TÔI TRÚNG SỐ RỒI!


Học viện nghệ thuật Giang Thành, ký túc xá nữ.

Sau khi Tô Hiểu Huyên nói chuyện điện thoại với Vương Hùng xong thì bước vào phòng tắm tắm rửa, sau đó trang điểm thật đẹp, sau khi xác định bản thân không có vấn đề gì, cô ta lập tức đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ.

Thật ra lần này Tô Hiểu Huyên tới Đại học Giang Thành cũng không phải vì muốn tìm Vương Hùng chơi.

Chủ yếu là do giờ đã tới cuối tháng, trong tay cô ta chẳng còn bao nhiêu tiền, đành đến ăn nhờ ở đậu Vương Hùng cho hết tháng vậy.

Nhưng Tô Hiểu Huyên còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì đã đụng phải Tiết Vũ Nhu mặc một chiếc quần đùi vô cùng gợi cảm, chân mang giày cao gót.

Trên mặt Tiết Vũ Nhu treo nụ cười mỉm chi, tâm trạng hình như rất tốt.

Sau khi Tô Hiểu Huyên thấy Tiết Vũ Nhu, cô ta vội vàng cúi đầu xuống, biểu cảm cũng trở nên lúng túng.

Nguyên nhân là vì kể từ lần đó, Tô Hiểu Huyên luôn cảm thấy có lỗi với cô ta vì bản thân đã giới thiệu cho Tiết Vũ Nhu loại người như Trương Phong, nên lúc này Tô Hiểu Huyên mới không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta.

“Hiểu Huyên, cậu định ra ngoài hả?”
Thấy bộ dạng võ trang đầy đủ của Tô Hiểu Huyên, Tiết Vũ Nhu chủ động bắt chuyện với cô ta.

Về phần Tô Hiểu Huyên, sau khi nghe thấy câu này của Tiết Vũ Nhu, cô ta trực tiếp ngây đơ ra, trên mặt cũng hiện rõ vẻ khó hiểu.

Bởi vì lần trước bản thân giới thiệu Trương Phong cho Tiết Vũ Nhu làm quen mà mấy ngày nay, Tiết Vũ Nhu cứ làm lơ, không chịu nói chuyện với mình miết, thế mà hôm nay cô ta lại chủ động chào hỏi mình.

“Vũ Nhu, cậu tha thứ cho mình rồi sao?”

Thấy Tiết Vũ Nhu chủ động nói chuyện với mình, Tô Hiểu Huyên ôm vẻ mặt hoài nghi, hỏi Tiết Vũ Nhu.

“Tha thứ cho cậu? Cậu đâu có làm gì sai, sao mình phải tha thứ cho cậu chứ?”
Tiết Vũ Nhu chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, nhìn Tô Hiểu Huyên, bật cười khanh khách hỏi cô ta.

“Vũ Nhu, đừng nói là cậu bị mất trí nhớ đó nhé?”
Tô Hiểu Huyên nhìn Tiết Vũ Nhu đang đứng trước mặt mình, nhỏ giọng hỏi.

“Đang yên đang lành mà mất trí nhớ cái gì?”
Tiết Vũ Nhu vừa nói vừa lấy từ trong túi ra một ly trà sữa, đưa cho Tô Hiểu Huyên, nói khẽ: “Vừa nãy lúc đi ngang quán trà sữa Nại Tuyết, mình bỗng nhớ ra cậu cực kỳ thích uống trà sữa của quán này nên đã đặc biệt mua về cho cậu một ly đây…”
“Vũ Nhu, cậu có sao không vậy? Không phải cậu đang giận mình hả? Sao bây giờ lại mua trà sữa cho mình? Có phải cậu bị vụ của Trương Phong k1ch thích quá mức rồi không?”
Lúc này Tô Hiểu Huyên căn bản không dám nhận lấy trà sữa trong tay Tiết Vũ Nhu, sợ cô ta bỏ độc vào trong đó, cũng không kiềm được mà lớn tiếng hỏi.

Nghe thấy vậy, giờ Tiết Vũ Nhu mới hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Nhưng Tô Hiểu Huyên bây giờ không hề hay biết rằng Tiết Vũ Nhu chẳng những không tức giận vì cô ta đã giới thiệu mình cho Trương Phong, trái lại còn vô cùng cảm tạ cô ta vì đã giới thiệu cho mình một cậu ấm cực kỳ giàu có như Trương Phong.

Nhưng Tiết Vũ Nhu cũng có suy nghĩ riêng của mình, cô ta sẽ không nói cho Tô Hiểu Huyên biết về thân phận thật của Trương Phong, bởi càng nhiều người biết chuyện này thì quanh người Trương Phong sẽ càng xuất hiện nhiều hồ ly tinh.

Đến lúc đó, đối thủ cạnh tranh của cô ta cũng sẽ tăng lên gấp bội.

Tốt nhất là tất cả mọi người đều không biết thân phận thật của Trương Phong, như vậy thì mình có thể thoải mái chinh phục anh rồi.

“Vũ Nhu, có phải cậu bị tên nghèo mạt rệp Trương Phong kia k1ch thích không? Mình thừa nhận chuyện đó mình làm sai, nhưng khi ấy mình cũng không biết người bạn mà Vương Hùng nói chính là Trương Phong, mình biết rất rõ cậu ta không hề xứng với cậu, cậu đừng như vậy nữa mà, được không, cậu như vậy làm mình thấy sợ lắm!”
Tô Hiểu Huyên thấy Tiết Vũ Nhu trưng ra vẻ mặt trầm ngâm thì vô cùng tự trách nói với Tiết Vũ Nhu.


“Ôi dào, Hiểu Huyên à, sao mình lại trách cậu được chứ! Chuyện Trương Phong mình đã quên mất từ lâu rồi, cậu không cần để trong lòng đâu!”
Tiết Vũ Nhu nhìn Tô Hiểu Huyên, môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười mỉm.

“Thế… Vũ Nhu, cậu tha thứ cho mình rồi sao?” Tô Hiểu Huyên nhìn Tiết Vũ Nhu, hỏi.

“Đương nhiên là tha thứ cho cậu rồi!”
Tiết Vũ Nhu gật đầu lia lịa, không muốn tiếp tục nói về chuyện này với Tô Hiểu Huyên nữa, bèn đánh trống lảng: “Hiểu Huyên, cậu ăn mặc xinh đẹp như vậy là tính đi đâu chơi hả?”
“Mình … mình chuẩn bị tới Đại học Giang Thành tìm Vương Hùng chơi.


Tô Hiểu Huyên lắp bắp trả lời.

Lúc này cô ta đã bị phản ứng của Tiết Vũ Nhu làm cho bế tắc, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Rõ ràng mấy hôm trước vì vụ của Trương Phong mà Tiết Vũ Nhu chẳng thèm nói chuyện với mình, giwof lại hào phóng nói tha thứ cho mình, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì thế này!
“Ồ! Có phải Trương Phong cũng đang theo học ở Đại học Giang Thành không?”
Tiết Vũ Nhu ngạc nhiên hét lên, kích động nhìn về phía Tô Hiểu Huyên.

“Đúng… Đúng vậy!”
Tô Hiểu Huyên gật đầu xác nhận với Tiết Vũ Nhu.

“Vậy mình cũng đi, mình muốn qua đó tìm Trương Phong.

” Tiết Vũ Nhu cao giọng hô to.

Nghe thấy câu nói này của Tiết Vũ Nhu, trên mặt Tô Hiểu Huyên tức khắc hiện ra biểu cảm hoảng hồn, cảm xúc trong mắt cũng trở nên cực kỳ phức tạp.

Tiết Vũ Nhu lại chủ động đi tìm Trương Phong?
Chuyện quái quỷ gì đây?
Rõ ràng hồi trước Tiết Vũ Nhu ghét Trương Phong lắm mà, sao giờ lại như biến thành một người khác, chủ động tìm Trương Phong chơi?
“Hiểu Huyên, cậu chờ mình một chút! Mình về phòng thay đồ đã.


Sau khi Tiết Vũ Nhu biết mình sẽ đi gặp Trương Phong, biểu cảm trên mặt cũng trở nên kích động, vội vàng chạy vào phòng ngủ, đi thẳng tới chỗ tủ quần áo.

Tô Hiểu Huyên trố mắt, hoang mang nhìn Tiết Vũ Nhu, miệng hả ra, không nói nên lời.

Tiết Vũ Nhu có thể chủ động tìm Trương Phong chơi đã đủ khiến Tô Hiểu Huyên cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, thế mà lần này Tiết Vũ Nhu còn muốn thay đồ trang điểm nữa mới chịu đi?
“Vũ Nhu, cậu chắc chắn là muốn đi tìm Trương Phong hả?”
Tô Hiểu Huyên nhìn Tiết Vũ Nhu, vẻ mặt như đang nói rằng chẳng hiểu cái quái gì cả.

“Đúng vậy, dù sao buổi chiều mình cũng chẳng có việc gì làm, vừa hay có thể cùng cậu đến Đại học Giang Thành chơi một chút!”
Tiết Vũ Nhu bật cười khanh khách trả lời, sau đó lôi từ trong tủ quần áo ra mấy bộ quần áo, đứng trước gương xoay hai vòng.

Nhưng Tiết Vũ Nhu lại cảm thấy không mấy hài lòng, tiếp tục đổi thêm mấy bộ đồ nữa.

“Vũ Nhu, mình biết rồi!”
Tô Hiểu Huyên đứng ở cửa phòng, ngắm nhìn Tiết Vũ Nhu đang cẩn thận lựa chọn quần áo, rồi bỗng hô lớn một tiếng.

“…”

Nghe vậy, Tiết Vũ Nhu quay đầu nhìn Tô Hiểu Huyên một cái, sau đó trưng ra biểu cảm khó hiểu, hỏi: “Cậu biết? Cậu biết cái gì hả?”
“Vũ Nhu, lần này cậu tới Đại học Giang Thành là định trả thù Trương Phong, đúng không?”
Tô Hiểu Huyên nhìn về phía Tiết Vũ Nhu, nói, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

“Trả thù Trương Phong?”
Tiết Vũ Nhu không kiềm được mà ngây người, trong mắt hiện rõ vẻ khó hiểu.

“Đúng vậy, mấy hôm trước ở quán bar Trương Phong còn giả vờ thành cậu ấm nhà giàu để lừa cậu, nên hiện tại cậu mới muốn đến đại học Giang Thành để trả thù Trương Phong, đúng không?”
Tô Hiểu Huyên cảm thấy dựa theo tính cách của Tiết Vũ Nhu, chắc chắn không thể nào có chuyện cô ta nhìn trúng Trương Phong.

Nhưng bây giờ Tiết Vũ Nhu lại chủ động đi tìm Trương Phong, rõ ràng là muốn tìm anh trả thù.

“À…”
Nghe thấy mấy lời này của Tô Hiểu Huyên, trên mặt Tiết Vũ Nhu thoáng hiện vẻ hoảng hốt, nhất thời không biết nên trả lời cô ta thế nào.

“Vũ Nhu, cậu yên tâm đi, lần này nhất định mình sẽ phối hợp với cậu dạy dỗ tên Trương Phong đó một trận ra trò…”
Tô Hiểu Huyên thề thốt, tỏ vẻ mình rất thành tâm xin lỗi Tiết Vũ Nhu.

“Ừm! Thôi được rồi!”
Tiết Vũ Nhu cũng không biết phải giải thích chuyện này với Tô Hiểu Huyên thế nào, chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý.

“Được rồi, không cần thay đồ đâu, cậu mặc cái gì cũng đẹp hết, chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi!”
Tô Hiểu Huyên lúc này chỉ muốn nhanh chân bay thẳng đến đại học Giang Thành để làm nhục Trương Phong một phen.

Tiết Vũ Nhu nhìn Tô Hiểu Huyên bằng ánh mắt bất lực, chỉ đành đi theo cô ta cùng rời phòng ngủ.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi