TÔI THẤY ÁNH DƯƠNG TRONG ĐÊM TỐI

Diệp Thải Quỳ không biết có phải do mình cách ly xã hội quá lâu, tầm nhận thức sụt giảm, hay do cậu em Hứa Dịch Dương là boy tâm cơ thuộc phái diễn xuất thực lực, giả đò giỏi tới độ khiến cô bỏ qua lắm dấu vết sai trái, thậm chí hôm qua còn muốn tìm cách xoa dịu mối quan hệ hai người.

Hiện tại Diệp Thải Quỳ đã hiểu rõ vì sao Hứa Dịch Dương không ưa nó rồi.

Hai anh em chung đụng quanh năm suốt tháng, hơn nữa Hứa Dịch Dương còn có sự nhạy bén hơn người, sao có thể không biết thằng đệ nhà mình là kiểu người gì chứ?

“Dừng xe.” Diệp Thải Quỳ nói: “Chị tự bắt xe về nhà.”

Hứa Diệu Dương tất nhiên không ngừng, nó bĩu môi: “Chị dâu sợ em à? Đùa tí thôi, coi chị rén chưa kìa, em là loại người này sao? Yên tâm đê, em bảo đảm đưa chị về nhà an toàn.”

Diệp Thải Quỳ không hé răng, lười phản ứng với nó.

“Chị dâu, em hỏi chị một câu được hông?”

“Chị nói không em vẫn hỏi mà không phải sao?” Diệp Thải Quỳ trả lời.

Hứa Diệu Dương cười cười.

“Cũng đúng.”

Diệp Thải Quỳ biết người tới mang dụng ý xấu, tuy chưa rõ Hứa Diệu Dương có mục đích gì, nhưng dám chắc không đạt được câu trả lời vừa lòng, Hứa Diệu Dương sẽ không dễ dàng buông tha cô.

“Chị dâu, chị thấy chị xứng với anh em à?” Hứa Diệu Dương hỏi.

Tới rồi.

“Xứng chứ.”

“Em thấy chị trèo cao đấy.”

Diệp Thải Quỳ chẳng nề hà mỉm cười, “Thường ngày cậu vẫn thiếu lễ độ vậy à?”

“Làm gì có?” Hứa Diệu Dương quay đầu nháy mắt Diệp Thải Quỳ, sau đó lái xe tiếp, nói năng lấc cấc: “Bình thường em được người ta quý mến khỏi phải nói, em chỉ láo với chị dâu thôi à, có thấy mình đặc biệt lắm hông?”

Diệp Thải Quỳ đang chửi thề trong bụng đây nè.

“Anh em biết chị không thể có thai không?” Hứa Diệu Dương bất ngờ lên tiếng.

Tim Diệp Thải Quỳ hẫng nhịp, lòng dạ rối bời, chuyện riêng tư thế này sao Hứa Diệu Dương biết được?

Hứa Diệu Dương dường như đoán được suy nghĩ của Diệp Thải Quỳ, cong miệng cười cợt: “Em học về an ninh mạng, đứng nhất chuyên ngành trong trường, không hệ thống nào em không xâm nhập được.”

……

Diệp Thải Quỳ không hỏi Hứa Dịch Dương về Hứa Diệu Dương, thế nên không biết cậu ta học ở đâu.

“Em học trường nào?”

Hứa Diệu Dương khẽ cười, có phần ngoài ý muốn, cậu dò xét bí mật mà Diệp Thải Quỳ lại đi để ý trường cậu học cơ đấy……

Hứa Dịch Dương kể tên trường.

Diệp Thải Quỳ vô thức nhướng mày khi nghe tên trường Đại học.

Ngôi trường đi đôi với chuyên ngành này đều đứng hàng đầu, cho dù Hứa Diệu Dương không phải thiên tài thì cũng tuyệt đối là nhân vật cộm cán nổi trội.

Diệp Thải Quỳ đánh giá Hứa Diệu Dương, bởi vì chẳng mấy hứng thú với người nhà Hứa Dịch Dương nên hôm qua không nhìn kĩ, giờ coi lại mới thấy khí chất Hứa Diệu Dương khác hoàn toàn Hứa Dịch Dương.

Hai anh em như hai mặt của một bản thể, một người toả nắng, một người u tối, một ban hôm, một đêm đen.

“Em có biết hành vi này gọi là hack, là bất hợp pháp không?”

“Biết chứ, sao nào, chị dâu định báo án bất thành?” Hứa Diệu Dương chả hề gì, nói luôn: “Vốn chỉ nghe ba mẹ nói chị rất phức tạp, em bèn tra xét thử, coi chị có chân trong chân ngoài trong lúc quen anh Hai hay nạo phá thai gì không, ai dè, chị từng có khối u, mất khả năng sinh ɖu͙ƈ. Hôm cả nhà tụ họp, chị dâu còn luôn miệng kể lể sinh con này nọ, đang nổ với ai vậy?”

……

Nỗi đau, thậm chí sống chết trong cuộc đời người khác, thế mà bị Hứa Diệu Dương giở giọng hờ hững châm chọc, không hề nể nang xé toạc vết sẹo, chẳng có chút cảm thông.

Diệp Thải Quỳ chưa đến mức thương lòng vì lời cậu nói, cô nghiêng mặt, bình tĩnh đánh giá cậu thanh niên chưa đến hai mươi bằng vẻ suy tư.

“Chị dâu ngó em làm gì? Cáu rồi?”

Diệp Thải Quỳ lắc đầu.

Cậu em này của Hứa Dịch Dương, IQ cao, có tham vọng, thủ đoạn dứt khoát, lạnh lùng vô tình, thiếu lòng trắc ẩn, còn có mã ngoài bảnh bao.

Căn cứ theo kinh nghiệm tích luỹ đó giờ của Diệp Thải Quỳ, người giống Hứa Diệu Dương, hoặc là biến thành một kẻ biến thái phản xã hội, hoặc là…… biến thành một vị chủ tịch thành đạt.

“Không có gì, chỉ cảm thấy đứa nhỏ em tiền đồ thênh thang, cỡ CEO tập đoàn ấy.”

Hứa Diệu Dương nào ngờ mấy lần chọc nguấy Diệp Thải Quỳ bất thành hết, cậu dẫm chân ga, xe phóng nhanh hơn.

Thấy bộ dạng này, Diệp Thải Quỳ hỏi trực tiếp: “Em có gì cứ nói thẳng, chúng ta đừng quanh co lòng vòng nữa.”

Ai cũng không phải kẻ khờ.

Diệp Thải Quỳ già rồi, rất phiền lòng với thứ mánh khoé giao tiếp, có gì cứ việc thốt ra, thành thì thành, không thành thì dẹp.

Hứa Diệu Dương rốt cuộc cũng bỏ đi cái vẻ ba trợn, xám mặt thốt: “Anh tôi là người hiền lành, ngay thẳng, anh ấy khác chúng tôi, anh ấy đơn thuần, cách làm người, mục đích làm việc đều rất đơn giản nên hay bị người ta lợi dụng.”

“Em cảm thấy anh em có gì để chị lợi dụng hả?”

“Chuyện đó thì tôi chịu, chị dâu bí hiểm, trời mới biết chị nghĩ gì?” Hứa Diệu Dương hừ lạnh, chêm thêm: “Anh tôi ngây thơ, chị quá phức tạp, mặc kệ xét về tuổi tác, việc làm, gia cảnh, nhân cách hay thể chất chị đều không xứng, anh ấy phù hợp với người tốt hơn nhiều, nếu chị yêu anh Hai thì đừng hại anh ấy, nếu ngược lại thì chị đang đùa bỡn tình cảm của anh ấy, tôi sẽ không tha cho chị đâu.”

Diệp Thải Quỳ nghe tới đây đã sáng tỏ, hoá ra tên nhóc Hứa Diệu Dương này là đứa cuồng anh trai.

Hơn nữa logic của cậu còn rất khắt khe, lý lẽ nào cậu cũng chiếm, túm lại nếu cô không rời khỏi Hứa Dịch Dương là cô không yêu Hứa Dịch Dương đủ chân thành, có nghĩa rằng đây không phải là tình yêu đích thực.

Cô có phải ma nữ hút dương khí đâu.

Diệp Thải Quỳ ứ thèm giận, gương mặt vẫn vương ý cười quyến rũ.

“Sao chị hại anh em được? Chị thấy mình cũng nết na, thẳng thắn mà ta, tình cảm chị thuần khiết, tụi chị hạp đôi, anh trai em và chị ở bên nhau siêu hạnh phúc, chị không có ý định bỏ anh ấy, chị thấy người nên cân nhắc phải là em mới đúng.”

“Chị dâu à, chị nhất định bắt tôi phải nói khó nghe mới chịu?” Hứa Diệu Dương hờ hững: “Chị lớn tuổi chưa nói, mấu chốt chị còn từng bị ung thư, năm năm tới, trời biết có tái phát không? Cả đời không thể sinh con, tuy anh tôi có thể chịu thiệt không cần con cái vì chị, nhưng từ nhỏ anh ấy đã cực kì khát vọng gia đình hoàn chỉnh, sự tồn tại của chị đã trước đi mơ ước này. Chị dâu, tuy rằng chị rất đáng thương, tất thảy không phải lỗi của chị, nhưng, với tư cách một người phụ nữ, chị không toàn vẹn. Có lẽ chị không phải người xấu, nhưng sự có mặt của chị đang làm hại anh trai tôi.”

“Thế nào gọi là thiếu hoàn chỉnh, chẳng nhẽ không thể sinh con biến thành phụ nữ khuyết tật à? Chị tưởng triều Đại Thanh sụp đổ lâu rồi chớ.”

Hứa Diệu Dương cười mỉa: “Chúng ta thôi viển vông đi nhé, mọi sự xa rời thực tế và hoàn cảnh xã hội đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa, thế giới chúng ta sống là vậy đó, chị không biết đẻ sẽ bị xỉa xói, chị nghĩ gì ai thèm để ý, chị không thể thay đổi cái nhìn người đời đâu. Chưa kể đến tuổi chị, chẳng qua chỉ là một bà chủ quán ăn nhỏ nhoi, không thân không thích, không có của cải, trong mắt kẻ khác, anh chị không xứng đôi, hẳn chị không biết người ta móc mỉa sau lưng chị thế nào đâu ha?”

Diệp Thải Quỳ tức tới bật cười.

Cô không cần đoán, lấy đầu ngón chân cũng biết mấy kẻ đó kháy đểu cô thế nào.

Thấy chưa, thế giới này ác vậy đó.

Một người đàn bà bước sang tuổi ba mươi, công ăn việc làm không ổn định, trơ trọi một mình thì biến thành tội đồ. Nếu cô nàng ấy còn xinh đẹp nhẹ dạ, thế càng đáng tội tày đình, bất cứ ai cũng có thể công kϊƈɦ, khích bác sau lưng.

Nếu cô nàng còn mất đi một phần bộ phận sinh sản, không thể giúp người bên gối kéo dài hương khói, thế mà còn dám ràng buộc người ấy, cô ta quả là đáng giận.

Cô chỉ còn nửa cái t.ử ƈυиɠ mà cũng được tính là phụ nữ hoàn chỉnh sao?

Cô già mà còn muốn hưởng thụ thú vui yêu đương không thấy quá trơ trẽn à?

Nhưng đây chưa phải tội lớn nhất của Diệp Thải Quỳ.

Lỗi lầm lớn nhất cô phạm chính là thiếu an phận, cuộc sống mỹ mãn còn cố yêu đương với đàn ông bình thường.

Dưới cái nhìn của thế tục, cô chính là một ả đàn bà hư hỏng tội ác tày trời, là một mụ phù thuỷ chuyên dụ dỗ đàn ông trai tráng, đáng bị trói gô trêи giá gỗ thiêu chết, nếu cháy chưa đủ chết, cứ quăng cái thân biến dạng xuống đất, bị đám đông từng người một ném đá chết tươi.

……

Hứa Diệu Dương dừng xe dưới lầu nhà Diệp Thải Quỳ.

“Chị dâu, chị có vài phần vốn liếng, không bằng thừa dịp còn chưa hoa tàn ít bướm, tìm một kẻ có tiền có thế, được chứ, anh tôi quá tốt, chị không xứng.”

Có tiền có thế?

Người nhà họ Hứa thật sự tưởng cô coi trọng gia cảnh Hứa Dịch Dương và hai căn nhà kia á?

Diệp Thải Quỳ cáu phát cười, đám người nàyquá coi thường cô rồi.

Diệp Thải Quỳ biết, bàn đạo lý với Hứa Diệu Dương là chuyện thừa thãi.

Em trai Hứa Dịch Dương có thể tương phản anh ấy ở nhiều mặt, nhưng cái tính ương bướng, tự tin đến mức tự phụ lại y chang nhau, chả đếm xỉa dư luận, chỉ tin tưởng vào phán đoán bản thân.

Vì vậy mặc kệ cô có nói gì, cậu ấy đều kết luận cô mang bụng dạ khó lường, lợi dụng người anh trai đơn thuần chân chất nhằm hoàn thành mưu mô thầm kín của mình.

“Thế thì thật đáng tiếc.”

Diệp Thải Quỳ cười như mấy cô ả hư hỏng, gợi cảm đầy cám dỗ, chất chồng tội lỗi.

“Em trai à, em cũng biết, đàn bà lớn tuổi khiếm khuyết như chị ấy mà, vớ phải một người mỡ heo che mắt yêu mình nào dễ dàng gì…… Bộ em tưởng mò được một anh đại gia dễ lắm hử? Chị đây nói cho cưng biết, thời buổi này mấy cô em xuân thì mơn mởn như búp măng sau mưa, mặt hàng giàu sụ hiếm có này khỏi nói bị giành giựt kịch liệt cỡ nào. Nói chi tới anh trai cưng sắp sửa nắm trong tay bất động sản mấy trăm triệu, vừa tươi trẻ vừa ngon giai, cưng nói xem, chị đây sao có thể thả đi chứ? Chị đâu ngu.”

Mặt Hứa Diệu Dương đen thùi.

“Cho nên chị thừa nhận chị coi trọng tài sản anh tôi sắp thừa kế?”

“Đúng vậy, bộ em tưởng đàn ông có gia sản bạc tỉ dễ kiếm chắc?” Diệp Thải Quỳ chẳng hề thẹn lòng mà chêm thêm: “Cho nên ý, nghe xong mấy lời khuyên nhủ của em, chị càng vững lòng. Chị đây đừng nói sẽ không từ bỏ Hứa Dịch Dương, mà còn liều mạng nắm chặt cậu ấy, tuyệt đối sẽ không nhường cho bất kỳ con nhỏ nào.”

Hứa Diệu Dương không ngờ tới Diệp Thải Quỳ lộ mặt thật sẽ nói trắng ra độ này.

“Con đường sau này chị đi không dễ đâu, hôm đó có mặt ông nội nên mọi người mới nín nhịn, nhưng toàn bộ gia tộc sẽ không tán thành anh chị, chị cũng đừng mơ có thể đút túi hai căn nhà kia.”

“Mấy người càng phản đối, chị đây càng hả hê, đâu phải em không rõ tính tình Hứa Dịch Dương lì lợm cỡ nào, người khác không cho phép anh ấy càng kiên quyết, các người cứ phản đối tiếp đi, anh ấy chỉ càng cảm thấy khắp thế gian sót mỗi chị thông hiểu anh ấy, càng thân cận chị hơn mà thôi.” Diệp Thải Quỳ cười khẩy: “Thế nên cứ việc ngăn cản đi, anh trai em bẩm sinh đam mê thử thách, ghét bị ép bức, tốt hơn hết mạnh tay vào, có như vậy, biết đâu chừng dưới cơn nóng giận, mai này anh ấy sẽ để hai căn kia đứng tên chị, tới lúc ấy chị phải hậu tạ chú em rồi.”

Dứt lời, Diệp Thải Quỳ kệ xác Hứa Diệu Dương, sầm mặt xuống xe, đóng sập cửa, cất bước chẳng quay đầu.

Hứa Diệu Dương cười lạnh lấy điện thoại, tắt ghi âm.Thị Cúc said: Mấy chương này khó edit quạ, xong gặp cuối năm chây lười, kéo dài tới giờ mới lết xong một chương =.=

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi