TÔI THẬT SỰ KHÔNG THIẾU TIỀN

Sinh nhật của Bánh Bao Trứng Sữa cách Màn Thầu nửa tháng, em gái vừa về nhà không bao lâu thì Màn Thầu nghênh đón sinh nhật tròn hai tuổi của cậu.

Cùng ngày sinh nhật, Màn Thầu nhận được bánh gato hoạt hình do bác cả Giang Sinh Hành gửi tặng.

Đoàn Sinh Hòa nắm tay con trai cùng nhau cắt miếng bánh ngọt đầu tiên, sau khi Màn Thầu cầm lên miếng bánh ngọt thì giãy dụa khỏi lồng ngực Đoàn Sinh Hòa đòi đi xuống, cậu nhóc lảo đảo chạy tới phòng của Bánh Bao Trứng Sữa.

Sầm Thanh đi theo vào, cô thấy Màn Thầu đang nhoài người bên giường trẻ con, cậu múc lên một miếng bánh nhìn Bánh Bao Trứng Sữa đang mở to đôi mắt ngây thơ. Đang lúc Sầm Thanh định ngăn cản Màn Thầu thì cô nhìn thấy con trai múc miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng mình.

Màn Thầu chép miệng, cậu nhìn Bánh Bao Trứng Sữa lẩm bẩm: “Em gái còn nhỏ, uống sữa. Bánh ngọt, anh trai ăn.”

Sầm Thanh bật cười bất đắc dĩ, cô nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài.

“Ô em họ, con nuôi của anh ở trong phòng làm gì đó?” Trên mặt Liễu Tích Minh vẫn còn dính bánh ngọt, anh ta chẳng đi rửa sạch, đĩnh đạc bưng lên bánh ngọt ngồi trên ghế trẻ con của Màn Thầu mà ăn bánh.

“Cầm theo bánh ngọt ăn cho em gái nó xem.” Sầm Thanh chỉ vào Đoàn Sinh Hòa ở phòng bếp đang chuẩn bị trà nước cho khách khứa, “Cái chiêu cay độc của thằng nhãi kia đều là học theo lão Đoàn.”

Lúc Sầm Thanh mang thai cô không được ăn quá lạnh quá cay, Đoàn Sinh Hòa luôn bắt lấy cơ hội này ăn cho cô xem. Đoàn Sinh Hòa đi công tác bên bờ biển, anh bèn livestream ăn hải sản cho cô xem, đến khu vực Tứ Xuyên và Trùng Khánh thì livestream món lẩu và thịt xiên, vì thế Sầm Thanh đã dỗi anh mấy hôm.

Chưa được một lúc, Màn Thầu bưng cái đĩa không đi ra ngoài. Cậu đặt cái đĩa lên bàn sau đó nhào vào lòng Sầm Thanh.

“Em gái thế nào?” Sầm Thanh sờ đầu con trai.

“Đang ngủ.”

Liễu Tích Minh cầm lên cái đĩa của Màn Thầu nhìn thoáng qua, bóng lưỡng giống như đã rửa nước, anh ta cất giọng hỏi: “Nhóc con, con để em gái con nhìn con ăn bánh ngọt hả?”

Màn Thầu lắc đầu: “Không, không có, con lấy núm vú cao su cho em gái ăn, em gái ăn rồi ngủ luôn.”

Bánh Bao Trứng Sữa: em không ngủ mà che giấu xấu hổ, chẳng lẽ muốn để anh nhìn thấy em chảy nước miếng sao?



Thời gian trôi nhanh như cái búng tay, Bánh Bao Trứng Sữa từ một em bé chỉ biết ngậm núm vú cao su lớn lên thành một bạn nhỏ biết nói biết chạy.

Khi Màn Thầu lên lớp lá thì Bánh Bao Trứng Sữa cũng tới tuổi đi nhà trẻ.

Buổi sáng ngày 1 tháng 9, Đoàn Sinh Hòa không đến công ty, anh sợ một mình Sầm Thanh không thể trấn giữ hai đứa nhóc, anh đặc biệt ở lại giúp đỡ.

Sầm Thanh thấy hai anh em sắp đi học muộn, cô cất cao giọng: “Màn Thầu, mau lấy cặp sách và bình nước của con, em gái đã chuẩn bị xong rồi, cả nhà đang đợi con đó.”

Hai phút sau Màn Thầu đeo cái cặp nhỏ chạy tới, cậu cầm bình nước mới vừa châm đầy từ máy nước uống.

Bắt đầu từ năm ngoái Sầm Thanh đã dạy con trai tự làm chuyện của mình, hiện giờ Màn Thầu không chỉ có thể tự mặc quần áo thu dọn phòng, cậu còn có thể tự mình chuẩn bị những thứ cần dùng khi đến nhà trẻ.

Họ hàng bạn bè luôn nói Sầm Thanh muốn bồi dưỡng con trai trở thành một bảo mẫu nhỏ, ngày nào đó có thể tự làm bữa sáng cho cả nhà thì Sầm Thanh mới tính là bớt lo.

Trên đường lái xe đến trường, Màn Thầu thường xuyên nhìn đồng hồ điện tử của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có.

“Mẹ, sau này gọi con dậy sớm chút.” Màn Thầu hậm hực nhìn Sầm Thanh, “Bị muộn rồi.”

“Được, mẹ sai rồi, sau này mỗi ngày sẽ gọi con sớm mười phút.” Sầm Thanh quay đầu lại nhìn hai đứa nhóc ngồi trên ghế trẻ em, cô rốt cuộc chịu đựng xong ngày tháng đối mặt với đứa nhỏ hằng ngày, chờ lát nữa đưa hai đứa tới nhà trẻ thì cô có thể giải phóng bản thân rồi.

Đoàn Sinh Hòa nhìn con trai qua kính chiếu hậu, anh thấp giọng nói: “Lát nữa bố mua cho con một cái đồng hồ báo thức, sau này buổi sáng tự con thức dậy.”

“A…” Màn Thầu không tình nguyện cho lắm, cậu cúi đầu lẩm bẩm hồi lâu rồi phồng má than thở, “Vậy có phải buổi sáng con không được hôn mẹ hay không?”

Trái tim Sầm Thanh mềm nhũn, cô vội vàng an ủi con trai: “Màn Thầu đương nhiên có thể hôn mẹ, sau khi con rửa mặt đánh răng xong, thơm tho rồi thì tới hôn mẹ.”

Đoàn Sinh Hòa cau mày: “Màn Thầu, con là con trai.”

“Nam nữ khác biệt.” Màn Thầu thở dài, “Nhưng mà so với hôn bố thì con vẫn muốn hôn mẹ hơn…”

Sầm Thanh nhịn cười, xoay đầu qua: “Màn Thầu không muốn hôn bố hả?”

Cô liếc nhìn Đoàn Sinh Hòa đang lái xe, tuy rằng thường ngày anh luôn dửng dưng, nhưng giờ phút này anh rất mong chờ đáp án của con trai.

“Không muốn.” Màn Thầu không cần suy nghĩ thốt ra hai chữ, điều này khiến trái tim Đoàn Sinh Hòa chẻ đôi.

Lúc này thiên thần nhỏ Bánh Bao Trứng Sữa từ trời giáng xuống vỗ bàn tay nhỏ xinh, cô bé cười tươi rói: “Con, con thích hôn bố.”

Biểu cảm của Đoàn Sinh Hòa dịu xuống, con gái là áo bông nhỏ của bố, lời này không sai chút nào. Khi con trai làm tổn thương trái tim anh thì luôn có con gái đến sưởi ấm cho anh.

“Nhưng mà, bố và mẹ em chỉ có thể chọn một người để hôn.” Màn Thầu nghiêm trang nhìn em gái ngồi bên tay phải, “Em gái, em chọn ai?”

Đúng lúc gặp đèn đỏ, Đoàn Sinh Hòa mang vẻ mong đợi xoay đầu qua nhìn cục cưng nâng niu trong lòng bàn tay mình.

Bánh Bao Trứng Sữa xoắn xuýt một hồi: “Anh, thật sự chỉ được chọn một thôi sao?”

Màn Thầu gật đầu thật mạnh: “Thật.”

“Vậy em chọn mẹ!”

Đoàn Sinh Hòa rất bình tĩnh xoay đầu lại, giờ mới tháng 9 sao trời lạnh thế?



Ngày 1 tháng 9 hằng năm, ngày mà các đứa nhóc thần thú lớn trở về lồng. Trung học cơ sở trung học phổ thông rậm rạp, các học sinh tiểu học than van, nhà trẻ thì đầy tiếng khóc. Có thể nói là người thấy rơi lệ người nghe đau lòng, còn các bậc cha mẹ thì vui mừng phấn khởi.

Sầm Thanh không thể đè nén nụ cười trên khuôn mặt, cô đưa Màn Thầu tới tay cô giáo lớp lá.

Màn Thầu đã có kinh nghiệm hai năm, lúc này thành công đè nén nước mắt. Có điều công lao thuộc về Đoàn Sinh Hòa cùng đến đây ngày hôm nay, Màn Thầu muốn khóc cũng chẳng dám khóc, chỉ có thể kìm giữ, còn phải diễn xuất nở nụ cười vui vẻ.

“Bố mẹ, tạm biệt.” Màn Thầu rầu rĩ nhìn bọn họ cùng em gái đi về phía lớp mầm, cậu buồn bã chừng hai giây thì thoáng cái điều chỉnh tâm trạng tốt lên, rồi ngửa đầu hỏi, “Cô ơi, Thất Thất tới chưa ạ?”

“Thất Thất đang ở bên trong chơi xếp gỗ.”

Màn Thầu nghe xong bèn sải bước dài, tung tăng chạy vào trong: “Thật tốt quá! Con có mang quà cho Thất Thất.”

Sầm Thanh đi được hai bước thì lo lắng cho con trai, cô nhìn lại không ngờ thấy được nụ cười tươi trên mặt thằng bé, còn bóng dáng gấp gáp chạy vào phòng học.

“Anh xem con trai anh kìa, khẳng định là đi tìm Thất Thất của lớp nó, chính là công chúa Bạch Tuyết trong buổi trình diễn bế giảng năm ngoái ấy, anh còn nhớ không?”

Đoàn Sinh Hòa gật đầu: “Nhớ, xinh đẹp, Màn Thầu rất tinh mắt.”

Sầm Thanh trợn mắt liếc anh: “Bánh Bao Trứng Sữa còn ở đây đấy.”

“Bố ơi, cái gì đẹp?” Bánh Bao Trứng Sữa ôm cổ Đoàn Sinh Hòa, “Anh đi đâu thế?”

“Anh con đi học, con cũng phải đi học.”

Một nhà ba người đứng ở cửa lớp mầm, nơi này tụ tập gần như tám mươi phần trăm tiếng khóc trong nhà trẻ. Tuy rằng một lớp ở nhà trẻ này không nhiều, nhưng chỉ bảy tám đứa cũng đủ làm lật nóc nhà.

“Hay quá, đi học!” Bánh Bao Trứng Sữa giãy dụa đòi xuống, “Anh nói đi học vui lắm!”

Sầm Thanh trao đổi ánh mắt với Đoàn Sinh Hòa: “Vậy con đi đi, cô giáo đang đợi con đó.”

Hai người đưa con gái tới bên cạnh cô giáo: “Làm phiền cô.”

Cô giáo ngồi xổm xuống sờ cái nơ con bướm trên tóc Bánh Bao Trứng Sữa: “Con tạm biệt bố mẹ đi, ngủ trưa dậy cô sẽ thắt bím tóc xinh đẹp cho con được không?”

Bánh Bao Trứng Sữa hít mũi, nghe xong lời này cô bé lùi về sau một bước: “Không tạm biệt, ở cùng bố mẹ.”

“Bánh Bao, bố mẹ không thể ở cùng con, nơi này chỉ có bạn nhỏ đi vào được thôi.” Sầm Thanh quan sát tâm trạng của con gái, nhận thấy hốc mắt con gái đỏ ngầu, cô thầm nghĩ việc lớn không tốt rồi.

Ba giây sau, tiếng khóc của Bánh Bao Trứng Sữa vang vọng sân chơi. Các bạn nhỏ trong lớp nghe được tiếng lớn như vậy, toàn bộ im lặng vài giây. Sau đó, các bạn nhỏ như là muốn thi ai khóc lớn hơn, mỗi người đều dùng hết sức gào khóc.

“Con không đi, con muốn về nhà, bố ơi, bố ơi…” Bánh Bao Trứng Sữa ôm chân Đoàn Sinh Hòa không buông, từ trước đến nay cô bé luôn biết nhìn người để ra tay, thấy thái độ của Sầm Thanh không dao động, cô bé bèn chuyển sang Đoàn Sinh Hòa.

“Không được, Bánh Bao.” Đoàn Sinh Hòa ôm đầu con gái, “Anh con nói đi học vui lắm, đúng không?”

“Con không muốn đi học, con ở cùng bố mẹ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Bao Trứng Sữa đỏ lên, nước mắt rơi xuống không dừng được.

Đoàn Sinh Hòa mím môi, có chút mềm lòng. Anh nghiêng đầu nhìn sang Sầm Thanh định thử: “Nếu không…”

Sầm Thanh trừng mắt: “Đoàn Sinh Hòa, em khuyên anh im miệng đi.”

Đoàn Sinh Hòa nói: “Con bé còn nhỏ.”

“Nhỏ cái…” Cô nuốt xuống lời nói thô tục, thấp giọng thì thầm với anh, “Nhỏ cái gì nhỏ? Màn Thầu đi nhà trẻ còn nhỏ hơn con bé ba tháng đó, hôm nay nếu không để con gái ở đây một mình thì anh ở lại với nó đi.”

Đoàn Sinh Hòa thở dài, kéo Bánh Bao Trứng Sữa ra khỏi bên người mình. Anh vừa kéo ra bàn tay nhỏ bé của con gái thì Bánh Bao Trứng Sữa liền dính lấy, cứ lặp đi lặp lại vài lần, Đoàn Sinh Hòa một sếp lớn ánh mắt cũng đỏ ngầu.

Sầm Thanh không chịu nổi tính tình dềnh dàng của anh khi gặp phải con gái, cô trao đổi ánh mắt với cô giáo, sau đó khoác cánh tay Đoàn Sinh Hòa kéo anh ra ngoài.

“Đi đi đi, khóc vài hôm thì không sao, anh đừng có dềnh dàng nữa, để Bánh Bao Trứng Sữa cảm thấy chuyện gì anh cũng nhượng bộ, con gái bị anh chiều hư mất.”

Hai chân Đoàn Sinh Hòa như rót chì, đi một bước quay đầu ba lần, anh và Bánh Bao Trứng Sữa cách nửa sân chơi nhìn nhau, diễn cảnh đưa tiễn ở nhà ga của Y Bình và Thư Hoàn.

Đoàn Sinh Hòa đưa Sầm Thanh đến Tinh Sơ, sau đó một mình lái xe mang theo áp suất thấp trở về Hòa Duyệt. Cả buổi sáng anh luôn lơ đãng, từng quản lý đến văn phòng báo cáo đều bị dáng vẻ của anh làm sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Một rưỡi trưa, Đoàn Sinh Hòa ở trong phòng họp rốt cuộc không ngồi yên được nữa. Người trình bày luôn quan sát sắc mặt của anh, PPT vừa lật sang trang thứ sáu thì mồ hôi trên áo sơ mi anh ta đã có thể vắt ra nửa chậu nước.

Anh ta thật sự không biết vì sao Đoàn Sinh Hòa đột nhiên đến dự thính, trước buổi họp anh ta còn vốn tin chắc rằng phương án của mình nhất định thông qua, nhưng hôm nay cuộc họp còn chưa bắt đầu bao lâu thì anh ta đã mất hết hy vọng, lát nữa kết thúc anh ta đoán chừng sẽ trực tiếp cuốn gói chạy lấy người.

Đột nhiên Đoàn Sinh Hòa đứng dậy. Người trình bày cúi đầu chuẩn bị nghe giáo huấn, ai ngờ anh đi tới bên cạnh anh ta, vỗ vai anh ta: “Lần đầu tiên rất tốt, tiếp tục cố gắng, tôi có việc đi trước.”

Sau khi Đoàn Sinh Hòa rời khỏi, cả phòng họp xôn xao. Người trình bày cảm động đến ánh mắt đỏ lên, hôm nay là lần đầu tiên anh ta trình bày kế hoạch ở Hòa Duyệt, tổng giám đốc cho anh ta sự cổ vũ lớn vậy, anh ta thầm thề thốt sau này nhất định chỉ nghe theo Đoàn Sinh Hòa sai bảo.

Các đồng nghiệp khác ngồi trong phòng họp đều ghen tị, tại sao cùng là đàn ông, trước kia khi họp bọn họ chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng trào phúng của Đoàn Sinh Hòa, sau buổi họp còn bị anh mắng xối xả chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi