TÔI THỰC SỰ CHỈ NGHĨ ĐẾN HỌC TẬP



Cũng may, anh vẫn thắng cược.
Mặc dù bị từ bỏ, nhưng đây không phải là một loại giải thoát sao.
Đợi đến khi mọi thứ yên ắng lại, đám người giúp việc mới dám đi ra thụ dọn tan cục, quét dọc đống hỗn độn trong phòng.
Phó Ngôn đứng ở giữa phòng không nhúc nhích, những người còn lại cũng không dám khiêu khích anh, chỉ có thể yên lặng tránh đi, sau đó dọn dẹp mảnh vỡ gần đó.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên, những bởi vì màn hình bị vỡ, Phó Ngôn căn bản không biết ai đang gọi, anh im lặng nhìn chằm chằm điện thoại, ma xui quỷ khiến, liền ấn nghe.
Nút bấm trên màn hình đã có chút không nhạy, ấn nghe đồng thời loa cũng mở, tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy thanh âm trong trẻo, thanh tao của thiếu niên phát ra từ đầu điện thoại bên kia truyền đến, giống như ánh mặt trời, mang theo ma lực làm ấm áp lòng người.
"Alo, Xin hỏi Phó Ngôn có ở đó không?"
Phó Ngôn toàn thân cứng đờ, biết rõ Cố Từ không nhìn thấy được mặt mình, nhưng anh vẫn không tự chủ được đứng thẳng người, hơi nghiêng đầu, mặt dán vào màn hình điện thoại, giống như có thể cảm nhận được hơi ấm của thiếu niên, anh nhẹ giọng đáp một câu: "Tôi đây."
Giọng nói của Phó Ngôn rất nhẹ nhàng, anh ngước mắt liếc nhìn đám người giúp việc, bọn họ lập tức thu hồi tầm mắt, không cố gắng nghe lén cuộc nói chuyện, vọng tưởng muốn biết người ở đầu dây bên kia là ai.

Phó Ngôn chậm rãi nghe tiếng thở của Cố Từ ở bên kia, rồi bước lên tầng.
*
Cố Từ nhìn danh bạ điện thoại, nghe giọng Phó Ngôn, lại cảm thấy có gì đó không ổn, liền nhỏ giọng nói với 007: "Ta cảm thấy giọng của cậu ấy có chút suy yếu."
Mèo đen nghiêng đầu nhìn cậu, sau đó lại gần liếm mu bàn tay của Cố Từ, ôn nhu an ủi: "Ngài đừng lo lắng, chúng ta hỏi thăm cậu ta một chút." Tuy rằng hệ thống biết cho dù là hỏi, dựa theo tính tình ủ rũ của Phó, anh sẽ không nói bất cứ điều gì làm ký chủ lo lắng, nhưng dù thế nào đi nữa, nó cùng anh có cùng ý tưởng giống nhau, đều là muốn chăm sóc tốt cho Cố Từ.
"Cố Từ." Bên kia cuối cùng cũng có phản ứng.
Cố Từ vội vàng hỏi: "Cậu làm sao vậy? Là không khỏe chỗ nào sao?"
Đầu dây bên kia dừng lại một chút, sau đó truyền đến tiếng cười của Phó Ngôn, anh nghiêm túc trả lời: "Tôi không sao, vừa rồi chạy lên tầng nhanh quá, nên có chút hụt hơi."

Cố Từ nhíu mày, dường như không tin lời anh nói.
Sau đó tiếng ho khan của Phó Ngôn xác nhận suy đoán của Cố Từ, đầu dây bên kia ho khan nặng nề, Phó Ngôn bình tĩnh hô hấp, mới nói: "Hình như tôi bị cảm."
Lời nói này có chút đáng tin cậy, Cố Từ khẽ nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía 007, mèo đen nhỏ khẽ gật đầu với cậu.
Người giúp việc bưng một bát nước đường lên, Cố Từ vẫy tay với cô, sau đó chỉ vào điện thoại, tỏ ý bây giờ không tiện, bảo cô đặt ở bên cạnh.
"Gần đây thời tiết có chút thay đổi, lúc nóng lúc lạnh, cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe." Cố Từ giống như đang an ủi một đứa trẻ, rõ ràng chính mình cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, lại giống ông cụ non, ngữ khí nghiêm túc.
Phó Ngôn sẵn sàng đáp ứng: "Được, cậu cũng vậy, sức khỏe cậu không tốt, nhớ mặc nhiều quần áo hơn."
Cố Từ cúi đầu nhìn chính mình đang được bọc kín, lặng lẽ đáp: "Ừm."
"Đúng rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?"
"À đúng rồi, " anh nhắc đến Cố Từ mới nhớ tới mục đình mình gọi điện thoại, nói: "Thứ hai tuần sau là sinh nhật của tôi, anh trai tôi giúp tôi chuẩn bị tiệc sinh nhật, cậu có muốn tới không?"
Phó Ngôn hô hấp dừng lại một chút, anh cầm điện thoại, thận trọng hỏi: "Tôi có thể tới sao?"
Thiếu niên tựa hồ cong mắt lên, trên mặt tràn đầy ý cười, khẳng định nói: "Đương nhiên, anh trai nói tôi được làm chủ, có thể quyết định bất cứ điều gì."
"Tôi sẽ tới," Phó Ngôn định thần lại, chậm rãi tiêu hóa tin tức này, "Còn có quà..."
Cố Từ hơi nhướng mày, lặp lại: "Quà?"
Phó Ngôn mỉm cười: "Tôi đã chuẩn bị quà từ lâu rồi." vốn còn đang nghĩ xem nên tặng nó cho cậu như thế nào, nhưng bây giờ không cần phải lo lắng về vấn đề này nữa rồi.
Cố Từ có chút tò mò, "Sao cậu biết sinh nhật của tôi vậy?"
Sau đó liền hỏi, "Quà là gì thế?"
Nghe vậy, trong mắt Phó Ngôn tràn đầy ý cười ôn nhu, anh ho khan một tiếng, đầu tựa hồ có chút choáng váng.
Phó Ngôn lắc đầu, khiến mình tỉnh táo lại, tiếp theo, anh chậm rãi mà trịnh trọng nói: "Bí mật."
Anh cầm điện thoại, ánh mắt ôn nhu, tứ chi vốn lạnh như băng, lúc này lại cảm thấy như được sưởi ấm, trái tim ấm áp, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói của Cố Từ.
Phó Ngôn nghe thấy cậu lẩm bẩm một tiếng, "Dù sao tôi cũng không phải rất muốn biết, đến lúc đó nhất định sẽ thấy."
Đây là lần đầu tiên Phó Ngôn cảm nhận thấy Cố Từ thể hiện một mặt mềm mại và thân mật với mình, nghĩ tới đây, nụ cười trên môi càng rạng rỡ.
Cố Từ nhìn đồng hồ, lập tức nói: "A, tôi không nói với cậu nữa, tôi còn rất nhiều người cần thông báo nữa."
Rất nhiều người? Phó Ngôn sửng sốt, trong lòng lại thoáng có suy nghĩ gì đó.
Cố Từ vừa định nói lời tạm biệt, định cúp điện thoại, liền nghe thấy Phó Ngôn không hiểu hỏi: "Tôi là người thứ mấy được thông báo?"
Cố Từ liếc nhìn danh bạ điện thoại, nghiêm túc trả lời anh: "Số đầu tiên." Bời vì số điện thoại của Phó Ngôn vừa vặn ở đầu tiên, Cố Từ dựa theo thứ tự để gọi.
Không biết tại sao, Cố Từ cảm giác sau khi trả lời câu này, tâm tình của Phó Ngôn có vẻ tốt hơn, lúc đầu thanh âm nghe còn có chút trầm thấp, lúc này lại trong trẻo không ít.
"Vậy, tạm biệt, Cố Từ."
Phó Ngôn nói xong cũng không cúp điện thoại, Cố Từ đợi một lúc không nghe thấy thông báo cúp máy, còn có chút kinh ngạc: "Sao cậu không cúp máy?"
"Tôi đợi câu." Anh vĩnh viễn sẽ không tự mình cúp điện thoại của Cố Từ.
Cố Từ cảm thấy ai trước ai sau đều giống nhau, mà lúc này cậu còn rất nhiều cần gọi, cũng không cùng Phó Ngôn trò chuyện nhiều, nhấn nút gác máy, sau đó mở danh bạ điện thoại, tiếp tục gọi số tiếp theo.
Phó Ngôn thở phào nhẹ nhõm, anh nhìn điện thoại, đột nhiên nở nụ cười.

Không biết vì sao, anh cảm thấy vui vẻ, mặc dù biết không có gì đặc biệt, nhưng anh vẫn rất vui vì Cố Từ là người đầu tiên nghĩ đến mình.
*
Buổi tối vài ngày sau, sắp tới 12h, đây là lần đầu tiên Cố Từ không đi ngủ sớm, vẫn còn thức.
Bọn họ đều đang chờ đến nửa đêm.


Cố Từ nhìn ra ngoài cửa số, Cố Trạm ở trong sân vẫy vẫy tay với cậu, lão quản gia bưng một đống đồ ra, sai người giúp việc đặt các loại pháo hoa ở gần đó.

Cố An cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy em trai đứng ở cửa số tầng hai, thấy cậu mặc có chút phong phanh, liền chỉ vào quần áo, ý bảo cậu mặc áo khoác vào.
Vốn Cố Từ cũng muốn tham gia vào lúc này, nhưng bọn họ đều nhất trí cho rằng ban đêm gió quá lạnh, nhiệt độ quá thấp, chỉ để cậu ở trong phòng đợi, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Khi ngày mới bắt đầu, chính là sinh nhật Cố Từ, cậu lại lớn thêm một tuổi.

Lúc này là thời gian cậu cùng gia đình chờ đợi, đợi đến thời khắc ấy, là thời khắc mọi người đến chúc mừng Cố Từ.
Cố Từ mặc áo khoác vào, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, 007 cũng ghé vào bên người, ở bên cạnh cậu.
"Em họ, chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Cố Trạm nháy mắt ra hiệu với cậu, làm bộ chọc cậu cười.
Lão quản gia ở bên cạnh vui vẻ nhìn.
Cố An giơ tay lên, ý bảo bọn họ có thể bắt đầu chuẩn bị.
Cố An chậm rãi đếm, đếm ngược thời gian: "Mười, chín, tám, bảy..."
"Ba, hai, một!"
Vừa dứt lời, bầu trời trong nháy mắt nở rộ pháo hoa rực rỡ đẹp mắt, khắp không trung trải rộng cảnh đẹp, màn đêm được chiếu sáng, toàn bộ phía chân trời đều vô cùng sáng ngời.
Cùng lúc đó, mọi người đồng thanh nói với Cố Từ đang cười rạng rỡ ngoài cửa sổ.
- ----------"Sinh, nhật, vui, vẻ!"
Cố Từ nghiêm túc gật đầu, mỉm cười với mọi người, rồi vẫy tay với họ ở bên ngoài cửa sổ, khi cậu đến rất gần cửa sổ, mọi người vội vàng vẫy tay, để cho cậu không cần phải dựa gần như vậy, tránh bị gió lạnh thổi tới.
Cố Từ ngoan ngoãn lui về phía sau, lúc này điện thoại của cậu rung lên, giống như mọi người đồng thời gửi tin nhắn cho cậu.
Cậu mở ra xem, là Phó Ngôn và bạn Ôn Viễn.
- ----Sinh nhật vui vẻ.
Đây là từ Phó Ngôn
- ----Sinh nhật vui vẻ lão đại! Hôm nay đột nhiên muốn gọi anh như vậy, hehehe, em có phải là người đầu tiên nhắn tin cho anh đúng không!!!
Ngữ khí nhảy nhót như vậy, đương nhiên là Ôn Viễn.
Cố Từ liếc nhìn thời gian, cười thầm, Ôn Viễn hình như chậm hơn Phó Ngôn một giây, chắc là gõ nhiều chữ, nên chậm hơn chút.
Tiếp đó là những lời chúc từ những người khác.
Cậu đang định trả lời lần lượt, bỗng nhiên cảm nhận được một một năng lượng vừa ấm áp vừa mạnh mẽ vây quanh, cậu kinh ngạc quay đầu lại, lại nhìn thấy 007 tựa hồ đang mỉm cười nghiêng người về phía cậu, động tác vụng về mà nghiêm túc cúi đầu trước Cố Từ, sau đó nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay của cậu, trịnh trọng nói: "Sinh nhật vui vẻ, Cố Từ.

Tôi đem tất cả những lời chúc tốt đẹp nhất tặng cho cậu, tương lai cậu sẽ bình an vô sư, sau đó...!vui vẻ sống tiếp, làm tất cả những chuyện cậu muốn làm."
Các phước lành của hệ thống có khả năng tăng may mắn, tất cả các điểm phước lành mà 007 có được kể từ khi hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ đều tặng cho cậu.
Cố Từ cảm thấy trong lòng ấm áp, cậu ôm lấy con mèo đen lên, thân mật cọ cọ mặt nó, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi, 007."
Cảm ơn ngươi, đã luôn luôn ở bên ta.
Hệ thống chỉ nhìn cậu cười, râu mèo theo khóe miệng cong lên mà rung lên.
*
Phó gia, tầng hai.
Phó Ngôn nhìn điện thoại, nó rung lên, rất nhanh đã thấy phản hồi của Cố Từ, anh nhìn tin nhắn khẽ cười, sau đó chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ cũng nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ xa truyền đến.

Anh thầm nói trong lòng
Chúc mừng sinh nhật
Hoàng tử nhỏ của anh.
Thế giới thứ nhất-----
Vào ngày sinh nhật của Cố Từ, Cố gia rất náo nhiệt.
Tất cả những người đến đều là bạn của Cố Từ, và hầu như tất cả những vị khách ở đây đều được cậu mời tới, về phần những người khác, Cố An hoàn toàn không cho vào, cho dù là muốn mượn cớ sinh nhật của Cố Từ để tiếp cận cậu, anh ấy để bảo vệ lịch sử dừng xe của những người đó, rồi tiễn họ đi một cách khiêm tốn và nhã nhặn.
Đây là tiệc sinh nhật dành riêng cho em trai mình, Cố An không cho phép bất kỳ kẻ nào có lòng dạ khác bước vào đây.
Mà anh ấy làm như vậy quả thật đã làm đúng, hôm nay Cố Từ rất vui vẻ, giống như người chủ nhà hiếu khách, nhiệt tình tiếp đãi bạn bè của mình.
Ôn Viễn vẫn luôn đi bên cạnh hỗ trợ cậu, mặc dù chính mình cũng là khách, lại giống như nửa chủ nhà vậy, đem mọi công việc của Cố Từ làm xong.

Tiện thể còn chỉ huy bọn đàn em ra phòng khách phụ thay đồ uống và bánh ngọt mới.
Cố Từ bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh cậu, cười nói: "Cậu rất rảnh sao?"
Ôn Viễn cười hả hả: "Đương nhiên rồi, em rất rảnh, lão đại, em có phải đặc biệt có năng lực, đặc biệt lợi hại phải không!"
"Phải phải phải" Cố Từ đáp, lại thấy vẻ mặt mong chờ của hắn, thở dài, an ủi đưa cho hắn một chai nước, xoa xoa đầu Ôn Viễn như xoa cún con, "Vất vả rồi."
Ôn Viễn rất dễ dỗ, hắn cầm đồ uống, lập tức cảm động vô cùng.
Cố Từ liếc nhìn khách, lại cảm thấy có chút kỳ quá, "Phó Ngôn đâu..."
Ôn Viễn cũng có vẻ khó hiểu, "Hình như cậu ta còn chưa đến?" Chẳng lẽ có chuyện gì nên đến muộn sao?
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Phó Ngôn vừa vặn từ cửa đi vào, anh vội vàng, đầu tóc có chút bù xù, giống như là từ đầu chạy tới.
Cố Từ thấy, đang định đi tới, Phó Ngôn đã đi tới trước mặt cậu, cười nói: "Tôi không có tới muộn." Hơi thở của anh còn có chút chưa ổn định.
Cố An ở cách đó không xa thấy, không khỏi nhướng mày, anh ấy nhớ tới lời Cố Trạm nói, quan hệ giữa Tiểu Từ và Phó Ngôn hình như không tệ, xem ra những lời này cũng không có nói quá.
"Cậu đây là..." Cố Từ khó hiểu.
Phó Ngôn giải thích: "Bị một số chuyện làm trì hoãn."
Anh không nói gì, Cố Từ cũng không hỏi nhiều, liền nói: "Cậu ngồi xuống đi, nghỉ ngơi một lát."
Phó Ngôn gật đầu, nhưng không rời đi, vẫn ở bên cạnh Cố Từ.

Anh thấy Cố Từ khó hiểu nhìn mình, lại giải thích: "Tôi nghỉ như vậy là ổn rồi."
Anh thực sự không ngờ rằng người đàn ông đó cư nhiên đem nhốt anh trong nhà, cố gắng không cho anh ra khỏi nhà.

Lúc trước muốn Phó Ngôn cùng Cố Từ có mối quan hệ tốt, kế hoạch là nhờ anh nói vài lời tử tế giúp công ty ở trước mặt Cố gia, nhưng thấy Phó Ngôn mềm cứng không ăn, cũng không có ý định nói cầu tình ý niệm giúp Phó gia một chút nào, bố Phó Ngôn liền trực tiếp chặt đứt ý nghĩ này, đồng thời cũng không muốn anh có bạn bè chân chính nên nhờ người ngăn cản anh ra ngoài..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi