

Sầm Bất Minh im lặng một lúc, sau đó anh ta ngẩng đầu lên: "Tôi... thả Bạch Liễu không được."

——Bởi vì trong giếng còn có một tội nhân khác rất giống hắn.

Sầm Bất Minh hoàn toàn không phân biệt được sự khác nhau giữa Bạch Liễu và Bạch Lục, dục vọng và tiềm thức hình thành Giếng tội nhân của anh ta chỉ biết phán xét hai người đều là tội nhân, cho nên anh ta không mở được giếng.

"Vậy... vừa rồi cậu đùa giỡn với tôi đấy à?" Vẻ mặt Đường Nhị Đả trở nên hung dữ, anh giơ tay ném báng súng vào khuôn mặt Sầm Bất Minh, "Giếng của cậu tại sao cậu không mở được?!"

"Mở ra mau!"

Đường Nhị Đả nhìn chằm chằm Sầm Bất Minh, sau đó anh đột nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía sương mù độc đầm lầy đang dần tiêu tán —— Sầm Bất Minh đang câu giờ!

Thời gian sử dụng kỹ năng chính của Giai Nghi sắp hết!

Nhưng nãy giờ Giai Nghi vẫn chưa phát tín hiệu cho anh!!

Đường Nhị Đả đứng bên cạnh màn sương độc, nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh suýt ngừng thở, Lưu Giai Nghi cầm bình xịt độc thuốc giấu trong màn sương độc lờ mờ rồi từ từ ép Daniel trở lại thang máy—— sau đó cô bé cũng bước một chân vào thang máy.

Hành động này khác hẳn với chiến thuật mà Giai Nghi đã nói với anh ngay từ đầu!

Lúc đầu Giai Nghi nói rằng cô bé sẽ tự sát bằng kỹ năng thuốc độc, nhưng bây giờ cô bé lại sử dụng hết tất cả các kỹ năng của mình để dẫn dụ Daniel rời đi nơi khác. Nếu thời gian hồi chiêu kỹ năng súng bắn linh hồn của Daniel kết thúc, cô bé lại ở trong thang máy cùng với Daniel và kỹ năng thuốc độc đang trong CD, Giai Nghi sẽ không có cách nào tự sát nhanh chóng, còn Daniel thì có súng.

——Lưu Giai Nghi nhất định sẽ bị trúng đạn và vỡ nát linh hồn!

"Nhóc mù, tao nhớ mày chỉ có bao nhiêu đó kỹ năng thôi." Tên hề trong sương độc sắp tiêu tán cười quái dị, "Bây giờ đến lượt tao biểu diễn kỹ năng đây."

【 hệ thống nhắc nhở: Thời gian hồi chiêu kỹ năng của dị đoan Tên hề đã kết thúc, có đồng ý sử dụng kỹ năng cá nhân (súng bắn tỉa linh hồn) hay không? 】

【Đồng ý. 】

Một họng súng ngưng tụ ánh sáng xanh lục xuất hiện trong sương mù độc, họng súng nhắm thẳng vào Lưu Giai Nghi đang đi về phía thang máy. Lưu Giai Nghi đứng trước họng súng, liếc nhìn Đường Nhị Đả chỉ trong chớp mắt, rồi sau đó hơi nghiêng đầu lại, nhấn nút thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Đường Nhị Đả nhìn thấy Lưu Giai Nghi lặng lẽ ngoan ngoãn nhìn anh qua cửa thang máy đóng chặt, sau đó đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, vẫy vẫy tay với Bạch Liễu và anh, động tác tự nhiên như một cô bé đến trường chào tạm biệt với người thân trong gia đình, dùng khẩu hình nói một câu —— tạm biệt.

Đường đội trưởng, anh trai Bạch Liễu.

Đường Nhị Đả lập tức rút súng ra, nhắm vào bóng dáng Lưu Giai Nghi qua khoảng trống nơi thang máy sắp đóng lại bắn điên cuồng, cùng lúc đó, Sầm Bất Minh cũng ngưng thần, nhanh chóng biến nhẫn tử thần thành một khẩu súng lục màu đen, nhắm bắn vào khẩu súng xanh lục sau thang máy.

"A a a ——!!" Đường Nhị Đả nổi cơn điên, anh trang bị toàn bộ thân phận Sách quái vật, lúc giá trị tinh thần giảm xuống, tốc độ bắn của anh nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh, hốc mắt đỏ hoe như chảy máu, gào thét, "Thả con bé ra!!"

Daniel cũng phát điên, dưới hỏa lực dày đặc yểm trợ như vậy, cậu ta vẫn lựa chọn bắn hạ Lưu Giai Nghi: "—— lũ trói buộc các người tự cho là đúng!"

Khuôn mặt nhuốm máu của cậu ta tàn nhẫn mà hung ác, đôi mắt màu xanh như quả táo trong bóng tối lóe lên tia sáng kinh người, trên mặt lộ ra một nụ cười vui sướng chân thành:

"Xuống hết địa ngục cho tao!!"

"Không có các người, cha đỡ đầu mới có thể trở thành thần của tao!!"

Súng xanh, súng bạc và súng đen đồng thời khai hỏa, những viên đạn dày đặc xuyên qua sương mù độc lan tỏa, tia sáng trượt bao lấy thang máy như một cái lồng tử thần không thể thoát ra được.

Viên đạn Sầm Bất Minh hất văng cổ tay của Daniel lên không trung, nhưng cậu ta vẫn bắn ra một viên đạn màu xanh lá cây tượng trưng cho linh hồn tan nát, viên đạn sượt qua một bên mặt của Lưu Giai Nghi, ngay lập tức phừng lên một ngọn lửa trắng, bao trùm đôi mắt xám của cô bé trong ngọn lửa.

Cô bé run lên vì đau, nhưng lúc này, tay cô gái nhỏ vẫn đang nhấn nút đóng thang máy.

——Cô bé muốn mang Tên hề đi.

Như vậy...những người còn lại sẽ được an toàn.

Những người này đều là những người đã được cô bé khuynh tẫn toàn lực cứu sống vô số lần... cũng là người nhà, là bạn bè của cô bé. Là một phù thủy, cô bé không thể để họ chết ở đây.

Cô bé là một phù thủy.

Phù thủy nói, đêm nay là đêm An Bình.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi