TÔI THẬT SỰ CÓ BỆNH - TRÙNG ÁP TIỂU TRÌNH TRÌNH

Lộc Duy thấy Tống Diễn vẫn chưa rời đi, bèn hỏi: "Bác sĩ Tống, anh còn việc gì sao?"

Chắc chắn Tống Diễn có việc: Phản ứng của Lộc Duy, nghĩ thế nào cũng thấy không đúng. Thậm chí cô không đặt một câu hỏi nào. Theo lời cô, bác sĩ Tống đã giải thích rất rõ ràng nên cô chẳng có thắc mắc gì.

Còn bao nhiêu cảm xúc tiềm ẩn dưới vẻ bình thản đó thì không ai biết được.

Nhưng Tống Diễn hiểu lời ngầm bảo anh rời đi của Lộc Duy, rằng cô không muốn nói chuyện với anh lúc này. Sau một hồi do dự, Tống Diễn vẫn quay lưng bỏ đi.

Lộc Duy có chút muốn trốn việc. Nhưng cô lại ngoan ngoãn ngồi trở lại bàn làm việc của mình.

Thói quen của một người đi làm chết tiệt thật sự không dễ dàng thay đổi chút nào!

Lộc Duy đập bàn đầy giận dữ.

Hừ, đau tay quá.

Ngay cả khi Lộc Duy bình thản trở lại làm việc, không nhắc đến "đối tượng hẹn hò" kỳ lạ vừa rồi thì những người khác cũng không biết phải nói gì.

Cả phòng im lặng đến lạ thường.

Bất kể là tin hay không tin, hoài nghi hay mơ hồ, tất cả đều có chung suy nghĩ: Lộc Duy không phải là người dễ chọc vào.

Muốn buôn chuyện thì phải vào nhóm nhỏ mà buôn chuyện thôi.

Tất nhiên đối với một nhân viên chăm sóc khách hàng qua điện thoại, sự im lặng như vậy là điều không bình thường chút nào đúng không?

Lộc Duy nhìn mọi người với vẻ thắc mắc: "Bây giờ là hết giờ làm việc rồi à?"

Câu nói đó còn hiệu quả hơn cả việc quản lý xuất hiện, mọi người nhanh chóng bỏ điện thoại xuống và bắt đầu làm việc trở lại.

Nhưng bản thân Lộc Duy lại đang lơ là, cô nhìn sợi dây đỏ trên tay rồi cầm điện thoại lên, nhắn tin cho đối tượng hẹn hò: "Chúng ta gặp nhau ở đâu?"

Đối phương gửi địa chỉ của bệnh viện thành phố, nói rằng Lộc Duy có thể đến gặp bất cứ lúc nào.

Lộc Duy đồng ý.

Sau đó cô nghĩ lại những người mình biết có thể giúp đỡ và bắt đầu thực hiện kế hoạch bắt cóc hệ thống.

Cô đã đuổi bác sĩ Tống đi nên phải tìm một người hiểu rõ về Ác Mộng chứ? Còn ai hiểu rõ hơn chính hệ thống?

Quá trình trùm bao hệ thống diễn ra khá suôn sẻ.

Vì Lộc Duy đã được Tống Diễn rèn luyện thành một "Ác Mộng" thực thụ. Dù cô không nhận ra điều đó nhưng việc sử dụng những khả năng tương ứng của mình lại rất thành thạo.

Lộc Duy không khỏi nhớ lại hình ảnh bác sĩ Tống rời đi.

Cây ô đen trong tay anh run rẩy như đang nhắc nhở anh rằng: Đây là cơ hội cuối cùng để giải quyết cô.

Đó gọi là "nuôi hổ thành họa".

Nhưng bác sĩ Tống vẫn rời đi ngay lập tức.

Lộc Duy lập tức lắc đầu, gạt bỏ hết những suy nghĩ liên quan đến bác sĩ Tống ra khỏi đầu.

Sau đó cô kéo bao tải lớn đến gặp Uông Thành "Nhờ anh giúp".

Việc trùm bao tải không đủ, chỉ cần nhớ lại những chi tiết trong quá trình sống chung với hệ thống, Lộc Duy đã biết rõ: Nó đang chờ cô hiểu rõ mọi sự thật rồi leo lên đầu cô mà làm mưa làm gió.

Vậy nên Lộc Duy đã chuẩn bị một kế hoạch "giảng đạo lý" đặc biệt dành cho nó.

Hệ thống cũng là một hệ thống có học thức, không đến mức không nghe lọt tai một lời nào chứ?

Uông Thành, một người chơi từ công ty dưới lầu, sở hữu kỹ năng [Cù Léc], dưới sự khuyến khích của Lộc Duy đã đưa bàn tay tội lỗi của mình vào trong bao tải đựng cục sắt.

Nếu hệ thống không có thực thể thì không ai có thể động đến nó, nhưng ai bảo nó lại xuất hiện trong thực tại làm gì?

Đừng nói là cục sắt, ngay cả cái bóng cũng sợ nhột đó!

Chưa kể Lộc Duy còn tiếp thêm sức mạnh cho Uông Thành.

"Tôi biết anh là ai! Anh có biết mình đang xúc phạm ai không..." Giọng của hệ thống ngày càng yếu đi, vì nó đã quyết tâm không để ai biết về thân phận của mình.

Đương nhiên Uông Thành không để ý đến lời đe dọa vô nghĩa của nó.

Anh ta đã biết ai là người giúp mình vượt qua các cửa ải, à không, là "bàn tay lớn" nào rồi.

Hệ thống tức điên: Đây gọi là giảng đạo lý sao?

"Đây là ngược đãi! Là tội phạm!" Hệ thống hét lên phản đối.

Những kiến thức về pháp luật của nó không phải là vô ích, ít nhất nó biết kêu oan với Lộc Duy.

Lộc Duy mỉm cười: "Nhưng cậu không phải là người mà."

Hệ thống chắc chắn rồi, Lộc Duy đã biết hết mọi chuyện. Hơn nữa tâm lý của cô còn đang có xu hướng vặn vẹo và biến thái, đáng ra nó có thể chấp nhận một Lộc Duy bị tha hóa, nhưng có vẻ hướng tha hóa của cô sai lệch thì phải?

Có giỏi thì đi tìm Tống Diễn, kẻ chủ mưu mà trả thù đi, hành hạ nó thì được gì!

Nhìn cục sắt đã mềm nhũn ra, Lộc Duy nhẹ nhàng nhắc nhở: "Tôi còn chuẩn bị cho cậu một phần sock khét lẹt, cậu chờ chút nhé."

Cô chỉ nhắm đến một cái gì đó có tính sát thương thấp nhưng xúc phạm cao.

Hệ thống:!

Nó đã nói rồi mà: Cô gái này sinh ra để làm Ác Mộng!

"Cô thực sự muốn gì!"

"Những đối tượng hẹn hò đó, làm thế nào để tìm thấy tôi?"

Hệ thống cũng phải chịu thua: Cô muốn biết một chuyện đơn giản như vậy, không thể hỏi thẳng tôi sao?

Nếu Lộc Duy hỏi sớm, chắc chắn nó đã nói từ lâu rồi, như vậy mọi người đều đỡ mất sức... Được rồi, không có chuyện này thì nó cũng không đời nào chịu nói ra.

Tất nhiên ngay cả bây giờ, hệ thống cũng không quên châm chọc cô vài câu: "Cô muốn làm gì? Cứu những người vô tội đã bị cuốn vào chuyện này sao? Không cần phải như vậy. Sự tồn tại của cô, tự nó đã cuốn thêm nhiều người vào rồi."

Lộc Duy không để ý đến hệ thống, cô chỉ mải nói chuyện với Uông Thành: "Tăng cường lực độ lên đi."

Sau đó những lời khiển trách như "vong ơn bội nghĩa", "lòng dạ lang sói", "vắt chanh bỏ vỏ" bắt đầu vang lên. Có thể thấy hệ thống cũng khá giỏi học thành ngữ.

Tầng hầm B1, nhà xác, bệnh viện thành phố.

"Đối tượng hẹn hò" đã nhận được tin nhắn mới từ Lộc Duy.

Theo lời Lộc Duy, cô đã đến nơi theo chỉ dẫn.

Nó biết Lộc Duy không nói dối, vì nó có thể cảm nhận được mùi hương ngọt ngào đang đến gần.

Nó có thể "nhìn thấy" sợi dây đỏ. Trong bóng tối, sợi dây đỏ kéo con mồi của nó lại gần, khiến nó ngứa ngáy không chịu nổi, chỉ muốn nhảy ra ngay lập tức để tạo bất ngờ cho cô.

Nhưng nó quyết định để lại điều bất ngờ cho đến phút cuối cùng.

"Anh ở đâu? Tôi không thấy anh đâu cả." Lộc Duy lại nhắn tin.

Tin nhắn được trả lời ngay lập tức: "Hì hì, tôi nhìn thấy cô rồi. Tôi ngay sau lưng cô."

Sợi dây đỏ không tiến lại gần.

Nó biết, người đó chắc đã bị dọa đến mức không dám cử động rồi. Vì cô quay lại sẽ chỉ có thể nhìn thấy tủ đông.

Không sao, người ta đã đi xa đến thế này, giờ là lúc nó nên chủ động một chút.

Nó mở tủ đông ra với một tiếng "ầm": "Ngạc nhiên chưa!"

Vô số cái đầu cứng đờ quay về phía nó. Ồ, có cái còn không có đầu nữa.

Nó phát hiện ra, không chỉ cửa tủ đông của nó mở mà những cái khác cũng đã mở ra từ lâu, có lẽ vì vậy mà Lộc Duy nói không nhìn thấy nó.

Lộc Duy vẫn đứng yên, rõ ràng không phải vì sợ hãi mà bất động. Chỉ là giữa cô và nó còn có một số dị thường khác, với một người lịch sự như cô, không thể dẫm lên người khác mà đi qua được chứ? Điều đó gọi là xúc phạm thi thể.

Lộc Duy mỉm cười với nó: "Hóa ra anh cũng thích những bất ngờ? Vậy thì tốt quá."

Cô cũng đã chuẩn bị một bất ngờ cho nó. Vui không? Bất ngờ không?

"Tôi nghĩ rằng mọi người đều khá bận, vậy thì tổ chức một buổi hẹn hò tập thể luôn. Mọi người đã có mặt đầy đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."

Nó cảm nhận được vô số ánh mắt đáng sợ, nó lặng lẽ muốn đóng nắp tủ đông lại: "Xin lỗi, làm phiền rồi."

Nhưng nắp tủ đông không nhúc nhích chút nào, dù cố gắng thế nào cũng không đóng được.

Theo lời hệ thống, sợi dây đỏ bị ô nhiễm có tác dụng liên kết mạnh mẽ.

Con người cũng có thể sử dụng nó để dễ dàng thúc đẩy mối lương duyên.

Nhưng người mang sợi dây đỏ dễ thu hút nhất vẫn là mối lương duyên với âm giới.

Bởi vì trong đó ẩn chứa sức mạnh "cùng sống cùng chết", sau khi bị ràng buộc, con người sẽ biến thành dị thường, còn dị thường thì có thể giả dạng làm người và hoạt động bên ngoài.

Khi dây đỏ gắn kết với con người hoặc quỷ, nó mới mất đi khả năng hấp dẫn của mình.

Những dị thường sẽ tìm kiếm những người sở hữu dây đỏ khác nhau tùy thuộc vào thể chất và khoảng cách. Ví dụ như Lộc Duy, dị thường tìm đến cô tự nhiên nhiều hơn người khác, nhưng những người khác sở hữu dây đỏ vẫn ở trong tình thế nguy hiểm.

Nếu Lộc Duy muốn giải quyết vấn đề này, cuối cùng cô chỉ có thể thu hồi từng sợi dây đỏ một. Như Cục Dị Thường, một tổ chức đặc biệt có đủ nhân lực thường sử dụng phương pháp này để xử lý các chất ô nhiễm.

Nhưng hệ thống đã nhiều lần nói rằng cách này không phù hợp với Lộc Duy. Khi cô cố gắng cứu người, bản thân cô có thể tạo ra nhiều nguy cơ chết chóc hơn.

Lộc Duy cũng không có ý định thu hồi từng sợi dây đỏ.

"Ý cậu là bọn chúng thực chất bị ảnh hưởng bởi dây đỏ đúng không? Chúng có thể cảm nhận được dây đỏ? Vậy nếu sợi dây đỏ của tôi to và dài nhất, có sức ảnh hưởng mạnh nhất, chúng chỉ "nhìn thấy" dây đỏ của tôi, đúng không?"

Hệ thống đột nhiên im lặng.

Bởi vì theo logic của Lộc Duy, điều đó không phải là không thể.

Điều kiện tiên quyết là Lộc Duy có được một sợi dây đỏ thật to, dài và có sức ảnh hưởng mạnh nhất. Rõ ràng sợi dây đỏ trên tay cô không đáp ứng yêu cầu của cô.

Nhưng hệ thống không muốn hỏi cô định làm gì tiếp theo, cảm giác như nó sẽ nghe thấy một câu trả lời khá kỳ lạ.

Tại sao nó lại có cảm giác rằng sau khi Lộc Duy biết sự thật lại còn tự do bay bổng hơn trước? Chắc chắn chỉ là ảo giác thôi, đúng không?

Quả nhiên Lộc Duy chẳng có ý định làm điều gì bình thường.

Cô tìm đến công ty môi giới hôn nhân Một Sợi Dây, nhưng rất tiếc tất cả các sợi dây đỏ bị ô nhiễm cùng lô đã được phát hết.

Không sao, Lộc Duy yêu cầu nhân viên làm thêm giờ, xoắn tất cả các sợi dây đỏ bình thường lại, đạt đến độ to và dài mà cô mong muốn. Sau đó cô sẽ cung cấp sự ô nhiễm, tức là tạo ra sức ảnh hưởng mạnh nhất cho dây đỏ.

Lộc Duy vỗ đầu con robot nhỏ: "Tôi nghĩ cậu nói đúng, làm người chẳng có tương lai gì cả, chỉ có làm Ác Mộng mới có."

Chủ động đi ô nhiễm người khác hoặc vật khác, đó là điều mà chỉ có Ác Mộng hoặc dị thường mạnh mẽ mới có thể làm.

Nhưng hệ thống muốn gào lên: Khả năng của Ác Mộng không phải để cô dùng như thế này!

Sợi dây đỏ mới toanh đã hoàn thành, mà Lộc Duy quyết định sử dụng nó tại bệnh viện thành phố, nơi có dị thường đầu tiên hẹn gặp cô.

Bệnh viện là nơi giao thoa giữa sự sống và cái chết, bản thân mức độ ô nhiễm đã không hề thấp, trong thời điểm này, nơi đây dễ sinh ra dị thường nhất. Là một người tốt bụng như Lộc Duy, tất nhiên cô muốn tạo điều kiện thuận lợi nhất cho mọi người.

Sợi dây đỏ phiên bản siêu to siêu dài được tung ra, hiệu quả ngay lập tức.

Đừng nói những sợi dây đỏ nhỏ khác không thể sánh bằng, ngay cả những dị thường vốn không quan tâm đến dây đỏ cũng không thể cưỡng lại mà đến góp vui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi