TÔI THẤY ÁNH DƯƠNG TRONG ĐÊM TỐI

Ban ngày vừa rơi xuống một trận tuyết lớn, thế giới như thể được bọc trong một tầng thuỷ tinh thuần sắc trắng.

Đêm thành thị hiếm có thời khắc yên tĩnh thế này, trời rét lạnh đến nỗi hít thở cũng mang theo khí lạnh đánh thẳng vào tim, người người đã sớm về nhà, trêи đường cái không còn bóng ai, hàng quán chung quanh đã gần đóng cửa hết, chỉ còn cửa hàng tiện lợi 24 giờ và nhà hàng “Mặt Trời Nhỏ” vẫn sáng đèn.

Trêи nóc nhà hàng có một tấm biển lớn phục cổ, đính trêи tấm biển là một mặt trời bé con màu đỏ sáng rực bằng đèn neon, mặt trời nhỏ màu đỏ ấy ẩn dưới khung trời đen nhánh, trêи bầu trời tối tăm kia lại giắt ngang một mảnh trăng khuyết bàn bạc.

Vì nay là lễ lớn, Diệp Thải Quỳ cho nhân viên cửa hàng đều trở về đoàn tụ cùng người nhà, bản thân một mình dọn dẹp quán ăn chuẩn bị đóng cửa.

Lôi kéo hai túi rác to bự ra khỏi quán, vừa bước ra đã thấy một trận rùng mình, cũng không biết có phải do lớn tuổi rồi không, Diệp Thải Quỳ cảm thấy mùa đông năm nay đặc biệt lạnh.

Nghĩ đến những năm tháng tuổi trẻ, bản thân lì lợm đến mức trời đổ tuyết vẫn mang giày trần và say no với boots, trời rét lạnh cũng không thèm mặc áo lông vũ, nhất định phải là combo áo khoác váy ngắn. Nhưng năm nay, cô đã sớm bọc bản thân kín đến không còn kẽ hở, áo lông vũ đều chọn kiểu dài qua đầu gối.

Đem chính mình bọc thành bánh chưng, Diệp Thải Quỳ gian nan đem túi nilon đen vứt vào thùng rác cao, chà xát tay vì lạnh, nhanh chóng đi vào quán, chỉ muốn vọt lẹ vào bếp lò.

Gần 30 tuổi, cuối cùng cô cũng phải cúi đầu nhận thua với trời cao, chấp nhận mình già rồi.

Đang muốn đóng cửa quán, Diệp Thải Quỳ lại nghe thấy tiếng động cơ ô tô sau lưng, quay đầu nhìn lại thì thấy một chiếc Hummer màu đen.

Xe đậu trước cửa hàng, thoạt nhìn khác biệt với những chiếc Hummer thông thường, kiểu dáng hầm hố thô bạo, lốp xe lớn hơn cao hơn, mặt sau còn có cốp xe rộng mở.

Xe ngầu quá đê.

Vừa mới cảm thán xong đã thấy cửa xe mở ra, một bóng người từ trêи xe bước xuống.

Ánh mắt Diệp Thải Quỳ sáng ngời, cả người đều lên tinh thần.

Đó là một người đàn ông tuổi trẻ đẹp trai, dáng người cao thẳng, trời lạnh thế này mà chỉ mặc một cái áo khoác da ngắn, nhìn như đầy sức sống lại kiên định. Biểu tình của người này quá mức nghiêm túc, khí chất hoà hợp với chiếc xe bán tải phía sau, trầm mặc nhưng sắc bén.

Người đàn ông trẻ nhìn về phía Diệp Thải Quỳ, ánh mắt bén nhọn như lưỡi đao rời vỏ của “samurai”.

“Xin chào.”

Giọng của anh như thể một chiếc loa siêu trầm, khiến người nghe muốn nhũn chân.

……

Thấy Diệp Thải Quỳ không trả lời, anh lại hỏi: “Đóng cửa rồi sao?”

Diệp Thải Quỳ hối hận giờ phút này bản thân chỉ khoác một kiện áo lông chả khác gì “chăn bông”, giờ cô nhất định nhìn hệt miếng bánh màn thầu trắng đang chờ lên men ấy nhỉ?

Đúng là không thể tùy tiện nhận thua với đời mà, trời biết có khi nào sẽ có một anh đẹp troai bỗng nhiên hạ phàm cơ chứ?

Diệp Thải Quỳ nghiêng nghiêng vai, cổ áo trái thuận theo trượt xuống. Cô đang mặc một chiếc áo len cashmere cổ xẻ chữ V bên trong, để lộ bờ vai thon gầy và xương quai xanh tinh xảo.

May mắn là cô vẫn còn giữ lại chút bướng bỉnh của tuổi trẻ, không chịu mặc quần dài áo thu đông, cho dù ngày lạnh cũng muốn lộ chút da thịt mới bằng lòng, nếu không hôm nay ‘chạy trời không khỏi nắng’ (1) vứt hết mặt mũi rồi.

(1) Nguyên văn 狭路相逢/xiá lù xiāng féng/: hẹp lộ tương phùng.Mình nương theo nghĩa của bản dịch này. Mình không chắc chỗ này nên edit thế nào, thỉnh góp ý~

Trêи mặt Diệp Thải Quỳ thể hiện niềm kiêu ngạo có thể tái chiến 500 hiệp, tươi cười quyến rũ, lén lút đem miếng thẻ “Closed” sau lưng lật lại.

“Vẫn còn bán nhé, mời vào.”

……

Diệp Thải Quỳ đem người đàn ông thần bí anh tuấn tuổi trẻ dẫn tới trước quầy bar. Cậu thanh niên nhanh chóng quan sát hoàn cảnh của quán ăn nhỏ, thậm chí trêи dưới bốn phương tám hướng đều không bỏ sót, sau đó mới trầm mặc ngồi xuống.

Động tác của anh không tránh khỏi đôi mắt Diệp Thải Quỳ, khiến Diệp Thải Quỳ càng tăng thêm hứng thú với người này.

Đây là ông lớn nào vậy, ăn có bữa cơm thôi mà cẩn trọng như vậy, sợ có người ám sát mình không bằng……

“Thực đơn đây.”

Diệp Thải Quỳ đem menu đẩy đến trước mặt anh, năm ngón tay thon dài dừng trêи thực đơn trong chốc lát. Nhưng người thần bí trẻ tuổi chẳng dao động, căn bản không có ý tứ duỗi tay, lúc này cô mới chậm rãi thu tay về.

“Cảm ơn.”

Chờ đến khi Diệp Thải Quỳ hoàn toàn thu tay, anh khách trẻ mới mắt nhìn thẳng cầm lấy thực đơn, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn Diệp Thải Quỳ lấy một cái.

Dô~, chính trực quá ta.

Diệp Thải Quỳ là một người phụ nữ rất có tư sắc, trong xương cốt quyến rũ lộ ra chút hồn nhiên, từ nhỏ đến lớn duyên đàn ông cực cao, tuy không đến mức hại nước hại dân, người gặp người thích, nhưng thật sự rất ít gặp được người đàn ông nào hoàn toàn lãnh đạm thế này với cô.

Quả thực khơi dậy lòng hiếu của cô đây mà.

“Ngài xem thực đơn trước, tôi đi nấu chút nước sôi.”

Diệp Thải Quỳ đi đến sau bếp, vứt áo lông vũ, chỉ vây quanh nửa người bằng tạp dề, lại nhanh chóng thoa son mới xách theo ấm nước xốc lên rèm cửa đi vào sảnh chính.

Người đàn ông trẻ vẫn duy trì dáng ngồi như cũ, thẳng tắp như tùng, nghiêm túc lật xem thực đơn trêи tay, đọc từng chữ một, học sinh tiểu học đọc sách chắc cũng không có thần thái trịnh trọng như anh ta đâu.

Diệp Thải Quỳ đi đến bên anh châm trà, cô dựa cạnh anh không xa không gần, hương nước hoa nhàn nhạt lượn lờ vây quanh, nhưng anh vẫn không dao động, chỉ chuyên chú xem thực đơn, chưa từng ngẩng đầu liếc nhìn cô.

Đúng là phí công thoa son.

Diệp Thải Quỳ có chút nhụt chí đi đến sau quầy bar, tỉ mỉ đánh giá vị khách nam thần bí này.

Anh có một đôi mày rậm thẳng tắp, đàn ông có lông mày thế này đều cố chấp lại thâm tình.

Thân hình cao lớn, tuy rằng cách lớp quần áo, nhưng vẫn khiến Diệp Thải Quỳ biết, anh chàng này sở hữu một cơ thể cường tráng sung mãn.

Chuyện này cũng không hiếm, khó thấy nhất là, chàng trai trẻ này không mang hơi thở ‘suy sút, sao cũng được’ của những thanh niên hiện đại, cả người anh như cây đại thụ thẳng tắp sinh trưởng hướng về phía trước, khí chất bừng bừng khoẻ mạnh, quả thực như người tới từ thế kỉ trước, nghiêm túc đến mức không hợp với thời đại này.

Nói thật, loại đàn ông mang khí chất này Diệp Thải Quỳ đã rất lâu không thấy, không chỉ động tác và tư thái chính trực, mà nó còn chảy xuôi theo khí quản thể hiện ra thần thái.

Anh ta rốt cuộc từ chỗ nào chui ra vậy?

“Xem xong chưa? Ăn cái gì đây nha?”

Một bàn tay Diệp Thải Quỳ chống cằm, rướn người về trước, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh, biểu cảm quyến zũ.

Người đàn ông trẻ buông thực đơn, cũng nhìn về phía Diệp Thải Quỳ.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Thải Quỳ, ánh mắt thẳng thắn, không mang ý mờ ám cũng không lảng tránh, chuyên chú nghiêm túc đến nỗi ngược lại làm Diệp Thải Quỳ căng mình không nổi nữa.

Cô thu hồi mắt, nhịn không được cúi đầu cười cười, gặp được một anh chàng không ‘ăn’ cô rồi. Thôi thôi, anh trai nhỏ này cô sợ là trêu không nổi, cô đầu hàng.

Diệp Thải Quỳ quyết định không gieo loạn tai hoạ nữa, thành thật làm ăn buôn bán.

“Tôi muốn ăn cơm chiên.” Anh trai trẻ nói.

“Có thể nha, cơm chiên trứng, cơm chiên Dương Châu, cơm chiên xì dầu, cơm chiên dứa, cơm chiên Tây Ban Nha, cậu muốn loại nào?”

“Tôi muốn ăn cơm chiên đồ ăn thừa.”

“Hả?”

……

Đây là cái loại cơm chiên gì vậy? Diệp Thải Quỳ thật đúng là chưa từng nghe qua.

“Ừ.” Người đàn ông trẻ ngập ngừng, hơi nhíu mày, nghiêm túc giải thích: “Chỉ cần dùng nguyên liệu còn thừa hôm nay của nhà hàng rang một chén cơm là được.”

Diệp Thải Quỳ khẽ cười, lần đầu tiên nghe thấy yêu cầu kì quái kiểu này đó.

“Được thôi, chờ nhé.”

Diệp Thải Quỳ thoải mái hào phóng gom tóc lên, cậu khách trẻ vẫn không nhúc nhích nhìn cô cột tóc, mày nhíu chặt, ánh mắt sáng ngời, cũng không biết đang nghiêm túc nghĩ ngợi cái gì.

Diệp Thải Quỳ nghi hoặc nhìn về phía anh ta, nhướng mày.

“Trên mặt tôi có gì sao?”

Anh nhìn tôi như thể có thâm cừu đại hận gì thế kia……

Hai người chạm mắt, cậu trai trẻ lập tức xoay đầu, nghiêm túc nhìn về trước, mắt nhìn thẳng.

“Không có.”

Diệp Thải Quỳ lại không khỏi bật cười, hôm nay cô đã vì anh ta cười bao nhiêu lần rồi. Rõ ràng là một thanh niên nghiêm túc cường tráng cao lớn, thế nào mà cô lại thấy anh ta có chút đáng yêu?

“Ngồi nơi này chờ tôi, một lát là xong. Không cho lộn xộn đấy.”

“Được.”

……

Diệp Thải Quỳ xốc rèm đi vào bếp, chờ đến lúc cô bưng cơm chiên ra, người kia vẫn ngồi yên như cũ, mắt nhìn thẳng, phương hướng ánh mắt đều giống vừa rồi không có biến chuyển.

Người này cũng quá thành thật rồi đó?

Nói anh ta đừng lộn xộn thật đúng là không nhúc nhích luôn……

Diệp Thải Quỳ bất đắc dĩ đi đến, đặt cơm chiên ở trước mặt anh, lại châm cho anh tách trà nóng.

“Cho cậu cái trứng ốp la đó.” Diệp Thải Quỳ cười tủm tỉm nói.

Quả trứng được chiên thành một hình tròn hoàn hảo đặt trêи đĩa cơm chiên Hoàng Kim, Diệp Thải Quỳ dùng đũa chọc nhẹ, lòng đỏ trứng lập tức chảy ra thấm vào phần cơm nóng hầm hập, lại rải lên ít ruốc cá ngừ và hẹ băm nhuyễn nằm bên cạnh.

Từng hạt cơm bao bọc bởi vụn trứng muối đảo đều với nước mắm, thêm ít hành tây trắng, màu đỏ của tôm, màu xanh của hạt đậu Hà Lan, màu vàng của ớt chuông, một bát cơm có đủ ngũ sắc, nhìn ngon đến nỗi khiến người ta không kịp cầm đũa. 

“Được rồi, ăn đi.”

Vị khách thần bí rũ mắt nhìn chăm chú chén cơm chiên, tuy trêи mặt nhìn vẫn nghiêm túc nhưng đôi mắt dường như bị phủ một tầng sương mù, có vẻ như rất cảm động.

Tuy rằng Diệp Thải Quỳ biết cơm mình làm ăn rất ngon, nhưng cũng không ngon đến mức này chứ? Hơn nữa anh ta còn chưa ăn đó, đâu đến nỗi mới nhìn một cái đã lệ nóng doanh tròng đâu……Chỉ là cậu khách trẻ rất nhanh đã ổn định cảm xúc, cầm muỗng, giọng điệu chân thành nói: “Cảm ơn.”

“Không khách khí, mau ăn đi.”

Người khách trẻ bắt đầu ăn cơm, Diệp Thải Quỳ lúc này mới đến ngồi sau quầy bar, vừa ăn đậu phộng rang muối, vừa đọc tập thơ của Cố Thành(2), chốc chốc ngẩng đầu nhìn vị khách kia.

(2) Cố Thành /Gu Cheng/: một trong những nhà thơ đương đại lẫy lừng nhất của Trung Quốc, là khuôn mặt nổi tiếng thuộc nhóm “ʍôиɠ Lung Thi”. Cuộc đời và sự nghiệp của người này rất đáng đọc. 

Diệp Thải Quỳ phát hiện tư thế ăn cơm của anh ta rất tốt, chú ý lễ nghi đầy đủ. Ví dụ như, đĩa cơm vừa xào nóng, anh sẽ không thổi nguội, mà ngồi chờ đợi, rồi ăn trước phần ngoài rìa. 

Khi uống nước, anh sẽ buông xuống muỗng đũa, uống xong mới tiếp tục cầm muỗng. Nếu Diệp Thải Quỳ hỏi có muốn uống thêm nước không, anh cũng đợi nuốt hết cơm trong miệng, rồi mới bình tĩnh trả lời.

Không lâu sau đó, người đàn ông trẻ cũng ăn xong, trêи dĩa không thừa một hạt. Buông xuống muỗng đũa, lúc này mới ngồi thẳng người, nhìn thẳng Diệp Thải Quỳ, nghiêm túc nói: “Tính tiền.”

50(3).” Diệp Thải Quỳ bật công phu sư tử ngoạm.

(3) 100 nhân dân tệ ~ 340.000 vnđ

50 tệ ~ 170.000 vnđ. Đĩa cơm tình nghĩa của chị nhà không ‘đắt’ chút nào ƪ(˘˘)ʃ

Người đàn ông không chút do dự trả tiền.

Diệp Thải Quỳ nhận tiền, đem bộ đồ ăn thu về bếp, chờ cô quay lại, phát hiện vị khách bí ẩn vậy mà còn vẫn chưa rời đi.

“Sao cậu chưa đi, còn muốn ăn cái gì sao?”

Người ấy lắc đầu.

……

“Vậy là còn chuyện gì sao?”

Người ấy gật đầu.

Diệp Thải Quỳ nhướng mày. “Hử?”

Người khách thần bí cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu.

Dường như phải hạ quyết tâm rất lớn, anh cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tôi muốn trả ơn.”

“Hả?”

“Trả ơn cho ai?” Diệp Thải Quỳ dở khóc dở cười hỏi: “Chẳng lẽ trả ơn cho tôi à?

“Ừ.”

……

“Ơn nghĩa gì?”

“Bữa cơm ân nghĩa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi