TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI

Vừa thức dậy, Quý Trạch An cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Cậu ngồi khoanh chân trên giường, nhịn không được thở hắt ra. cậu biết mình hôm qua có hơi xúc động. Có một số việc không phải cứ muốn sao là được vậy. Có lẽ đó là tính cách khác của Du Dịch, hay phải nói là thói quen của anh, mà thói quen đâu phải thứ dễ dàng thay đổi, ngày hôm qua anh làm như vậy hẳn là do bị ép.

Nghĩ đến đây, Quý Trạch An lại không muốn dậy nữa, cậu buông người xuống giường, trở mình, lăn lộn vài vòng, cuối cùng lấy chăn quấn mình, nghiêng đầu dán mặt lên ra giường, mấy cái gối bị cậu vô tâm quẳng một bên.

~(=^‥^)/ A! Đè tôi nhiều một chút! Thoải mái quá! Tôi cực kỳ hạnh phúc! Tôi muốn ở với An An cả đời!

Quý Trạch An thấy trên ra giường đột nhiên hiện mấy chữ liền giật bắn người. Cậu quên mất tính cách của cái ra trải giường này, lập tức da gà toàn thân nổi hết lên. Ở nhà Du Dịch cứ ba ngày lại đổi ra giường mới, hôm nay đến phiên cái ra giường này, cậu lại quên mất, dù sao mỗi ngày đêm xuống đều trực tiếp nằm đè lên, cho dù là ngày nghỉ hè thì khi cậu ở đây, chuyện liên quan tới cái giường cũng rất ít khi phát sinh.

Quý Trạch An bật người ngồi dậy, chiếc ra giường tỏ vẻ không vui.

(=TェT=) An An không thương tôi sao? Tại sao không mạnh bạo mà đè tôi đi, như vậy mới chứng tỏ cậu yêu tôi chứ! Phải thật mãnh liệt vào!

Quý Trạch An đỡ trán, hơi run run xuống  khỏi giường, quả nhiên cậu vẫn không thể quen được với cái ra giường ca rô trắng có khuynh hướng M này. Mặc dù trong thực tế, ra giường đúng là chỉ dùng để đè- để ngủ, nhưng qua “miệng” cái ra giường caro này mọi chuyện như mang theo hàm ý khác. Chuyện này rõ rang không phải do cậu cả nghĩ, mà nhìn cái biểu cảm kia không nghĩ vậy không được!

Đừng như vậy mà, lúc trước dù gì cậu cũng đã đặt mông trên người tôi (=xェx=).

Nghe cái ra giường ca rô trắng kia lảm nhảm một lúc, Quý Trạch An vẫn chưa rời giường được.

Không như mọi ngày một mặc đồ ngủ hai hít hương ba vào bếp tìm Du Dịch, vệ sinh xong mới quay lại sắp xếp giường, Quý Trạch An bắt đầu nghiêm túc trải chăn, đặt gối ngăn nắp trên đầu giường. Thấy hai cái gối biểu lộ hạnh phúc ngập tràn “(. ⌒? ⌒).”, Quý Trạch An cũng cười theo. Suy nghĩ một chút, Quý Trạch An thay áo ngủ ra, mặc quần áo chỉnh tề, lại vào phòng tắm rửa mặt, xong xuôi mới đi ra phòng khách.

Hôm nay cậu dậy trễ, Du Dịch cũng không vào gọi cậu dậy. Có điều mọi ngày không như vậy, Quý Trạch An luôn dậy đúng giờ, hiện tại đang nghỉ hè, có lẽ Du Dịch cho rằng cậu lười biếng là chuyện bình thường. Tuy vậy Quý Trạch An vẫn cảm thấy có gì đó bất thường, cậu lo hôm qua Du Dịch bị kích động, kỳ thực vừa tỉnh ngủ cậu đã thấy hối hận, Quý Trạch An biết cậu không thể bắt buộc một người chủ động thay đổi, muốn thay đổi điều gì cần phải có thời gian, giải quyết từng bước một.

Nghĩ vậy, Quý Trạch An biết nên xin lỗi Du Dịch, cậu vốn cũng không có ý định ép buộc anh, cậu không xin lỗi vì chuyện này, mà là vì bản thân đã thô lỗ. Có một số chuyện dần thay đổi ngầm là được rồi, tình cảm chính là từng bước “ăn mòn” đối phương không phải sao? Phải nói là ăn mòn lẫn nhau mới đúng.

Đẩy cửa ra, Quý Trạch An không ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tim chưa kịp đập loạn nhịp đã thấy trên sô pha bóng dáng một người cực kỳ quen thuộc. Quý Trạch An bước tới, phát hiện mắt người nọ nhắm nghiền, quần áo vẫn là bộ mặc hôm qua, liền biết là có chuyện bất thường.

Nhiệt độ trong phòng khách cực thấp, chắc là hôm qua lúc mới giảm nhiệt độ xuống chưa kịp chỉnh lên thì cậu đã gây chuyện, hai người đều quên mất chuyện này. Mặt Du Dịch ửng hồng một cách không bình thường, Quý Trạch An thở dài một hơi, cậu lập tức tắt điều hòa.

Quả thật cậu muốn nhìn thấy mặt yếu ớt của người này, nhưng cậu không hy vọng người này yếu ớt vì bệnh cho cậu xem.

P(⌒`q) Nam thần thật đáng thương, ngồi ngơ ngẩn ở phòng khách này cả một buổi tối, ngay cả liếc mắt nhìn em cũng không liếc lấy một lần, em cũng thật đáng thương, hu hu hu……

Nhìn thoáng qua chữ trên chén trà nhỏ lúc nào cũng chú ý Du Dịch, lại nhìn Du Dịch ngồi trên sô pha cùng với chữ trên quần áo anh, Quý Trạch An cảm thấy hôm qua mình cực kỳ quá đáng, lại có thể bức bách một người không biết biểu đạt tình cảm của mình thành như vậy, hết sức áy náy.

Tiểu An (╯°Д°)╯ Thân nhiệt chủ nhân cao quá cao quá.

Sô pha nôn nóng, Quý Trạch An lại gần sờ trán Du Dịch, cũng sốt ruột theo. Câu ‘Bệnh tới như núi lở’ áp dụng cho người không hay ốm đau như Du Dịch thật không chệch đi đâu được. Người như vậy một khi sinh bệnh, cho dù chỉ là cảm vặt hay phát sốt cũng đủ hành bọn họ. Quý Trạch An khom lưng, lo lắng nhìn Du Dịch, gọi tên anh.

“Du Dịch?”

Gọi vài lần, Du Dịch đều không trả lời, Quý Trạch An thật muốn bấm 120 gọi cấp cứu đưa người đi. Du Dịch không cử động càng làm Quý Trạch An bối rối, cậu không có sức mang Du Dịch lên giường nằm, cùng đường đành phải di chuyển Du Dịch để anh nằm trên sô pha vừa lớn vừa mềm. Cậu còn đang loay hoay di chuyển thì Du Dịch chậm rãi mở mắt, dùng giọng nói khàn khàn trả lời cậu, “Tiểu An……”

Quý Trạch An vẫn không dừng động tác, để anh thoải mái nằm thẳng, vào phòng ngủ lấy gối kê dưới đầu cho anh, đắp chăn lên, vào phòng vệ sinh bưng chậu rửa mặt với khăn mặt ra, cậu nhúng ướt khăn mặt gấp lại đặt trên trán Du Dịch giúp anh hạ nhiệt, hy vọng anh thoải mái một chút. Làm xong một loạt Quý Trạch An mới đưa đầu lại gần anh, nhỏ giọng thủ thỉ, “Du Dịch, anh bệnh rồi, mình phải đi bệnh viện.”

Du Dịch vẫn giương mắt nhìn theo thân ảnh di chuyển của Quý Trạch An, đến khi anh nghe được hai chữ bệnh viện mới nhăn mày, “Không đi bệnh viện.”

Anh nói chắc như đinh đóng cột, Quý Trạch An sửng sốt trong nháy mắt liền không đồng ý, “Anh bệnh phải có bác sĩ khám, nên uống thuốc thì uống thuốc, cần tiêm thì tiêm.”

“Không đi.” Du Dịch tựa hồ vẫn còn dỗi, nhắm mắt lại quay đi, xoay mặt vào trong sô pha, Quý Trạch An vội vàng chụp lại tấm khăn ướt suýt rơi xuống.

(,,???,,) Chủ nhân thật tùy hứng.

Khăn mặt vừa trồi lên mấy chữ, chén trà nhỏ bên kia lập tức hùa theo mà “cập nhật”, “Nam thần nhà em lúc bốc đồng cưng quá đi (* ̄▽ ̄*)o” vân vân. Quý Trạch An mặc dù tán thành, nhưng cũng thật đau đầu. Tính cách này của Du Dịch, làm cậu rất muốn đi gọi tới cả bệnh viện lớn, dù gì cũng giúp người này điều trị một ít bệnh lặt vặt.

Tuy nhiên mấy ý nghĩ linh tinh này chỉ hiện lên trong chớp mắt, cậu bưng nước lên giúp Du Dịch đang làm mình làm mẩy này uống mấy hớp, thấy anh còn nhắm mắt không nói chuyện với mình, Quý Trạch An nhìn trong chốc lát rồi đến thư phòng lấy máy tính xách tay của Du Dịch tìm tài liệu liên quan tới cơn sốt để biết nên chuẩn bị những gì.

Không đi bệnh viện thì không đi, phát sốt cũng không phải bệnh nặng gì, hồi trước không phải cậu cũng thường xuyên bị sốt rồi không muốn đi bệnh viện sao… Tuy rằng không đi bệnh viện là do cậu muốn tiết kiệm tiền, bởi tiền mẹ cậu để lại cũng không đủ cho cậu một lần đi bệnh viện, bởi cậu nghĩ về tương lai rồi xa hơn, nên càng tiết kiệm hơn.

Tra xong tài liệu, Quý Trạch An nói với Du Dịch một tiếng rồi ra ngoài.

Quý Trạch An lúc này mới ngờ ngờ nghệch nghệch nghe ngóng xem tòa nhà này có siêu thị với bệnh viện không. Cậu không cần đi vòng vòng lâu đã thấy, cậu đi siêu thị trước mua đồ ăn phù hợp cho người đang sốt theo tài liệu, sau mới đi lên phòng y tế trên lầu hỏi thăm một chút, mua đầy đủ nhiệt kế cùng các loại thuốc linh tinh, lúc này mới lỉnh kỉnh xách túi nọ túi kia về tầng ở của mình.

Cửa thang máy vừa mở, Quý Trạch An thấy cửa nhà Du Dịch mở toang, Du Dịch thì khoác chăn ngồi cách thang máy không xa, trông đến tội.

Quý Trạch An bảo đảm cậu thấy rõ bộ dạng này đích thực là vẻ tội nghiệp, giống như một con chó to bị người vứt bỏ….

Người bị bệnh lúc nào cũng yếu ớt, Quý Trạch An nhớ tới hồi trước mình bị bệnh luôn hy vọng có người ở bên cạnh, cùng nhau trải qua đoạn thời gian khổ sở đó.

“Sao lại ra đây, quay về giường nằm đi.” Quý Trạch An bước tới chỗ Du Dịch đang ngồi mà khuyên nhủ, giọng nói đầy cương quyết, không ôn hòa như thường ngày. Cậu biết rõ cảm giác khi lên cơn sốt như thế nào, đầu óc choáng váng nặng nề, có đôi khi còn đau đầu kịch liệt, chân tay vô lực, toàn thân bứt rứt, cổ họng không khô ngứa cũng đau rát… Lúc này cần nhất là nghỉ ngơi.

“Em đi đâu?” Du Dịch thấy Quý Trạch An đứng lên, liền bỏ chăn ra, không quan tâm trên tay Quý Trạch An còn đang cầm đồ cứ vậy nhào vào, đè lên người cậu, khiến Quý Trạch An suýt nữa không đứng vững.

Túi nilon lớn nhỏ trên tay Quý Trạch An đều biểu lộ “(◎_◎;) tình huống gì đây“.

Quý Trạch An không để ý tới chúng, vội vàng nhấc cánh tay đang cầm mấy túi to lên đỡ lưng Du Dịch, sợ anh ngã đập xuống sàn. Nếu như lại gây ra thương tích gì, Quý Trạch An không biết sẽ phải đau lòng thêm bao lâu.

“Em bỏ anh…” Du Dịch vùi đầu vào hõm vai Quý Trạch An, tuy giọng nói khàn khàn nhưng Quý Trạch An lại nghe được buồn tủi bên trong.

“Sao em bỏ anh được, em đã nói với anh em đi mua thuốc mà. Anh không nhớ à?” Người bị bệnh rất thích được dỗ dành, huống chi người này là Du Dịch, Quý Trạch An cũng không ngại dỗ dành anh. Mặc dù hiện giờ anh khác hoàn toàn với hình tượng mà cậu biết, tuy Quý Trạch An muốn nhìn thấy Du Dịch như vậy, nhưng cậu không hề vui vẻ mà còn đau lòng cùng áy náy.

“Không nhớ rõ…” Du Dịch tạm dừng một chút, hình như là đang nhớ lại.

“Em không có bỏ lại anh.”

“Vậy em phải giữ lời hứa.” Du Dịch như một chú mèo mà cọ khuôn mặt nóng bừng của mình trên cổ Quý Trạch An, ngửi được thứ mùi hương đặc trưng của cậu, cảm giác an tâm hơn.

“Đương nhiên, em bảo đảm.” Quý Trạch An vội vàng trả lời, cậu biết lúc này không thể trả lời qua loa cho xong được, người bệnh luôn có cảm giác không an toàn.

“Được, vậy anh tạm tin em.”

Nghe Du Dịch nói như vậy, Quý Trạch An có phần dở khóc dở cười, Du Dịch sinh bệnh thật sự cứ như “một người khác”.

“Chúng ta về phòng nằm được chưa?” Quý Trạch An nhẹ giọng hỏi.

Du Dịch ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó chậm rãi gật gật đầu, còn nói: “Em bế anh vào đi.”

Quý Trạch An khó xử, không phải cậu không muốn, nói thật, cậu rất muốn khí phách mà bế Du tiên sinh kiểu công chúa một lần. Nhưng mà lúc anh đang nằm sô pha cậu đã từng bế thử, căn bản là không bế nổi, một người chỉ hơn một mét bảy muốn bế một người một mét chín chân siêu dài này rất khó… Muốn được như Du Dịch, Quý Trạch An quyết tâm rèn luyện thân thể, chuyện ôm không nổi nam nhân nhà mình như thế này thực nghẹn trong lòng.

“Em không muốn bế anh!” Du tiên sinh đang mang bệnh lập tức mất hứng.

Cánh cửa: (o°w°o)ノ tôi chưa thấy gì à nha.

“Du Dịch, em bế anh không nổi……” Thật không muốn thừa nhận sự thực này mà, Quý Trạch An yên lặng ôm mặt trong lòng.

Du Dịch suy tư một chút, gật đầu, bỗng nhiên như thông suốt điều gì đó, “Anh ôm em cũng như nhau thôi.”

Dứt lời, Du Dịch liền bế ngang Quý Trạch An còn mang theo mấy cái túi to lên, thoải mái đi vào cửa, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ, đặt cậu trên giường, bản thân thì vui vẻ nhào tới. Đang tính đứng lên bỏ mấy túi nilon xuống nói chuyện với Du Dịch một chút, Quý Trạch An bị đè lên suýt tắt thở.

Cánh cửa chưa đóng, nhưng nó rất thấu hiểu.

Cánh cửa: Chủ nhân nói chuyện yêu đương quên hết tất cả là điều bình thường (〃??? 〃).

Chăn Du Dịch mang ra ngoài kia cuối cùng bị bỏ lại cũng không ai nhặt đem về……

Chăn: (n`。) Chắc chắn chủ nhân ghét tôi bẩn nên không cần tôi……

Du tiên sinh bị bệnh chính là tùy hứng như vậy đấy.

***

Gây sức ép một hồi Quý Trạch An mới khiến Du Dịch lên giường nằm yên ổn được, dán miếng hạ nhiệt, yên tĩnh nằm trong chăn. Quý Trạch An quyết định thu hồi lại câu ‘người bị bệnh chân tay vô lực’ kia, người này còn đang sốt, vậy mà mang cậu còn kèm theo mấy bọc to vào tận phòng ngủ. Mấy thứ như bế công chúa linh tinh vẫn không nên nghĩ tới thì hơn, càng nghĩ càng mất mặt.

Đo nhiệt độ cho Du tiên sinh, 39,5 độ, sốt cao, người này còn không nằm nghỉ cho tử tế, quậy tới mức như vậy.

Quý Trạch An dỗ anh uống thuốc hạ sốt, thấy anh ngủ mới bắt đầu thu dọn “tàn cục”.

Cậu mang cái chăn đang khóc lóc thảm thương kia về, đóng cánh cửa đang bày ra biểu hiện “xem cuộc vui” kia lại, bỏ chăn vào máy giặt cho nó vui vẻ tắm rửa một hồi, sau đó xử lý đồ vừa mua về ban nãy. Người sốt cần ăn cháo, cậu làm một nồi cháo thịt nạc cải trắng;  ăn canh gà có hiệu quả, cậu liền đun một nồi canh gà nấm; cần uống nước hoa quả, cậu ép các loại trái làm nước trái cây.

Quý Trạch An hận không thể mua tất cả đống tài liệu về thực đơn cho người ốm có tại siêu thị. Hiện tại Du tiên sinh đang bệnh chính là đại gia, không chừng phát sinh tình huống kén ăn gì đó. Nếu trên mặt Du tiên sinh có chữ viết, hiện tại có khi hiện lên “Em không đưa anh đi siêu thị cùng, anh không vui. Anh bị bệnh rất khó chịu, em phải dỗ anh” linh tinh, Quý Trạch An nghĩ tới nhịn không được nở nụ cười.

Du tiên sinh lộ ra một mặt yếu ớt thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Chuẩn bị xong hết, Quý Trạch An trở về phòng ngồi bên giường nhìn Du Dịch, đưa tay sờ kiểm tra thân nhiệt anh, rồi lại đem cái tay muốn vươn ra ngoài cho mát nhét vào chăn để anh nhanh toát mồ hôi.

Nước trái cây cùng nước ấm đã đặt sẵn trên tủ đầu giường, cháo với canh gà ở trong nồi.

Chỉ cần Du tiên sinh cần, Quý Trạch An bất cứ lúc nào cũng có thể kịp thời đáp ứng.

Cậu nghĩ, chờ Du Dịch khỏe lên nhất định phải giải thích với anh, cậu không nên ép uổng anh, cậu sai rồi……

_ Hết chương 44 _

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi