TÔI RỐT CUỘC CÓ PHẢI LÀ CON NGƯỜI HAY KHÔNG

Khoảnh khắc nguc bị trầy xước, Vân Xuyên đột nhiên nhận ra đó không phải là sự thật.

Anh đang ở trong giấc mơ.

Điều đó không đúng, tuyệt vời.

Bởi vì có được năng lực tiến vào trong mộng của người khác xem xét mộng cảnh, anh mới có thể rõ ràng nhanh chóng phản ứng lại đây là nằm mơ.

Tỉnh dậy đi.

Tỉnh dậy đi!

Anh bắt đầu đấu tranh.

Rất nhanh từ trong mộng cảnh thanh tỉnh, anh mở mắt nhìn phong cảnh bên ngoài đường sắt cao tốc không ngừng lướt qua.

Anh đã không có một giấc mơ rõ ràng như vậy trong một thời gian dài kể từ khi ông có được khả năng để có được một giấc mơ.

Hy vọng rằng những điều trong giấc mơ sẽ không xảy ra, không bao giờ.

Đó là những gì anh thật sự sợ trong tiềm thức của mình.

Mục Viêm ngược đãi Vân Lê đã trở lại, Vân Lê bị hắn ta khống chế, mất đi ý thức của bản thân, trở thành công cụ giết chóc của hắn ta.

Những gì có thể xảy ra là khủng khiếp nhất.

Vân Xuyên xoa huyệt thái dương và thở dài.

"Ù ù -" điện thoại di động đổ chuông.

Người gọi là chú Ấn.

Vân Xuyên nhận lấy, đang chuẩn bị thăm hỏi một chút, đối diện lại truyền đến thanh âm kỳ quái.

"...... Uh... Vù vù..."

Nghe không rõ là cái gì, chỉ là làm cho người ta trong lòng phiền não.

"...... Chú Ấn? "Trong lòng Vân Xuyên không hiểu sao lại có dự cảm không ổn.

“...... Rầm... Rầm... Này! ",

"Chú làm sao vậy chú Ấn? "

Anh nhíu mày, có chút hoảng hốt.

“...... Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên! "

"Hô... Hô... Vân Xuyên, cứu chú! Chú  đau quá, thật khó khăn! Ha!" Thanh âm thống khổ của chú Ấn từ trong micro truyền ra.

"Chuyện gì đã xảy ra, chú đang ở đâu!? ”

“...... Lão Ấn, cứu em... Tiểu Xuyên đâu? Cháu đi đâu... Hô... Làm thế nào mà Tiểu Xuyên... Còn chưa quay lại!"

Thanh âm Huyên di loáng thoáng truyền vào micro, cách điện thoại di động của nàng hẳn là tương đối xa.

Trái tim Vân Xuyên đều níu lại.

-

"...... Ô ô ô..."

Bên kia điện thoại lại truyền đến tiếng khóc đứt quãng, là con gái của chú Ấn, thanh âm của Tiểu Lê.

"Anh trai làm cái gì, vì sao chúng ta phải gánh chịu hậu quả!" Cô ấy chất vấn.

"Hì hì..." Tiếng cười quỷ dị vang lên, lúc xa lúc gần, kèm theo âm thanh kéo đồ.

Giống như kéo một người nằm trên mặt đất không thể hành động đi về phía trước, Vân Xuyên không dám nghĩ kỹ.

"...... Ứng cử viên... Dấu ấn... Chạy không thoát a ~ hì hì hì ~" Thanh âm kia tiếp tục nói.

Ngón tay Vân Xuyên cứng ngắc, trong nháy mắt cả người mồ hôi lạnh, lo âu cùng sợ hãi bao trùm toàn thân, còn có hối hận cùng tự trách thật sâu.

Nó đến với anh!

Anh đã giảm thiểu tiếp xúc với mấy người chú Ấn, thể chất mấy người chú Ấn cũng được tăng lên, vì sao vẫn sẽ bị theo dõi!

Mỗi khu vực đều có một "đại yêu", tựa như động vật phân chia địa bàn, những "đại yêu" khác sẽ không dễ dàng xâm chiếm địa cảnh xa lạ, anh rõ ràng đã giải quyết xong "đại yêu" phụ cận, cho dù "yêu" xa lạ muốn cướp địa bàn, cũng tuyệt đối sẽ không biết vân xuyên cùng chú Ấn một nhà có quan hệ gì...

Nhưng điều đó đã xảy ra.

Nỗi sợ hãi giống như một vòng xoáy chui vào trái tim của Vân Xuyên.

Chính mình đã hại bọn họ.

"...... Tư tư... À——!"

Theo tiếng kêu thảm thiết ở đầu dây bên kia, toàn bộ trái tim Vân Xuyên đều bị một bàn tay nắm chặt.

!

Anh mở to mắt ra, thở hổn hển tỉnh lại.

Mồ hôi lạnh dày đặc phủ đầy trán.

-

Hóa ra là một giấc mơ!

May mắn thay, vẫn là một giấc mơ.

Vân Xuyên nắm lấy quần áo ở nguc dùng sức hô hấp.

Anh ngửa đầu dựa lưng vào ghế, một giấc mơ khiến anh kiệt sức, mệt mỏi hơn là đánh một trận.

Giấc mơ thực sự đáng sợ.

Từng tầng từng tầng, lại càng tiếp xức với những chuyện lo lắng trong tiềm thức trong hiện thực, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Lấy điện thoại di động ra, hiện tại anh phi thường muốn gọi điện thoại cho nhà chú Ấn.

Nghe được chú Ấn một nhà đều bình an vô sự, Vân Xuyên lúc này mới yên tâm.

"Cậu... Có ác mộng không?"

Nữ nhân tóc dài ngồi bên cạnh thấp giọng thăm dò hỏi.

Nàng vừa rồi không cẩn thận ngủ thiếp đi, lại bị động tĩnh Vân Xuyên đánh thức, trạng thái cả người tựa hồ so với lúc trước tốt hơn một chút.

Vân Xuyên nhìn về phía cô, tầm mắt đi di chuyển trên mặt cô.

Người phụ nữ tóc dài vội vàng cúi đầu, ánh mắt chuyển hướng xuống mặt đất.

"Cô biết cái gì?" Vân Xuyên hỏi.

"Không có... Không có gì đâu." Cô vội vàng phủ nhận.

Thái độ bối rối, kết hợp với đủ loại biểu hiện của người phụ nữ tóc dài trước đó, Vân Xuyên ý thức được cơn ác mộng vừa rồi của mình có lẽ không chỉ đơn giản là mơ mộng.

Hai mắt anh híp lại, lại nhìn kỹ nữ nhân trước mắt này.

Gầy gò, vẻ mặt tiều tụy, quầng thâm nền nặng nề không che được, trong mắt đầy tơ máu, thần kinh mẫn cảm, phiêu hốt, không ở trạng thái.

Giống như một người hút chất độc hại.

Cũng giống như một số loại rắc rối lâu dài không thể ngủ, không nhận được nghỉ ngơi tốt.

"Cô không dám ngủ vì sợ gặp ác mộng? " Ánh mắt quét về phía dấu móng tay dày đặc trên cánh tay của người phụ nữ tóc dài.

Vừa rồi nàng chính là bóp cánh tay mạnh mẽ nhịn xuống buồn ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi