TÔI THOÁT Ế THÀNH CÔNG TRONG TRÒ CHƠI SINH TỒN


“Chìa, chìa khóa?” Lý Kỳ Kỳ ra vẻ nghe không hiểu.
“Đừng giả ngu với tao, mày nấu mẹ mày thành đồ ăn rồi đúng không?" Ứng Thịnh dồn ép từng bước, “Vạy chỉ còn mỗi mày.”
"Lúc, lúc đó tôi không còn cách nào khác.

Nếu tôi không giết mẹ tôi thì tôi cũng sẽ chết.

Thế nên, thế nên..."
"Ai nói cái này.

Nếu mày không đưa thì tao tự ra tay."
Cô bé loạng choạng, ngã ngồi xuống đất.

Nó bất lực nhìn Đỗ Nhất Tân, nước mắt lưng tròng: "Giúp em với! Làm ơn."
Nếu người phụ nữ đó cũng đã chết, vậy thì bây giờ chỉ còn lại cô bé này, chắc chắn là nghi phạm lớn nhất.

Nhưng Đỗ Nhất Tân nhớ rằng nó còn có một đứa em trai, nên dù sao thì cậu cũng muốn làm rõ ràng mọi chuyện.
"Chờ một chút, tôi muốn hỏi em ấy mấy câu đã."
Ứng Thịnh dường như đã rất mất kiên nhẫn nhưng vẫn cho mặt mũi, lùi sang một bên.
“Cảm ơn.” Đỗ Nhất Tân ngồi xổm trước mặt cô bé, thở dài, “Em giết mẹ rồi phải không?
Nước mắt Lý Kỳ Kỳ rơi xuống không kìm được, môi run run: "...!Bà ấy bị bắt, em không còn cách nào nữa."
"Vậy thì bây giờ cả nhà em chỉ còn mỗi mình em."
Cô bé cúi đầu, xem như ngầm thừa nhận.
"Em trai của em ở đâu? Trước lúc nhà em vào đây thì em ấy ở đâu?"
"Em ấy, em ấy..." Cô bé nhớ lại, "Lúc ấy nhà em ở trong xe, em trai ở bên cạnh em.

Sau đó ba mẹ ra khỏi xe.

Lúc hoàn hồn lại thì đã ở đây rồi."
Nghe xong, Đỗ Nhất Tân càng thấy khả nghi.

Ở vị trí gần như vậy, ngay cả bốn người ngoài xe cũng đi vào, vậy sao em trai lại không vào cùng.
“Chuyện này có liên quan đến cấp độ chìa khóa.” Ứng Thịnh ở bên cạnh nói, “Cấp độ chìa khóa càng cao, tọa độ càng chính xác.

Nếu nó không muốn đưa em trai vào thì hoàn toàn có thể làm được.”
Vì vậy cuối cùng, muốn khẳng định cô bé có phải chủ nhân của “phòng” hay không thì phải xem trên người nó có vết ấn không.
"..."
Hai tên đàn ông bọn họ có vẻ không thích hợp để kiểm tra lắm.
"Đã hỏi xong chưa?"

"Ừ, tôi vẫn chưa chắc lắm..."Cậu vẫn còn hơi kháng cự với việc giết người.
“Đủ rồi.” Ứng Thịnh cau mày, “Thay vì quan tâm đến tên nhãi không biết đang ở đâu kia thì xử lý đứa này trước đi.

Trong mắt tôi thì nó khả nghi nhất.”
Đỗ Nhất Tân không còn gì để nói, lùi lại.
Cô bé lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng, đừng!"
"Bụp!"
Đúng lúc này, cách đó không xa phát ra một tiếng động lanh lảnh.

Nhìn theo tiếng động, hóa ra là một đống bóng bay đầy màu sắc đang bay lơ lửng tới.

Trong nháy mắt, tầm nhìn của cả hai bị chặn lại.
“Cái quái gì đây!” Ứng Thịnh giơ tay xua.

Nhưng vừa mới chạm vào thì bóng bay đã nổ ngay, tạo ra một phản ứng dây chuyền khiến số bóng bay còn lại cũng nổ lốp bốp.

Mặc dù không mạnh nhưng lại có tính phá hoại nhất định.
Ứng Thịnh giật cổ áo Đỗ Nhất Tân về sau, ném một chiếc nhẫn lên không trung.

Theo một tiếng nổ lớn, một đống lớn bóng bay bị nổ tan tành.

Thế giới tức khắc yên tĩnh hẳn, vô số mảnh vỡ sặc sỡ nhẹ nhàng rơi xuống, nằm trên bãi đất trống.
Khoan đã, trống?
Còn cô bé thì sao?
Tất cả những gì còn lại chỉ là một bộ đồ búp bê bẩn thỉu, là bộ đồ mà cô bé mặc trước đó.
Đỗ Nhất Tân mải miết tìm người, thấy một con gấu búp bê đang bế cô bé chạy xa cách đó mấy chục mét.

Nhìn bóng lưng thì hóa ra là con mà họ gặp phải khi mới vào.
Ứng Thịnh biết mình bị lừa thì chửi một câu rồi đuổi theo ngay.
Đỗ Nhất Tân chậm hơn một nhịp, đến khi phản ứng lại kịp thì cũng vội vàng đuổi theo.

Con gấu bông đó dường như không phải người, mặc dù nó bế một con người nặng 50 cân, nhưng vẫn đi như bay.

Tốc độ của Ứng Thịnh rất nhanh, thấy khoảng cách dần thu hẹp lại.
Chỉ có Đỗ Nhất Tân dù sao cũng chỉ là người bình thường.

Dù sở trường của cậu là vận động, nhưng chỉ có sức bật chứ không có sức bền, nhìn đã thấy sắp mất dấu.
Hai người phía trước chơi đuổi bắt, rẽ ngoặt một cái rồi biến mất.


Cậu thở hồng hộc, không thấy người nữa thì giật mình, vội vàng chạy tới, chỉ thấy phía trước là một ngõ cụt.

Một tòa nhà nhỏ đứng sừng sững trước mặt, trên cửa viết một vài chữ lớn – "Rạp clCô bé quàng khăn đỏ".
Cả gấu bông lẫn Ứng Thịnh đều không ở đây, có vẻ như đã vào rồi.

Đối phương cố tình dụ họ đến đây sao, để làm gì?
Hơn nữa, gấu bông đã giải cứu Lý Kỳ Kỳ, vậy nó đúng là kẻ chủ mưu đằng sau thật.
Cho dù là Ngải Nhạc hay cô bé lần này, rõ ràng họ đều tỏ ra yếu ớt vô hại như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác họ đều là chủ mưu.
"..."
Đỗ Nhất Tân hơi lo lắng về tình hình của Ứng Thịnh, đẩy cửa rạp "Cô bé quàng khăn đỏ" ra.
[Đi li li, đi li li, đi li di li~]
Vừa bước vào, một luồng sáng trắng đập vào mặt.

Tiếng nhạc rất quen thuộc, giống như âm thanh điện tử đơn điệu chỉ có trong game RPG chơi hồi nhỏ.

Đỗ Nhất Tân nhất thời không mở nổi mắt, cho đến khi ánh sáng trắng dần dần tản đi, mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Sau đó, cậu choáng váng.
Cứ ngỡ mình đã trải qua nhiều vậy rồi, gặp gì cũng không ngạc nhiên nữa.

Nhưng tất cả những thứ trước mắt khiến cậu nhận ra rằng mình vẫn còn quá ngây thơ.
Đây thậm chí còn không phải thế giới thực, mà là một bản vẽ mặt phẳng 2D.

Mọi thứ xung quanh cậu đều bị san phẳng, kể cả cậu.

Nhìn xuống dưới thân, cậu thậm chí còn không có chân, toàn thân là một cục hình lập phương, hai tay cũng thành mosaic.
Hơn nữa, nhìn từ bên ngoài thì “rạp cô bé quàng khăn đỏ” rõ ràng chỉ là một căn phòng rất nhỏ, nhưng khi bước vào lại là ở ngoài trời.

Lúc này, cậu đang đứng giữa đường mòn, bầu trời trong xanh, dán vài đám mây trắng, không di chuyển.

Hai bên đường mọc lên vài cái cây giống hệt nhau, lá đung đưa có quy luật.
Đây là thế giới game sao?
Nhưng Ứng Thịnh ở đâu?
Bằng mắt thường, chỉ có thể nhìn thấy cây cối như giấy dán, không có ai ở đây.

Cậu không còn cách nào khác ngoài đi dọc theo con đường, đi chưa bao xa thì thấy một đống gì đó màu đỏ nằm ngay giữa con đường trước mặt, ghé sát vào xem, chỉ nghe thấy tiếng "leng keng".
[Tìm thấy xác của Cô bé quàng khăn đỏ "chết thảm thương".



"Ủa?"
Vừa vào mà nhân vật chính đã chết à?
Ngay khi cậu đang muốn soát người để tìm manh mối có giá trị thì có người từ bên kia đường chạy đến.

Người kia giống cậu, cơ thể hai gạch, mặc một chiếc áo choàng đỏ, vừa đi vừa nhảy.
Do tỷ lệ hình ảnh nên khi nhảy lên thì cao gần bằng cái cây bên cạnh nó.

Đỗ Nhất Tân cứ vậy nhìn nó nhảy đến bên cạnh mình.
Đối phương làm ngơ với đứa đang nằm trên mặt đất, nhưng lại chuyển sự chú ý sang cậu thanh niên: "Bạn là ai? Tại sao bạn lại đứng ở đây?"
Đỗ Nhất Tân sửng sốt, hỏi lại: "Còn bạn, bạn là ai?"
"Tôi là cô bé quàng khăn đỏ, mẹ tôi muốn tôi đưa đồ ăn đến nhà bà ngoại."
Có hai cô bé quàng khăn đỏ?
Đỗ Nhất Tân liếc nhìn người trên mặt đất, phát hiện ra rằng hai người ăn mặc giống hệt nhau.
Tuy nhiên, rốt cuộc có bao nhiêu "cô bé quàng khăn đỏ"? Hoặc là nói, vì "cô bé quàng khăn đỏ" trước đó đã chết, nên mới sinh ra người mới để thúc đẩy cốt truyện.
Nhưng lúc này Đỗ Nhất Tân cũng không quan tâm đến việc qua màn, cậu chỉ muốn nhanh chóng tìm được Ứng Thịnh: "Vậy thì đi đường cẩn thận nhé."
Nhưng cô bé quàng khăn đỏ không kết thúc cuộc trò chuyện, cố chấp tra hỏi: "Bạn vẫn chưa nói cho tôi biết bạn là ai."
"...!Tôi là người qua đường."
"Mẹ nói con đường này gần đây có rất nhiều người xấu.

Bạn có phải là người xấu không?"
Đỗ Nhất Tân không muốn trì hoãn thêm nữa.

Ở đây không có đường khác, Ứng Thịnh có lẽ đã đi qua đây, cậu phải đuổi kịp càng sớm càng tốt.
"Đúng, tôi là người xấu, mau chạy đi."
"..." Cô bé quàng khăn đỏ phát ra một chuỗi dấu chấm lửng.
Sau đó, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi.

Đỗ Nhất Tân nghe thấy một lời nhắc nhở——
[Cô bé quàng khăn đỏ thách đấu bạn.]
"..." Hóa ra cô bé quàng khăn đỏ là một đứa nhóc ghét ác như thù vậy à?
Khi tràng nhạc chiến đấu hùng dũng vang lên, một bảng thuộc tính hiện lên trước mắt cậu, ghi rõ sức chiến đấu.
Tên: Đỗ Nhất Tân
Thể lực: 50
Lực tấn công: 40
Tốc độ: 30
[Cô bé quàng khăn đỏ quăng vật phẩm: Quăng một quả trứng thối vào Đỗ Nhất Tân]
Theo câu miêu tả này, thật sự có một quả trứng thối bị ném lên đầu cậu, nổ tung.

Ngay lập tức, đầu của Đỗ Nhất Tân đau đớn, thanh máu của cậu giảm mất một nửa.
[Cô bé quàng khăn đỏ đang ở chế độ chờ]
Đây có lẽ là chế độ chiến đấu theo lượt.

Sau khi đối thủ tấn công xong thì đến lượt Đỗ Nhất Tân tấn công.


Cậu không thể kiểm soát chuyển động cơ thể của mình, nhưng có thể chọn từ bảng điều khiển vừa xuất hiện đột ngột, tổng cộng có bốn lựa chọn:
[Đánh thường], [Kỹ năng], [Vật phẩm], [Phòng thủ]
Không có "chạy trốn", có vẻ là chiến đấu bắt buộc.

Nhấn mở [Kỹ năng], bên trong chỉ có một lựa chọn được phép chọn: [Quay ngược thời gian (có thể rút hành động chiến đấu của vòng trước, trạng thái đầy trở lại)]
Cái này hơi giống với kỹ năng mà cậu sử dụng khi bị Ứng Thịnh giết lúc trước.

Nhưng không có tác dụng tấn công.

Thoát, nhấn mở [Vật phẩm], bên trong cũng chỉ có một vật: [Nước mắt của nàng tiên cá].
Hóa ra đồ lưu niệm phải dùng ở đây.

Nhưng khi đến “rạp ba chú heo con” thì lại không lấy được đồ lưu niệm.
Đỗ Nhất Tân nhớ tới hộp sắt mà Lý Kỳ Kỳ lấy được, không biết nó cất ở đâu, có còn trong bộ đồ búp bê không?
Nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là thứ không thể có được ngay bây giờ.

Lúc này dường như chỉ có hai lựa chọn, một là "đánh thường" và một là sử dụng "vật phẩm".

Nhưng liệu "Nước mắt của nàng tiên cá" có hiệu quả với cô bé này không, mà cậu cũng không chắc đòn "đánh thường" của mình sẽ hiệu quả đến mức nào.
Dù chọn cái nào thì tỷ lệ thành công cũng chỉ là năm năm.

Đỗ Nhất Tân vẫn quyết định tin tưởng vào thực lực của chính mình, cậu không tin rằng ngay đến một cô bé mà mình cũng đánh không lại.
[Đỗ Nhất Tân thực hiện một đòn tấn công thường: Vung nắm đấm vào Cô bé quàng khăn đỏ]
Sau đó, một số "-5" màu đỏ bay lên từ cô bé quàng khăn đỏ.
Hay lắm, chết chắc rồi.
Cô bé quàng khăn đỏ dường như không biết cận chiến, hiệp tiếp theo vẫn chọn quăng trứng thối.

May mắn thay, thanh máu chỉ giảm một nửa, bây giờ vẫn còn 10 điểm, mà không may là cậu bị trúng độc.
Cậu không ăn thì sao lại trúng độc được?
Hệ thống trò chơi của “Cô bé quàng khăn đỏ” ​​còn nhiều lỗi, nhưng xét cho cùng, cái này liên quan đến an nguy của chính Đỗ Nhất Tân, nên thay vì phàn nàn thì cậu càng muốn giải quyết nhanh khốn cảnh trước mắt hơn.

Ai ngờ đuổi theo vào không những không thấy bóng dáng Ứng Thịnh đâu mà còn liên lụy đến mạng sống của mình.
Hiện tại, chỉ có thể đặt hy vọng vào "Nước mắt của nàng tiên cá".
[Đỗ Nhất Tân quăng vật phẩm: Ném một vật lấp lánh vào Cô bé quàng khăn đỏ.


[Cô bé quàng khăn đỏ không quan tâm, rũ áo choàng.


"..."
Không có hiệp tiếp theo.
Ngay khi Đỗ Nhất Tân vừa mất hết ý chí, lại có tiếng nhạc hùng dũng bùng lên, trò chơi nhắc nhở: [Đồng bạn "Mạc Vũ" tham gia chiến đấu.].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi