TÔI VÀ NAM THẦN CÙNG TRƯỜNG


Tần Hiểu Tuyết đi cùng Tiểu Nam đi đến nhà ăn sinh viên.

Cô vẫn chọn một phần rau cải xào như thường lệ, bởi vì đến khá muộn nên món gà hấp đã không còn, cô chỉ đành lấy một phần thịt xào chua ngọt.
Vừa ngồi xuống, Tần Hiểu Tuyết lập tức chú ý đến khay cơm của Tiểu Nam, ngẩn ngơ nghĩ suy điều gì rồi cười cười vui vẻ.
“Khay cơm của em có vấn đề gì sao?” Tiểu Nam bối rối hỏi.
“Em biết không, Tạ Vũ không sống ở trong ký túc xá, trước đây không bao giờ đến nhà ăn này.

Vậy mà từ đầu năm học này cậu ấy lại bắt đầu ăn ở đây, cho dù là buổi tối cũng muốn đến đây ăn cho bằng được.

Hơn nữa, cậu ấy còn chọn món y hệt em, lúc đó bọn chị còn bất ngờ không hiểu nguyên nhân.

Xem ra hiện tại chị đã biết được lý do phía sau rồi.” Tần Hiểu Tuyết say sưa kể.
Tạ Vũ biết cô muốn ăn món gì, là từ đâu mà anh biết? Cô và anh chưa bao giờ cùng nhau đi ăn ở nhà ăn sinh viên, chỉ có một lần duy nhất cô nhìn thấy anh xuất hiện ở đây cùng bạn.

Nhưng lúc đó hai người thậm chí còn chưa chính thức quen biết nhau, làm sao anh lại biết cô thường ăn gì, có chăng cũng chỉ là trùng hợp đi.

Tiểu Nam cúi đầu, khẽ cười nói: “Có lẽ chỉ là vô tình trùng hợp thôi.”
“Em chắc chắn vậy ư?”
“Anh ấy giống như một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm vậy, vầng sáng đó thực quá lớn khiến em không dám đến gần, chỉ có thể lặng lẽ bước đi theo sau lưng anh ấy mà thôi.”
Tần Hiểu Tuyết không khỏi bất ngờ bật cười, “Em thực sự nghĩ về Tạ Vũ như vậy sao? Hai người cũng quá ăn đi! Cậu ấy luôn nhận định em quá mức xuất sắc, không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang, bản thân còn sợ không thể sánh bằng em.”
Đôi mắt Tiểu Nam tròn xoe nhìn Tần Hiểu Tuyết tỏ vẻ không tin: “Anh ấy thật sự nói như thế? Nghe không thật chút nào.”
Cô rất nhanh đã ăn xong phần ăn của mình, còn Tần Hiểu Tuyết vẫn đang chậm rãi gắp từng miếng thức ăn, tay còn lại cũng không nghỉ ngơi mà bận rộn lướt điện thoại.
Mọi người xung quanh đều có biểu hiện rất lạ, ai cũng cầm điện thoại truyền qua truyền lại bàn tán rôm rả vang vọng cả một khu nhà.

Chắc là trên diễn đàn trường lại có tin tức hot rồi, hệt như lúc bức ảnh kia được phát tán.
Tần Hiểu Tuyết bắt sóng tin tức rất nhanh, khuôn mặt ngạc nhiên đến biến dạng, đưa điện thoại cho cô, nói lớn: “Tiểu Nam, em mau xem cái này đi.”
Màn hình điện thoại của Tần Hiểu Tuyết hiển thị hình chụp một cô gái mặc chiếc váy công chúa màu xanh với mái tóc búi cao, thoạt nhìn liền khiến người ta liên tưởng đến công chúa Lọ Lem trong câu chuyện cổ tích mà bất cứ ai khi còn nhỏ đều đã đọc qua.

Bên trên bứchình còn có dòng trạng thái:
“Chẳng phải một người nào khác, đây mới là hình bóng người con gái tôi yêu.

Nàng công chúa xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp…..”
Tiểu Nam lướt lên trên xem, chủ nhân của bài đăng này thế nhưng chính là Tạ Vũ!
Mà người ở trong bức hình kia cũng không phải ai khác, chính là cô khi ở Disneyland lần đó.
Mặc dù góc chụp của bức hình là chụp từ sau lưng cô gái, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra, bởi đây chính xác là Tiểu Nam trong chiếc váy thuê trong tiệm trang phục ở Disneyland khi đi chơi cùng Kiều Mạn Mạn.
Chuyến đi Disneyland lần đó, Tần Hiểu Tuyết cũng có gặp cô nên dễ dàng nhận ra người trong bức ảnh này, mới lập tức đưa cho Tiểu Nam xem.
Tiểu Nam trả lại điện thoại cho Hiểu Tuyết, gấp gáp hỏi: “Chị có biết Tạ Vũ giờ anh ấy đang ở đâu không?”
“Em chờ một chút, để chị gọi điện cho cậu ấy.”
“Chị đừng để anh ấy biết là em hỏi.”
Tiếng nhạc chuông chờ điện thoại vang lên như kéo dài thêm sự sốt ruột của Tiểu Nam.

Cô cứ luôn bồn chồn đứng ngồi không yên đợi Tạ Vũ bắt máy.
Khi đầu dây bên kia truyền đến âm thanh, Tần Hiểu Tuyết không thèm “alo” một tiếng liền đi thẳng vào vấn đề:
“Tạ Vũ, cậu đúng là làm tôi chết vì sốc mất.


Bài đăng của cậu trên diễn đàn trường là như thế nào?”
Ngữ khí của anh vô cùng bình tĩnh: “Cậu đọc là hiểu mà, đâu cần thiết phải hỏi tôi.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Tôi đang ở phòng tự học.”
“Thế cậu chờ ở đó đi, tôi đến ngay bây giờ đây.

Nhớ là đừng có đi đâu hết đó.”
Tần Hiểu Tuyết tắt máy, quay sang ra hiệu cho Tiểu Nam.

Ánh mắt Tiểu Nam vô cùng mong ngóng về vị trí hiện tại của Tạ Vũ, cô nhìn Hiểu Tuyết với dáng vẻ chăm chú và chờ đợi.
“Em mau đi đi.

Cậu ấy đang ở trong phòng tự học.”
Tiểu Nam cất khay cơm xong, chạy một mạch đến khu nhà tự học.

Thời khắc này, cô không còn để tâm đến những thứ chuyển động xung quanh nữa, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, chính là phải chạy thật nhanh đến chỗ Tạ Vũ.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được câu nói cuối cùng của Tần Hiểu Tuyết hồi chiều.
Vừa đến trước tòa nhà, Tạ Vũ đã đứng chờ sẵn từ trước.


Ánh sáng từ cột đèn đường phủ lên người anh một tầng hào quang dịu dàng mà vẫn tỏa sáng.
Tạ Vũ nhìn thấy cô, gương mặt có chút ngạc nhiên nhưng thật mau liền nở nụ cười ấm áp.
Anh vẫy tay, “Em đến đây tìm anh?”
Tiểu Nam trong lòng vô cùng hỗn loạn, cô không để ý đến câu hỏi của Tạ Vũ, vừa nhìn thấy anh từ xa cô lập tức chạy đến, hai tay vòng ra sau lưng ôm anh.
Anh bị hành động của cô làm cho bất ngờ, cũng không hỏi gì thêm, một tay vỗ vỗ nhẹ lưng Tiểu Nam, tay kia chậm rãi vuốt v e mái tóc dài.
Chưa bao giờ cô ở gần anh đến như vậy, khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thơm rất ngọt của hoa oải hương vương vấn trên quần áo anh, một mùi thơm chỉ thoang thoảng rất nhẹ.
“Tạ Vũ, em…...”
Tiểu Nam có rất nhiều lời muốn nói với anh lại chẳng biết nên mở miệng như thế nào.

Cô cứ bập bẹ gọi tên anh, chẳng nói được nên hồn.
“Anh nghe đây.” Thanh âm trầm ấm càng làm Tiểu Nam xúc động, cô càng ôm chặt anh hơn.
Mãi cho đến một lúc lâu sau, cô mới buông tay, dồn hết sức lực nói thành một câu hoàn chỉnh.
“Tạ Vũ, em yêu anh.”
Nụ cười trên môi anh dường như càng hiện rõ nét hơn, “Chúng ta hẹn hò đi.”
Dưới làn sáng trắng của đèn đường le lói trong màn đen sâu thẳm của buổi đêm, Tạ Vũ và Tiểu Nam cuối cùng cũng coi như đã xác định mối quan hệ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi