TÔI THẤY ĐƯỢC NHỮNG VĂN TỰ KỲ QUÁI

Du Dịch bị Quý Trạch An dày vò đến mức không có thời gian nghĩ đến chuyệ khác, cả người bị cơn nóng bỏng không biết của anh hay của cậu bao trùm lấy, hoặc nói đó là nhiệt lượng dung hòa lẫn nhau. Hai người lộn xộn một hồi lâu thì những cảm xúc kia của anh cũng được giải tỏa, Du Dịch nhìn Quý Trạch An nằm sấp bên cạnh mệt mỏi ngủ đi, anh dùng ngón tay đùa giỡn chọt chọt lên mái tóc còn đẫm mồ hôi của cậu

Với người này anh không làm sao có thể ghét nổi….

Nhìn Quý Trạch An ngủ khi mồ hôi còn chảy ròng, Du Dịch thấy cậu chôn vào trong gối mà trái tim mềm mại không tả được,  ánh mắt sóng sánh như bị một thứ mật ngọt bao phủ, cảnh tượng này quá đỗi ngọt ngào

Nương theo ánh mắt lén lút của anh, Du Dịch nhìn Quý Trạch An thật lâu, rất lâu

Mãi đến khi căn bệnh thích sạch sẽ trỗi dậy thì Du Dịch mới đưa tay bật chiếc đèn bên cạnh lên

“Lạch cạch” một cái, cả phòng đã được ánh đèn vàng bao phủ, tất cả mọi thứ xung quanh đều ấm áp vô cùng

(*/w*) Tui hổng thấy gì hết trơn á, đèn bàn tui là một đứa trẻ rất nghe lời!

Sau khi bật đèn, Du Dịch ngồi trên giường một hồi, nhìn Quý Trạch An đang ngủ ngon ở bên cạnh đến ngẩn ngơ, khóe miệng lộ ra một nét cười nhẹ. Ngay lập tức anh xốc chiếc mền qua một góc rồi đứng chân trần trên mặt đất, cả người trần trụi đi lại trong phòng. Du Dịch đi vào phòng tắm tắm rửa mấy lần, sau đó mới vào phòng

Tui, tui tui tui tui, tui không, không thấy cái gì cả! An An cậu phải tin tui! (oДo*)

Nhìn Du Dịch bình thản đi  đi lại lại trong phòng khiến chiếc đèn bàn sợ ngây người

Ôi chao, đèn bàn nhỏ bé ơi cậu vẫn còn non và xanh lắm, Tiểu An ngủ rồi thì phải biết thưởng thức mỹ sắc một chút chứ, đây là bonus đấy nha, ahihihihihihiiiiii~

Lúc này chiếc chăn tranh thủ dạy dỗ đèn bàn nhỏ bé một chút, không, phải nói là dạy dỗ làm sao để nó có được một con mắt biết phát hiện cái đẹp, vẻ đẹp cơ thể cũng là cái đẹp đó nha! Dễ ăn đậu hủ Du tiên sinh nhưng mà không có sướng, bọn chúng không phải người, Tiểu An An chắc chắn sẽ không giận đâu, còn Du tiên sinh thì nhất định không phát hiện được, cái này phải gọi là quang!minh!chính!đại!

Du Dịch định lau nước nóng cho Quý Trạch An để cậu ngủ dễ chịu hơn một chút. Anh cầm một chiếc khăn tắm lớn bao lấy Quý Trạch An nằm trong ổ chăn. Mặc dù trong phòng ấm áp nhưng bây giờ đã là cuối đông, Du Dịch không muốn tâm can của mình bị bệnh nên cẩn thận từng li từng tí

Tất cả động tác của anh đều dịu dàng cực kỳ, để Quý Trạch An được an tâm ngủ trong khủy tay của anh, không muốn đánh thức cậu

Không ai rõ hơn Du Dịch hiểu rằng Quý Trạch An đã mệt mỏi thế nào

? (ˉ﹃ˉ?)Mau nằm trong lòng tui nè, ấm áp, còn có nước, rất là dễ chịu luôn~

Bồn tắm lớn nhìn Du Dịch ôm Quý Trạch An đi tới, thế là nó đã viết ngay một dòng để chào đón hai người. Lúc này Du Dịch mới xốc Quý Trạch An trong khăn tắm, nhẹ nhàng ôm lấy cậu ngâm vào trong bồn nước

Tui có cảm giác ôm mỹ nhân hạnh phúc trong lòng nè, được làm một cái bồn tắm lớn thiệt là hạnh phúc quá đi  o(* ̄▽ ̄*)o!

Du Dịch đỡ đầu cho Quý Trạch An, ngồi xổm bên ngoài bồn để gội đầu cho cậu, một chút mất kiên nhẫn cũng không có, tất cả trong mắt đều là tình cảm dịu dàng. Những bong bóng nhỏ ấp áp bay lơ lửng trong không khí, Du tiên sinh ít khi thấy được cảnh này, mỗi lần Quý Trạch An ngủ sẽ luôn bỏ lỡ nó. Nụ cười nhẹ trên mặt, sự lạnh lùng cao ngạo bên ngoài tựa như chiếc mặt nạ trong suốt rơi xuống vỡ tan, sự dịu dàng trong ánh mắt dù bất cứ ai cũng có thể thấy được, đây là một sự hạnh phúc rất bình thường của đàn ông, không phải là Du đại sư trong mắt người khác “nhìn như núi xa không thể nào đùa giỡn được”

Nước nóng làm mái tóc Quý Trạch An ướt nhẹp, Du Dịch lấy một chút dầu gội đầu xoa lên tay mình để tạo bọt, sau đó mới áp nhẹ nhàng vào tóc Quý Trạch An, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ da đầu cậu, anh dùng lực vừa phải để có thể thoa huy*t trên đầu để cho Quý Trạch An được thoải mái

Quý Trạch An không tỉnh lại mà chỉ khoan khoái khe khẽ vài tiếng

Hơi nước trong phòng tắm bốc lên đậu vào rồi tạo thành giọt nước cực nhỏ trên hàng lông mi thật dài của Du Dịch, anh buông mắt, trong ánh mắt chỉ phản chiếu cơ thể của Quý Trạch An đã bao nhiêu lần đưa anh vào giấc mộng

ヽ(•? w•?)ゝEm xin cúi chào Du tiên sinh, em cũng rất muốn làm một phần duy nhất cho Du tiên sinh đó

Chai dầu gội đầu vừa được Du Dịch để lại thì đột nhiên chai sữa tắm cách đó không xa cũng cảm thán một câu

Sữa tắm không chút khách khí phá giấc mộng hão huyền của dầu gội: ┑( ̄Д ̄)┍ Bé con ơi cưng nên tắm một cái rồi đi ngủ đi, tin chú, ý nghĩ này của cưng không bao giờ có được đâu

_(:3″ ∠)_ Dầu gội đừng nói ra vậy chứ, chú đúng là không đáng yêu gì cả!

Gội sạch bọt trên đầu Quý Trạch An xong, Du Dịch lại lau khô cho cậu, sau đó lại lấy một chiếc khăn mặt bao lấy đầu cậu, lúc này đứng lên để giúp cậu tắm người



Tốn không ít thời gian thì Du Dịch mới tắm xong cho cậu, Quý Trạch An được khăn tắm bao phủ được đưa về phòng, sau khi đặt lên giường Du Dịch thả người trần truồng vào trong chăn, cầm chiếc máy sấy đã chuẩn bị sẵn ở trên bàn giúp cậu sấy khô tóc, Quý Trạch An nằm ngửa trên giường, ngủ mất

Tiếng máy sấy phát ra âm thanh cũng không làm Quý Trạch An tỉnh dậy, vừa đặt lưng vào giường đã tự động tìm một tư thế thoải mái nhất, ngoan ngoãn mà ngủ

Sau khi Du Dịch đổi ga gường và tấm thảm thì nhét hết chúng vào máy giặt cùng với đống quần áo hôm qua, rồi mới về phòng tắm tắm thêm lần nữa. Anh vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, lại đứng bên giường nhìn dáng vẻ ngủ say của Quý Trạch An, lại đi đến phòng bếp nấu cháo. Hai người còn chưa ăn cơm chiều, Du Dịch biết khi Quý Trạch An tỉnh lại sẽ đói bụng phải nấu cho cậu một chút đồ ăn dễ tiêu hóa

Lúc này, quần áo và đồ vật cùng ôm nhau trong máy giặt khuôn mặt đứa nào cũng đau khổ: Hạnh phúc đi qua luôn luôn là bão tố, nhìn trộm người khác đúng là không có kết cục tốt mà! Mùa đông vậy mà tắm nước lạnh đúng là sống không bằng chết! Giặt xong còn bị phơi ngoài ban công, gió thổi qua tui sẽ bị đông cứng thành một tảng băng thì toang nữa…

Du Dịch vo gạo nấu một nồi cháo, lột bì rồi rửa sạch sẽ, cắt khối, để trong chén, chuẩn bị chưng…canh vừa đủ thời gian Du Dịch lại đi nghiền bí đỏ, để chờ cháo sôi sền sệt rồi đổ vào, đóng nắp, để cháo tiếp tục hầm

Quý Trạch An rất thích ăn ngọt, cháo gọi lúc đầu ăn không có vị gì dù đã cho thêm đường, nên vẫn thua kém độ ngọt của bí đỏ. Du Dịch hoàn thành việc nấu cháo thì lại vào toilet rửa tay. Mặc dù bây giờ hơi mệt nhưng anh vẫn không định ngủ lúc này

Về phòng, chui vào trong chăn, ôm Quý Trạch An vào lòng như một thói quen. Du Dịch ôm lấy người, Quý Trạch An tìm một vị trí thích hợp trong lòng anh. Du Dịch cứ quen mở to mắt nhìn cậu, không hề ngủ mãi đến khi bầu trời ngoài cửa sổ đổi màu thì anh mới khép mắt lại

Lúc Quý Trạch An tỉnh dậy thì trời đã gần giữa trưa, hiếm khi cậu dậy mà Du tiên sinh còn đang say giấc như thế. Với Quý Trạch An mà nói thì nó thật sự khó thấy vô cùng

Chăn mền tối qua Du Dịch đã đổi sạch, mỗi lần làm xong anh sẽ tốn không ít sức để dọn dẹp, Quý Trạch An thấy Du Dịch không thể nào ngủ khi người cậu còn đầm đề mồi hôi, cho nên khi cậu theo thói quen tỉnh dậy thì tất cả vật dụng đều rực rỡ hơn hẳn

Đèn bàn nhỏ thấy cậu dậy thì đôi mắt nó lặng lẽ báo cáo với Quý Trạch An:(′??? `) An An, mọi người đều bị chủ nhân cho đi tắm nước lạnh hết rồi, nghe nói gió bên ngoài thổi qua một cái là họ sẽ đóng băng luôn

Quý Trạch An nhíu mày nhìn đèn nhỏ, chỉ cười thầm một cái

Cẩn thận rời khỏi cánh tay Du Dịch đang ôm mình, Quý Trạch An bò khỏi giường. Cậu biết chắc chắn Du Dịch đã chuẩn bị cháo, cũng không lo cho những thứ kia, cậu đánh răng rửa mặt xong thì đi thẳng xuống phòng bếp. ‘Đánh nhau’ quả là một việc tiêu tốn thể lực! Quý Trạch An cũng không oan uổng bản thân, thế là ăn ngay ba chén bí đỏ lớn, dùng tay xoa xoa lên bụng mình, lúc này mới thấy mình sống lại

Quý Trạch An không muốn Du Dịch tỉnh lại cũng phải ăn cháo, lập tức mở tủ lạnh ra kén chọn. Mặc dù đã nhiều lần như vậy nhưng lần này không phải là cậu dậy trước rồi sao? Quý Trạch An có hơi chút phấn khích, bắt đầu chọn vài thứ trong tủ lạnh. Bởi vì chuyện xảy ra ngoài ý muốn hôm qua nên bọn họ không đến siêu thị mua đồ nấu ăn, giờ nguyên liệu trong tủ lạnh tất nhiên là không đủ

Nghĩ nghĩ thế là Quý Trạch An vẫn phải thay chiếc áo khoác nặng nề rồi để lại một đoạn tin cho Du Dịch, cầm chìa khóa và ví tiền ra khỏi cửa

“Bái bai.” Quý Trạch An tạm biệt với cửa lớn, nhìn chữ trên cửa viết chữ “(^_^)/~~ bái bai”, lúc này mới quay người rời đi. Siêu thị cách tứ hợp viện của họ không xa lắm, Quý Trạch An không cần lái xe, chuẩn bị đi bộ đến

Bên ngoài gió lạnh thổi cắt da cắt thịt, Quý Trạch An hối hận vì không đem theo mũ nên phải rụt cổ vào chiếc khăn quàng

Khi Quý Trạch An xách mấy túi đi ra khỏi siêu thị thì đột nhiên có một chiếc xe màu đen giảm tốc độ đi cạnh cậu. Chuyện xảy ra hôm qua khiến Quý Trạch An phải nhìn sang mấy lần, bản năng muốn cách xa chiếc xe kia mọt chút. Cậu không muốn bị giết bởi một phát súng của Giang phu nhân đâu

Tui hổng có ác ý, đừng nhìn tui bằng ánh mắt đó mà ~

Dòng chữ này xuất hiện trên xe vẫn không khiến Quý Trạch An ngừng đề phòng. Chuyện hôm qua như vậy khiến cậu bây giờ vẫn còn tâm lý ‘Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng’, nên khi trông thấy chiếc xe màu đen cậu vẫn né tránh theo bản năng

Chợt cửa xe được mở xuống, khuôn mặt Giang Khâm Viễn hiện ra: “Chị dâu, lên xe đi, em với ông nội đang trên đường tới nhà anh và anh hai nè.”

Chị dâu!!!

Lúc này Quý Trạch An mới để ý xưng hô của Giang Khâm Viễn, tay còn xách đồ đứng đơ tại chỗ vẻ mặt còn hơi ngây ra. Kẻ ngày gọi cậu là chị dâu ngay trước mặt mọi người! Cậu còn tưởng hắn chỉ nghĩ trong lòng, thế mà thật sự dám nói ra khỏi miệng! Nháy mắt Quý Trạch An muốn quỳ lạy, xưng hô lố quá rồi! Cậu không có đổi giới tính vậy đâu…

Xe Giang Khâm Viễn lại nói (? o? ╰╯o??) Chị dâu lên xe nhanh đi, trong xe ấm lắm đó ~

“Đừng gọi tôi như vậy, tôi là con trai.” Quý Trạch An nhìn Giang Khâm Viễn, ánh mắt chắc nịch, cậu thật sự không thích xưng hô như vậy

Giang Khâm Viễn nghĩ thật ra cũng hơi chút thiếu lễ phép, mặc dù đúng như thế thật: “Anh An, lên xe đi.”

Mặc dù Quý Trạch An nghe còn hơi lạ, nhưng so với câu chị dâu kia thì vẫn tốt hơn nhiều

Giang Khâm Viễn đổi giọng rất nhanh, lên xe rồi đổi còn nhanh hơn nữa: Anh An, lại đây đi ~ đang đợi anh nè ~(* 罒 ▽ 罒 *)~

“Cậu bé, lên xe đi, trời lạnh như thế đừng đứng ngoài, đông lạnh mất đấy.” Giang lão thái cười nhăn cả mặt, Quý Trạch An nhanh chóng gật đầu. Thật ra Giang Khâm Viễn đổi giọng, cậu cũng định lên xe, dù con đường không dài lắm nhưng trời quá lạnh, cơ thể cậu không thuộc dạng quá khỏe như thế

Đây là một chiếc xe thương mại lớn với ba hàng ghế, Quý Trạch An vừa lên xe, là dãy thứ hai đã nhanh chóng nhìn thấy ba người mặc áo đen ngồi ở hàng ghế cuối, mỗi người một cái kính râm khiến Quý Trạch An bật cười

“Anh An, anh hai em đâu rồi?” Giang Khâm Viễn thấy sau trận hôm qua Du Dịch sẽ không để cho Quý Trạch An ra ngoài một mình, chắc chắn anh ấy sẽ đi theo không rời một tấc. Mẹ hắn hành động quá điên cuồng, nhưng bây giờ cũng đã bị hạn chế, trừ nhà thì không còn đi đâu được, thậm chí nghe điện thoại cũng có người giám sát, Giang gia không thể chịu thêm một cú sốc nào nữa, bọn họ không thể để bà không tỉnh táo có cơ hội lợi dụng làm chuyện gì khác

Quý Trạch An ngồi cách xa Giang Khâm Viễn một chút, cẩn thận đặt cái túi lên chân, rất chú ý để không dẫm lên: “Ừm, A Dịch còn đang nghỉ ngơi ở nhà, anh ấy rất mệt.”

Giang Khâm Viễn nghe xong thì im lặng

Thật ra trong lòng Giang lão thái cũng khó mà nói lên cảm xúc, trước kia con dâu là người hiểu lý lẽ, khôn khéo tài giỏi, sao bây giờ lại biến thành thế này: “Cậu bé, hôm qua con có bị thương ở đâu không? Là Giang gia có lỗi với con, ông sẽ không cầu con tha thứ cho bọn chúng, chỉ mong con không vì chuyện này mà có cái nhìn khác với Du Dịch, nó là một đứa trẻ tốt không làm sai chuyện gì, là Giang gia sai, Giang gia luôn thiếu nó một lời xin lỗi…”

“Sao con có thể vì chuyện này mà xa rời Du Dịch được, anh không làm gì sai ông không phải lo lắng đâu ạ. Ông và Tiểu Viễn cũng thế, cho nên mọi người đừng áy náy, chuyện này con đều hiểu rõ.” Quý Trạch An cười với hai người, cậu có thể cảm giác được Giang lão thái và Giang Khâm Viễn rất quan tâm đến Du Dịch, cũng thật lòng nghĩ cho cậu và anh, bằng không sau ngày xảy ra chuyện đã đến hỏi thăm họ

Lại nghĩ đến ngoài cậu ra vẫn còn người có quan hệ với anh khiến Quý Trạch An cực kỳ vui vẻ, nụ cười trên mặt lại bất giác sâu hơn, đau đớn trên người cũng không nhận rõ nữa

Xe dừng lại, Quý Trạch An mở cửa xe dẫn đầu vào nhà

Vừa mở cửa dắt theo hai người vào, thay dép xong bên trong lập tức có người lao ra

“Con trai! Sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà nói cho ta, đúng là quá bất hiếu mà!” Sầm Ân Thư bước nhanh tới, thấy Quý Trạch An xách một đống túi ni lông thì giật đi: “Còn không lo ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, bị dọa sợ còn đi mua đồ làm gì nữa! Hôm qua có bị thương không? Mặc dù không thấy bị thương ngoài da nhưng chắc chắn tin thần cũng tổn thương rất nghiêm trọng!”

Mặc dù Du Dịch đã nói không sao nhưng Sầm Ân Thư không tận mắt nhìn thấy thì không tin được

Ninh Văn Ngạn đứng sau lưng Sầm Ân Thư nhìn thấy Quý Trạch An cũng thở dài một hơi: “Không sao là tốt rồi, mấy ngày này cứ ở nhà nghỉ ngơi đừng ra ngoài, thời tiết này không hợp đi đâu cả, dễ nhiễm lạnh lắm.”

“Đúng, con trai muốn gì thì để ta nói Sầm Khanh mua cho con, không phải nhọc mình, ở nhà chờ là được rồi.” Để quản gia sinh hoạt đi mua đồ ăn không phải rất bình thường sao? Sầm Ân Thư nhanh chóng nghĩ đến Sầm Khanh nhàn rỗi ở nhà mình

“Không cần làm lố vậy đâu…” Quý Trạch An cười khổ một cái, cậu thấy mọi người nghiêm trọng hóa vấn đề rồi

Ánh mắt Quý Trạch An nhìn sang Du Dịch đang đứng bên cạnh, cậu nhìn ra được là anh không vui, Quý Trạch An biết với việc mình tự ra ngoài như thế này sẽ khiến Du tiên sinh không vui lắm. Thật ra cậu chỉ muốn khi Du Dịch dậy sẽ có đồ tươi để ăn, ai ngờ một nhóm phụ huynh đột nhiên gõ cửa khiến Du Dịch tỉnh dậy

….

Nhóm người cũng không đứng ở cửa nói chuyên, Quý Trạch An đem nguyên liệu nấu ăn để trong phòng bếp, sau đó rửa bộ ly tách chuẩn bị cho mọi người một tách trà nóng xua đi cái lạnh. Du Dịch không ở lại phòng khách để chào hỏi mọi người mà cùng đi vào phòng bếp với Quý Trạch An, tiện thể còn đóng cửa phòng bếp lại để người ngoài không thể nhìn thấy

“Để anh nấu cháo cho em, em bây giờ không thích hợp ăn nhiều dầu mỡ.” Du Dịch nhìn Quý Trạch An

”Em ăn ba chén rồi, ngon lắm, cảm ơn anh.”

“Sao em không chờ anh dậy để anh đi mua đồ nấu ăn, bây giờ em nên nghỉ ngơi mới phải.” Du Dịch hơi hối hận vì hôm qua ngủ trễ lại ngủ quá sâu, ngay cả cậu dậy anh cũng không phát giác. Đến khi Sầm Ân Thư gõ của anh mới nhìn thấy mảnh giấy nên hơi chút buồn rầu. Dù sao, cái cảm giác này đúng thật là không tốt

Ấm trà: An An ơi mau nhận sai đi, bây giờ vuốt lông mới là đạo lý quyết định

Quý Trạch đem lá trà và nước nóng đổ vào trong ấm trà, không bưng ra ngoài ngay mà xoay người ôm lấy Du Dịch, vòng qua cổ anh để anh cúi đầu xuống, cậu hôn vào khóe miệng anh một nụ hôn nhẹ nhàng: “Xin lỗi anh, em sai rồi, chỉ là em muốn anh phải ăn cháo như em, định là nấu cơm cho anh cơ.”

Sự thật chứng minh, ấm trà nói rất có lý, chịu thua ngay lúc này mới là chính xác thế là cậu vuốt lông thành công cho Du tiên sinh nhà mình. Liên tục hứa rằng sẽ không có lần sau, Du Dịch mới bưng trà ra ngoài còn Quý Trạch An thì nấu một nồi cơm to sau đó mới bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn. Hôm nay mọi người đều tụ họp thế nên sẽ cùng ăn với nhau một bữa dù sao cũng sắp tới giờ cơm rồi

Nhận thấy Quý Trạch An định để Du Dịch bưng trà nên lập tức kéo cậu ra khỏi phòng bếp, anh cũng căn dặn cậu nên ngoan ngoãn ngồi trong đấy, còn đóng rầm cửa lại. Rửa đồ ăn hay xào rau gì cũng được, mọi chuyện Du Dịch đều sẽ nhận, anh chỉ mong Quý Trạch An an phận nghỉ ngơi mà thôi

Quý Trạch An cười khan đóng cửa lại rồi đi đến sopha tìm một chỗ cho mình, thấy mọi người cười cười, cũng rót cho mình tách trà rồi uống một hớp

Ghế sô pha:ヽ(〃? 〃)? Lần đầu trong nhà có nhiều người vậy đó, cảnh tượng tưng bừng vui quá đi!

“Mọi người cùng ăn trưa nhé, A Dịch sẽ tự mình vào bếp.” Quý Trạch An nháy mắt

Sầm Ân Thư trừng mắt về phía phòng bếp: “Đừng tưởng một bữa cơm thì ta có thể tha thứ cho nó, hừ!”

Ninh Văn Ngạn nghe xong lại cười cười không nói gì thêm

Giang lão thái lại có chút cảm động, cơm con dâu ông còn chưa từng ăn thế mà giờ lại được ăn cơm của cháu trai mình khiến ông cảm thấy bùi ngùi. Chút xúc động đó khiến nếp nhăn ông nheo lại, cười thành một đoá hoa, nhìn qua như Phật Di Lặc đã giảm cân

“Anh An, anh hai em biết nấu cơm sao?” Giang Khâm Viễn dù biết Du Dịch sống một mình nhưng hắn vẫn thấy Du Dịch và phòng bếp không hợp nhau

Quả thật Quý Trạch An có thể nhìn được sự khó tin đó trên mặt Giang Khâm Viễn

***

Lúc ăn cơm mọi người ngồi cùng nhau, trước mặt ai cũng là một chén cơm còn Quý Trạch An lại là chén cháo bí đỏ. Không ai hỏi nguyên nhân là gì, phần lớn đều làm như ‘không nhìn không thấy’ để Quý Trạch An khỏi xấu hổ, nhưng còn Sầm Ân Thư thì nghiến răng nghiến lợi nhìn Du Dịch. Sầm Ân Thư cực kỳ khó chịu! Cho dù là thế thì ông vẫn rất rất khó chịu!

Trước lúc ra cửa Quý Trạch An đã ăn ba chén cháo lớn, bây giờ vẫn không cưỡng lại được những món ăn ngon này, nhìn thức ăn Du Dịch nấu cậu lập tức đói bụng, vừa định gắp ớt chuông xào thịt thì Du Dịch ngồi ngay cạnh đã nói: “Chỉ được gắp thịt.”

Ý là không được ăn ớt…

Nhung mà Quý Trạch An thật sự rất thích vị của ớt, nhìn lát ớt xanh mơn mởn mà bất chợt hơi trách cứ, cuối cùng đũa cũng lệch sang một bên gắp miếng thịt, lại ngóng trông lát ớt nằm cạnh kia

Quả ớt: (‵▽′)/ Em bé đáng thương, mua tui là hổng ăn được tui, nổi ưu thương đó của cậu, tui hiểu mà!

Quý Trạch An nhìn chữ hiện lên mặt quả ớt, đưa mặt qua một bên gắp thứ khác

Trong lúc ăn cứ khi Quý Trạch An nhịn không được lại len lén gắp miếng ớt cho bỏ thèm thì Du Dịch lập tức nhắc nhở. Tất cả mọi người rất ăn ý không có người nào ‘đồng tình’ nhìn trộm Quý Trạch An gắp đồ ăn. Đột nhiên Quý Trạch An hiểu được tại sao nhiều lần Du Dịch ăn cháo cùng với cậu, bỏi vì thấy được đồ ăn nhưng không ăn được, cảm giác đó rất đau lòng!!!!

Quý Trạch An ăn cháo bí đỏ nhưng mắt nhìn Du Dịch hơi chút oan ức

Du Dịch đứng dậy, nhìn Quý Trạch An rồi vuốt đầu một cái: “Ngoan, chờ em khỏe thì muốn ăn gì anh sẽ làm cái đó cho em.”

Đĩa: (;-? -) Tui, tui nổi da gà hết rồi đây này. Trong cái cuộc sống này toàn là lời dỗ ngon dỗ ngọt của chủ nhân thôi!

Quý Trạch An cười cười nhìn Du Dịch, thoáng chốc không còn để ý ánh mắt thâm sâu của mọi người

Ăn cơm xong mọi người cũng không vội đi. Giang lão thái và Giang Khâm Viễn chỉ đơn giản là đến chơi, nhưng Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn lại có mưu đồ

“Tiểu An, tết đến tới chỗ ta đi, mọi người đều ở cùng nhau thì mới vui chứ.” Muốn Sầm Ân Thư uyển chuyển hơi khó, trừ khi là đang tính toán gì đó thôi

Ninh Văn Ngạn cũng đệm vào: “Bình thường chỉ hai chúng ta sống với nhau, người làm trong nhà cũng về quê ăn tết, rất hiu quạnh, năm nay nếu con và Du Dịch đến thì hai ta sẽ rất vui đấy.”

Giang lão thái hơi giật mình khi nghe Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn nói, ông còn không nhớ nỗi cảm giác cảm gia đình đoàn tụ ăn tết là như thế nào. Lúc Giang Nguyên Từ bỏ rơi Du Dịch thì ông đã nhất quyết không còn ăn tết trải qua giao thừa gì với họ nữa. Dù có đến cửa chúc tết ông cũng thờ ơ cho xong. Nghĩ đến không khí năm nay còn tệ hơn khiến ông không tài nào chờ mong nổi

Nhưng, Giang Khâm Viễn cũng vậy, hắn không thích ăn tết. Mỗi khi tết đến thì người nhà sẽ nói nhiều hơn, nhưng thật sự gặp nhau thì không được bao nhiêu lần. Thời gian ngồi cùng nhau rất ngắn, đôi khi chỉ là sau hai tiếng khi sang năm mới. Năm nay cũng sẽ vậy, cha thất thế còn phải tránh hiềm nghi của nhiều người, mẹ lại thái độ kia, chỉ sợ năm nay còn khó khăn hơn cả những năm trước

“Con và A Dịch đã quyết định về Giang Thành ăn tết, vé cũng mua rồi, vài năm nữa cũng sẽ rời khỏi Cảnh Thành.” Quý Trạch An xin lỗi nhìn hai người, trước đây chưa từng ăn cái tết nào với họ, năm nay cũng quên hẳn hai người ấy. Nguyên nhân Quý Trạch An trở về bởi vì còn có mẹ cậu ở đó, cậu phải về quét mộ, cũng bắn một chút pháo hoa để bà nơi phương xa cũng vui vẻ hơn một chút

Đừng như vậy mà!!!

Đến cả quần áo của Sầm Ân Thư cũng tỏ ra mất mát

Quý Trạch An nhìn họ có chút không đành lòng, nhưng quyết định rồi cậu không muốn thay đổi. Ở Giang Thành cứ ngày ba mươi cậu đã có thói quen đi tảo mộ, cậu không mong rằng trước mộ mẹ mình lại cô đơn quạnh quẽ

“A Thư, chúng ta cũng về Giang Thành ăn tết đi.” Ninh Văn Ngạn đề nghị. Dù sao hai người họ ăn tết với nhau, ở thành phố nào thì có quan quan gì? Con trai đã về Giang Thành thì bọn họ cũng nên theo mới phải.

Sầm Ân Thư nghe xong chớp mắt lập tức sáng lên, nhìn Ninh Văn Ngạn vẻ mặt tán thưởng

“Tiểu An số vé bọn con là gì vậy, để chúng ta mua cùng ngày với con luôn.” Ninh Văn Ngạn mỉm cười nhìn qua người yêu mình, lại nói về vấn đề chính

Quý Trạch An: “Chuyện đó để con hỏi lại Du Dịch, là anh ấy chuẩn bị.”

Cậu vốn chờ đến khi đó đi theo Du Dịch là được rồi, cũng không hỏi nhiều như vậy

Ninh Văn Ngạn nghe thế thì đứng dậy đi tới phòng bếp, tự mình trao đổi với Du Dịch

Ngồi phía bên sô pha này nghĩ đến chuyện chuẩn bị ăn tết với Quý Trạch An thì vui vẻ hẳn lên, cảm giác chụp ảnh gia đình là thế nào, chẳng mấy chốc ông sẽ cảm nhận được thôi

***

Vệ Lăng: Nè nè, khi nào các cậu nghỉ vậy? Có về Giang Thành ăn tết không?

Dương Khúc Cừ: Về đi về đi, về hết đi, nửa học kỳ không thấy đâu nhớ các cậu quá!

Đậu Nghiên: Chị muốn mấy cưng thấy tóc mới của chị! Ha ha ha ha! Tặng cho mấy cưng đặc sản Cảnh Thành nhé!

Quý Trạch An: Về chứ, đặt vé máy bay rồi

Dương Khúc Cừ: Đại Bạch, cậu có về không? Tớ nhớ nhà cậu ở Cảnh Thành chỉ có ông nội ở Giang Thành, đừng nói là dắt ông về Cảnh Thành đấy nhá! Mau về Giang Thành đi năm mới sắp tới rồi!

Đường Bạch Bân: …

Vệ Lăng: Đại Bạch! Cậu đừng vứt bỏ chúng tớ nha!

Đường Bạch Bân: …

Kỳ nghỉ đông bắt đầu được vài ngày bọn họ đã bắt đầu hò hét ầm ĩ, hẹn xong chỗ nào khi nào sẽ gặp mặt để mà ủ ấm lại tình cảm của cả nhóm. Lâu rồi không gặp, mọi người cũng không lạnh nhạt với nhau, ngày nào cũng ồn ào trong group hệt như gặp mặt, gọi là ủ ấm chỉ là lấy cớ, ai cũng tìm lý do để đi chơi, tiện thể hỏi chút tình hình riêng tư để xem xem gần nửa năm mọi người đã có gì thay đổi

Quý Trạch An nhìn điện thoại cười cong cả mắt, cậu càng lúc càng mong trở về Giang Thành

Bây giờ Giang Thành đợi cậu không chỉ còn mẹ và căn phòng bà để lại, còn có một đám bạn thân thiết. Và Du Dịch, anh sẽ luôn cạnh cậu, giữa hai người sẽ không còn khoảng cách nữa

“Rất chờ mong sao?” Du Dịch đem hành lý để trước cửa, đến lúc đi mang theo cho tiện

Quý Trạch An nhìn Du Dịch, đặt điện thoại xuống rồi đi về phía anh, cậu cũng giúp một tay: “Tất nhiên là mong rồi, em còn có một sự cảm mến đối với Giang Thành nữa.”

Ở Giang Thành trừ tương lai còn có một kết cục bi thảm của cậu. Ở thành phố này cậu không có cảm giác đó được, với cậu mà nói, Cảnh Thành như một nơi làm việc! Dùng để phấn đấu thậm chí là nơi để báo thù. Không phải không yêu mà còn xen lẫn mối hận, chỉ không yêu sâu sắc mà thôi

“Năm nay Nghiêm Cẩm sẽ không về Giang Thành.” Du Dịch biết Quý Trạch An luôn để ý hành động của người này, anh cũng thế. Nếu như không phải Quý Trạch An nói anh đừng nhúng tay, cậu muốn tự mình báo thù, thì người này hẳn giờ đây đã không thể xuất hiện trên TV được, sống cứ nhàn nhã như thế. Anh không thể tưởng tượng được lúc trước Quý Trạch An thế nào, không có anh cậu sống mà như chết…

Quý Trạch An cứ ngây ngốc như vậy sau mới nhẹ nhàng nói: “Dạ, không gặp hắn ở Giang Thành là tốt rồi.”

Nửa năm này ở đại học, chỉ cần là trường học thì Nghiêm Cẩm sẽ cố ý chạy tới gặp cậu, không biết hắn muốn tăng tình cảm hay sao, nhưng Quý Trạch An tuyệt đối sẽ không rơi vào chiếc bẫy đó nữa, cũng sẽ không cho hắn đẹp mặt. Hận thì đã hận, trước khi báo thù còn phải giả thành dáng vẻ thật tốt, Quý Trạch An không làm được, cậu thấy thay đổi nhanh như vậy thì cũng khó chịu, mặc dù như thế sẽ cho Nghiêm Cẩm một cú sốc lớn hơn

Đám vali:  ︿( ̄︶ ̄)︿︿( ̄︶ ̄)︿  Hai tụi tui đứng ngay ngắn ở đây nè, có giống đang cầm tay nhau không?

Ánh mắt Quý Trạch An lúc nhìn hai chiếc vali này đột nhiên dịu lại. Cậu vẫn hận Nghiêm Cẩm như vậy, nhưng sẽ không để chuyện đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, cậu sẽ trả thù nhưng không phải gấp gáp, cũng sẽ không phá hủy hắn một lần. Hai chiếc vali ở cạnh nhau khiến Quý Trạch An nghĩ đến Du Dịch và mình, hai người bọn họ giống như chúng nó, sánh vai mà đi, cùng nhau dừng lại

Cậu nghĩ: Cứ vậy đi, bọn họ sẽ không xa rời, cho dù là giấc mộng vẫn bên nhau, cậu nguyện sẽ không bao giờ tỉnh lại. Hạnh phúc vẹn toàn…

“Tiểu An, em đừng ép bản thân quá.” Du Dịch cảm thấy anh giúp cậu trả thù cũng không sao, anh không mong rằng Quý Trạch An sẽ mang hận với người tên Nghiêm Cẩm này, anh chỉ muốn có một ngày khi nhắc đến Nghiêm Cẩm thậm chí cậu đã quên cái tên này đi, hoặc nghe không còn cảm giác gì nữa…cừu hận không bao giờ là thứ nhẹ nhõm, chỉ cần cậu còn hận thì trong lòng sẽ không thể nhẹ nhàng

“Em biết, em không thể không báo thù, và bản thân cũng không bị thù hằn che mắt.” Lúc ở cạnh Du Dịch, có rất nhiều khi Quý Trạch An sẽ không nghĩ đến Nghiêm Cẩm nữa. Nhưng cậu không quên được lần trọng sinh này, mỗi ngày trôi qua có rất nhiều chữ viết ở khắp nơi nhắc nhở cậu về quá khứ ấy, thù này không cách nào buông được

Có lẽ đến khi Nghiêm Cẩm nhận kết cục cuối cùng, thì cậu mới thôi nhớ đến những chuyện kia…

Quý Trạch An rủ mắt xuống nhìn sàn nhà

Cảm giác Du Dịch ở bên cạnh lại lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh

Lúc thấy được Du Dịch, trong mắt cậu không còn những vẻ lo lắng mà là hạnh phúc tràn đầy. Những hạnh phúc này đều là Du Dịch cho cậu, từ hành động nhỏ của Du Dịch, hay mỗi một ánh mắt Du Dịch đều nhìn ra được vết tích của cậu

Quý Trạch An là một người mà không phải là một người

“Anh có thể giúp em, bất kể khi nào.”

“Em biết.”

Lông mi Quý Trạch An nhìn Du Dịch run rẩy

Du Dịch kéo người vào trong lòng rồi hôn, khi Quý Trạch An nhớ lại những kỷ niệm, anh cũng nhớ đến kết cục đời trước của bản thân. Không thể nghi ngờ, anh đơn độc một mình rồi sẽ tìm một nơi để chết mà không ai phát hiện được, có lẽ, anh đã luôn phải chịu sự nhàm chán và thế giới lạnh lẽo hiu quanh này rồi lựa chọn rời đi…cho nên anh đặt ra một kết cục cho mình không phải là một kết cục tốt

Không có Quý Trạch An thì sẽ là một kết thúc không vẹn toàn, hiện tại Du Dịch thật sự cảm nhận được một cách sâu sắc, loại suy nghĩ đó không phải chỉ là tưởng tượng, chỉ cần anh nghĩ đến sẽ khó chịu vô cùng, nếu như thành sự thật, đối với anh nó quá mức tàn nhẫn

Lúc Du tiên sinh nhà cậu chủ động hôn, Quý Trạch An chưa từng từ chối

Cậu cũng thuận theo mà ôm lấy anh, mắt đầu đón nhận, sau đó là phản kích

Hai người đứng trước cửa gặm gặm cắn cắn nhau không một chút ngại ngùng, dường như còn có tiếng nước mập mờ vang lên, âm thanh rất nhỏ, nhưng phòng khách chỉ còn hai người họ, lại khiến cho bầu không khí tăng lên không ngừng

Hai người đều hào phóng tiến quân thần tốc, không có né tránh, ngược lại càng giao chiến kịch liệt hơn.

Nhưng hô hấp của Quý Trạch An cũng không được tốt như Du Dịch, đành phải trở thành người bị điều khiển…

Thiếu không khí khiến mặt cậu ửng hồng, đôi mắt đã sớm mê ly nhìn qua còn nhuận nước, hơi chút rũ mi xuống, ánh mắt kia càng thêm động lòng người

Khô nóng, cứ vậy trong phòng khách bắt đầu thiêu đốt

Du Dịch ôm Quý Trạch An có chút mềm ra, sẽ không bỏ qua cho cậu như vậy…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi