TÔI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG

*Aquiver: Phấn khích

Được em thích là một điều rất vinh hạnh

Trước khi Thẩm Hựu Lam bước vào, Tô Tử Bác vốn tưởng rằng hắn đến để thăm mình, nhưng sau một lúc trò chuyện, cậu nhận ra đối phương lại đến để bàn về công việc.

Anh ấy rốt cuộc thích xem mình làm việc đến mức nào chứ.

Trong miệng Tô Tử Bác ngậm miếng bánh quy, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngông cuồng như lúc nãy, thu mình lại ngồi trên sofa, nhìn Thẩm Hựu Lam cầm iPad của mình, trả lời câu hỏi: "Với Chu Chi Đàm ấy à? Chỉ vậy thôi..."

"Không có trao đổi gì khác à?" Thẩm Hựu Lam ngẩng lên nhìn cậu.

"So với trước đây thì nhiều hơn chút..." Tô Tử Bác nhún vai, "Anh ấy vốn dĩ cũng chẳng hay giao lưu với tôi. Gần đây vì chuyện của Ngôn Hòa mà chúng tôi có nói vài câu. Anh ấy còn bảo thầy Từ là người rất tốt, nếu có chuyện gì không giải quyết được, thậm chí có thể tố cáo lên trụ sở chính."

"Lúc nãy em cũng làm khá tốt." Thẩm Hựu Lam gật đầu, "Ít nhất biết nói với quản lý chứ không tự mình giấu kín."

Tô Tử Bác bĩu môi, thấy Thẩm Hựu Lam cúi đầu nhìn iPad, không nói chuyện với mình nữa, cậu không nhịn được hỏi: "Anh đến đây chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?"

"Ừ." Thẩm Hựu Lam đứng dậy phủi quần, "Hết nửa tiếng rồi, em cũng nên chuẩn bị xuất phát đi."

"Òoo..." Tô Tử Bác kéo dài giọng, "Vậy anh không đi gặp đạo diễn Vương à?"

"Không." Thẩm Hựu Lam xách túi lên, mỉm cười, "Nếu chúng ta muốn gặp nhau, ngày nào chẳng gặp được."

Cuộc trò chuyện bị cắt đứt tại đây.

Thẩm Hựu Lam thu dọn xong đồ, trông có vẻ chuẩn bị rời đi. Một buổi tối đầy cảm xúc lên xuống, Tô Tử Bác vừa hy vọng vừa thất vọng: cứ tưởng rằng hắn sẽ không đến, cuối cùng lại đến; cứ tưởng rằng hắn đến để bầu bạn, kết quả hóa ra chỉ để "làm việc". Rõ ràng Thẩm Hựu Lam đặc biệt đến vì cậu, lẽ ra cậu phải thấy thỏa mãn rồi.

Lần gặp mặt tiếp theo có lẽ phải chờ đến lễ trao giải Phong Thượng.

Nhưng mỗi lần tách nhau ra với cảm giác không biết khi nào mới gặp lại, khiến cậu mỗi lần nghĩ đến Thẩm Hựu Lam đều cảm thấy bồn chồn. Cậu sợ rằng có một ngày, giữa họ sẽ chẳng còn chủ đề chung nào để nói.

"À này..." Tô Tử Bác đuổi theo, "Anh sắp được thăng chức tổng biên tập phải không?"

Thẩm Hựu Lam cúi đầu sắp xếp túi: "Vẫn chưa có thông báo."

"Chắc chắn là được rồi!" Tô Tử Bác mỉm cười rạng rỡ, "Chúc mừng anh nhé!"

Thẩm Hựu Lam khoác túi lên vai: "Chờ đến lúc thông báo chính thức rồi hãy chúc mừng."

Khi anh bước đến cửa, Tô Tử Bác bất ngờ gọi to: "Thẩm Hựu Lam..."

Thẩm Hựu Lam dừng chân, quay lại nhìn: "Sao vậy?"

Chưa kịp dứt lời, Tô Tử Bác đã nhảy ào tới, lao vào lòng ngực hắn ôm chặt lấy.

Cậu nhắm chặt mắt, căng thẳng đến mức tay run lên, chậm rãi vòng tay qua eo Thẩm Hựu Lam.

Tô Tử Bác âm thầm đếm ngược ba giây trong lòng, Thẩm Hựu Lam không đẩy cậu ra, cậu mới thả lỏng đôi chút.

Cậu mở mắt ra, mặt tựa vào cổ Thẩm Hựu Lam, không dám nhìn thẳng vào hắn.

Thẩm Hựu Lam từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích, cũng không có biểu hiện gì khác.

Tô Tử Bác cúi đầu nói nhỏ: "Tôi chỉ muốn là người đầu tiên chúc mừng anh."

Tiếng thở dài của Thẩm Hựu Lam vang lên bên trên đầu cậu, sau đó hắn đưa tay lên, xoa rối tóc cậu: "Đừng nghĩ lung tung nữa."

"Anh không hiểu đâu." Tô Tử Bác càng siết chặt cái ôm.

"Em đấy." Thẩm Hựu Lam nói, "Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, em không nên để tôi, hay bất kỳ mối quan hệ tình cảm nào, trói buộc mình ở đây."

"Em còn trẻ như vậy, nên ra ngoài kết giao bạn mới, trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp của mình." Thẩm Hựu Lam nói, "Tôi lớn hơn em mười tuổi. Một người trưởng thành thường dễ có tính kiểm soát với người nhỏ tuổi hơn, còn người nhỏ tuổi lại dễ nhầm lẫn sự ngưỡng mộ thành tình yêu. Lâu dần, em sẽ chẳng muốn suy nghĩ bằng lý trí nữa."

"Em cần học cách tìm thấy niềm vui trong cuộc đời mình, dù có tôi hay không." Thẩm Hựu Lam nhẹ nhàng đẩy Tô Tử Bác ra, hai tay đặt lên vai cậu, nói: "Thật ra, mười mấy năm đầu đời em đã bị giam cầm trong một cái lồng. Công ty của em đã vẽ nên kinh độ, công việc của em vẽ nên vĩ độ, và em cứ thế bị mắc kẹt trong đó cho đến năm mười tám tuổi. Từ lúc đó mạng lưới quan hệ của em toàn là những người như Ngôn Hòa. Nhưng càng đi về phía trước, những tích lũy của em càng nhiều, nó sẽ mang lại tự do cho em. Đến lúc đó em sẽ không còn nghĩ rằng thế giới của mình chỉ có những người này, chỉ có tôi."

"Đến lúc đó em sẽ hiểu." Bàn tay trên vai Tô Tử Bác nhẹ nhàng buông ra, hắn thấp giọng nói: "Tôi chẳng là gì cả."

Đôi mắt Tô Tử Bác run rẩy, từ từ bị kéo ra khỏi vòng tay hắn.

Thẩm Hựu Lam giữ lấy cánh tay cậu, nói: "Được em thích là một điều rất vinh hạnh. Tôi cũng chưa bao giờ từ chối, nhưng lý do tôi không thể chấp nhận, chính là những điều này. Vậy nên tôi có thích em hay không, vốn dĩ cũng không quan trọng."

Sóng mũi Tô Tử Bác chua xót: "Chỉ vì anh không thích tôi nên mới lấy mấy lý do này..."

"Những lời tôi vừa nói đều là thật, em có thể về suy nghĩ thêm." Thẩm Hựu Lam đáp.

"Nếu tôi và anh cùng tuổi thì sao?" Tô Tử Bác ngước lên nhìn hắn, hỏi: "Anh sẽ chấp nhận chứ?"

"Nếu em và tôi cùng tuổi, em sẽ hiểu những gì tôi vừa nói." Thẩm Hựu Lam liếc đồng hồ, nói: "Sắp đến giờ rồi, em nên đi thôi."

Tô Tử Bác hít sâu, cố nén cảm xúc.

Thẩm Hựu Lam nhấc túi lên, nhìn thấy Lý Tư Lục từ bên ngoài đi vào.

"Biên tập Thẩm." Lý Tư Lục nói, "Tôi đưa cậu ấy đi nhé."

"Nói mới nhớ, lễ trao giải Phong Thượng, các anh chuẩn bị gì rồi?" Thẩm Hựu Lam dựa vào khung cửa, che khuất Tô Tử Bác phía sau.

Câu hỏi này vốn dĩ không cần phải nói ở đây, nhưng Tô Tử Bác hiểu được ý của hắn. Hắn muốn để cậu có thời gian tự điều chỉnh lại tâm trạng, ít nhất là không để Lý Tư Lục phát hiện ra.

Hắn càng như vậy Tô Tử Bác càng cảm thấy khó chịu hơn, cậu hoàn toàn không có sức chống cự trước sự dịu dàng nhỏ nhặt nhưng sâu sắc này của Thẩm Hựu Lam.

Lý Tư Lục lập tức vỗ tay: "Chúng tôi đang thảo luận với thương hiệu, khả năng lớn là vẫn sẽ chọn thương hiệu T. Nếu có thương hiệu khác sẵn sàng tài trợ thì càng tốt. Hiện giờ sức ảnh hưởng thương hiệu của Tô Tử Bác không nhỏ đâu..."

"Ừ." Thẩm Hựu Lam đáp, "Nếu cần, tôi có thể giúp các anh kết nối."

"Ôi trời, biên tập Thẩm đúng là khách sáo quá." Lý Tư Lục cười.

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Tô Tử Bác đã chỉnh trang xong, thò đầu ra nói: "Còn chưa đi à?"

"Haha, quên mất em luôn." Lý Tư Lục nói, "Đi thôi, đi thôi. biên tập Thẩm, hôm nay cảm ơn anh, ngày tổ chức lễ trao giải Phong Thượng, tôi sẽ mời anh ăn cơm."

"Không cần vội." Thẩm Hựu Lam nhìn Tô Tử Bác một cái.

Tô Tử Bác không dám nhìn hắn, trốn sau lưng Lý Tư Lục, không quay đầu lại mà đi thẳng.

"Ế, em không chào biên tập Thẩm một tiếng à? Này, thiếu gia, em thật là..." Lý Tư Lục vừa đuổi theo vừa quay đầu nói với Thẩm Hựu Lam, "Biên tập Thẩm, tạm biệt nhé!"

Thẩm Hựu Lam phất phất tay tạm biệt, ánh mắt lại dừng trên gáy của Tô Tử Bác.

"Cãi nhau rồi à?" Lý Tư Lục đi tới khoác vai Tô Tử Bác, hạ giọng hỏi.

"Không có." Tô Tử Bác né tránh đáp.

...

Những ngày sau đó, câu nói của Thẩm Hựu Lam như một cuộn băng bị kẹt, mang theo tiếng rè rè mà lặp đi lặp lại mãi.

Mặc dù chuyện này không ảnh hưởng gì lớn đến mối quan hệ của hai người họ, nhưng cũng không có tiến triển gì đáng kể.

Ban đầu, Tô Tử Bác rất mong chờ đến ngày diễn ra lễ trao giải Phong Thượng, nhưng giờ đây, cậu đột nhiên không còn muốn gặp Thẩm Hựu Lam nữa.

Thẩm Hựu Lam, dĩ nhiên cũng rất bận.

Hắn thực sự sắp được thăng chức rồi, trở thành tổng biên tập khu vực Trung Quốc của tạp chí Cherry. Không còn đơn giản là tổng biên tập của một tạp chí nữa, mà toàn bộ bộ phận truyền thông bao gồm báo in, truyền thông mới, và cả các cửa hàng trực tuyến đều do hắn quản lý. Sau khi bàn giao hết công việc cho Thẩm Hựu Lam, Cao Hồng có thể vui vẻ lo liệu các công việc ở khu vực châu Á.

Cao Hồng vẫn là sếp lớn của hắn, từng là thầy cũng như bạn của hắn, và trong tương lai họ vẫn sẽ tiếp tục là những đồng đội đồng hành cùng nhau tiến bước.

Lễ trao giải Phong Thượng là sự kiện long trọng giữa năm do bốn tạp chí lớn cùng tổ chức, năm nay đã là năm thứ ba. Nó tồn tại với mục đích tạo cơ hội để những KOL (Key Opinion Leader) trong làng thời trang phô diễn bản thân. Bởi ở đây, bất kể là ngôi sao, người mẫu hay người bình thường, chỉ cần có quyền lực và tiếng nói tuyệt đối trong giới thời trang, đều có thể giành được giải thưởng cao nhất.

Dù chỉ là hợp tác giữa bốn tạp chí lớn, dù chỉ mới tổ chức được ba năm, nhưng lễ trao giải đã có một hội đồng đánh giá với hệ thống hoàn chỉnh. Năm nay vẫn là hình thức mời tham dự từ bốn tạp chí lớn, và dĩ nhiên Tô Tử Bác nằm trong danh sách được mời, bởi cậu từng là gương mặt trang bìa tháng Chín. Không mời thì không hợp lý.

Nhưng cùng đóng chung phim với Tô Tử Bác, còn có Ninh Trân, một gương mặt được gọi là "nam thần sắp bùng nổ", cũng được một tạp chí khác mời tham dự.

Do đó, ban tổ chức sự kiện cảm thấy việc phân chia những người trong cùng một đoàn làm phim ra hai nơi không tiện lắm, và hy vọng hai người họ có một tiết mục chung, cũng như sắp xếp ghế ngồi gần nhau.

Thẩm Hựu Lam nhìn bản kế hoạch trong email, con trỏ chuột kéo đi kéo lại vài lần, cuối cùng vẫn trả lời email với một câu đồng ý phê duyệt.

...

Ít nhất trước khi sự kiện bắt đầu, Thẩm Hựu Lam cũng không có thời gian để lo lắng về việc sắp xếp cụ thể. Hắn chỉ tập trung vào danh sách khách mời, giải thưởng hắn cần trao, các chuyên đề mà tạp chí cần đưa tin sau đó, và những chủ đề cần khuấy động trên mạng xã hội như Weibo. Ngoài ra, mọi thứ khác hắn đều không rõ.

Ví dụ như, đến ngày sự kiện, hắn mới biết Tô Tử Bác và Ninh Trân được sắp xếp ở cùng một khách sạn, đi làm và tan làm cũng đi cùng nhau. Sau đó, họ còn có một tiết mục song ca, bài hát là một bản tình ca.

Ngay sau khi danh sách chương trình được công bố, hai nam chính đã trở thành tâm điểm chú ý — là diễn viên của bộ phim đang rất được kỳ vọng, độ nổi tiếng vượt trội của họ đã biến bài hát cover này thành điểm nhấn lớn nhất của toàn bộ buổi lễ. Các fan của cặp đôi (CP) đã vô cùng háo hức chờ đợi lần đầu tiên hai người xuất hiện công khai cùng nhau, không chỉ đi thảm đỏ mà còn là màn tái xuất sân khấu của Tô Tử Bác sau gần tám tháng vắng bóng.

Đây là lần trình diễn đầu tiên của cậu sau kỳ thi đại học, và các fan nóng lòng chờ đợi điều này đến sắp điên cả rồi.

Có quá nhiều lần đầu tiền, có quá nhiều sự chú ý được dồn vào họ.

Buổi lễ được tổ chức tại một nhà kho lớn ở ngoại ô, được cải tạo thành sàn diễn trong nhà lớn nhất Thượng Hải và mới hoàn thành trong năm nay. Nơi này đã được sử dụng để tổ chức một số buổi ra mắt thời trang thu đông trong nửa đầu năm. Nguyên bản là chất liệu bê tông với không khí khá lạnh lẽo, nhưng giờ đây nó không chỉ mang đậm phong cách công nghiệp mà còn được sơn lại bằng những gam màu thời thượng và táo bạo nhất. Một sàn diễn T lớn nhất châu Á đã được dựng lên tại đây.

Không chỉ là một sân khấu hoành tráng, địa điểm này còn có một phòng nghỉ hậu trường rộng lớn, đủ sức chứa cùng lúc hàng trăm người. Nhiều nghệ sĩ có phòng nghỉ riêng, nhưng phần lớn vẫn thích tụ họp cùng các người mẫu để trang điểm, thử trang phục và giao lưu xã hội.

Khi Thẩm Hựu Lam đến nơi, hắn nhìn thấy rất nhiều nam thanh nữ tú trong những bộ lễ phục lộng lẫy, như thể họ đang tham dự một vũ hội lớn. Đi vài bước, hắn lập tức nhìn thấy Tô Tử Bác – người rực rỡ gấp trăm lần so với thường ngày.

Tô Tử Bác mặc một bộ vest có ánh phản quang màu xanh ngọc và hồng nhạt giống sắc màu của nàng tiên cá dưới ánh đèn, vừa kín đáo, sang trọng lại vừa tinh tế, lộng lẫy. Hôm nay, tóc cậu được vuốt ngược gọn gàng, dáng người cao ráo và nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn.

Tô Tử Bác khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm, có lẽ đang thả hồn vào khoảng không nào đó. Một nhà tạo mẫu tóc đang chỉnh lại tóc cho cậu, trong khi stylist thì che chắn để tránh làm bẩn bộ trang phục đắt tiền.

Thẩm Hựu Lam đứng một lát, xung quanh liền có người đến chào hỏi.

Bản thân Thẩm Hựu Lam cũng là tâm điểm chú ý. Hôm nay hắn chọn một bộ vest đen với chất liệu mờ, nhìn từ phía trước rất bình thường, nhưng phía sau lại là những bông hồng đỏ rực, nở rộ mà không lòe loẹt.

Ai cũng biết, sau lưng Thẩm Hựu Lam có một hình xăm hoa hồng bí ẩn. Dù hiện tại hắn có che kín toàn thân, mặt trước điềm đạm, mặt sau táo bạo gợi cảm, phong cách này chỉ khiến hắn càng trở nên quyến rũ trong mắt mọi người.

Trước thềm buổi tiệc, phần thảm đỏ là điểm nhấn mở màn mà mọi người mong chờ nhiều nhất, là nơi các nam thanh nữ tú diện trang phục lộng lẫy bước lên thảm đỏ, từ nghệ sĩ, người nổi tiếng trên mạng đến các nhân vật khác, đây chính là "trận chiến" đầu tiên, là tiền đề cho chất lượng của cả buổi lễ.

Các phóng viên của Cherry đều đã sẵn sàng để ghi lại khoảnh khắc mở màn của sự kiện. Là một trong những khách mời mở màn trên thảm đỏ, Thẩm Hựu Lam cũng đang chuẩn bị khâu cuối cùng.

"Sắp đến lượt lên sân khấu rồi." Người điều phối chương trình đến xác nhận với Thẩm Hựu Lam, "Lance, khi anh lên sân khấu, MC sẽ gọi tên anh. Sau đó anh sẽ đi xuống từ cánh gà phía đối diện, sẽ có người dẫn đường."

"Được." Thẩm Hựu Lam gật đầu xác nhận, "Tôi sẽ ở..."

"Anh sẽ đi sau đoàn phim Phong Thời." Người điều phối nói.

Đúng lúc này, Thẩm Hựu Lam nhận ra điều gì đó và nhìn thấy một người đang vội vàng từ phía bên kia hành lang chạy tới.

Tô Tử Bác giống như một chú cún nhỏ hoảng loạn. Khi cuối cùng cũng tìm được đúng vị trí của mình, cậu đứng cách Thẩm Hựu Lam khoảng ba mét, quay lưng lại với hắn. Thẩm Hựu Lam nhìn bóng lưng thẳng tắp và kiểu tóc tinh tế đến từng sợi của Tô Tử Bác, rồi thấy cậu đang nghiêng đầu nói gì đó với trợ lý bên cạnh. Giữa lúc nói chuyện, Tô Tử Bác bước về phía trước nửa bước, bỗng nhiên cả người mất thăng bằng và ngã nhào xuống.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Ban đầu, Thẩm Hựu Lam hơi sững sờ, nhưng khi nhận ra Tô Tử Bác đã ngã, cơ thể hắn đã phản ứng nhanh hơn cả lý trí, lao tới để đỡ lấy cậu.

Tuy nhiên, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một bàn tay và một thân hình chắn ngang tầm nhìn.

"Cẩn thận nào."

"Tôi —— "

Câu nói của Tô Tử Bác còn chưa kịp thốt ra trọn vẹn, hai tay cậu đã chống xuống sàn. Người bên cạnh nhanh chóng nắm lấy cánh tay cậu, mượn lực để kéo cậu dậy.

"Cẩn thận một chút." Ninh Trân giữ lấy cổ tay của Tô Tử Bác, giúp cậu dựa vào mình để lấy lại thăng bằng, giọng nói đầy lo lắng: "Em không sao chứ?"

"..." Đôi mắt Tô Tử Bác vẫn còn bàng hoàng, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, vào chỗ nối giữa hai tấm thảm. "Sợ chết đi được..."

"Gọi nhân viên đến sửa lại thảm đi. Nếu không, những cô gái đi giày cao gót phía sau cũng dễ bị trượt." Ninh Trân nói xong, đỡ Tô Tử Bác đứng thẳng lại, rồi bất ngờ cúi xuống.

Tô Tử Bác còn chưa hết hoảng hồn thì lại bị động tác của Ninh Trân dọa cho giật mình, giọng run lên: "Anh làm gì thế?!"

"Để anh xem mắt cá chân của em." Ninh Trân vừa nói vừa đặt tay lên mắt cá chân Tô Tử Bác, kéo ống quần tây của cậu lên, kiểm tra xem cậu có bị trật chân hay không. "Anh thấy lúc nãy em bị vặn mạnh lắm, sợ là bị thương rồi."

"Không cần không cần không cần..." Tô Tử Bác muốn rụt chân lại ngay nhưng đã bị Ninh Trân giữ chặt, không nhúc nhích được. Một khi động đậy, cậu lập tức mất thăng bằng và phải đặt hai tay lên vai Ninh Trân để giữ vững cơ thể.

Thẩm Hựu Lam đứng sau lưng cậu, nhìn cảnh tượng Tô Tử Bác thân mật bám vào vai Ninh Trân, ánh mắt hắn lướt từ gương mặt nghiêng của Tô Tử Bác sang lưng của Ninh Trân, rồi lại quay về gương mặt của Tô Tử Bác.

Ánh nhìn cứ lặp đi lặp lại như thế, trong khi tay của hắn vẫn còn lơ lửng giữa không trung chưa kịp thu lại, sắc mặt đã tối sầm như mây đen vần vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi