TÔI THẬT SỰ KHÔNG THIẾU TIỀN

Nhà họ Giang, Giang Hồng Tự ngồi trước bàn ăn dưới lầu từ sớm, nghe thấy tiếng xe chạy vào sân, ông ta lập tức đứng dậy vào phòng vệ sinh. Chờ hai đứa con trai ngồi xuống bàn ăn, ông ta mới thong thả đi tới kéo ra ghế chủ tọa.

Đoàn Nhược Hoa cũng vừa tới, bà mặc một chiếc sườn xám cải tiến vải nhung, chiếc sườn xám này đã may từ nhiều năm trước, mấy năm gần đây bà thắp hương bái Phật gầy gò không ít, thắt lưng lỏng lẻo không còn giữ được đường vai.

Hai đứa con trai trưởng thành không gần gũi với bà, Giang Hồng Tự lại kiêng dè với lời nói của thầy tướng số, thường ngày có thể không gặp mặt thì không gặp mặt. Lúc này đây bầu không khí trên bàn ăn hết sức gượng gạo.

Đồ ăn bưng lên bàn, không ai động đũa.

Đoàn Sinh Hòa đứng dậy múc một bát canh cho Đoàn Nhược Hoa rồi tỉnh bơ ngồi trở về, anh thường thường liếc nhìn Giang Hồng Tự, như là muốn xem ông ta nhịn được bao lâu.

Chờ mấy dì giúp việc làm xong chuyện tại phòng bếp trở về phòng, Giang Hồng Tự đặt xuống điếu thuốc trong tay, thấp giọng nói: “Vì đá chú Tưởng của anh đi, anh không tiếc hủy hoại Hòa Duyệt?”

Tuy Đoàn Nhược Hoa không hiểu việc làm ăn, nhưng Hòa Duyệt xảy ra chuyện lớn bà đương nhiên nghe được, hiện giờ thấy Giang Hồng Tự tức giận, bà lập tức quay đầu trách Đoàn Sinh Hòa: “Sao con có thể ngỗ nghịch ba con? Chuyện trong công ty không được tự tiện làm chủ, nhất định phải hỏi qua ba con rồi mới quyết định.”

Cho dù bà sốt ruột nhưng giọng nói luôn mềm mỏng sợ sệt. Nhà họ Đoàn giáo dục con cái rất bảo thủ, thế nên sau khi Đoàn Nhược Hoa lấy chồng mọi việc lớn nhỏ trong nhà chẳng hề dám làm trái Giang Hồng Tự, còn dạy dỗ hai anh em luôn phải nghe theo Giang Hồng Tự.

Đoàn Sinh Hòa không đáp lại Đoàn Nhược Hoa, anh nhìn chằm chằm Giang Hồng Tự vài giây, chậm rãi cất tiếng: “Thanh danh của Hòa Duyệt là do tôi dựng nên, nếu tôi có thể bố trí một cục diện để Tưởng Chính Quang nhảy vào, thế thì chờ sau khi ông ta rời khỏi công ty, tôi theo đó có thể thu dọn cục diện hỗn loạn do ông ta để lại.”

Anh đem túi giấy tờ ở phía sau ném tới mép bàn: “Nếu những thứ này được tung ra, vậy Hòa Duyệt mới thật sự bị tân tổng giám đốc Tưởng Chính Quang kéo đến chỗ chết.”

Vụ bê bối của quản lý cấp cao công ty trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty, ký với một nghệ sĩ có vết nhơ tham gia show giải trí chẳng là gì, chứng cứ mà Đoàn Sinh Hòa bắt được mấy năm nay mới coi là nghiêm trọng. Hễ ngòi nổ bị kích hoạt thì chính là phản ứng dây chuyền, đến lúc đó đừng nói Hòa Duyệt, e là ngay cả tập đoàn Giang thị cũng sẽ bị liên lụy.

Giang Hồng Tự mở ra túi giấy tờ, lật xem từng tờ một. Một xấp giấy thật dày, sau khi lật xem bảy tám trang thì sắc mặt ông ta không tốt lắm.

Giang Sinh Hành nghiêng đầu bảo Đoàn Nhược Hoa tìm thuốc hạ huyết áp của ông ta, bà lo lắng vội vàng chạy lên lầu.

“Hôm nay anh dẫn em trai anh về là muốn bức vua thoái vị sao?” Giang Hồng Tự nhìn sang Giang Sinh Hành, khuôn mặt ông ta đỏ lên vì tức giận, bàn tay run rẩy hất đống giấy tờ sang một bên.

Túi giấy tờ không nằm ổn định, mấy trăm tờ giấy rơi xuống sàn nhà gỗ hồ đào, hết sức chói mắt.

“Ba, Tiểu Hòa là chém phản tặc, sao có thể gọi là bức vua thoái vị?” Giang Sinh Hành chậm rãi lấy ra tấm vải trong túi lau đồng hồ, “Chúng tôi và ngài mới là người một nhà, chuyện tới nước này ngài không thể bảo vệ chú Tưởng nữa. Chuyện này giải quyết càng nhanh mới càng có lợi cho Hòa Duyệt, ngài mau chóng đưa ra quyết định đi.”

Giang Hồng Tự không nói tiếng nào, cho đến khi hai anh em rời khỏi nhà họ Giang, ông ta vẫn ngồi trong phòng ăn, chẳng nói lời nào cũng không động đậy.

“Lão Giang xem ra không dễ nhượng bộ đâu.” Giang Sinh Hành vỗ vai Đoàn Sinh Hòa, “Anh sợ ông ấy báo tin cho Tưởng Chính Quang, trở về tìm người canh chừng Tưởng Chính Quang trước đừng để ông ta chạy mất.”

Di động của Đoàn Sinh Hòa sáng lên, anh nhìn lướt qua, nhoẻn miệng cười: “Giải quyết rồi.”

Liễu Tích Minh đã tóm lấy tên thầy tướng số kia, sau đó theo sát hắn nghe hắn gọi điện thoại cho Giang Hồng Tự, dựa theo kịch bản mà Đoàn Sinh Hòa đưa cho.

Hắn rất nhiệt tình để hai anh em Đoàn Sinh Hòa nghe trực tiếp, đã nói dối mấy chục năm rồi hiện giờ đọc theo bản thảo chẳng hề lúng túng ấp úng, kỹ năng đọc thoại rất tốt.

“Anh Giang, hôm qua tôi xem tinh tú trên bầu trời loáng thoáng cảm thấy không đúng. Bát tự của Tưởng Chính Quang vốn là vận tốt đối với tập đoàn Giang thị, nhưng từ khi cậu ta tái hôn vào năm ngoái, mệnh cách bắt đầu thay đổi, tôi bế quan mấy hôm, giờ mới xuất quan liền lập tức gọi điện cho anh…”

Giang Sinh Hành nghe xong thì tỏ vẻ bất đắc dĩ day mi tâm, anh cười nói: “Em còn rất có khả năng thêu dệt.”

“Cũng may lão Giang tin, em xem mấy bộ phim cung đấu mới bịa ra được.” Đoàn Sinh Hòa còn bịa sẵn mấy lý do khác, chờ qua chuyện này rồi thì từ từ lập kế hoạch.

Giang Hồng Tự lớn tuổi rồi, huyết áp cao trái tim cũng không khỏe mạnh, con người lại đặc biệt sĩ diện. Nếu ông ta đã tin tên thầy tướng số kia mấy chục năm, vậy cũng không cần thiết cho ông ta biết chân tướng vào lúc này. Đoàn Sinh Hòa nghĩ trước tiên lừa gạt ông ta một thời gian nữa, đến lúc đó bảo tên kia tìm lý do dạo chơi bốn biển về quê bế quan, đầu xuôi đuôi lọt.

“Em còn có chuyện nhờ anh giúp đỡ.” Xe chạy đến cửa tiểu khu, Đoàn Sinh Hòa không vội vàng xuống xe.

Trong lòng Giang Sinh Hành có dự cảm không tốt, chỉ cần Đoàn Sinh Hòa dùng lời tôn kính nói chuyện với anh, thế thì nhất định sẽ không phải vay tiền đơn giản.

“Mấy hôm nữa em tiến vào đoàn phim, anh hãy giúp em trông coi Hòa Duyệt.”

“Không rảnh.”

Đoàn Sinh Hòa nhíu mày, uy hiếp: “Giang Sinh Hành, anh có không ít nhược điểm nằm trong tay em thì phải? Ví dụ như uống nhiều sẽ ôm em gọi tên chị dâu, hay là khi giúp em ký tên bài thi thì ký tên của chị dâu, hoặc như là trên đường nhận nhầm người, đi lên nắm tay người ta…”

Khuôn mặt Giang Sinh Hành tựa băng tuyết: “Quay phim bao lâu?”

“Cũng không lâu, bốn tháng. Nhưng em dự định sau khi quay xong thì chuẩn bị kết hôn, cộng thêm chuẩn bị hôn lễ và tuần trăng mật…chừng nửa năm đi?”

“Cầu hôn thành công rồi nói sau.”

“Anh, anh yên tâm đi, bàn về theo đuổi bạn gái em vẫn lợi hại hơn anh.”

Nửa phút sau, Đoàn Sinh Hòa bị Giang Sinh Hành đuổi xuống xe, hít một bụng khói ở đuôi xe.

Có được kỳ nghỉ nửa năm, tâm trạng Đoàn Sinh Hòa rất tốt đi vào trong. Tới nhà rồi, lúc anh thay giày bất cẩn đánh thức Sầm Thanh nằm trên sô pha.

“Anh về rồi à?” Sầm Thanh xoa mặt, cô đợi Đoàn Sinh Hòa ba tiếng đồng hồ, xem phim rồi ngủ quên.

“Sao em chưa ngủ?” Đoàn Sinh Hòa tiến đến gần nhìn gò má cô, má phải của Sầm Thanh in dấu hoa văn của gối ôm.

Sầm Thanh ôm eo anh, nghiêng người nằm sấp trước ngực anh, giọng mũi của cô dày đặc: “Chờ anh trai yêu của em đó…”

“Chờ anh trai yêu về làm gì?” Đoàn Sinh Hòa cúi đầu hôn lên vành tai cô, khiến cô ngứa ngáy phải lùi ra sau.

Hai tay Sầm Thanh bịt lại lỗ tai, cô bất mãn nhìn sang Đoàn Sinh Hòa. Anh hình như rất thích vành tai của cô, lúc không có gì làm nếu không bóp nắn thì hôn, có đôi khi còn thích cắn.

“Lỗ tai của em chơi vui thế sao?” Bên tai cô đỏ lên, nóng hầm hập.

“Ừm, trắng trẻo mềm mại.” Đoàn Sinh Hòa lưu luyến lấy tay vuốt ve.

Sầm Thanh hít mũi, cô giơ tay vòng qua cổ anh, tiến đến bên tai anh: “Còn có thứ càng trắng càng mềm hơn, anh có muốn xem không? Chỉ em có, anh không có đâu.”

Đoàn Sinh Hòa sửng sốt, toàn thân cứng đờ. Lúc Sầm Thanh nói chuyện cô như là cố ý thổi hơi vào lỗ tai anh, khiến cả người anh ngứa ngáy, đuôi cột sống tê dại.

Sầm Thanh thấy dáng vẻ ngớ ra của anh, cô không nhịn cười được: “Đến phòng ngủ.”

Sầm Thanh kéo tay Đoàn Sinh Hòa đi vào trong, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh từ từ nóng lên, khuôn mặt căng thẳng như là đang ngấm ngầm chịu đựng.

Vào phòng, Đoàn Sinh Hòa gấp gáp đóng cửa lại. Anh đè Sầm Thanh trên cánh cửa, một tay nâng lên đầu cô, tay kia thì ôm lấy eo cô dẫn dắt theo hướng của mình. Đoàn Sinh Hòa đặt xuống nụ hôn bên gáy Sầm Thanh, bàn tay chầm chậm vén lên áo ngủ của cô rồi đặt trên eo cô.

“Chờ chút.” Sầm Thanh bắt lấy tay anh, nắm tay anh đi vào trong nữa, “Theo em đi vào.”

Trong phòng giữ đồ không gian nhỏ hẹp, hai người chen chúc bên trong không thông thoáng.

Có thể nghe rõ hô hấp của cả hai, Sầm Thanh kéo anh đến một cái tủ thấp rồi ngồi xuống: “Nhắm mắt lại.”

Đoàn Sinh Hòa ngoan ngoãn nhắm mắt, ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích. Sau đó anh nghe được tiếng cửa tủ mở ra rồi khép lại. Ngay sau đó, Sầm Thanh lại cầm tay anh, sau đó kéo tay anh hướng lên trên chầm chậm…

“Có trắng mềm không?” Sầm Thanh nhét con thỏ bông vào trong tay anh, cô lập tức buông tay muốn đi ra ngoài.

Đoàn Sinh Hòa phát giác xúc cảm không đúng lập tức mở mắt ra, anh nhìn thấy con thỏ bông trắng trong tay, nhất thời chẳng biết nên có phản ứng gì.

Sầm Thanh nhấc chân muốn chạy, nhưng cô bị Đoàn Sinh Hòa nhanh tay lẹ mắt kéo trở về. Anh ném con thỏ sang một bên, ôm lấy Sầm Thanh rồi đặt cô ngồi lên ngăn tủ ở phía trên, hai người đúng lúc ngang tầm mắt.

Sầm Thanh sợ ngã xuống, cô chỉ có thể túm chặt bả vai của Đoàn Sinh Hòa, đôi chân cô buông thõng đong đưa trong khoảng không, thỉnh thoảng lại đá anh một cái, ý bảo anh để mình xuống.

Đoàn Sinh Hòa nhìn lướt qua con thỏ trên mặt nền, anh cười nhẹ nhấn mạnh lời nói của Sầm Thanh: “Trắng trắng mềm mềm, em có anh không có?”

Sầm Thanh cười mỉa: “Đúng, đúng rồi, sao anh lại có con thỏ bông trắng mềm chứ?”

Đoàn Sinh Hòa tiến đến gần bên tai cô, kéo tay cô: “Anh không có trắng trắng mềm mềm, nhưng anh có…”

Còn chưa dứt lời, miệng của anh đã bị Sầm Thanh bịt lại. Bàn tay của cô bị anh kéo ra sau không thể nhúc nhích, cô thở hổn hển cắn miệng anh một cái: “Anh già lưu manh.”

Đoàn Sinh Hòa dùng bờ môi cạ chóp mũi của cô, ánh mắt anh dừng trên môi cô: “Vậy em có thích anh già lưu manh không?”

Trong giọng anh mang theo vẻ mê hoặc, giống như thần chú quanh quẩn trong phòng giữ đồ nhỏ hẹp.

Đoàn Sinh Hòa siết chặt Sầm Thân trong lòng, vì để cô gần mình hơn, anh xấu xa dẫn cô đi về phía trước, nâng cô lên khi cô sắp rơi khỏi cái tủ. Sầm Thanh sợ tới mức níu chặt áo anh, đôi chân kẹp trên lưng Đoàn Sinh Hòa duy trì sự cân bằng.

“Em muốn xuống.” Sầm Thanh bị dọa toát ra mồ hôi lạnh, nhỏ giọng hung dữ với anh.

“Em không muốn.” Đoàn Sinh Hòa lại hôn cô, Sầm Thanh cúi đầu né tránh, anh dùng một bàn tay trống nâng lên cằm cô.

“Em muốn ra ngoài.” Sầm Thanh cảm thấy mình choáng đầu căng óc, có phần thiếu dưỡng khí. Không biết bởi vì phòng giữ đồ nhỏ hẹp hay là vì cô chưa học được thở khi hôn.

Đoàn Sinh Hòa lau nước mắt ở khóe mắt cô, hỏi: “Ra ngoài làm gì?”

“Ra ngoài xem tivi…” Sầm Thanh hít mũi, bất giác bắt đầu thở hổn hển, toàn thân cô như nhũn ra, đôi chân kẹp lấy anh cũng không còn sức.

“Đáp án không đúng.”

“Ra ngoài…” Sầm Thanh trả lời lại, nhưng đưa ra đáp án của mình qua hành động.

Cô chủ động hôn anh, cọ xát môi anh qua lại, hôn lên hầu kết của anh.

Rốt cuộc Sầm Thanh thật sự không có kiên nhẫn. Cô vươn tay véo bên hông Đoàn Sinh Hòa, trừng mắt hung dữ với anh: “Mẹ nó anh muốn làm ở đây, ngày mai em còn cần phòng giữ đồ không hả?”

Lời này vừa thốt ra, Đoàn Sinh Hòa bật cười vùi mặt trên đầu vai cô.

Nghe thấy Đoàn Sinh Hòa cười, Sầm Thanh vừa thẹn vừa giận, cô dí trong lòng anh làm nũng: “Anh Hòa Hòa, bế em ra ngoài…”

Đoàn Sinh Hòa mở ra cửa phòng giữ đồ, bế cô ra ngoài đặt ở đầu giường.

Nhiệt độ trong phòng ngủ thấp hơn tại phòng giữ đồ, Sầm Thanh mở miệng hít thở không khí mới mẻ. Cô lấy lại tinh thần một lúc rồi nhoài người ra tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ ở đầu giường, miễn cưỡng chiếu rõ hai người.

Đoàn Sinh Hòa ngồi xổm trên giường, mới vừa cúi người thì đột nhiên bị Sầm Thanh ngăn lại.

“Đợi đã, không được, không có đồ dùng.” Giờ cô mới sực nhớ tới việc này.

Đoàn Sinh Hòa nghe vậy lập tức dừng động tác, anh bước xuống giường cố gắng khống chế cảm xúc.

“Anh đi tắm.” Anh xoay người đi về phía phòng tắm, “Em ngủ trước đi, đắp chăn vào.”

Anh mới ra cửa, Sầm Thanh trở mình xuống giường, cô để chân trần chạy đến cửa phòng tắm.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, Sầm Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào: “Em có thể… Ô!”

Khoảnh khắc Đoàn Sinh Hòa nghe thấy tiếng cửa mở, anh lập tức buộc lòng phải kéo con thỏ kia vào, sợ cô đổi ý, anh vươn tay khóa cửa.

Thật lâu sau, Sầm Thanh tắm lần nữa đi ra ngoài, cô uể oải nằm trên giường. Đoàn Sinh Hòa xoay người ôm lấy cô, nắm tay cô mười ngón đan xen.

Anh nhẹ giọng nói: “Thanh Thanh của chúng ta không chỉ có vành tai trắng trắng mềm mềm, bàn tay cũng…”

Từ cổ đến mặt của Sầm Thanh đều đỏ rần, cô vùi đầu trong chăn nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoàn Sinh Hòa, nếu anh còn nhắc lại hai chữ kia nữa thì lập tức cút ra ngoài cho em.”

“Ừm, vậy ngày mai chúng ta ăn tào phớ, em thấy sao?”

Cái loại tào phớ trắng trắng mềm mềm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi