TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI

Quý Trạch An quay phim xong định về phòng tắm rửa. Cả ngày hôm nay đều quay phim, cùng không phải ngày đầu tiên, bị treo lên cũng thuần thục hơn. Nhưng do tiếp xúc chưa lâu, lại không có đồ bảo hộ nên trên đùi có ít vết thương. Lúc quay thì không cảm thấy, xuống dưới mới thấy hơi mơ hồ đau, đến lúc đụng phải nước thì xót xót… Khi mới bị trầy, người bình thường hay bỏ qua nó. Quý Trạch An vẫn mỉm cười chào hỏi với nhân viên đoàn phim, về việc mình bị vết thương, không thoải mái thì không đề cập đến, hơn nữa từ mỉm cười của cậu cũng không nhìn ra vấn đề.

Lúc về gần đến phòng, trên hành lang, Quý Trạch An từ xa đã thấy Du Dịch đứng ở cửa cùng một người con trai nói gì đó. Người kia vừa nói vừa cười. Lúc lại gần, người con trai nọ như là phát hiện ra quay đầu, thấy Quý Trạch An thì cười cùng cậu chào hỏi “Hi, Tiểu An.”

“Hi.” Quý Trạch An phát hiện người đó là Thủy Du Dương thì tâm trạng ngay lập tức không vui, nhưng vẫn phải cười ứng phó.

Thủy Du Dương đứng ở cửa cố ý chặn không cho Quý Trạch An vào phòng, cứ đứng đấy nhìn Quý Trạch An nói: “Thơm quá nha, mỗi ngày đều có thể không phải ăn đồ nơi này chuẩn bị thật tốt!”

Ở khu du lịch thôn dã này có hai cách lựa chọn, thứ nhất là ăn đồ tự mình làm, hai là nhờ người ở đây nấu giúp. Chỉ là hầu hết khách du lịch đến đây đều sẽ chọn tự mình làm, có khi còn ra vườn tự hái rau. Mà đoàn phim của họ có nhiều việc, nhân viên không thể tự mình làm cơm, cũng chẳng thể mời đầu bếp tới nấu. Dù sao thì nhân viên ở thôn dã cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, tuy rằng nghe nói vợ của chủ nhà làm cơm rất khéo tay nhưng cũng chẳng thể ngày nào cũng nấu. Không chỉ thế mà muốn làm cơm cho nhiều người như vậy nên tình hình chung là quay phim xong họ ăn cơm do những người nhân viên ở đây nấu.

Du Dịch vì cậu mà nấu cơm, gọi người gửi qua bưu điện cả một bộ “đồ nghề”. Bọn họ mới đến đây không lâu thì đồ đã được đưa đến. Hơn nữa để phòng không có mùi dầu khói, anh còn thuê riêng một phòng bếp chỉ để anh dùng. Quý Trạch An biết tính Du Dịch, giúp anh dọn dẹp vệ sinh chỗ đó một ngày rồi mới để anh miễn cưỡng dùng. Lúc đang dọn dẹp, Quý Trạch An có cái ý nghĩ buồn cười rằng thực ra khiết phích là một loại bệnh nhà giàu.

“Ừm.” Quý Trạch An lên tiếng nhưng cũng không gật đầu nhận lời.

Thủy Du Dương tất nhiên muốn ở lại ăn cơm cùng họ, hắn ta phát hiện Du Dịch không đơn giản, lại càng không thiếu tiền, trọng điểm là đẹp trai, có dáng vóc. Nếu như có thể có chỗ dựa vững chắc như vậy… Hắn ta thấy mình chẳng kém Quý Trạch An, hắn còn thấy mình khỏe mạnh hơn cậu, đẹp trai hơn Quý Trạch An, nói chung là chẳng kém cạnh Quý Trạch An chút nào. Chính thế mà hắn cho là mình có thể cướp Du Dịch từ tay Quý Trạch An. Đối với người như Quý Trạch An, hắn cần gì phải lén la lén lút, cứ tấn công thẳng mặt là được. Thủy Du Dương nghĩ đến lúc đoạt được Du Dịch, Quý Trạch An mất đi chỗ dựa vững chắc duy nhất thì hắn khi đó chắc chắn sẽ bắt chẹt cậu, hắn thực sự rất ghét người này.

Du Dịch nhìn Thủy Du Dương thấy trong mắt hắn có ý xấu, anh nhìn hắn như nhìn bụi bẩn, bẩn khiến anh không muốn đến gần. Nhưng người này luôn nhân lúc nhóc con không ở đến cửa tìm, lần nào cũng vào giờ cơm. Lúc Quý Trạch An vẫn đang quay phim, anh muốn cho nhóc con trở về liền có cơm canh nóng hổi để ăn nên anh luôn chuẩn bị cơm trước. Vì lo lắng quan hệ của nhóc con với người trong đoàn nên Du Dịch cũng không làm chuyện gì quá với Thủy Du Dương. Vậy mà người này lại cứ không biết tự chủ, sát vào lần một lần hai, lần này còn bị nhóc con nhìn thấy.

Quý Trạch An không ngờ rằng người muốn tính toán với mình – Thủy Du Dương lại ra tay từ chỗ Du Dịch. Chẳng nhẽ hắn ta muốn anh giúp hắn? Mơ đi cưng! Mấy ngày nay Quý Trạch An tin tưởng Du Dịch hơn, cậu tin anh sẽ không vì một người như này mà đâm sau lưng cậu. Quý Trạch An nhìn Thủy Du Dương “Phiền cậu nhường đường chút? Tôi muốn vào phòng vệ sinh.”

Những chữ viết cho cậu biết người này là cố tình, muốn cọ cơm bọn họ, thử tiếp cận Du Dịch, tiện đó thì khiến cậu rắc rối. Quý Trạch An tất nhiên sẽ không đồng ý, chỉ là bây giờ cậu định vào phòng trước rồi chỉ thiếu một động tác đóng cửa nữa mà thôi.

Nhưng Thủy Du Dương mặt dày hơn so với tưởng tượng của Quý Trạch An, cho dù cậu nói như vậy hắn ta không những không nhường đường mà còn cười híp mắt hỏi: “Không biết có thể ở lại cọ cơm của cậu được không, Tiểu An? Tôi bây giờ đang đói thật là đói đó.”

“Đoàn phim hôn nay không nấu cơm hả?” Quý Trạch An giả vờ không hiểu hỏi, cậu tất nhiên sẽ không để Thủy Du Dương biết ngay từ đầu cậu đã không định để hắn đạt được.

Thủy Du Dương ban đầu cho rằng tiếp cận Du Dịch từ Quý Trạch An sẽ dễ xuống tay hơn, không nghĩ tới người mới nhìn qua thì ngốc ngốc lại có thể xảo quyệt với hắn. Cậu hỏi như vậy, còn động tới đoàn phim, hắn cũng không thể không đáp lại “Tất nhiên không phải, tôi chỉ muốn thay đổi khẩu vị thôi.”

Quý Trạch An trợn to hai mắt, bộ dáng ngây thơ “Muốn thay đổi khẩu vị cậu cũng có thể tự mình nấu, đó là điểm hay của khu du lịch thôn dã này mà. Cơm của bọn tôi nấu mỗi lần đều đủ cho hai người, không thừa không thiếu. Cậu đến ăn, chúng tôi sẽ đói. Buổi chiều quay phim không có tinh thần thì làm sao…”

Nói xong, Quý Trạch An liền nghĩ sâu hơn, còn mang theo một chút tủi thân. Cậu thấy muốn đối phó với người như Thủy Du Dương thì phải tỏ ra vô tội hơn so với hắn, phải mặt dày hơn hắn. Mặt dày lại mặt dày có tính lừa đảo. Tuy rằng đạo hạnh* của cậu không sâu, nhưng cậu không muốn bị Thủy Du Dương chiếm tiện nghi.

(*đạo hạnh chỉ mức độ tu luyện, bồi dưỡng một điều, kỹ năng gì đó)

Thủy Du Dương vừa nghe đã biết Quý Trạch An không muốn, hắn ta còn tưởng thằng đần này ở đây thì nói xong nó sẽ đồng ý. Mỗi lần nhân viên đoàn phim gọi nó giúp nó đều đồng ý, không ngờ bây giờ lại luyến tiếc một miếng cơm không cho hắn ăn. Nhìn cái vẻ mặt của Quý Trạch An mà làm hắn điên tới nghiến răng nghiến lợi, hắn là diễn viên, nhìn thấy tình huống bây giờ đúng là không thể chấp nhận được. Đối với Quý Trạch An, Thủy Du Dương càng không muốn bỏ qua. Nhưng Du Dịch đang ở đây, hắn không muốn phá hỏng hình tượng của mình, để lại ấn tượng là người không nói lý với anh nên phải cười nói: “À, thế thật là không may, lần sau muốn cọ cơm còn phải hẹn trước ha. Hôm nay tôi đi trước, hôm nào lại đến cọ cơm, nhớ làm nhiều thêm một phần nha!”

Nói xong Thủy Du Dương nháy mắt với Du Dịch một cái, rồi mới không cam lòng rời đi.

Liếc mắt đưa tình! Một người con trai liếc mắt đưa tình với người đàn ông của cậu! Quý Trạch An thấy chán ghét, hơn nữa còn không thoải mái. Nhưng cậu lại chẳng thể chỉ trích Thủy Du Dương cái gì…

Quý Trạch An rầu rĩ không vui đi vào phòng. Du Dịch đóng cửa, dắt cậu vào phòng vệ sinh rửa tay, kéo cậu về ngồi ở bàn, xới cho cậu một bát cơm để trước mặt cậu.

Quý Trạch An nhìn thoáng qua Du Dịch, nhìn lại bát cơm đầy trước mắt, rồi đánh mắt sang bàn ăn đầy đủ sắc hương vị. Cậu rất muốn ăn, hơn nữa cậu đã đói rồi… Nhưng cậu không vội cầm đũa. Quý Trạch An nhìn Du Dịch ngồi dán ngay cạnh hỏi: “Lần đầu hắn ta tới?”

“Lúc em không ở từng tới hai lần.” Du Dịch không có ý định nói dối, trước đây chỉ là thấy không cần nói ra để nhóc con đỡ không vui.

Quý Trạch An nhíu mày “Hắn tới làm gì? Cũng không thấy anh nói với em.”

“Mỗi lần đều nói những điều vô nghĩa, anh cũng không để hắn vào phòng.” Với mức độ Du Dịch thấy Thủy Du Dương bẩn nên tất nhiên là không đồng ý để hắn ta bước vào nơi họ ở, cho dù chỗ ở tạm thời cũng không được. Hơn nữa nhìn cũng không giống người có lễ nghĩa, nói về tâm tư xấu xa của ai đó thì anh rất rõ ‘Hắn rất bẩn’

“Đừng để ý đến hắn, thằng hề nhảy nhót thôi, nhảy không nổi vài ngày đâu.” Du Dịch xoa đầu nhóc con. Anh phát hiện sau khi vào nhà, chính xác hơn là sau khi nhìn thấy thằng hề kia tâm tình nhóc con không vui. Nếu là lúc trước, mỗi ngày lúc ăn cơm thì tâm trạng nhóc con luôn tốt nhất “Ăn, hắn ta không đáng ảnh hưởng đến khẩu vị của em.”

Quý Trạch An vừa nghe Du Dịch đặt Thủy Du Dương vào loại “bẩn”, cậu rất yên tâm. Khiết phích của Du Dịch cũng không dễ dàng biến mất.

Bưng bát canh lên uống vài ngụm, Quý Trạch An liền cầm đũa gắp từng miếng từng miếng ăn cơm. Về chuyện Thủy Du Dương thì tạm thời để ra sau đầu.

Nhưng Du Dịch nghĩ ác ý của Thủy Du Dương với nhóc con ngày càng sâu, anh không thể cứ để mặc chuyện đó…

***

Tối hôm nay Quý Trạch An không phải quay phim, Thủy Du Dương lại có. Sau khi bàn bạc, hai người cơm nước xong không như ngày thường một người chơi game một người xem hoặc tìm phim cùng nhau xem. Hai người rời phòng, đi tản bộ xung quanh phố nhỏ ở khu du lịch này.

Lại gặp phải bọn họ.

Quý Trạch An bỗng dừng lại, nhìn bóng lưng của người đàn ông đẩy xe lăn.

Du Dịch tất nhiên cũng chú ý đến hai người đó, nhận ra hành động của Quý Trạch An cũng dừng lại theo.

Dáng người rất giống nhóc con! Khoa trương một chút thì nói là nhóc con vào vài chục năm sau, hai người như cùng một khuôn đúc ra. Nhưng đây chỉ là hình dáng bên ngoài thôi. Người nọ lúc không nói chuyện rất giống nhóc con. Đến khi mở miệng ra, kết hợp với những tư liệu Du Dịch tra được thì anh thấy một chút cũng không giống. Sầm Ân Thư là một người đàn ông độc ác, gương mặt đó rất có tính lừa gạt, nhưng danh tiếng thì rất lớn, ở trong vòng kia thực ra rất ít người bị vẻ ngoài của hắn lừa gạt. Về vấn đề quan hệ của hắn và nhóc con, Du Dịch lúc đầu phải mất thời gian suy nghĩ, nhân lúc nhóc con không ở đó anh đã xem xét. Quan hệ của hai người như nào thì trong lòng Du Dịch cũng có ý tưởng.

“Dáng của người đó rất giống với em.” Ngày đó khi từ thung lủng trở lại cậu đã soi gương, Quý Trạch An hiểu ra nguyên nhân thấy quen thuộc.

Khi đó cậu cũng không nói với Du Dịch cái gì, bây giờ thấy bóng lưng của hai người, cậu đứng lại một chỗ, nhìn hai bóng lưng đó càng ngày càng nhỏ. Cậu bỗng nghiêng đầu nhìn sang nói với Du Dịch.

“Chỉ là vẻ ngoài mà thôi.” Anh biết Quý Trạch An không thể ngoan độc vô tình như Sầm Ân Thư.

Quý Trạch An cúi đầu xuống, thản nhiên nói: “Có thể chỉ là vừa khéo, có thể…”

Có thể cậu chỉ là không đúng lúc gặp người đàn ông chưa từng thấy qua.

_Hết chương 27_

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi