TÔI QUYẾT ĐỊNH ĐI TÌM BA RUỘT



Những gì anh ta nói hiện giờ là phần mà Cố Thiệu đã cắt giảm và bảo anh ta tiết lộ cho ông cụ.Chỉ để ông cụ biết những năm qua cô Tiểu Tích sống khổ sở ở nhà họ Lâm, chuyện người nhà họ Lâm thiên vị một đứa trẻ khác.


Nếu như ông cụ biết hết, phỏng chừng hiện giờ có cả ý muốn dẫn một nhóm người đi diệt người nhà Lâm mất."Cậu đi điều tra toàn bộ nhà họ Lâm đó và chuyện trong công ty bọn họ cho tôi, đặc biệt là những việc vi phạm pháp luật, lôi ra tra hết cho tôi." Ông cụ Cố căn dặn với vẻ mặt giận dữ.Nét mặt của Vương Ngũ đơ ra, trả lời: "Những chuyện này ngài ấy đã đang sắp xếp ạ."Nghe vậy ông cụ Cố lườm Vương Ngũ: "Có giống nhau à?"Cố Thiệu sắp xếp chuyện của nó, ông là ông nội làm cái gì là chuyện của ông.Bảo Vương Ngũ lui ra, ông cụ Cố đi tìm số điện thoại của mấy người bạn già và cấp dưới.Đêm nay, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.Sáng ngày hôm sau.Khi Lâm Tích thức dậy nhìn thấy Cố Thiệu vẫn còn ở đó, trong lòng hơi kinh ngạc."Chào buổi sáng, ba." Chào hỏi như kiểu báo danh."Lại đây ăn cơm đi.""Vâng."Lâm Tích đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.

Lúc này, thím Mai đã dọn bữa sáng lên bàn.Thấy Cố Thiệu chưa ăn cơm, Lâm Tích hơi bất ngờ.

Chẳng lẽ Cố Thiệu đang đợi cô?"Ba ăn cơm ạ." Lâm Tích đưa đũa cho Cố Thiệu.Cố Thiệu nhận lấy đũa, dường như đáp một tiếng."Đã tra ra chỗ hộ khẩu thường trú của con." Cố Thiệu lên tiếng, im một chốc lại nói: "Ba sẽ đi giúp con chuyển hộ khẩu sang đây."Nghe vậy, Lâm Tích hớn hở trong lòng: "Con đi với!"Thấy ánh mắt của Cố Thiệu nhìn sang, Lâm Tích hạ giọng hỏi thêm một câu thăm dò: "Được không ạ?"Thứ Hai tuần sau trường mới bắt đầu chính thức vào học, vậy nên, hai ngày này Lâm Tích chẳng có việc gì làm.Nhìn thấy vẻ mặt đầy mong đợi của Lâm Tích, Cố Thiệu khẽ gật đầu: "Được."Quá tốt rồi!Lâm Tích reo hò một tiếng trong lòng.Cô cũng không biết tại sao mình lại phấn khích như vậy, dù sao cũng chỉ muốn đi cùng.


Có lẽ là nóng lòng muốn thoát khỏi nhà họ Lâm, thoát khỏi mọi ràng buộc trong tiểu thuyết."Hôm nay chúng ta có đi không?" Lâm Tích hỏi."Hôm nay có việc." Nói rồi, Cố Thiệu để ý thấy trong mắt Lâm Tích lóe lên chút mất mát, lại nói: "Ngày mai đi."Hôm nay đúng thật còn có một số chuyện cần xác nhận.

Nghĩ đến điều gì đó, Cố Thiệu lại nhìn sang Lâm Tích."Trước đây Trương Thúy đưa con đến nhà một người tên Trương Cường à?" Cố Thiệu dò hỏi.Bàn tay cầm muỗng của Lâm Tích khựng lại, gật gật đầu, "Trương Cường đó có thể xem là họ hàng xa của nhà bà...!à Trương Thúy.""Rời khỏi đó thế nào?""Thì...!con nghe lén được bọn họ sẽ bỏ con ở chỗ đó, nên đã đặt sẵn xe công nghệ trên điện thoại từ trước, sau khi bà ngoại con rời đi con cũng đi luôn, chạy đến cổng thôn thì lên xe tới tìm ba." Lâm Tích trả lời.

Cô không nhận ra ánh mắt khi cô nói chuyện này rõ ràng hơi lay động nhưng Cố Thiệu lại nhận ra."Thật ra cũng thuận lợi lắm." Lâm Tích ăn cháo, nói nhỏ."Bị ức hiếp?" Cố Thiệu lại hỏi.Giọng điệu bình tĩnh, nhưng nghe kỹ thì lại có thể nghe ra đôi chút tức giận đè nén trong đó.Lâm Tích lắc đầu.Một lúc sau, cô mới ngẩng đầu lên nở nụ cười ung dung với Cố Thiệu: "Không ai có thể bắt nạt con đâu."Lời Lâm Tích nói không phải là toàn bộ sự việc, nhưng rất hiển nhiên rằng có một số chuyện khác cô không muốn nói.Cô gái trước mặt có vẻ tính tình lạc quan cởi mở, trên thực tế, trong lòng Lâm Tích thật ra ẩn chứa sự phòng bị rất cao đối với mọi thứ xung quanh.Cho dù là đối diện với người ba của mình cũng vậy.Đây có lẽ cũng là một cách tự bảo vệ mà Lâm Tích hình thành từ cuộc sống lâu dài tại nhà họ Lâm.Cố Thiệu nhận ra nhưng không vạch trần, cũng không tiếp tục gặng hỏi Lâm Tích nữa.Thấy Cố Thiệu không tiếp tục truy hỏi mình nữa, Lâm Tích thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng: ‘Có lẽ mình đã lừa cho qua được rồi.’Điều cô muốn không nhiều: Thoát khỏi nhà họ Lâm, yên ổn trưởng thành, cô không muốn gây ra nhiều rắc rối, cũng không muốn thêm phiền cho Cố Thiệu.Miễn là đối phương cho cô một hộ khẩu, để cô bình an đến khi trưởng thành là được.Lâm Tích yên lặng múc cơm.


Bất chợt nghĩ đến điều gì đó, len lén liếc nhìn Cố Thiệu."Ba.""Sao?""Con có thể hỏi ba một vấn đề được không ạ?"Mặt Lâm Tích nghiêm túc và đầy vẻ muốn học hỏi, khiến Cố Thiệu nhớ đến hôm qua con bé này hỏi chuyện ông ở trên xe, khóe mắt hơi giật.Cố Thiệu ra hiệu Lâm Tích tiếp tục."Khoa học công nghệ tương lai là gì ạ?" Lâm Tích hỏi.Hiện tại định nghĩa của thuật ngữ này quá rộng, Lâm Tích thực sự không tìm được cách giải nghĩa hợp lý.Nghe câu hỏi của Lâm Tích, Cố Thiệu ngẩn ra, hỏi ngược lại: "Con biết gì về khoa học công nghệ tương lai?""Thì...!Công nghệ khoa học mà hiện giờ không có, tương lai sẽ xuất hiện?" Lâm Tích không chắc lắm hỏi, cô hiểu nghĩa trên mặt chữ của từ này, nhưng mà nói rõ ràng thì rất khó để nắm bắt."Không hẳn là vậy." Dứt câu, Cố Thiệu lại nói: "Công nghệ tương lai đại diện cho một loại công nghệ, nhưng lại không giới hạn trong một loại khoa học công nghệ nào đó.

Nói một cách đơn giản, dùng một hạng mục công nghệ nào đó hiện nay làm nền tảng, thứ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai có thể được gọi là công nghệ tương lai, mà sự phát triển trong tương lai thông qua phân tích suy đoán hoặc là hoạch định, hạng mục khoa học công nghệ nào đó có thể xuất hiện đúng lúc trong quá trình này cũng có thể được gọi là công nghệ tương lai..."Cố Thiệu giải thích ngắn gọn súc tích, nhưng lại nêu một số ví dụ thực tế cho Lâm Tích.Lâm Tích ngồi ở đối diện nghe một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng gật đầu.Cố Thiệu nói xong, nhìn cô bé mở to mắt trước mặt, nhướng mày: "Hiểu chưa?""Dạ rồi." Lâm Tích gật đầu, trong ánh mắt nhìn Cố Thiệu chất chứa sự kính trọng không hề che giấu.Thấy vậy, Cố Thiệu hơi buồn cười."Tại sao tự dưng hỏi cái này?" Cố Thiệu hỏi."Chỉ là nhìn thấy ở trên mạng, rất muốn biết nó có nghĩa là gì." Lâm Tích giải thích.Cũng ham học lắm.Cố Thiệu nhận xét một câu ở trong lòng.Nhớ đến thành tích của bài kiểm tra nhập học vào trường trung học trực thuộc đại học A của Lâm Tích trước đó, đáy lòng Cố Thiệu bất chợt nảy sinh chút tự hào mà chính mình cũng chưa nhận ra.Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Thiệu rời nhà đến Trung tâm NTN..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi